Thực Nhân Hoa

Chương 4

#21

Những ngày Thiệu Huân làm việc cho Bắc Tề Lạc, vì sự xuất hiện của Lam Cảnh Ngạn mà trở nên náo nhiệt hơn.

Nhưng, cuộc sống như vậy kéo dài chưa đến nửa tháng, thì mọi chuyện lại bất tri bất giác mà trở lại yên tĩnh như trước.

Nguyên nhân là vì Bắc Tề Lạc đi công tác ở nước ngoài, đi đến hơn một tháng. Trước khi hắn rời đi, Thiệu Huân đã hỏi ý kiến của hắn, trong khoảng thời gian này về nhà vài ngày có được không? Bắc Tề Lạc gật đầu cho phép.

Sau khi Bắc Tề Lạc đi được ba ngày, Lam Cảnh Ngạn hình như cũng biết tin này mà không đến nữa, cho nên Thiệu Huân quyết định dọn dẹp một chút rồi rời khỏi căn nhà này, quay về thăm em gái anh. Đương nhiên, trong một tuần xin nghỉ này, anh cũng muốn được ở bên Úc Ngôn, chứ không như bình thường, chỉ có thể gửi gắm tình cảm nhớ nhung qua những cuộc điện thoại.

Tự nhiên, sau khi anh quay về, cả em gái và người yêu anh đều hỏi thăm xem công việc của anh như thế nào.

Anh trả lời rằng, cũng không tệ lắm, còn gặp gỡ nhiều chuyện thú vị. Nhưng cũng chỉ dừng ở đấy, anh cũng không nói sâu hơn, đây là những thông tin liên quan đến cuộc sống cá nhân của chủ nhân, anh không có quyền để cho người thứ ba biết, đây là phẩm chất đạo đức cơ bản của công việc quản gia.

Anh chỉ có một tuần nghỉ, một tuần sau, anh quay lại căn nhà trống rỗng kia.

Nhìn căn phòng rộng lớn xung quanh, Thiệu Huân hơi thở dài một hơi, cũng không hiểu tâm trạng phức tạp của mình là vì sao.

Anh rời đi nơi này một tuần, mỗi ngày vẫn đều có người đến đây quét dọn, vì khi cho phép anh nghỉ một tuần về nhà, Bắc Tề Lạc đã đồng ý để anh tìm những người giúp việc đến dọn dẹp nơi này.

Lúc này, mọi thứ trong căn nhà đều sạch sẽ tinh tươm, vừa nhìn đã biết là mới được dọn dẹp không lâu, vì vậy, hôm nay anh sẽ có một ngày nhàn hạ không phải làm việc.

Nghĩ đến vậy, tâm trạng của Thiệu Huân bỗng dưng lại trở nên rất tốt.

Đành chịu thôi, ai bảo việc quét dọn căn nhà này mệt mỏi đến vậy làm gì.

Nhưng vào ngày thứ tư sau khi Thiệu Huân quay lại, khi anh vừa quét dọn vừa xem tivi, thì có một tin tức đã làm cho anh sửng sốt không thôi.

Tuy rằng, chuyện về Bắc Tề Lạc vẫn luôn luôn là tin tức nóng hổi trên tivi, tin tức về hắn trên tivi nhiều không thể đếm nổi, nhưng chuyện lần này... quả thực....

Nghe nói, lần này Bắc Tề Lạc ra nước ngoài là để cùng một công ty đối tác kí kết hợp lớn hơn mười triệu. Mặc dù, hắn là con trai duy nhất của chủ tịch tập Bắc Tề, nhưng địa vị hôm nay của Bắc Tề Lạc ở công ty là do công sức của hắn, tự cố gắng vươn lên mà đạt được. Bản thân hắn có tài hoa xuất chúng, hắn không hề dựa dẫm vào cha của mình mà vẫn được mọi người chú ý, sự thông minh nhạy bén của hắn giúp hắn có thể phát triển thuận lợi trên thương trường. Từng có người nói rằng, mấy năm gần đây, một phần năm sinh ý của tập đoàn Bắc Tề là do hắn kiếm được. Vì vậy, trong mắt nhiều người, hắn đã trở thành một vị thần.

Ở công ty, hắn được mọi người nể trọng, lần này hắn bị chủ tịch đích thân điểm danh, yêu cầu đi kí hợp đồng mua bán này. Điều này cho thấy, đối với hợp đồng làm ăn này, tập đoàn Bắc Tề khá coi trọng.

Nhưng kết quả lại làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, trên kênh tin tức, các phóng viên cho biết Bắc Tề Lạc, ngày hôm qua đã đánh người đại diện phụ trách kí hợp đồng với hắn, người này đã phải vào viện điều trị—

Nghe xong tin tức này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Thiệu Huân là: Bắc Tề Lạc điên rồi?

Trong bản tin, người ta nói rằng lần kí hợp đồng này hiện tại đang tạm hoãn, nhưng trong lòng mọi người đều biết, vụ làm ăn này hoàn toàn không có khả năng thuộc về Bắc Tề tập đoàn nữa.

Đánh người phụ trách của người ta đến mức phải vào viện, Bắc Tề Lạc không bị kiện đã là may mắn rồi.

Chuyện này tuy ồn ào huyên náo, nhưng nhân vật chính lại chưa có ai xuất hiện cả, một bên nói người bị thương không thể gặp, một bên là Bắc Tề Lạc lánh mặt mà không gặp được, cho nên nguyên nhân phát sinh, chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Đang lúc Thiệu Huân nghe tin tức mà sửng sờ tại chỗ, thì điện thoại bàn trong nhà vang lên, anh nghe máy mới biết là do Bắc Tề phu nhân gọi đến.

"Thiệu Huân, cậu nên chuẩn bị một chút, tầm khoảng hai giờ nữa, tiểu Lạc sẽ về nhà — đúng rồi, tâm tình của nó không được tốt lắm, cậu cứ tận lực theo nó, đừng chọc giận nó, biết không?"

Thanh âm lo lắng của Bắc Tề phu nhân truyền đến, Thiệu Huân hiểu nàng đang lo lắng về chuyện trong tin tức kia.

"Vâng, thưa phu nhân, tôi biết rồi."

Cúp máy, Thiệu Huân ngẫm nghĩ một lúc, rồi chạy vào trong phòng bếp, chuẩn bị cơm canh...

Hai tiếng sau, bên ngoài nhà vang lên tiếng ô tô, anh chạy đến bên cửa sổ xem, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Bắc Tề Lạc.

