Edit: Hushus05
Vệ Sở đem tin tức của Phong Song Hành truyền đi cho các phái đã từng bị học trộm năm đó, hơn nữa uyển chuyển biểu đạt ý tứ của bản thân, hy vọng có thể giải quyết trong hòa bình mà sau khi các trưởng bối các phái thương lượng xong cuối cùng đưa ra một quyết định.
Quyết định này là do Bạch Hải Dương đưa tới.
“Đây là cái gì?” Vẫn là ở biệt thự của Vệ Sở, Phong Phiêu Phiêu tiếp nhận phong thư của Bạch Hải Dương, tùy tay sờ một chút mới phát hiện bên trong là một tấm thẻ.
“Là thư mời thi đấu liên hợp của sinh viên võ thuật truyền thống Trung Quốc”. Bạch Hải Dương nhìn Vệ Sở, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười mới tiếp tục nói, “Đây là trưởng bối quyết định, bọn họ nói muốn nhìn đứa trẻ được Phong tiền bối dạy dỗ có cái trình độ gì, nếu em có thể thắng lợi trong trận đấu, như vậy sự tình phía trước đều sẽ được bỏ qua toàn bộ”.
Ở đây kỳ thật còn liên lụy tương đối phức tạp, người ở thế hệ lúc trước thực ra đã qua đời không ít, hiện tại người chủ sự so với Phong Song Hành còn muốn ít hơn vài lứa, cũng không thật sự so đo đi động thủ với một lão nhân gia, huống chi, Vệ gia kỳ thật còn là môn phái năm đó bị tổn hại lớn nhất, Vệ gia đã tỏ vẻ không truy cứu, bọn họ cũng không cần phải truy cho tới cùng.
Nhưng mấu chốt ở chỗ, người nói lời này lại là Vệ Sở, bởi vì năm đó Vệ Sở hy sinh nên các môn phải mới không bị tổn thất nặng nề, tính ra các phái đối với Vệ Sở đều có ân tình, yêu cầu anh đưa ra, không thể nào không tiếp.
Thấy Phong Phiêu Phiêu mở thư ra, Bạch Hải Dương có tâm nhắc nhở: “Phong Phiêu Phiêu học muội, trận thi đấu lần này xem như người trong võ lâm tổ chức, mục đích là phát huy cùng bảo tồn võ học hiện có, hy vọng sau này có thể phát triển giúp đỡ lẫn nhau, khả năng các phái đều sẽ phái đại đệ tử của nhà mình đi, ta cũng sẽ tham gia”.
Phong Phiêu Phiêu thong dong cười, ôm quyền đối với Bạch Hải Dương: “Đên lúc đó còn xin Bạch huynh thủ hạ lưu tình”.
Nếu đây là khiêu chiến, vậy cô tiếp được.
Thi đấu võ thuật ở tháng 11 mới tiến hành mà phía trước đó, Học Viện CMFU nghênh đón đại hội thể thao mỗi năm một lần.
Đây được gọi là đại hội thể thao, kỳ thật mặt khác có thể xem như là đang dạo chơi công viên, sáu học viện, bao gồm cả Thượng Hương Văn Viện, lấy hệ làm cơ sở đơn vị, định ra một hạng mục thi đấu đặc sắc mà học sinh mỗi viện đều có thể tới tham gia thi đấu ở năm viện khác, chỉ cần chính học sinh có thể chịu được, không hạn chế hạng mục thi đấu tham gia.
Mỗi một lần thi đấu đạt được hạng nhất, trước hết đạt được năm người có thành tích tốt nhất sẽ được quy về cho học viện mà thắng bại cuối cùng là thông qua thống kê thu hoạch của từng học viện mà quyết định.
Đây là thi đấu cá nhân, cũng là toàn học viện chiến đấu.
Đại hội thể thao diễn ra trong ba ngày mà buổi tối ngày cuối cùng sẽ là tiệc tối bên lửa trại.
Phong Phiêu Phiêu không có báo danh tham gia thi đấu, tuy rằng lấy thực lực của cô, nếu tham gia thi đấu có thể bắt lấy không ít viện huy, chẳng qua cô nhớ đã sắp tới thi đấu võ thuật, thứ hai là tuy sự tự ti nguyên bản của cô đã biến thành tự tin nhưng tính cách nội liễm của cô vẫn là không nên làm quá nổi bật.
Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là Vệ Sở không thể tham gia, cô sẽ ở cùng với Vệ Sở.
Từ ngày đầu tiên của đại hội, Phong Phiêu Phiêu cùng Vệ Sở đi tham quan các học viện, hai người vẫn nhất quán ăn mặc một đen một trắng, tuy rằng là màu sắc bất đồng nhưng kiểu dáng quần áo lại có điểm tương tự, vừa nhìn giống hệt trang phục tình lữ.
Hạng mục của hệ cưỡi ngựa là kịch liệt nhất, mắt thấy một đám người khiêu chiến vừa lên sân đấu một mặt người dự thi tràn đầy tự tin nhưng cũng có chút nhút nhát, thậm chí không chờ tới lượt thì tự động từ bỏ thi đấu.
