Thục Nữ Phiêu Phiêu Quyền

Chương 17: Chất vấn, Vệ sư huynh

Edit: Hushus05

Phong Phiêu Phiêu cơ hồ kinh hô ra tiếng, ngay sau đó nhanh nhẹn che miệng lại.

Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết kêu Vệ Sở là gì?

Vệ sư huynh!!

Trong nháy mắt, Phong Phiêu Phiêu có một loại xúc động muốn tự sát, sau lại lập tức nhớ ra không thể chết không minh bạch như vậy, ít nhất phải đem Vệ Sở bóp ch.ết trước.

Sư huynh!



Nghe cái xưng hô này liền biết Vệ Sở là đồng môn Thái Cực với Trần Băng, ngữ khí của Trần Băng thậm chí còn có điểm tôn kính, nói vậy Vệ Sở hẳn rất lợi hại, giỏi như vậy, giả vờ cái gì cơ chứ! Bị người Taekwondo hệ tập kích liền tùy tiện để đối phương đánh, hại cô ra tay cứu người, còn bại lộ võ công của chính mình.

Phong Phiêu Phiêu lập tức trở nên phẫn nộ, trong lòng tính toán làm thế nào giết Vệ Sở, là mang đi chiên giòn hay trước cắt ra làm thịt kho tàu.

Chỉ miên man suy nghĩ một hồi, Phong Phiêu Phiêu uể oải nhớ tới, cô thậm chí tới một phần nắm chắc thắng được Trần Băng cũng không có, lấy cái gì đối phó với Vệ Sở còn lợi hại hơn cả Trần Băng đây?

Trong phòng đọc lại truyền tới thanh âm của Vệ Sở: "Hai người các ngươi, đều luyện tập tới hồ hồ rồi sao? Một cái tới cửa đại sát tứ phương, một cái trắng trợn táo bạo đi xem nữ học viên khác luyện tập, truyền ra ngoài, chỉ sợ người khác đều cho rằng truyền nhân Thái Cực chỉ là mấy thớ thịt không có tế bào não".

"Dương Ngưng Tuyết, em sở dĩ có thể nhảy ra đánh thắng là vì cao thủ chân chính khác đều không ở trong hệ... Mà Taekwondo hệ kia sở dĩ thua trên tay Trần Băng, cũng không phải người ta không mạnh, mà bởi vì bản thân họ có sơ hở, hơn nữa không hiểu biết về Thái Cực, mới có thể thất bại, trong núi không có hổ, hai con khỉ các người còn tưởng mình là Đại vương?".

Thực, thực ác độc.

Phong Phiêu Phiêu nhịn không được nghĩ, Vệ Sở lần trước bị vây công quả nhiên là tự làm tự chịu, đối với người một nhà miệng cũng độc như vậy, là ai nghe xong cũng có một loại xúc động muốn bóp ch.ết anh ta.

Nhưng Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết lại không có tức giận, Trần Băng thì thôi đi, chi danh bá vương hoa của Dương Ngưng Tuyết Phong Phiêu Phiêu từng nghe qua, một nữ sinh cao ngạo như vậy, sau khi nghe Vệ Sở răn dạy, cũng không tức giận, chẳng những không đánh người, cô cũng không cãi lại, thậm chí còn cùng Trần Băng cung kính nói: "Đa tạ sư huynh dạy bảo, chúng em sau này sẽ cẩn thận".

Trần Băng ngoan như vậy cũng thôi, nhưng là Dương Ngưng Tuyết cũng ngoan như vậy, làm Phong Phiêu Phiêu không thể không tự hỏi bóp c.hết Vệ Sở thực khó khăn.




Vệ Sở gõ bàn, âm thanh phát ra trong trẻo: "Các em mới vào học, anh liền biết, nhưng anh vào nơi này chính là để thoát ly hoàn cảnh trước kia, thay đổi tâm tình, cho nên không có cùng các em chào hỏi, nhưng tới hôm nay thì thật sự nhìn không được, Dương Ngưng Tuyết làm loạn cũng thôi đi, Trần Băng, chính em cũng biết chừng mực, anh biết mấy đứa khi ở nhà, trừ bỏ luyện công đều không để ý tới việc gì khác, nhưng nếu đã tới trong trường rồi, trường học cũng là một cái xã hội thu nhỏ, mấy đứa liền tuân thủ bổn phận học sinh đi, anh kêu mấy đứa tới, chính là để nói rõ chuyện này, được rồi, hai đứa có thể đi, sau này không có chuyện đừng tới quấy rầy anh".