Thiệu Huân chạy ra mở cửa sẵn, anh thấy Bắc Tề Lạc mặt mũi âm trầm đi vào, kể cả khi anh cúi người chào hắn cũng không để ý.

Hắn ném những thứ trong tay xuống sô pha rồi ngồi phịch xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thiệu Huân nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn nhìn hắn, anh suy nghĩ không biết có nên tiến đến gọi hắn dậy ăn cơm hay không.

Đến gần hắn, Thiệu Huân quyết định làm cho hắn nghỉ ngơi một chút, bởi vì bây giờ nhìn hắn quả thực rất mệt mỏi.

Một giờ sau, Thiệu Huân dọn dẹp quanh nhà rồi quay lại phòng khách, anh đang định đánh thức Bắc Tề Lạc, thì lại phát hiện ra hắn không được bình thường, mặt hắn rất đỏ.

Đưa tay ra sờ trán của hắn, Thiệu Huân xác định, hắn phát sốt.

#22

Thiệu Huân đã từng chăm sóc bệnh nhân, nhưng chưa từng chăm sóc một người bệnh khó chịu như Bắc Tề Lạc.

Sau khi tiễn bác sĩ về, Thiệu Huân nấu cháo trắng cho Bắc Tề Lạc ăn, sau đó mới có thể cho hắn uống thuốc hạ sốt.

Vất vả mái mới nấu được cháo, mà Bắc Tề Lạc kiểu gì cũng không chịu ăn.

"Một ít cũng được, ngài phải ăn, nếu không sẽ càng khó chịu..." Thiệu Huân dỗ Bắc Tề Lạc như dỗ một đứa trẻ.

Bắc Tề Lạc nằm trên giường, không có khí lực, mặt còn đỏ dị thường, vậy mà vẫn dùng thanh âm khàn khàn cằn nhằn. "Ta nói ta không ăn...."

"Nếu đói bụng ngài không khó chịu sao?"

"Không khó chịu!"

"Ốm mãi không thể khỏi, ngài cũng không để ý sao?"

"Ta chết cũng không cần ngươi lo!"

Hay giận rỗi y như trẻ con, Thiệu Huân bĩu môi nói. "Tôi không thể làm vậy được, vì ngài là chủ nhân của tôi, tôi sao có thể không để ý đến ngài được chứ?.."

"Ngươi quan tâm đến ta chỉ vì ta là chủ nhân của ngươi?" Bắc Tề Lạc trừng mắt nhìn anh.

"Không phải." nghĩ nghĩ một lúc, Thiệu Huân trả lời. "Cho dù là bất kì ai, nếu người đó mà bị ốm trước mắt tôi, tôi cũng sẽ đều chăm sóc họ."

Bắc Tề Lạc nhìn anh, trầm ngâm không nói gì.

"Ngài vẫn nên ăn một chút gì đó." Thiệu Huân không từ bỏ, tiếp tục khuyên.

"Ta có thể ăn, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta."

Thiệu Huân nhếch một bên lông mày, hoài nghi suy nghĩ rốt cuộc không biết ai mới là người đang ốm cần uống thuốc.

"Có thể." hiện tại, người bị bệnh thật sự là Bắc Tề Lạc, còn anh là người khuyên hắn ăn, nên rõ ràng anh phải là người yếu thế hơn. Cứ đồng ý với hắn đi, làm cho hắn ăn gì đó trước đã.

"... ta muốn gối đầu lên đùi của ngươi." Chần chờ một lúc, Bắc Tề Lạc nói.

Đây là một đứa trẻ con sao? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thiệu Huân.

Nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Bắc Tề Lạc, anh gật đầu. "Ngài ăn hết chỗ thức ăn này cùng uống thuốc, tôi sẽ đồng ý."

Lần này, Bắc Tề Lạc đồng ý luôn.

Có sự phối hợp của bệnh nhân, Thiệu Huân nhanh chóng mà làm xong tất cả, cũng có thời gian kiểm tra an ninh quanh căn nhà.

Cửa sổ đã khoá, tắt hết đèn, Thiệu Huân xuất hiện trong phòng ngủ của Bắc Tề Lạc.

Lúc anh đi vào, hắn đang nhắm mắt nằm im trên giường, anh nghĩ hắn đã ngủ, nhưng vừa đi lại gần, hắn đã mở mắt ra.

"Lâu vậy." Bắc Tề Lạc oán giận.

"Xin lỗi." Thiệu Huân đứng cạnh bên giường, không biết tiếp theo mình nên làm gì.

"Ngồi lên giường đi." Bắc Tề Lạc nhìn thấu suy nghĩ của anh, mở miệng.

Thiệu Huân làm theo, rất nhanh, Bắc Tề Lạc di chuyển cơ thể mình, đặt đầu của hắn lên đùi anh. Nhưng khi má của hắn đặt lên đùi anh, cách một lớp vải quần, anh vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể cao của hắn, thậm chí cảm giác như nó đang đốt cháy da thịt anh vậy.

"Như thế này có được không?" thấy Bắc Tề Lạc nhắm mắt lại, Thiệu Huân quan tâm hỏi.

"Cứ như thế này là được rồi."

Có lẽ Thiệu Huân nhìn lầm, nhưng khi Bắc Tề Lạc trả lời anh, trong nháy mắt anh nhìn thấy một nụ cười nhợt nhạt xuất hiện trên mặt hắn...

Nhất định là nhìn nhầm rồi. Thiệu Huân tự nói như thế với bản thân.

"Ngươi còn nhớ sao?" một lúc lâu sau, Bắc Tề Lạc đột nhiên nói.

"Nhớ cái gì?" Thiệu Huân khó hiểu hỏi.

"Trước đây, ngươi cũng từng làm như vậy..."

"Uhm? Có sao?"

" — thôi quên đi!"

"Vầng." Thanh âm Bắc Tề lạ lại chuyển sang bén nhọn, Thiệu Huân vốn đã quen nên cũng chỉ trả lời cho có lệ.

Lúc sau, Bắc Tề Lạc không nói gì nữa, nhắm mắt lại, im lặng gối đầu lên đùi của Thiệu Huân...

Thiệu Huân vẫn nhìn hắn, nhìn khuôn mặt ngủ của hắn, giống như một nàng công chúa ngủ trong chuyện cổ tích chờ hoàng tử đến hôn, đươc bao bọc bởi một tầng hào quang thánh khiết không chút bụi bẩn, trừ phi là chân mệnh hoàng tử đến, nếu không sẽ không cho phép bất kì ai tiếp cận... Im lặng ngủ say, không biết là trăm năm hay nghìn năm, vẫn đều đang chờ đợi, thần bí, lại xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.



