Minh Tử về nước, đem theo con gái quay lại Qua Âm Châu. Con gái tên là Dương Dương, năm nay tròn bốn tuổi.
Dương Dương chưa bao giờ đến hòn đảo nhỏ này, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, mẹ lại dẫn cô bé đến một nơi mọc đầy cỏ dại.
“Chúng ta đến đây làm gì?” Cô bé ngước đôi mắt ngây thơ hỏi, trong tay cô bé cầm một con chuồn chuồn cỏ đã hỏng gần hết, không còn nguyên vẹn. Cô bé mơ hồ nhớ, lúc nhỏ mình rất thích con chuồn chuồn này, sau đó mẹ sợ nó bị hư, liền lấy lại, lần này bỗng nhiên đồng ý cho cô mang theo bên người. Cô bé thật sự không hiểu trong lòng người lớn nghĩ gì nữa.
Minh Tử cúi người xuống, muốn nhổ hết cỏ xanh mọc đầy trên phần mộ, suy nghĩ một chút lại thôi. Anh ta vốn là người sinh trưởng cùng cỏ cây, tự sinh tự diệt, nói không chừng như thế này mới đúng là mong muốn của anh ta.
Hôm đó cô mặc nguyên lễ phục trên người chạy vào bệnh viện, trên người anh ta đã đắp manh vải trắng. Cảnh sát hỏi cô có quen người nằm đó hay không, trong điện thoại di động của anh ta lần sau cùng lưu lại toàn là số gọi cho cô.
Minh Tử vén tấm vải trắng lên, cô chưa bao giờ thấy trên người ai có nhiều vết thương đến vậy. Cảnh sát ở một bên nói về nguyên nhân cái chết, bản thân cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Anh ta cả đời ngoan cường chiến đấu, chưa bao giờ nhượng bộ, cuối cùng lại chết vì một trận đánh nhau ở đầu đường, cũng có thể coi như là cái chết xứng đáng.
Viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ thấy biểu hiện của cô từ khó lòng chấp nhận đến mức ngây cả người ra, muốn khuyên cũng không biết bắt đầu từ đâu, làm xong thủ tục công sự theo thông lệ, đưa cho cô một bao bì trong suốt chứa di vật trong túi nạn nhân, bên trong ngoài điện thoại di động, ví tiền, còn có cả một con chuồn chuồn cỏ nhuốm đầy máu.
“Phải rồi, đây là thứ cậu ta nói muốn giao lại cho Minh Tử, cô là Minh Tử?” – Cảnh sát chỉ vào con chuồn chuồn cỏ.
Minh Tử hồi phục lại tinh thần: “Lúc đưa đến bệnh viện, anh ấy còn sống sao?”
Cảnh sát lắc đầu: “Trên đường xe cứu thương chạy đến bệnh viện đã không xong, chỉ là khi vừa bỏ lên xe còn cố nói được mấy lời”
“Anh ấy nói gì?” – Minh Tử vội vàng hỏi.
Cảnh sát lắc đầu tỏ ý không biết, lúc ấy anh ta cũng không có mặt, anh ta tốt bụng thay Minh Tử tìm hỏi người y tá trên xe cứu thương, cô ta và vài bác sĩ khác đã chứng kiến giây phút cuối cùng của cậu ta trên cõi đời này.
“Anh ấy rốt cuộc nói gì?” – Minh Tử hỏi lại câu hỏi đó. Trước khi chết, anh còn nhắc đến tên cô, anh còn muốn nói gì với cô chứ?Thứ mà cô có thể nắm bắt được sau cùng chỉ là một thanh củi giạt.
Y tá trẻ tuổi nhớ lại một hồi, mới chần chừ nói: “Anh ấy nói chuồn chuồn cỏ là cho hài tử… Nhưng tôi không biết có nghe lầm không, vì sau đó mấy tiếng anh ấy gọi đều là Minh Tử”
“Tôi chính là Minh Tử, anh ấy gọi tên tôi, có phải còn lời gì muốn nói không?” Minh Tử mắt mờ lệ.
“Ah, đúng rồi, tôi nhớ rồi” – Y tá trẻ gật đầu một cái, lòng cũng Minh Tử cũng treo lơ lửng giữa không trung.
“Anh ta hỏi, Minh Tử, có phải tôi đã thắng?”
Minh Tử chán nản buông rơi cánh tay của người y tá mà nãy giờ cô nắm lại. Thật tức cười, cô còn nghĩ anh ta sẽ nói yêu mình. Kết quả cho đến giây phút sau cùng, điều anh ta quan tâm nhất chỉ có sự thắng bại trong trận đánh nhau kia, dường như kết quả này so với cô và đứa bé còn quan trọng hơn nhiều.
