"Sớm nhìn rõ người nên nhìn rõ, sớm một chút rời khỏi người nên rời khỏi, đây đối với ngươi mà nói là một việc tốt, tuy rằng phải trả chút học phí. Nếu như vẫn chưa hài lòng thì có thể đổi một chỗ khác, thay đổi tâm trạng. Thành phố B sương sớm rất nặng a, đi thôi, tri kỷ, sau này còn gặp lại."
Đối mặt thì nên đối mặt, Trần Thiên Ngữ cài lại Weibo app vào laptop.
Gần đây Weibo của nàng kinh khủng như vậy không biết Bồn cô nương có thấy hay không, có thể cũng bị lời đồn đãi lừa gạt hay không?
Cài lại Weibo xong nàng liền đăng nhập vào tài khoản, cũng đã chuẩn bị trước là phải mất nhiều thời gian để tìm xem bình luận của Bồn cô nương, kết quả bình luận của nàng được hơn 1 vạn like, như hoa sen mới nở giữa một hồ chửi rủa, trước mặt ập đến một một cổ ấm áp tươi mát!
Tri kỷ, sau này còn gặp lại!
Hoa Tiền Nguyệt Thiện một lần nữa mở cửa, chỉ là trong quán nhỏ ngày thường ấm áp có thêm một phần sát khí. Người tinh mắt có thể phát hiện, bất luận là ai đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện đều có thể nhìn thấy vài nam nhân cao to mặc đồ đen ngồi trong góc, giám sát tình huống bên trong quán. Quả nhiên lại có kẻ đến phá rối, bốn nam nhân trong góc trực tiếp đứng lên, không nói hai lời đã kéo người đó ném ra ngoài.
"Các ngươi đây là ý gì! Ta là khách hàng! Các ngươi đối đãi thượng đế như vậy ta sẽ lên mạng mắng các ngươi!"
Trương Tĩnh Hân phất tay nhàn nhạt nói : "Cứ mắng đi."
Kẻ đến phá rối hùng hùng hổ hổ mà đi, Cao Ấu Vi lại xuất hiện.
"Ngươi biết Thiên Ngữ đang ở đâu không?" Cao Ấu Vi thở hổn hển, mái tóc đều bị gió thổi tung, vẻ lo lắng trên khuôn mặt không giả.
Lầu hai Hoa Tiền Nguyệt Thiện hoa cỏ đã khô héo hơn một nửa, sau khi Trương Tĩnh Hân tự mình tu bổ cứu vãn trái lại đã có chút hương thơm. Vì năm sau sẽ thay cây mới nên hôm qua đã đem chúng nó dọn về nhà. Sân thượng vốn tươi đẹp nay đã không còn quả thực tiêu điều không ít.
"Ta không tìm được Thiên Ngữ." Cao Ấu Vi châm điếu thuốc, hỏi Trương Tĩnh Hân có ý kiến gì với mùi thuốc lá hay không, Trương Tĩnh Hân lắc đầu, Cao Ấu Vi nói: "Hai ngày trước tài khoản cá nhân của ta có nhận được 20 vạn, vừa đúng số tiền bồi thường tòa án đã ấn định. Đêm hôm đó ta nhận được tin nhắn của Thiên Ngữ, nói số tiền bồi thường lần này do nàng hoàn toàn phụ trách. Ta gọi điện thoại đến, nàng tắt điện thoại."
"Vậy Cao tiểu thư đang lo lắng cái gì? Trần Thiên Ngữ cũng là người trưởng thành rồi."
Cao Ấu Vi nói: "Trương tiểu thư có chỗ không biết, sau phiên tòa vi phạm bản quyền Thiên Ngữ lại bị khởi kiện lên một phiên tòa nữa, nguyên cáo là tổ sản xuất chương trình đầu lưỡi quyết chiến."
Trương Tĩnh Hân thật sự không ngờ sau đó còn có chuyện như vậy, nhưng Trần Thiên Ngữ cũng không hé răng một tiếng.