Đến khi mở mắt, ánh sáng len lỏi qua tấm rèm cửa làm Thiệu Huân nhận ra mình đã ngủ quên, anh cố nhích thẳng người dậy, nhìn người vẫn đang gối đầu lên chân anh ngủ kia,

Sắc mặt hắn đã không còn đỏ như hôm qua nữa, anh dùng tay kiểm tra nhiệt độ, cũng nhận thấy hắn đã hạ sốt, Thiệu Huân an tâm hơn rất nhiều.

Anh cẩn thận đem đầu của hắn chuyển sang chiếc gối bên cạnh, giây phút này, Thiệu Huân cảm thấy tình huống này hình như đã từng xảy ra.

Lắc lắc đầu, anh nghĩ rằng đây chính là ảnh hưởng của tâm lý.

Hai chân anh đã cứng ngắc, phải vịn thứ gì đó bên cạnh anh mới đứng dậy được, chân run run tê rần, mỗi bước đi đều giống như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, thậm chí bước được mấy bước, anh suýt nữa ngã lăn ra đất.

Lúc suýt ngã xuống đất, tay anh với lấy thứ gần mình nhất, không ngờ lại làm cho phòng quần áo bên cạnh vẫn đóng lại từ từ mở ra, cảnh tượng bên trong dần dần hiện ra trước mắt anh.

Thiệu Huân chỉ nhìn liếc mắt căn phòng toàn những đồ sa hoa kia một cái, sau đó loay hoay tìm cách đóng nó lại, vô tình, anh thoáng nhìn thấy một chiếc áo vest rất quen thuộc. Anh giật mình, liều lĩnh mà đi vào trong phòng quần áo này, cầm chiếc áo kia lên nhìn kỹ. Sau khi tìm được một cái vết tròn nhỏ rất khó phát hiện trong tay áo, anh xác định đây đúng là chiếc áo vest mà anh đánh mất đã lâu.

Chiếc áo vest duy nhất mà anh có, sao nó lại ở nơi đây?

Thiệu Huân sửng sốt một lúc lâu, sau đó anh đột nhiên dùng tay vỗ đầu mình một cái.

Thảo nào lúc nãy anh cảm thấy việc cho Bắc Tề Lạc gối lên đầu mình rất quen thuộc, hoá ra là vào tầm nửa năm trước, bọn họ cũng từng gặp mặt một lần.

Ai da, xem trí nhớ này, không ngờ lại hoàn toàn quên mất sự việc này, nhưng mà hình như Bắc Tề Lạc còn nhớ rõ.

Quay đầu nhìn người vẫn đang ngủ kia, Thiệu Huân hơi mím môi, cười rất nhẹ.

Có lẽ, bọn họ thực sự có duyên phận với nhau không biết chừng!

#23

Thiệu Huân vừa làm xong bữa sáng cho Bắc Tề Lạc, thì chuông cửa vang lên.

Không biết có phải Lam Cảnh Ngạn không?

Nghĩ vậy, Thiệu Huân bước ra mở cửa, qua nhiên anh nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Lam Cảnh Ngạn.

"Lạc hắn đã trở lại sao?" vừa thấy anh, Lam Cảnh Ngạn đã xông đến hỏi.

"Làm sao mà ngài biết được?"

Từ cuộc nói chuyện hôm qua với Bắc Tề phu nhân, Thiệu Huân biết chắc Bắc Tề Lạc là bí mật trở về, hơn nữa người biết chắc chắn cũng không có nhiều. Vậy làm sao mà Lam Cảnh Ngạn biết được?

"Ta có cách của ta." Lam Cảnh Ngạn chỉ trả lời qua loa, sau đó lại tiếp tục hỏi. "Nghe cách nói chuyện của ngươi, hắn thực sự đã trở lại đúng không? Vậy nhắn với hắn rằng ta muốn nói chuyện."

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam Cảnh Ngạn, Thiệu Huân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói. " Ngài biết đây, Bắc Tề tiên sinh sẽ không gặp ngài đâu, nhất là trong thời điểm này... Lam tiên sinh, ngài vẫn nên quay trở về đi..."

"Không, ta nhất định phải giái thích rõ ràng với hắn!" trên khuôn mặt Lam Canh Ngạn lộ ra vẻ kiên quyết. "Không phải người đồng tính nào cũng dùng thủ đoạn ghê tởm biến thái như vậy để theo đuổi người mình yêu, hắn không nên vì chuyện lần này mà càng chán ghét tình yêu chân thật của ta a...."

Thiệu Huân ngây người một chút, lăng lăng nhìn Lam Cảnh Ngạn.

Nguyên nhân Bắc Tề Lạc đánh đối phương đến mức phải vào viện, không lẽ vì người kia đã dùng thủ đoạn ti tiện gì đó đối phó với hắn?..

"Làm ơn, Thiệu Huân, ngươi bảo hắn ra gặp ta đi... nếu không thì cho ta vào trong gặp hắn..." không hề để ý đến sự khác thường của Thiệu Huân, Lam Cảnh Ngạn tiếp tục cầu khẩn.

"Không được."

Người nói lời này không phải Thiệu Huân mà là Bắc Tề Lạc. Không biết hắn đã đi xuống dưới từ lúc nào, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.

"Lạc, xin ngươi hãy nghe ta nói..." Vừa nhìn thấy hắn, Lam Cảnh Ngạn đã nôn nóng, chỉ muốn vọt đến trước mặt của hắn.

"Thiệu Huân, mau đuổi hắn ta đi." Nói xong, Bắc Tề Lạc xoay người lên tầng hai.

Có lẽ vì vừa mới bị bệnh, mà Bắc Tề Lạc có chút mệt mỏi khó chịu, thanh âm phát ra lạnh như băng, vô tình. Giờ phút này, hắn như một pho tượng bằng băng, lại làm cho người ta có một chút thương tiếc...

"Lạc—"

"Lam tiên sinh, xin ngài đừng nên chọc giận Bắc Tề tiên sinh nữa, ngài ấy vừa mới khỏi bệnh, nổi giận sẽ không tốt cho sức khỏe. Ngài vẫn nên trở về đi." Thiệu Huân cười cười có lỗi, ngăn cản Lam Cảnh Ngạn tiến vào trong nhà.

