Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 90: Hậu phát tiên chí [9]

Nơi cửa, một thân ảnh thanh lãnh đứng đó, đem màu sắc bốn phía đều làm dịu xuống.

Bước chân Đào Mặc dần chậm lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp chính mình.

Cố Xạ đột nhiên quay đầu lại.

Đào Mặc chợt dừng bước, vừa khẩn trương vừa mong đợi nhìn y.

“Qua đây.” Cố Xạ ngoắc ngoắc tay.

Trên mặt Đào Mặc lập tức hiện ra một nụ cười tươi thật tươi, chạy như điên tới.

Cố Xạ bước lên xe ngựa, nhìn Đào Mặc ngơ ngác đứng bên cạnh xe nói: “Lên đây.”

Đào Mặc không chút do dự đi lên.

“Đi đâu?”

Một câu hỏi hai âm thanh.

Đào Mặc và Cố Xạ quay đầu nhìn Lão Đào đang từ bên trong đi ra.

Cố Xạ nói: “Câu hỏi của ngươi, ta đã có đáp án rồi.”

“Hả?” Lão Đào vẻ mặt bình tĩnh, “Đáp án gì?”

Cố Xạ khẽ cười, đưa tay ra, lướt qua Đào Mặc, buông rèm cửa xuống, quay đầu nói với Cố Tiểu Giáp đang ngồi trên càng xe: “Đi thôi.”

“Dạ.” Cố Tiểu Giáp giật dây cương, xe chậm rãi tiến về phía trước.

“Nhưng Lão Đào…” Đào Mặc nhịn không được nhấc một góc rèm cửa lên, lại phát hiện Lão Đào cũng không tức giận như hắn tưởng tượng, trái lại trên mặt còn mang theo tia tiếu ý nhàn nhạt, thấy mình nhìn lão, lại khoát khoát tay với hắn. Hắn buông rèm cửa xuống, cẩn trọng nhìn Cố Xạ một lát, xác nhận y không đem chuyện hôm qua để trong lòng, mới thở phào một cái, thuận miệng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Hứa phủ.”

Đào Mặc trong lòng khẩn trương, “Hứa phủ nào?”

Cố Xạ thản nhiên nói: “Ngươi biết rất nhiều vị Hứa tiểu thư sao?”

“Vì sao?” Đào Mặc nhảy dựng lên, quên mất mình đang ở trên xe, đầu đánh mạnh vào đỉnh xe, lại ngồi xuống.

Cố Xạ thấy hắn giữ chặt đỉnh đầu, cố kiềm nước mắt, khóe miệng không khỏi giương lên, “Phấn khích như vậy?”

Đào Mặc ngơ ngác nhìn y, trong nháy mắt, đau nhức lùi xa, Hứa tiểu thư cũng không nhớ rõ, tựa hồ cả người đều sa vào khóe miệng mỉm cười của y.

Cố Xạ đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ trán hắn, “Dung nhan dễ lão hóa.”

Ngón tay Cố Xạ rất lạnh, nhưng chỗ trán bị điểm vẫn nóng như thiêu cháy vậy. Đào Mặc nhìn y, nuốt nước miếng, nói: “Ngươi ở trong lòng ta, vĩnh viễn rất đẹp.”

“Ha? Già rồi cũng vậy?”

Đào Mặc rất nghiêm túc gật đầu.

“Hủy dung cũng vậy?”

Đào Mặc ngẩn người, bỗng nhiên lắc đầu.

Cố Xạ cau mày, hiển nhiên đối với đáp án này có chút bất mãn.

Đào Mặc nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn ngươi!” Không lần nào nữa! Hắn âm thầm hạ quyết tâm.

Cố Xạ đặt tay lên đỉnh đầu hắn.

Đào Mặc ngây người nhìn y, sau đó phát hiện y đang nhẹ nhàng xoa xoa nơi vừa nãy hắn bị đụng đau.

“Cố Xạ?”

“Ừ?” Trong giọng nói mang theo chút nhàn nhạt không vui.

“Huyền Chi?”

“Ừ.”