Cao Ấu Vi nói tổ sản xuất đầu lưỡi quyết chiến kiện Trần Thiên Ngữ vi phạm hợp đồng, bởi vì nguyên nhân cá nhân và hình tượng của nàng dẫn đến hình ảnh của chương trình mùa thứ 2 bị ảnh hưởng. Tòa án đứng về phía tổ sản xuất, tổ sản xuất thắng kiện, Trần Thiên Ngữ bồi thường gắp mười lần tiền vi phạm hợp đồng. Cao Ấu Vi có chút hối hận, nàng không ngờ xảy ra chuyện như vậy, nếu không thế nào cũng sẽ không để Thiên Ngữ ký hợp đồng, còn một lòng ký một lần hai quý.
"Mười lần?" Trương Tĩnh Hân không biết rõ Trần Thiên Ngữ lên một chương trình truyền hình cụ thể có thể kiếm bao nhiêu tiền, nhưng là đại khái nghe nói qua giá thị trường, danh nhân cấp bậc như Trần Thiên Ngữ cũng không kém doanh thu tháng trước của quán ăn này bao nhiêu. Hôm nay trở mình bồi thường gấp mười lần nhất định là một khoản không nhỏ.
"Trong khoảng thời gian này Thiên Ngữ vẫn luôn hao tài, nàng lại là một người hiếu thắng, nhất định sẽ không nói với người nhà. Ta đến khách sạn nàng đang ở, khách sạn bên kia nói nàng đã trả phòng, tạp chí xã nói nàng xin nghỉ phép hai tuần, tất cả công tác liên lạc thông qua email. Điện thoại tắt máy đến bây giờ, ta có chút lo lắng cho nàng."
"Chắc là nàng đi giải sầu đi."
"Ngươi thật sự không biết nàng đi đâu ?"
Trương Tĩnh Hân nở nụ cười: "Ngươi và nàng giao tình nhiều năm như vậy mà cũng không biết, ta làm sao biết?"
Cao Ấu Vi gật đầu không hỏi thêm nữa, cảm ơn rồi cáo từ.
Mặc kệ Trương Tĩnh Hân thật sự không biết hay là giả vờ không biết, Cao Ấu Vi vẫn còn một đống chuyện phải làm.
Mẹ của nàng đã trở về, chuyện của công ty cũng xử lý xong, như vậy, còn lại chính là đòi nợ.
Chương trình đầu lưỡi quyết chiến mùa thứ nhất bởi vì có sự kiện của Trần Thiên Ngữ đã tạo được sóng dự luận, mùa thứ hai đang vội vàng dự tính, cũng đã được duyệt. Chế tác Vương vứt được một bụng nước béo nằm mơ cũng cười đến tỉnh, hầu bao mặc dù nặng nhưng không ai ngại tiền nhiều, mùa thứ hai hắn đã xem trúng vài ẩm thực gia rất có sức ảnh hưởng, đang thỏa thuận ký hợp đồng.
Thành công của mùa thứ nhất giúp hắn đàm phán thuận lợi, vui đến quên cả trời đất.
Rất nhanh liền bắt đầu ghi hình mùa thứ hai.
Lúc này Vệ thị thúc giục, nói cho cùng quảng cáo đều đã thỏa thuận xong, ghi hình xong một kỳ thì phát hình một kỳ, rèn sắt khi còn nóng. Chế tác Vương vui vẻ đáp ứng.
Nhưng đến ngày thu chương trình, tất cả khách quý vẫn chưa đến trường quay, trường quay một mảnh hỗn loạn, tất cả các khâu đến tìm chế tác Vương ép hỏi trên đầu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chế tác Vương nhanh chóng liên lạc từng người, kết quả nhận được giống nhau một cách kỳ lạ — không quay nữa.
Không quay nữa? Đây là xảy ra chuyện gì?!
"Đây là vi phạm hợp đồng!" Chế tác Vương cảnh cáo bọn họ: "Tiền bồi thường vi phạm là gắp mười lần, các ngươi nên suy nghĩ cho kỹ. Hơn nữa sau khi ký hợp đồng thì vi phạm, sau này các ngươi ở trong giới còn có uy tín gì nữa?"
Đối phương phản pháo một câu: "Người qua sông đoạn cầu giống như chế tác Vương cũng có thể lăn lộn trong giới, ta sợ cái gì?"
Phương Khôn nhận được tin tức cũng chạy đến, đến chỗ chế tác Vương không thấy ai đến liền tức giận quát tháo. Chế tác Vương vô tội biết bao, hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì!