"Lạc bị bệnh?" Lam Cảnh Ngạn trừng lớn mắt.

"Ngày hôm qua, sau khi ngài ấy trở về liền phát sốt. Nhưng mà hiện giờ đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Lam tiên sinh, đã có tôi ở đây chăm sóc Bắc Tề tiên sinh rồi, ngài cứ yên tâm trở về đi." Tuy rằng vẫn cảm thấy áy náy, nhưng Thiệu Huân vẫn đẩy Lam Cảnh Ngạn ra khỏi cửa, sau đó đóng lại cánh cửa trước mặt y.

Đây là lần đầu anh thất lễ với Lam Cảnh Ngạn như vậy. Nhưng lần này, anh thực sự muốn làm theo ý của Bắc Tề Lạc, không muốn làm hắn tức giận.

Xoay người nhìn lại, đã không thể thấy được bóng dáng của Bắc Tề Lạc nữa, Thiệu Huân thở dài một hơi, anh cũng đi lên tầng hai, anh muốn biết giờ phút này Bắc Tề Lạc đang làm gì.

Đi lên tầng hai, lơ đang anh còn nhìn thấy Lam Cảnh Ngạn đang đứng ở ngoài cửa nhìn về hướng ban công tầng hai, sau đó y hình như nhìn thấy được thứ gì đó, hưng phấn trợn mắt kêu to. "Lạc —- Lạc —- "

Thiệu Huân giật mình, đi đến trước cửa thư phòng, cẩn thận mở cánh cửa đang khép hờ kia, liền nhìn thấy bóng người cao lớn kia đang quay lưng lại về phía anh, đứng im lặng bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới...

Mặc dù không hề nhìn thấy mặt của hắn, Thiệu Huân vẫn biết thứ mà hắn nhìn không phải là Lam Cảnh Ngạn, mà xa hơn, một nơi xa hơn, hắn coi Lam Cảnh Ngạn như không tồn tại.

"Lạc, xin ngươi hãy nghe ta nói một lần thôi! Ta thực sự thực sự yêu ngươi!"

Đi vào gần cửa sổ của hành lang tầng hai, Thiệu Huân lẳng lặng nhìn Lam Cảnh Ngạn đang hò hét dưới nhà.

"Ta biết bắt buộc ngươi phải nhận tình yêu của một người đồng tính là rất khó khăn — nhưng cầu xin ngươi, đừng ngay từ đầu đã cách xa ta như vậy! Yêu một người không có gì là sai trái cả, chỉ có người yêu có mục đích gì đó mới là sai trái thôi! Tình cảm của ta dành cho ngươi chân thành như vậy, ta lấy mục tiêu nhất định phải để cho ngươi cảm nhận được nó, nên ta vẫn cố gắng không ngừng....... Ta không phải là người không có mục tiêu a......"

"Ta phải làm như thế nào nữa mới có thể để ngươi cảm nhận được nó... hiểu được tình yêu của ta cho ngươi..."

"Ta thừa nhận, lúc đầu ta bị vẻ bề ngoài của ngươi mê hoặc — nhưng quen biết con người ngươi càng lâu, ta phát hiện, thứ mà ta quan tâm không chỉ là mỗi vẻ bề ngoài của ngươi mà thôi... ta muốn ôm ngươi, cho người luôn quật cường không chịu thua như ngưoi có một cánh tay im lặng ấm áp. Những lúc ngươi mỏi mệt, có thể nghỉ ngơi, khi ngươi lạnh, chúng ta có thể lẳng lặng ngồi bên nhau, nhìn củi lửa cháy trong lò, ta nghĩ cứ như vậy nhìn ngươi chờ đợi năm tháng trôi qua. Chờ cho đến khi tóc ngươi bạc trắng, mặt cũng tràn đầy nếp nhăn, ta cũng là một lão gia gia... chúng ta còn có thể nắm tay nhau, đi trên bãi cát vàng dưới ánh chiều tà.... ( ;__; ôi anh ơi, anh mơ mộng quá~)

"Đây là tình yêu ta dành cho ngươi, thực sự thực im lặng, không có xa hoa không có hư vinh, chỉ có tình cảm chân thành nhất không thể bỏ qua...."

Thiệu Huân đã tìm một cái bút cùng một quyển vở đến, anh ghi lại tất cả những lời mà Lam Cảnh Ngạn nói, mải mê viết nhập thần, không biết Bắc Tề Lạc đã đứng sau lưng anh từ bao giờ, mà anh không hề để ý.

"Ngươi đang viết cái gì vậy?"

Bắc Tề Lạc đột ngột lên tiếng, làm Thiệu Huân giật mình hoảng sợ, bút nguệch một đường.

"Tôi, tôi chỉ đang chép lại những lời mà Lam tiên sinh nói mà thôi." Sự xuất quỷ nhập thần của Bắc Tề Lạc làm cho Thiệu Huân thót tim, vỗ vỗ ngực.

"Ghi lại mấy lời nói với vẩn này làm gì?" Bắc Tề Lạc hừ lạnh một tiếng, sau đó lạnh lùng mà nhìn ra ngoài cửa sổ liếc mắt một cái. Vì hắn biến mất, không có đối tượng để thổ lộ tấm lòng, Lam Cảnh Ngạn chỉ có thể ngậm ngùi mà rời đi.

"Đâu có vớ vẩn gì đâu. Tôi cảm thấy cũng rất hay mà. Rất hợp để nói với bạn gái tôi, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất thích." Gấp tờ giấy ghi chép lại, Thiệu Huân tùy ý nhét nó vào trong túi quần.

Bắc Tề Lạc đang định rời đi, nhưng nghe thấy lời của Thiệu Huân mà giật mình quay người lại, hỏi. "Ngươi có bạn gái?"

#24

"Vâng." Thiệu Huân vốn định cãi lại rằng chẳng lẽ anh có bạn gái thì rất kì lạ sao, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ gật đầu, bởi vì anh nhớ đến anh có thân phận là một người quản gia, hơn nữa hôm nay tâm tình của Bắc Tề Lạc cũng không tốt, không nên chọc giận.

"Thật sự không ngờ." Bắc Tề Lạc quay lại đứng trước mặt anh, hai tay hắn khoanh ở trước ngực. "Không ngờ cũng sẽ có người phụ nữ đồng ý làm bạn gái của ngươi."