Minh Tử lúc này mới cảm thấy tràn ngập bi thương, từ lúc nhận thi thể tới giờ cô không hề rơi nước mắt. Hôm đó ai đi ngang qua phòng cấp cứu đều nhìn thấy một cô gái trẻ, mặc lễ phục lộng lẫy, trang sức đầy người, lại giống như một người điên ngồi trên sàn nhà khóc lớn vô cùng thảm thiết. Cả đời này cô chưa từng đau buồn vì ai đến vậy – người chết đi, là người cô từng bỏ ra quá nhiều tình cảm.
“Rốt cuộc là anh yêu em, hay vẫn là muốn thắng?” – Mấy năm sau, cô đưa con về đứng trước mộ anh ta, câu hỏi này vẫn như cũ không có đáp án. Nhưng giữa hai người, anh ta đã thắng rồi.
“Mẹ, mẹ nói chuyện với ai vậy?” – Dương Dương buồn bã hỏi.
Minh Tử thừa lúc con trẻ không để ý, đưa tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt. Cô nhìn Dương Dương nói “Là người lạ thôi con”
Mẹ con hai người đi một vòng trên đảo, Dương Dương khóc la đòi uống nước, Minh Tử vì vậy ghé vào siêu thị mini mua nước. Lúc hai mẹ con cô ngồi trước cửa siêu thị nghỉ chân, vô tình nhìn thấy người đứng trước cửa sổ Phó gia Hoa viên đối diện.
Phó gia Hoa viên ba năm trước xây lại hoàn toàn mới, nghe nói so với kiến trúc thời cường thịnh của Phó gia cũng không khác bao nhiêu, chỉ là nó không mở cửa đón chào du khách.
Minh Tử cũng chưa quên, cô từng là con dâu của Phó gia. Hôn nhân của cô và Phó Kính Thù chỉ duy trì đúng một năm. Lễ đính hôn của họ kết thúc bằng một bi kịch – đối với Minh Tử là nói, đây chỉ là bi kịch thứ hai, nhưng hôn ước của họ vẫn không dừng lại.
Đêm đó bà chủ Trịnh cũng do trước đây từng trúng gió nên bệnh cũ tái phát, thần trí cũng không tỉnh táo lại như trước, ba tháng sau, bà vĩnh biệt cõi đời. Con gái lớn và con rể không cam tâm sự bổ nhiệm của bà, sau cuộc kiện cáo kéo dài kết thúc, tất cả mọi thứ cũng thuộc về Phó Kính Thù. Cha mẹ của Minh Tử cũng thông cảm cho việc xảy ra trong nghi thức đính hôn, chẳng qua là do người nhà của con rể tương lai tinh thần bất ổn mà để xảy ra ngoài ý muốn, bụng của Minh Tử đã ngày một lớn, hai nhà phải bắt buộc làm lễ kết hôn.
Minh Tử hạ sinh Dương Dương, nửa năm sau, cùng Phó Kính Thù chia tay trong hòa bình. Người nhà cô quyết lòng không chấp nhận quyết định này, khuyên cũng đã khuyên, mắng cũng đã mắng, ngay cả người cha cả đời hết dạ thương con cũng tát cho cô một bạt tai, nhưng mà tất cả mọi thứ đều không thể thay đổi ý định của cô, đến cuối cùng họ đành phải nhắm mắt làm ngơ. Trong hiệp nghị ly hôn, Phó Kính Thù chấp nhận hết tất cả yêu cầu của gia đình Minh Tử, chỉ giữ lại đầy đủ sản quyền của Phó gia Hoa viên. Bây giờ, anh là chủ nhân duy nhất của Phó gia Hoa viên to lớn đó.
Chuyện liên quan đến Phó Kính Thù về sau, Minh Tử phần lớn là nghe kể lại. Anh thu sự nghiệp của mình về trong nước hoạt động, đối với một thương nhân vừa khôn khéo lại thành công như anh mà nói, ở bất kỳ chỗ nào anh cũng có đất dụng võ. Chỉ là dã tâm của Phó Kính Thù dường như cũng không còn, mỗi một năm có một quãng thời gian rất dài, anh đều sẽ ở lại Phó gia Hoa viên, đó là nhà của anh, ngôi nhà đó có một bệnh nhân cần anh chăm sóc.
Phó Kính Thù cũng không để ý đến vị du khách có khuôn mặt quen thuộc ở dưới lầu, không biết Phương Đăng đang ngồi trước cửa sổ nói gì, anh cúi đầu xuống, trên miệng khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa. Phương Đăng không nhúc nhích, cũng giống như một bức tượng, đối với xung quanh hoàn toàn không có chút phản ứng.