"Không sao, Phương tổng bớt giận." Chế tác Vương lau mồ hôi: "Ta lập tức tìm người! Đầu năm nay thứ không thiếu nhất chính là người không phải sao..... Hơn nữa đây là một chuyện tốt a."
"Chuyện tốt?" Phương Khôn đốt điếu thuốc, phun khói vào mặt chế tác Vương.
Chế tác Vương ho khan vài tiếng, tiếp tục cười làm lành: "Ngài nghĩ a, những người này đều xem như vi phạm hợp đồng, chỉ tiền bồi thường thôi cũng có thể kiếm được một khoản.... Phương tổng yên tâm, lên tòa án việc này giao cho ta, lần trước cùng Trần Thiên Ngữ lên tòa đã có khuôn mẫu, ấn theo đó thì sẽ thành công."
Phương Khôn xỉ vào mặt hắn nói: "Tốt nhất là dàn xếp chuyện này cho ta, có nhiều ngươi muốn ngồi vị trí này của ngươi."
"Tốt tốt! Giao cho ta là tốt rồi! Ta nhất định giải quyết thỏa đáng!"
Phương Khôn vừa đi, chế tác Vương hướng bóng lưng của hắn hung hăng xì một tiếng khinh miệt.
Những khách mời đã định trước toàn bộ không ai đến, chế tác Vương vô cùng lo lắng mà tìm một nhóm khách quý gánh trách nhiệm, nhưng kịch bản biên kịch đã viết thậm chí là tất cả quá trình điều căn cứ vào bối cảnh của các khách mời mà viết, chế tác Vương suốt đêm giáo huấn biên kịch chỉ còn kém cầm roi quất biên kịch mới khiến biên kịch viết ra một kịch bản mới.
Chế tác Vương cầm kịch bản mới vừa nặn ra thì đầu cũng muốn nở hoa, đài truyền hình giận đến đốt cái mông mà thúc dục — không quan tâm nữa, ghi hình!
Loại kịch bản thức suốt đêm nặng ra ngoài này cộng thêm đội hình khách mời tạp nham cũng đã đủ khiến chế tác Vương đau đầu, nhưng cuối cùng là đem vị chết vượt qua ải, ngóc đầu trở lại ghi hình! Kết quả lần này đến các đầu bếp chính tập thể rút lui, chế tác Vương thiếu chút nữa một búng máu phun đầy màn hình.
Trường quay, chế tác Vương phun nước miếng mắng to, một nữ nhân đội mũ đứng trong góc khuất khóe miệng lộ ra nụ cười, rời khỏi.
"Uy? Mẹ? Ngươi đều biết rồi?" Nữ nhân kia từ đài truyền hình đến, một chiếc xe lái đến trước mặt nàng, nàng lên xe: "Yên tâm, chỉ là một chút chuyện nhỏ, không cần các ngươi ra tay. Không phải lo lắng, ta lên vị trí tổng giám đốc rồi chọc đến một chút phiền toái lại không biết xử lý sao? Lần này liền cho các ngươi xem thủ đoạn của ta, ta sẽ không bị khi dễ. Ân, được, chờ tin tức thắng lợi của ta."
Cao Ấu Vi cúp điện thoại tháo mũ xuống, nói với Mạc Lam đang lái xe: "Ai nha nha, tâm tình sung sướng a. Đi, tiểu Mạc, tỷ dẫn ngươi đi ăn."
Phương Khôn đương nhiên biết chuyện này không ổn, từ sau khi Cao Ấu Vi đến vào hôm sinh nhật của Tang Thanh Nhã hắn đã biết Cao Ấu Vi bên kia sẽ có động tác. Chỉ là không ngờ sẽ mạnh như vậy.
Phương Khôn ngồi bên cạnh ghế nằm của bể bơi trong nhà hút xì gà trầm tư, không chú ý tới Tang Thanh Nhã đã đến bên cạnh hắn.
"A Khôn." Tang Thanh Nhã tức giận kêu hắn một tiếng.
"Làm sao vậy?" Lúc Phương Khôn hồi thần nhìn thấy bạn gái đang tức giận.
"Ngươi thật giỏi, phá đến chỗ khuê mật của ta?!"