"?" Giọng nói của Bắc Tề Lạc rõ ràng là coi thường khinh miệt anh, Thiệu Huân ngạc nhiên, cũng có chút tức giận...

"Tuy rằng ngươi cũng hiền lành, biết chăm sóc người khác, dáng vẻ bên ngoài cũng không tệ... nhưng ngươi chẳng có năng lực gì cả!"

"Này..." không tính đến khẩu khí bén nhọn của Bắc Tề lac, thì lời hắn nói... cũng đúng.

"Cho nên, người phụ nữ nào thích ngươi, nhất định là một người phụ nữ xấu xí không ai yêu không ai cần."

Nếu là những lời phía trước, Thiệu Huân còn có thể chịu được, thì bây giờ, Thiệu Huân đã thực sự bị chọc giận.

Không có người đàn ông nào lại có thể bình tĩnh khi người mình yêu bị người ta nói xấu.

"Úc Ngôn không xấu!" anh ngầng đầu trừng mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên anh nhìn Bắc Tề Lạc như vậy, mà Bắc Tề Lạc lúc này lại bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. "Bắc Tề tiên sinh ngài nói tôi như thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận, nhưng ngài không nên tùy tiện nói xấu cô ấy!"

Nhấn mạnh Bắc Tề tiên sinh, ngữ điệu cũng không còn cung kính nữa, chứng tỏ Thiệu Huân thực sự rất tức giận.

Hít sâu một hơi, Thiệu Huân cúi đầu trầm nói. "Úc Ngôn là một người phụ nữ tốt..." Ngẩng đầu, anh liếc nhìn Bắc Tề Lạc một cái thật sâu, trịnh trọng nói. "Tôi yêu cô ấy."

"Tôi còn có việc, xin phép rời đi trước, thật có lỗi."

Dứt lời, Thiệu Huân cũng không trưng cầu ý kiến của Bắc Tề Lạc, mà lướt qua hắn đi xuống tầng một.

Bắc Tề Lạc không quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế như lúc đầu, lẳng lặng, kinh ngạc đứng.....



Căn phòng ở vốn luôn im lặng của Bắc Tề Lạc hôm nay lại trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều. buổi sáng, Thiệu Huân mới tiễn Lam Cảnh Ngạn, thì giữa trưa, Bắc Tề phu nhân lại đến.

"Phu nhân." Vừa mở cửa, nhìn thấy Bắc Tề phu nhân, Thiệu Huân hơi ngạc nhiên một chút, sau đó cung kính đón nàng vào trong nhà.

"Tiểu Lạc đâu?" vừa vào cửa, Bắc Tề phu nhân nhìn quanh nhà một chút, sau đó hỏi.

"Bắc Tề tiên sinh ở thư phòng trên tầng hai ạ." Trước mặt những người khác, Thiệu Huân vẫn luôn gọi Bắc Tề Lạc là Bắc Tề tiên sinh.

"Không phải cậu nói nó bị bệnh hay sao? Sao không nghỉ ngơi mà lại ở trong thư phòng?" Bắc Tề phu nhân hỏi, vừa cau mày vừa đi vào trong phòng.

"Bệnh của Bắc Tề tiên sinh đã đỡ rất nhiều, mỗi tội sắc mặt của ngài ấy vẫn chưa được tốt lắm. Tôi cũng khuyên ngài ấy đi nghỉ, nhưng ngài ấy nói không muốn."

Nghênh Bắc Tề phu nhân cùng Giang quản gia vào trong nhà, đóng cửa lại, Thiệu Huân đi nhanh đến bên cạnh phía sau Bắc Tề phu nhân, cùng Giang quản gia một trái một phải cùng đi-

"Đứa trẻ này, lúc nào cũng làm cho người ta không thể yên lòng." Bắc Tề phu nhân thở dài một hơi, mày liễu nhăn lại, nàng đi lên tầng hai luôn.

"À, hai người không cần đi theo đâu, để tự ta đi tìm tiểu Lạc. Thiệu Huân, ở đây chúng ta là khách, ngươi mời Giang quản gia đi ngồi ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một chút rồi lại đi."

"Vâng, thưa phu nhân." Thiệu Huân cùng Giang quản gia đồng thời dừng chân lại, cúi đầu với Bắc Tề phu nhân, sau đó hai người nhìn Bắc Tề phu nhân đi lên cầu thang.

Chờ bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất, Thiệu Huân mới làm động tác thỉnh với Giang quản gia.

"Giang quản gia, xin mời."

"Cám ơn."

"Đây là điều tôi phải làm." Thiệu Huân mỉm cười.

Bởi vì Giang quản gia là trưởng bối, lại làm việc nhiều năm ở Bắc Tề gia, nên khi cùng ngồi uống trà với ông ấy, Thiệu Huân cũng hỏi thăm được không ít vấn đề trong công việc.

Giảng quan gia hình như cũng có hảo cảm với anh, nên với những vấn đề anh hỏi, ông đều trả lời rất cẩn thận chi tiết. Hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Không biết qua bao lâu, Bắc Tề phu nhân cùng Bắc Tề Lạc đi xuống.

"Tiểu Lạc, trong khoảng thời gian này con đừng đến công ty, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Công việc của con, cứ để cho ba con lo, không cần lo nghĩ nữa... với lại, tuy rằng vụ làm ăn kia không thành, nhưng mẹ với ba con không hề trách cứ con, ba mẹ hiểu mà. Về phần ban giám đốc, ba con sẽ có lí do đưa ra, dù sao lần này cũng là sai lầm của đối phương..."

Khi hai người cùng đi xuống phòng khách, Giang quản gia cùng Thiệu Huân đã đứng chờ sẵn.

"Tốt lắm, mẹ đi về trước. Con nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để cho ba mẹ lo lắng, biết chưa?" quay đầu lại, Bắc Tề phu nhân ngắm nhìn đứa con tuấn tú lịch sự của mình, vừa lòng gật đầu.

Bởi vì Thiệu Huân đã nói cho bà biết mọi chuyện, nên vấn đề lo lắng trong lòng bà giờ phút này cũng đã biến mất, nguyên lai con của bà cũng không phải lầm đường lạc lối, chỉ là bị một người tên là Lam Cảnh Ngạn đeo bám mà thôi.

Lam Cảnh Ngạn Bắc Tề phu nhân cũng biết, vì xí nghiệp Lam thị cùng tập đoàn Bắc Tề vẫn làm ăn với nhau, Lam Cảnh Ngạn là con trai cả nhà này, người lớn lên bộ dạng nhìn cũng không tệ, lại có tài, chỉ tiếc....