Dùng ngữ khí nghiêm khắc nói xong một đoạn dài, Vệ Sở hạ lệnh trục khách, Phong Phiêu Phiêu vội vàng nép mình sau chỗ ngoặt, nơi này ánh sáng vô cùng tối, rất khó có người phát giác, nhưng hai người Trần, Dương cũng chưa có đi ra, Trần Băng ấp úng hỏi Vệ Sở: "Vệ sư huynh, anh có biết hay không, chúng em tới đây, là còn có nhiệm vụ?".

Thanh âm Vệ Sở có chút không vui: "Anh đương nhiên biết, nhưng có nhiệm vụ thì thế nào? Bởi vì chính mình là người tập võ, liền có thể tùy ý khinh thường người khác sao? Dương bá phụ cùng Trần bá phụ dạy hai đứa như nào? Không có một ít khiêm tốn nào, cảnh giới Thái Cực của hai đứa vĩnh viễn không thể thoát ly được hiện tại".

Nói xong, anh ta bổ sung thêm một chữ: "Tệ".

Cái từ tệ này nói chém đinh chặt sắt, cơ hồ nghe có chút giống Phong Song Hành, Phong Phiêu Phiêu vừa nghe, liền theo bản năng nghiêm trang cúi đầu, vẻ mặt hiện lên biểu tình nhận tội... Một giây đồng hồ sau cô tỉnh ngộ ra chữ tệ này cũng không phải Phong Song Hành nói, lại có xúc động muốn làm thịt Vệ Sở.

Kỳ quái chính là, Vệ Sở cũng không có đem chuyện của cô tiết lộ cho hai người kia, lại ngoan độc khắc nghiệt mắng họ một hồi, đuổi họ ra khỏi phòng đọc.

Phong Phiêu Phiêu trốn ở ngã rẽ, mắt thấy Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết đi ra, biểu tình sa sút, chậm rãi biến mất trong thang máy phía trước, mà Vệ Sở lúc này còn ở trong phòng đọc, xác định hai người kia sẽ không quay lại, Phong Phiêu Phiêu đi vào phòng đọc.

Vệ Sở đang quay về phía cửa sổ trước bàn đọc sách, đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng bước chân, anh thuận miệng nói: "Như thế nào đã trở lại...Đối với...". Anh trước cho rằng Trần Băng hoặc Dương Ngưng Tuyết quay lại, nhưng thực mau phát giác tiếng bước chân có chút không đúng, ngay sau đó nâng mắt lên nhìn, nhìn thoáng qua tấm kính pha lê, lúc này anh không có đeo kính, đôi mắt phượng hẹp dài dù là chiếu lên pha lê, cũng hết sức mỹ lệ.

Từ trên tấm pha lê thấy rõ người tới là Phong Phiêu Phiêu, Vệ Sở nhíu nhíu mày, lấy kính ra từ trong túi, đeo lên rồi mới xoay người lại: "Cô vừa rồi ở ngoài cửa nghe lén? Cô theo dõi bọn họ?".

Phong Phiêu Phiêu vốn dĩ còn có chút tức giận, nhưng thấy Vệ Sở, cô bỗng nhiên bình tĩnh lại, cười cười: "Thế nào là theo dõi nha? Tôi chỉ là vừa đúng lúc ở phòng đọc cách vách, nghe thấy có người nói chuyện lớn tiếng ở bên ngoài, liền nhịn không được tới đây, à tôi nên xưng hô với anh như nào đây? Là Vệ học trưởng hay là Vệ sư huynh?".

Vệ Sở biểu tình lãnh đạm: "Tùy cô".

Phong Phiêu Phiêu chần chờ một chút, vẫn là nhịn không được hỏi ra nghi vấn từ đáy lòng: "Anh vì cái gì không đem chuyện của tôi nói cho hai người kia?".

Bọn họ không phải cùng một hội sao?

Đôi lời iu thưn: mấy hôm nay tui bận học quá trời quá đất nên có hôm nào tui chưa đăng được thì hôm sau tui sẽ bù cho đủ số chương tui nợ nhé. Xin lỗi mọi người nhiều:(((((