“Thật sự không tham gia sao?”. Vệ Sở híp mặt đáng giá tình hình khiêu chiến trong chốc lát, âm thầm tính toán một chút liền quay đầu hỏi Phong Phiêu Phiêu, “Dùng tới kỹ xảo của em hẳn là có thể đối phó”.
Phong Phiêu Phiêu nhấp nhấp môi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được, chúng ta đi nơi khác nhìn xem đi”.
Nói xong hai người liền đi ra ngoài, tuy rằng hạng mục ở hệ cưỡi ngựa rất nguy hiểm nhưng là chính vì nguyên nhân nguy hiểm này khiến cho người vây quanh thực không ít, Vệ Sở đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên không biết bị ai kéo, dưới chân loạng choạng như muốn ngã.
Phong Phiêu Phiêu vẫn luôn chú ý tới Vệ Sở, thấy anh ngã liền nhanh tay vươn tới giữ chặt, hai người vừa mới ổn định, phát hiện người đụng vào Vệ Sở thế mà lại là Đàn Lâm, người này nhìn thấy Vệ Sở sau sắc mặt lập tức trắng bệch, hiển nhiên là nghĩ tới hồi ức không tốt nào đó.
Ba người giằng co một lát, Đàn Lâm như ở trong mộng tỉnh lại, như thấy quỷ mà xoay người sang chỗ khác, rời đi nhanh như bay.
Phong Phiêu Phiêu cong môi cười: “Hắn sợ anh muốn chết”.
Sau khi cô nói xong mới phát hiện tay hai người vẫn nắm chặt như cũ, cơ hồ là không hẹn mà cùng buông tay ra.
Xem qua thuật cưỡi ngựa, hai người lại đi tham quan bơi lội hệ, đứng ở bên bể bơi, hai người đồng thời nhớ tới sự kiện của Trần Băng, không khỏi nhìn thoáng qua đối phương, đều thấy được ý cười trong ánh mắt của người đối diện.
Thời điểm ra khỏi hội quán bơi lội, tay hai người chạm nhẹ một chút, rất nhẹ trong nháy mắt, chỉ là một người nhẹ nhàng chạm vào người còn lại, da thịt ấm áp mà lướt qua.
Thân thể Phong Phiêu Phiêu cứng đờ một chút.
Vệ Sở dừng bước chân.
Rõ ràng cũng không phải là lần đầu tiên đụng phải, khi trước lúc tập luyện đã chạm qua vô số lần, nhưng vì chuyện gì mà lần này chỉ là một lần nhẹ nhàng cọ qua lại phảng phất gợi ra một mảnh xuân tâm gợn sóng?
Trong lồng ngực như sinh ra những sợi dây thừng dài vô hạn, gắt gao bao lấy trái tim nhưng lại không cảm thấy trói buộc, chỉ cảm nhận được sự ấm áp cùng thoải mái cùng với một tia như có như không thực trúc trắc.
Hai người ở Học Viện vòng một vòng, qua non nửa ngày mới đến Thái Cực hệ ở Giấu Mối Học Viện, hạng mục năm nay của Thái Cực hệ là trạm cọc gỗ, rất nhiều cọc gỗ cao tới một mét, để mọi người không có công phu đứng trên đó, liền cho là vận động viên có thể chất không tệ cũng sẽ cảm thấy cố hết sức nhưng đối với luyện tập võ thuật truyền thống Trung Quốc mà nói, đây là kiến thức cơ bản.
Học sinh đứng ở trên cọc gỗ, một đám gương mặt vặn vẹo đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ có một thiếu nữ thân mặt một kiện quần áo quê mùa trông rất nhẹ nhàng mà tự nhiên, vừa thấy đó là có công phu, Phong Phiêu Phiêu xem thấy có chút hứng thú, muốn tìm người để hiểu biết thân phận của nữ hài tử này, Vệ Sở nghiêng đầu nói bên tai Phong Phiêu Phiêu: “Người này là truyền nhân kiếm phái, điểm cơ bản này đối với cô ấy thực nhẹ nhàng”.
Phong Phiêu Phiêu cơ hồ không chú ý tới anh đang nói cái gì, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt ở việc Vệ Sở nói thầm bên tai cô, hơi thở ấm áp hoàn toàn tương phản với ngữ khí lạnh nhạt trong lời nói của anh…
Phong Phiêu Phiêu cắn cắn môi, tay hơi động muốn duỗi tay nắm tay Vệ Sở nhưng là cô vừa mới động liền cảm giác tay mình bị người khác nắm lấy.
Kinh ngạc quay đầu, cô thấy Vệ Sở dời tầm mắt, vành tai hơi đỏ lên.
Giống như có hơi nóng bốc hơi trên mặt, Phong Phiêu Phiêu gục đầu xuống.
Hai tay nắm chặt như vậy, trong ba ngày kế tiếp cũng không có tách ra.
Mãi cho tới buổi tối ba ngày sau, tại lửa trại buổi tối.
Rời xa lửa trại, rời xa mọi người, ở dưới bầu trời như vô tận, âm thanh đối thoại rất nhỏ tới mức có thể xem nhẹ
“Thi đấu… Anh sẽ đi xem chứ?”
“Sẽ”