Nhưng mà, tính hướng của Lam Cảnh Ngạn, ở Lam gia hình như là một chuyện công khai, không ngờ tổng giám đốc Lam lại cho phép con của mình như vậy, thực sự làm cho bà rất bất ngờ. Vậy chuyện nối rõi tông đường, ông ta chẳng lẽ không quan tâm sao?

A, thôi, dù sao cũng là con nhà người ta, bà có khả năng làm gì chứ? Dù sao con của bà không như vậy là được rồi.

"Vâng, con biết rồi." Bắc Tề Lạc khó được mềm mại gật đầu.

"Vậy mẹ đi đây."

"Vâng."

Thiệu Huân cùng Bắc Tề Lạc đứng ngoài cửa, nhìn Bắc Tề phu nhân cùng Giang quản gia rời đi. Cho đến khi không nhìn thấy xe ô tô của họ nữa, Thiệu Huân mới quay đầu lại nhìn Bắc Tề Lạc, nhìn thấy hắn đang trừng mắt nhìn anh.

"Không phải ta đã nói với ngươi, là không có sự cho phép của ta, tuyệt đối không được cho người khác vào nhà hay sao?"

"Nhưng đó là mẹ của ngài..."

"Ý của ta, ngươi nghe không hiểu sao?!" ánh mắt Bắc Tề Lạc lạnh lùng hơn nữa.

"Vâng, rất xin lỗi." đúng là do anh đã vi phạm vào yêu cầu của Bắc Tề Lạc, nên anh chỉ có thể xin lỗi.

"Muốn ta tha thứ cũng được. Nhưng ngươi cũng phải tha thứ cho những lời  ta nói sáng nay, không được cáu giận nữa!"

"A?" Thiệu Huân ngây ra nhìn Bắc Tề Lạc xoay người đi vào trong nhà.

"A cái gì? Còn không mau đi vào?"

"Vâng.." Đi vào trong nhà, Thiệu Huân đóng cửa lại.

Bên ngoài, ánh mặt trời sáng rực rỡ ấm áp.

#25

Ngày đầu tiên, vì Bắc Tề Lạc bị ốm, Thiệu Huân phải chăm sóc hắn nên cũng không dọn dẹp phòng cẩn thận được, chỉ để được một chút thời gian lau dọn một số chỗ hay đi lại mà thôi.

Ngày hôm sau, Bắc Tề Lạc đã hết bệnh, nên Thiệu Huân quyết định sẽ dọn sạch sẽ toàn bộ căn nhà, để tránh việc Bắc Tề Lạc đột ngột kiểm tra, lại bị hắn mắng.

Chờ Bắc Tề Lạc ăn xong bữa sáng, hơn nữa đi đến thư phòng, Thiệu Huân bắt đầu dọn vệ sinh.

Nhưng do Bắc Tề Lạc đang ở nhà, nên việc quét dọn của anh luôn bị làm phiền. Bởi vì...

"Thiệu Huân — Thiệu Huân —"

"Vâng...!" Nghe thấy tiếng Bắc Tề Lạc gọi, Thiệu Huân vội vội vàng vàng chạy từ trên tầng ba xuống. Chạy đến trước mặt hắn, anh thở vội vàng hỏi. "Chủ nhân ngài gọi tôi có việc gì vậy?"

"Ngươi đang làm gì hả? Ta gọi mấy lần mới trả lời." Bắc Tề Lạc nhíu mày hỏi.

"Tôi đang ở tầng ba chăm sóc cây cỏ."

"Cứ để đấy đã, đi pha cho ta một cốc cà phê."

"Vâng, ngài chờ một chút."

Sau khi pha cà phê mang đến cho Bắc Tề Lạc đang bận rộn làm việc trong thư phòng, Thiệu Huân lại tiếp tục quét dọn.

Không biết qua bao lâu...

"Thiệu Huân — Thiệu Huân, Thiệu Huân!"

"Vâng, tôi đến đây!" Thiệu Huân thở hổn hển vọt đến trước mặt Bắc Tề Lạc, người này lại lên cơn tức.

"Ngươi đang làm cái gì vậy? Ta gọi lâu như vậy cũng không trả lời?!"

"Tôi đang dọn nhà vệ sinh ở tầng hai, nên không chú ý nghe..."

"Cứ kệ đấy! Ngươi xem bây giờ là mấy giờ rồi? Sắp mười hai giờ rồi, sao còn chưa đi làm cơm trưa hả? Ngươi định để ta chết đói hay sao?"

"A, xin lỗi ngài. Tôi quên mất hôm nay ngài ở nhà..."

"Còn không nhanh đi làm cơm đi!"

"Vâng, làm ngay đây!"

Thiệu Huân dùng tốc độ nhanh nhất, làm cho Bắc Tề Lạc một bữa cơm trưa coi như hài lòng, chờ hắn ăn xong, anh cũng ăn qua loa một chút. Xác định Bắc Tề Lạc đã đi ngủ trưa, anh mới tiếp tục công việc dọn dẹp đang dang dở.

Đến tầm bốn giờ chiều, Thiệu Huân đang hì hục ngồi xổm ở tầng một phòng khách lau chân bàn, phát hiện trước mặt mình bỗng xuất hiện một đôi chân.

Anh nhìn lên theo cái chân dài này, nhìn thấy được Bắc Tề Lạc đang dùng vẻ mặt âm trầm nhìn mình.

"Chủ nhân..." Anh gọi nhẹ một câu.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Bắc Tề Lạc khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Thiệu Huân, ngữ khí rất nhẹ, nhưng lại làm cho người ta không rét mà run.

"Tôi đang lau bàn..."

"Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy hả?" Bắc Tề Lạc dùng ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng nói. "Bất cứ lúc nào ta cần ngươi, ngươi đều nói đang dọn vệ sinh. Chẳng qua là dọn vệ sinh mà thôi, cần tốn thời gian cả ngày sao?"

"Này..."

"Ta không biết nên nói ngươi như thế nào mới được đây, hay là do ngươi thực sự rất ngu ngốc? Cho nên mới làm việc bản thủ bản cước như vậy?"

Nhìn ánh mắt âm trầm của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân chậm rãi đứng lên, cẩn thận nhìn hắn, nhẹ giọng nói.

"Tôi đã cố hết sức làm với tốc độ nhanh nhất..."

"Vậy ngươi không biết động não để làm nhanh hơn nữa sao?"