Phương Khôn đau đầu, bị Tang Thanh Nhã kéo lại: "Đừng giả bộ, nói rõ cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta đã nói đoạn thời gian trước sinh nhật ta Tĩnh Tĩnh không có thời gian đi cùng ta, thì ra là dính đến chuyện ra tòa. Mà hại nàng lên tòa án chính là bạn trai ta.... Đây là chuyện gì!"
Phương Khôn vô lực nói: "Trên thương trường khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh, ai có thể quản nhiều như vậy?"
"Ngươi là nói ngươi ngay cả chuyện của ta cũng không để ở trong lòng?"
"Được rồi được rồi." Phương Khôn không nhịn được: "Chuyện này trở về ta sẽ nói cho ngươi biết, ta bề bộn nhiều việc, OK?" Nói xong hắn liền đi, Tang Thanh Nhã gọi hắn hai tiếng liền không gọi nữa.
Phương Khôn quả thật phiền não. Hắn sở dĩ bám lấy chương trình đầu lưỡi quyết chiến bám chặt như vậy cũng là bởi vì hắn đã đầu tư không ít tiền, Vệ thị làm về đa dạng giải trí, trên một quý các chương trình tổng hợp của Vệ thị phát sóng trên một trăm chương trình. Trong tay hắn có năm hạng mục nhưng không cái nào kiếm ra tiền, muốn càng khó sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình lại càng khó. Năm gần đây ngành điện ảnh tạo ra không ít phú thương, ai cũng muốn chia một chén súp, Phương Khôn chen chân nhiều lần dùng tiền quay mấy phim điện ảnh nhỏ, kết quả công sức không được đền đáp, nhưng thua lỗ thì không ít. Đạo diễn nổi danh có, biên kịch lợi hại cũng có, nhưng một bộ phim quay xong quả thực cần không ít tiền.
Đầu lưỡi quyết chiến mùa thứ nhất đạt lợi nhuận lớn, đây là cơ hội ông trời cho hắn! Hắn đã ký hợp đồng với đạo diễn cùng diễn viên, chỉ còn chọn này khởi quay!
Nhưng ngay khi có một chút ánh rạng đông thì mà thứ hai lại xảy ra loại chuyện này, vạn nhất phải bồi thường cho dự án điện ảnh kia! Tiền sẽ toàn bộ như nước đổ đi!
Con mẹ nó!
Phương Khôn bên này sốt ruột phát hỏa đúng là nhà đột còn gặp mưa suốt đêm, chế tác Vương bên kia xảy ra chuyện lớn, kết cấu chương trình bị sửa đến hoàn toàn thay đổi, Vệ Thị bên kia nhìn chương trình này không vừa mắt, muốn thúc đẩy chương trình khác đi lên, nghi ngờ chương trình này có phải là đánh bậy đánh bạ mà hot hay không.
Phương Khôn trực tiếp đi tìm người của Vệ Thị, người trong Vệ Thị cũng không có biện pháp tốt, tuy rằng đã ký hợp đồng, nhưng là các ngươi vi phạm trước.
Phương Khôn rốt cuộc trở thành bên vi phạm cần phải bồi thường cho bên kia.
Chế tác Vương bỏ trốn, trong tay Phương Khôn không có chương trình, điện ảnh gặp trở ngại, vậy cũng thôi đi, chỉ cần là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không xem là vấn đề.
Đáng sợ nhất đến rồi, biểu đệ từ nhỏ cùng hắn lớn lên bị bắt vào cục cảnh sát, tình nghi cố ý đả thương người, có nhân chứng vật chứng.
"Cái gì —!" Phương Khôn nghe được tin tức này lập tức chạy vội tới đồn cảnh sát, nhưng không thấy biểu đệ hắn. Nghe bạn của biểu đệ nói biểu đệ thực sự bị vu oan, hắn căn bản không có giết người, vừa tỉnh lại liền phát hiện một mình nằm trong phòng trong tay cầm con dao, bên cạnh nằm một cô gái gọi cả người toàn máu. Mới vừa tỉnh lại đầu óc còn chưa hoạt động thì đã có người dẫn theo cảnh sát phá cửa mà vào.
Phương Khôn đương nhiên biết biểu đệ hắn là loại người gì, cũng chỉ là một không lưu manh không tiền đồ, đừng nói đả thương người, bình thường thấy cho dữ hắn cũng chỉ biết đi đường vòng, tên tiểu hỗn đản này nhất định là bị hãm hại!