Minh Tử biết dưới người Phương Đăng là một chiếc xe lăn. Mỗi năm, tin tức truyền đến đều làm cho người ta thương xót, một mỹ nhân xinh đẹp đến dường ấy, bây giờ ngay cả đứng lên cũng không được, hồn phách cũng dường như đã chết đi, chỉ còn lại một thể xác điêu tàn, cũng không biết sự chăm sóc tận tâm của Phó Kính Thù có tác dụng gì không, bây giờ liệu đã có chuyển biến tốt hay chưa?
Minh Tử cũng đã từng nghe thoáng qua một ít chuyện xưa liên quan đến Phó Kính Thù và Phương Đăng. Đối với một số người mà nói, chết giống như là một loại giải thoát, nhưng với một số người khác, chỉ cần còn một hơi thở, thì không sợ sẽ mất đi tất cả.
Dương Dương cảm giác được sự thất thần của mẹ mình, chán nản nắm tay cô vẫy vẫy: “Mẹ, hôm nay sao mẹ lạ vậy, sao không nói chuyện với con?”
Minh Tử dỗ con gái: “Ngoan, mẹ đang có chuyện cần suy nghĩ”
“Mẹ nghĩ gì, cho con biết được không?” Dương Dương ngây thơ hỏi, cũng không chịu tha cho cô.
Minh Tử bất đắc dĩ phải trả lời Dương Dương, cô bế con gái lên ôm trước ngực, nói: “Còn nhớ mẹ đã kể cho con nghe chuyện mỹ nhân ngư không?”
Không có đứa bé nào lại không hứng thú với một câu chuyện cổ tích, Dương Dương lập tức đổi chiều chú ý, gật đầu: “Con nhớ, là chuyện “Cô gái của biển”, cô bé người cá đó về sau đã chết”
Minh Tử nói: “Mỹ nhân ngư không chết, chẳng qua nàng hóa thành bọt biển mà thôi”
“Mẹ, tại sao mỹ nhân ngư lại muốn hóa thành bọt? Không phải nàng có phép thuật sao? Chẳng lẽ không thể bảo vệ mình?” – Dương Dương nhẹ nhàng hỏi.
“Nàng dĩ nhiên có phép thuật” – Minh Tử buồn bã nói – “Mỹ nhân ngư là một động vật vừa xinh đẹp lại vừa tà ác, nàng đồng ý giao trái tim mình để biến đuôi cá thành đôi chân mà lên bờ gặp Hoàng tử, sau đó lại giết chết kẻ phụ tình. Hóa thành bọt, bởi vì trước đó tim nàng đã chết, mọi thứ còn lại đối với nàng đều không còn ý nghĩa”
Dương Dương cái hiểu cái không, nói: “Con không thích Hoàng tử, Hoàng tử là người xấu, rõ ràng Mỹ nhân ngư đã cứu anh ta”
“Hoàng tử thật ra thì đã sớm biết mỹ nhân ngư không phải là công chúa. Nhưng vì anh ta rơi vào biển sâu, trải qua mùi vị lạnh lẽo u ám, anh ta sợ, sợ mình sẽ giống như người cá toàn thân lạnh ngắt, anh ta muốn mượn công chúa để tìm đến cuộc sống ở một nơi có ánh sáng ấm áp hơn”
“Mỹ nhân ngư nhỏ bé kia thật đáng thương” – Dương Dương bĩu môi nói.
“Hoàng tử cũng không thể sống cuộc sống mà anh ta muốn, sau khi mỹ nhân ngư biến mất, cô hóa thành bọt biển chìm xuống cùng Hoàng tử…”
“Không tin… bọt biển không chết đuối đâu!”
Minh Tử không trả lời, trong lòng cô nói, sẽ chìm, nếu như trong bọt biển tất cả đều chất chứa bi thương.
Có ngọn gió thổi qua, Dương Dương thích thú nhắm mắt lại. Minh Tử nhìn về phía cửa sổ nhỏ trong Phó gia Hoa viên lần cuối. Chậu mỹ nhân trước cửa sổ đã nở hoa, màu hoa vàng chói mắt chập chờn trong gió, Phó Kính Thù vén mái tóc bị gió thổi tung của Phương Đăng về sau gáy. Phương Đăng tựa đầu chọn hướng đón lấy ngọn gió, không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười trên môi cô nhàn nhạt, trên mặt cô phảng phất niềm hạnh phúc an bình mà cả đời này chưa bao giờ có.