“Huyền Chi…” Đào Mặc cúi đầu, vành mắt hơi ươn ướt. Kỳ thực như vậy cũng rất tốt. Dù cho có một ngày, Cố Xạ thú thê sinh tử, con cháu đầy cả sảnh đường, mình sẽ đem khoảng thời gian này từng chút từng chút trả lại cho người nhà tương lai của y, nhưng ít ra mình cũng đã từng ở gần y như vậy, chí ít, bên cạnh y đã từng xuất hiện bóng dáng mình.

Tay Cố Xạ đột nhiên dừng tay lại, sau đó dời đi.

Đào Mặc còn không kịp thu thập cảm giác mất mát trong lòng, lại cảm thấy một bàn tay nâng cằm hắn lên.

“Ngươi đang khóc?” Cố Xạ cau mày nhìn hắn.

Nếu y không hỏi, Đào Mặc còn nhịn được, y cất tiếng, nước mắt lại rơi xuống, rơi trên tay Cố Xạ, . Đào Mặc hít mũi một cái, thật nhanh đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, lại phát hiện Cố Xạ đã thu tay về.

“Ta…” Hắn đưa tay muốn lau nước mắt trên tay Cố Xạ, lại bị Cố Xạ tránh đi, ngược lại nắm chặt lòng bàn tay.

Rõ ràng một động tác vô cùng đơn giản như vậy, Đào Mặc lại thấy tim đập thình thịch.

Cố Xạ giữ lấy nước mắt, lại nhìn sang chỗ khác, chỉ là tay từ đầu đến cuối vẫn chưa từng buông ra.

Trong lòng Đào Mặc vô cùng phiền muộn, mình thế nào khi không lại khóc, nhất định khiến Cố Xạ không thích. Hắn nghĩ như vậy, càng không dám nói lời nào. Hai người một đường phiền muộn đến Hứa phủ, cho đến khi xuống xe, gia đinh Hứa phủ ra nghênh đón, Đào Mặc mới mở miệng.

Gia đinh không biết Lão gia Tiểu thư Hứa gia có giao dịch ngầm với Lão Đào, chỉ nghĩ là vị cô gia tương lại đến cửa, mọi người đều một mực cung kính nghênh đón đưa hắn đến đợi ở phòng khách.

Tuy Hứa phủ là nhà buôn bán, nhưng trong nhà lại bố trí hết sức thanh nhã.

Cố Xạ tùy ý nhìn vài bức, lại có hai bức là chân tích.

“Đào đại nhân.” Hứa lão gia từ cửa tiến vào.

Đào Mặc vội vàng đứng lên, “Mạo muội làm phiền, mong Hứa lão gia thứ lỗi.”

“Đào đại nhân sao lại nói thế? Khách nhân như Đào đại nhân và Cố công tử đây, Hứa mỗ muốn mời cũng mời không được.” Hứa lão gia vừa cười vừa ngồi xuống.

Hạ nhân dâng trà.

Cố Xạ âm thầm quan sát lão vài lần. Có khí chất thương nhân, có phong độ của văn nhân trí thức và phong cốt của hiệp khách, là một nhân vật không hề đơn giản.

Hứa lão gia nói với Đào Mặc: “Đào đại nhân lần này đến nhà thăm hỏi, chẳng lẽ là vì hôn sự của tiểu nữ mà đến?”

“A?” Đào Mặc ngẩn người, vội lắc đầu nói, “Việc này, việc này…”

“Chính là vì chuyện này mà đến.” Cố Xạ bỗng dưng chặn lời hắn.

Hứa lão gia hứng thú nhìn Cố Xạ nói: “Chẳng lẽ Đào đại nhân mời Cố công tử đến làm mối?”

Trong lòng Đào Mặc run rẩy, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Y phát hiện ta đối với y có cảm tình, chán ghét mà muốn vứt bỏ ta rồi? Muốn mượn chuyện này từ chối ta?

Hứa lão gia nhìn sắc mặt Đào Mặc trắng bợt, mơ hồ phát xanh, không khỏi kinh ngạc nói: “Đào đại nhân làm sao vậy? Có phải không khỏe ở chỗ nào?”

Đào Mặc ngơ ngác lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Nếu y thật sự muốn như vậy, vậy ta, ta sẽ lập một lời thề nặng, vĩnh viễn không gặp y là được. Nhưng thành thân thì tuyệt đối không thể. Dù rằng ta không sao, nhưng không thể liên lụy Hứa tiểu thư.