Một loạt chuyện xui xẻo không chút khe hở đem hắn ép tới có chút thở không ra hơi, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Phương Khôn trực tiếp gọi điện thoại cho Cao Ấu Vi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"
Cao Ấu Vi trái lại rất thảnh thơi: "Ôi Phương lão bản thật là hung dữ a, ta muốn làm gì trong lòng ngươi đều biết đi?"
Phương Khôn biết bây giờ cứng rắn với Cao Ấu Vi cũng vô dụng, đại trượng phu co được dãn được: "Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta là gì thì mới buông tha biểu đệ ta? Họa không liên lụy đến người nhà, những lời này ngươi chưa nghe nói qua sao?"
"Họa không liên lụy đến người nhà? Phương lão bản nói rất nhẹ nhàng a, lúc trước làm sao chỉnh Trần Thiên Ngữ? Liên lụy một nhóm người gặp họa, mà ta cũng nằm trong số đó, khiến ta trở thành đồng tính luyến ái nổi danh nhất trong thời gian sắp tới. Hiện tại người khắp thế giới đều biết ta là đồng tính luyến ái. Phương lão bản nghĩ món nợ này nên tính thế nào mới công bằng đây?"
Phương Khôn tự biết ngữ khí quá cứng rắn, rất sợ chọ Cao Ấu Vi xù lông, chậm rãi nói: "Cao lão bản, ngươi nghĩ ta nên làm thế nào, ngươi cứ nói thẳng đi."
Tiếng cười của Cao Ấu Vi biến thành tạp âm, cắt vào màng tai Phương Khôn: "Trước cũng đã nói rồi, bạn gái của Phương lão bản rất xinh đẹp, nếu ta là đồng tính luyến ái vậy liền đem bạn gái của ngươi tặng đến cho ta ngủ một chút đi."
Kết thúc một ngày kinh doanh Trương Tĩnh Hân trở lại biệt thự ở tiểu khu Lộc Sơn, vừa vào sân Tiểu Đỗ đã phe phẩy cái đuôi oản oản hoan nghênh nàng. Nàng tiện tay sờ đầu Tiểu Đỗ, không có hứng thú cùng nhó chơi đùa.
Mùa này thật sự đáng ghét, bất luận chính lý sân vườn như thế nào thì hoa cỏ cũng đồng loạt khô vàng nhìn qua chính là nhất phái suy bại, khiến trong lòng người cũng tịch mịch.
Nhìn biệt thự số 8, phần lớn đã trang trí sắp xong rồi.
Chủ nhân của nó còn có thể trở về không?
"Ông chủ, cho mười con sò biển, mười phần hải tràng nướng!"
"Được."
Vốn tưởng rằng thành phố Q sẽ lạnh, không ngờ hôm nay lại phải thay áo ngắn tay rồi.
Trần Thiên Ngữ ngồi trong quán ăn nhỉ ngửi được mùi món nướng thổi qua, bụng đói reo vang.
Thành phố Q ở vào cạnh bờ Hoàng Hải, thuỷ sản phong phú, mùa này cũng không tính là lạnh, ngồi cạnh bờ biển ăn cua, tôm, sò biển, cá chình nướng...Uống một thùng bia!
Nhân sinh trước đây của Trần Thiên Ngữ rất an phận, làm một nhà phê bình ẩm thực luôn sẵn sàng xông pha, thói quen sinh hoạt cũng rất tốt, cũng không thức đêm, không hút thuốc, uống chút ít rượu, không tùy tiện hôn môi. Nhưng là bây giờ nàng rời xa thành phố B ô yên chướng khí đến thành phố Q cuối thu thanh mát, nhìn biển rộng mênh mông vô bờ bến, tâm tư hoàn toàn mở rộng.
Muốn thức đêm! Muốn hút thuốc! Muốn uống rượu! Muốn hôn môi!
Thành phố Q nổi danh thành phố của bia, uống bia đều phải từ 1500 đồng trở lên, cầm chai cũng muốn cầm không nổi. Trần Thiên Ngữ một ngụm hải sản một ngụm bia ăn bất diệc nhạc hồ, rất nhanh liền có chút men say.
Đúng vậy, nhất định là say, nếu không vì sao nàng lại nhìn thấy Trương Tĩnh Hân ngồi đối diện nàng, còn đang nhìn nàng mà cười đây?