Thiệu Huân nhìn thẳng vào hắn, nói. "Xác thực, đầu óc của tôi không được tốt lắm, không nghĩ ra thêm được biện pháp nào cả. Chủ nhân, ngài có thể cho tôi chút ý kiến được không?"

"Ngươi thật là..." Bắc Tề Lạc lộ ra biểu tình chán nản, thở dài một hơi, sau đó hắn nói. "Nói cho ta biết, ngươi bắt đầu quét dọn như thế nào?"

"Vâng." Thiệu Huân gật gật đầu, kể cho Bắc Tề Lạc nghe lượng công việc một ngày mà anh làm, mà sau khi nói xong hết, anh lại nhìn đến vẻ mặt ngạc  nhiên của Bắc Tề Lạc.

"Ngươi nói, mỗi ngày ngươi đều quét dọn cả căn nhà này một lần sao?" hắn cứng họng nhìn anh.

"Đây là yêu cầu của ngài mà. Mỗi ngày đều phải quét dọn nhà cửa một lần, tuyệt đối không được để có vết bụi hoặc vết bẩn ở bất kì chỗ nào, bao gồm cả những góc chết cũng như dưới gầm tủ, ngài sẽ định kì kiểm tra, nếu như phát hiện chỗ nào không đúng thì phải làm lại từ đầu. Đây là nguyên văn câu nói của ngài mà." Thiệu Huân ẩn ẩn cảm thấy Bắc Tề Lạc đang phản ứng khá lạ lùng, liền đem lời nói của hắn lặp lại một lần.

Nghe xong, Bắc Tề Lạc lại càng kinh ngạc. "Ta thực sự từng nói như vậy sao?"

Đầu óc của ngươi bị sốt hỏng rồi hay sao hả? Lúc này Thiệu Huân thực sự rất muốn hỏi như vậy, nhưng sự thật là, anh chỉ có thể trầm mặc.

Suy nghĩ một lát, có lẽ Bắc Tề Lạc đã nhớ lại mình đã thực sự từng nói những lời này, hắn lại trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói. "Không cần làm như vậy nữa."

"A?" lần này, đến lượt Thiệu Huân trợn tròn mắt, chẳng lẽ hắn cảm thấy anh làm việc không tốt, muốn đuổi anh đi.

Bắc Tề Lạc liếc nhìn anh một cái, lạnh lùng nói. "Ý của ta là, về sau ngươi không cần tự mình quét dọn nhà cửa nữa, cứ mời mấy người giúp việc theo giờ đến làm là được."

"Cái gì?" Thiệu Huân cứ nghĩ rằng mình đang nghe nhầm, ánh mắt càng trợn tròn lên.

"Cài gì mà cái gì? Sắp đến thời gian ăn tối rồi, còn không mau đi chuẩn bị!" Bắc Tề Lạc mắng một tiếng, quay người liền đi lên tầng hai.

Đi được mấy bước, hắn lại quay đầu lại nói. "Đừng tưởng rằng ngươi không phải dọn dẹp nữa mà lười biếng! Từ hôm nay trở đi, cho dù ta đang ở đâu, ngươi cũng cần phải ở bên cạnh sẵn sàng phục vụ!"

Dứt lời, Bắc Tề Lạc lại tiếp tục đi lên tầng.

Thiệu Huân vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn rời đi, mất một lúc mời hồi phục tinh thần lại.

"Chẳng lẽ hắn thực sự sốt cao mà cháy hỏng đầu rồi?" Thiệu Huân hoang mang khó hiểu lầm bầm.

Đối với biểu hiện bất thường của Bắc Tề Lạc, anh chỉ có mỗi một cách giải thích này.

#26

Tuy rằng anh không biết Bắc Tề Lạc phải ở nhà bao nhiêu ngày, nhưng nhiều lúc, Thiệu Huân cảm thấy cho dù hắn ở nhà hay không ở nhà đều giống nhau.

Điều duy nhất bất đồng, đấy là anh đã không cần phải quét dọn cả căn nhà này nữa, lại mất càng nhiều thời gian phiền não không biết phải chuẩn bị món ăn gì cho Bắc Tề Lạc.

Mỗi ngày làm cơm cho Bắc Tề Lạc ăn đang là vấn đề đau đầu nhất của anh. Bắc Tề Lạc ăn kiêng rất nhiều, không ăn món cay không ăn món nhiều dầu mỡ không ăn món ngọt không thích ăn đồ ăn làm sẵn ở bên ngoài, những món ăn hằng ngày yêu cầu về mùi vị rất cao, chỉ cần hơi không hợp khẩu vị của hắn, hắn sẽ nhất quyết không ăn...

"Không hiểu hắn ta lớn lên như thế nào a..?"

Mỗi ần nấu ăn mà phải sử dụng hết côn suất bộ não, Thiệu Huân đều thở dài như vậy một lần.

Nhưng mà vì không cần quét dọn nhà cửa nữa, nên Thiệu Huân càng có thêm nhiều thời gian để suy nghĩ về vấn đề chuyện này. Nên nếu anh thực sự không nghĩ ra món ăn gì mới lại đáp ứng đủ nhu cầu, thì anh sẽ tìm một quyển sách đến giết thời gian. Đúng, bây giờ Thiệu Huân đang vô cùng nhàn nhã mà ngồi đọc sách.

Tuy rằng Bắc Tề Lạc đưa ra mệnh lệnh muốn anh lúc nào cũng phải sẵn sàng chờ hắn sai khiến, nhưng chỉ cần Bắc Tề Lạc đi vào trong thư phòng, thì sẽ ngây người trong đây cả ngày, cho nên cuối cùng, Thiệu Huân cũng có cả ngày rảnh rỗi. Chỉ cần anh tính thời gian một chút, tình chuẩn khi nào Bắc Tề Lạc cần cà phê để nâng cao tinh thần, thì pha một cốc cà phê mang vào cho hắn là được.

Hiện tại, công việc một ngày cụ thể của Thiệu Huân là buổi sáng tám giờ làm bữa sáng cho anh và Bắc Tề Lạc, chín giở mở cửa đón mấy bác lao công theo giờ vào dọn dẹp nhà cửa, sau đó chờ bọn họ xong việc thì anh bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Chờ Bắc Tề Lạc ăn xong, anh cũng ăn một chút rồi dọn dẹp phòng bếp. Trước khi chuẩn bị bữa tối, anh có thời gian nhàn nhã.