Trong lòng hắn hiện lên nhiều suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, đang muốn từ chối, lại phát hiện Cố Xạ và Hứa lão gia đã bắt đầu trò chuyện rồi.

“Điều này quả thực quá đáng tiếc.” Hứa lão gia nhìn về phía Đào Mặc trong mắt tràn ngập đồng tình, “Không ngờ Đào đại nhân lại có nỗi khổ tâm như vậy.”

Đào Mặc mờ mịt.

Cố Xạ nói: “Hứa lão gia có thể thứ lỗi, thật là không gì tốt hơn.”

Hứa lão gia thở dài nói: “Đào đại nhân thực sự là trạch tâm nhân hậu, là nữ nhi của ta không có phúc phần.”

Đào Mặc nghe vậy như lọt vào trong sương mù, không khỏi nhìn Cố Xạ.

Cố Xạ nháy nháy mắt với hắn.

Đào Mặc kinh sợ, cũng không nhớ muốn hỏi cái gì.

Cố Xạ và Hứa lão gia lại nói một hồi, rồi đứng dậy cáo từ.

Đào Mặc từ đầu tới đuôi đều mơ mơ màng màng, cũng không biết rốt cuộc mình vì sao mà lại tới đây, lại làm sao mà đi, cho đến khi lên xe ngựa, mới nhịn không được hỏi: “Ngươi nói gì với Hứa lão gia? Sao ông ta lại đột nhiên thay đổi chủ ý?”

Cố Xạ tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi thấy tiếc?”

“Đương nhiên không phải.” Đào Mặc nói, “Ta chỉ là không hiểu.”

Cố Xạ nói: “Ta nói ngươi coi mệnh, trời sinh khắc thê, không nên hôn thú.”

“Hả?” Đào Mặc ngây người.

Cố Xạ liếc nhìn hắn, “Ngươi không muốn?”

Đào Mặc nói: “Không, ta, ta chỉ không nghĩ tới ngươi sẽ nói như vậy.” Lại nói, đây là một biện pháp vĩnh viễn. Nếu không thì hôm nay không còn Hứa tiểu thư, ngày mai sẽ lại có Tôn tiểu thư, Mã tiểu thư. Nếu hắn trời sinh khắc thê, không nên hôn thú, những bà mối và tiểu thư kia sẽ không đến cửa nữa. Dù sao cũng không ai muốn lấy tính mạng mình ra đánh cược.

Cố Xạ nói: “Nếu ngươi hối hận thì còn kịp. Chỉ cần trở lại nói rõ với Hứa lão gia một tiếng, lời ta vừa nói, chỉ là hiểu lầm.”

Đào Mặc lắc lắc đầu nói: “Ta nghĩ như vậy rất tốt.”

Trong mắt Cố Xạ rốt cuộc hiện lên một tia tiếu ý.

“Thế nhưng, sao ngươi lại giúp ta?” Đào Mặc dè dặt hỏi. Hắn còn tưởng rằng sau chuyện ngày hôm qua, Cố Xạ sẽ không muốn quan tâm chuyện của hắn.

Cố Xạ nói: “Việc nào cho biết ta không phải đang tự giúp mình?”

Đào Mặc khó hiểu nhìn y.

Cố Xạ lại không giải thích, “Gần đây rất bận?”

“Không bận.” Đào Mặc dừng một chút, cũng muốn lấy điểm này dẫn đi lực chú ý của y, liền nói, “Hách Quả Tử nói gần đây không thuận lợi, muốn đi dâng hương trừ xui xẻo.”

Trong mắt Cố Xạ lóe lên một mạt ánh sáng, hỏi: “Dâng hương nơi nào?”

Đào Mặc nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Nói là thành Đông có Quan Âm miếu, thành Tây có Phu Tử miếu và đạo quán.”

Cố Xạ gõ gõ vách xe, nói: “Đến Quan Âm miếu.”

Cố Tiểu Giáp ở bên ngoài kêu lên, “Sao lại đến Quan Âm miếu? Quan Âm miếu là cầu nhân duyên, không quản chuyện trừ xui xẻo.”

Đào Mặc nghe vậy tim đập thịch một tiếng.

Cố Xạ mặt không đổi sắc nói: “Không cầu làm sao biết không quản?”