Lĩnh lương cao như vậy, mà công việc thì quá nhẹ nhàng, làm cho Thiệu Huân cũng cảm thấy hơi băn khoăn.

Nhưng khi nhìn mấy người lao công quét dọn nhà cửa, mà anh chỉ cần đứng một bên nhìn, anh vẫn cảm thấy may mắn.

Anh chưa từng quên mới thời gian ngắn trước đây thôi, anh đã phải một mình còng lưng ra quét dọn cả căn nhà này...

Bắc Tề Lạc bận rộn trong thư phòng, Thiệu Huân cũng không biết hắn bận cái gì, cũng không muốn biết, anh chỉ cảm thấy chắc là chuyện gì đó quan trọng... việc kiếm tiền.

Ngày thứ ba Bắc Tề Lạc ở nhà, tầm bảy giờ tối, hắn không ăn bữa tối, mà lái xe đi ra ngoài.

Thiệu Huân có lệ mà hỏi một tiếng chủ nhân ngài đi đâu? Mà câu trả lời của hắn là, tham gia party.

Bắc Tề Lạc đi được khoảng mười phút, chiếc xe thể thao đẹp mắt của Lam Cảnh Ngạn liền vọt tới trước căn nhà, y vội vội vàng vàng mà bấm chuông cửa.

Thiệu Huân vừa nhìn thấy y, liền nói luôn. "Bắc Tề tiên sinh đã ra ngoài từ mười phút trước."

Lam Cảnh Ngạn mắng một câu chết tiệt, sau đó xoay người chạy về xe của mình.

"Lam tiên sinh, xảy ra chuyện gì sao?"

Thiệu Huân cảm giác có chuyện không ổn, liền mở miệng hỏi.

Dừng một chút, Lam Cảnh Ngạn dùng sắc mặt khó coi trả lời. " — bọn họ đến Trung Quốc rồi, hình như nói là cuộc làm ăn này còn có đường sống... nhưng mà bọn họ lại chỉ định đúng Bắc Tề Lạc đi giao dịch... ta sợ có chuyện không tốt sẽ xảy ra, không ngờ Lạc cư nhiên lại đồng ý đi gặp mặt giao dịch...."

Sau khi Lam Cảnh Ngạn đi, Thiệu Huân vẫn đang đứng nhìn theo ánh đèn xe mà ngẩn người....

Anh nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Tề Lạc khi đi ra khỏi nhà...

Người điều mà anh lo lắng không giống với Lam Cảnh Ngạn... tuy rằng anh mới chỉ nhận thức Bắc Tề Lạc một thời gian ngắn, nhưng anh vẫn cảm thấy, hắn sẽ không là một người mà người khác có thể dễ dàng đối phó...

Người thực sự thảm hôm nay, chắc là những người nước ngoài kia đi....

Một trận gió lạnh thổi đến, Thiệu Huân rùng mình, lập tức chui vào trong nhà, đóng cửa.

#27

Mười giờ tối, Bắc Tề Lạc trở về.

Thiệu Huân cẩn thận nhìn trộm vẻ mặt của hắn, không có biểu hiện gì rõ ràng. Nhưng anh lại có thể nhìn thấy thành công loang loáng trong mắt hắn...

Thiệu Huân thở nhẹ nhõm một hơi, khi hắn đi vào trong nhà, anh cúi đầu cung kính nói. "Chủ nhân, hoan nghênh ngài trở về." [ =)) cứ như maid~ okaerinasai~ =))))]

"Uhm." Tâm tình Bắc Tề Lạc có vẻ rất tốt, mở miệng trả lời anh một câu.

"Tầm bảy giờ mười phút, Lam tiên sinh có đến đây..."

"Ta thấy hắn đến."

Bắc Tề Lạc vừa đi vào vửa cởi áo khoác.

"Vậy ạ." Đóng cửa, Thiệu Huân đi đến nhận áo khoác của hắn, nói tiếp. "Tâm tình của ngài có vẻ rất tốt?"

"Đương nhiên." Rốt cuộc, khuôn mặt lạnh tanh của Bắc Tề Lạc cũng xuất hiện một nụ cười. "Có thể thoải mái mà ký được một hợp đồng lớn, làm sao lại không vui cho được chứ?"

"Thoải mái..?" Thiệu Huân hoài nghi hỏi...

"Lần buôn bán này là do chính bọn họ đưa lên, có biết không?" Bắc Tề Lạc quay lại nhìn anh một cái, trong mắt tràn ngập tự tin cùng một chút lạnh lùng, sau đó hắn quay người lên tầng hai.

"Dám đấu với ta. Hừ, bọn họ cũng không nhìn lại xem ta là loại người nào!"

Bắc Tề Lạc để lại một câu nói lạnh như băng trước khi biến mất khỏi tầm mắt của Thiệu Huân, làm anh cảm thấy có chút lạnh...

"Thiệu Huân." Bỗng Bắc Tề Lạc lại xuất hiện ở lan can, gọi anh.

"Vâng?"

"Đem sâm panh đến thư phòng của ta."

"Vâng."

Thiệu Huân lập tức đi chuẩn bị rượu.

Anh rót sâm panh đã ướp lạnh vào trong một chiếc ly chân dài, Thiệu Huân đặt ly rượu lên một chiếc khay bằng bạc, bưng lên thư phòng trên tầng hai.

Không uống cà phê, cũng không uống rượu mạnh, xem ra tâm tình của Bắc Tề Lạc rất tốt.

Không biết rốt cuộc là chuyện gì, lại làm cho hắn thực sự cao hứng như vậy? Phải dùng sâm panh để chúc mừng.

Cửa thư phòng của Bắc Tề Lạc không đóng kín, Thiệu Huân vẫn chần chờ ngoài cửa, đang định gõ cửa nói cho Bắc Tề Lạc biết anh đã mang sâm panh đến, thì anh lại nhìn thấy Bắc Tề Lạc đang đứng trước cửa sổ quay lưng lại về phía anh, đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

".... Đúng vậy, đã kí xong rồi... Đương nhiên, tất cả những điều kiện con đưa thêm bọn họ đều phải chấp nhận. Con muốn tên khốn dám dùng mưu kế với con không có đất dung thân trên chính đất nước của hắn. Còn nữa, tiền lời còn có thể tăng đến hơn 3%. Đây đúng là một cuộc làm ăn vốn ít lời nhiều.... hừ! Không nên trách con ngoan độc, chính bọn hắn là người đã bắt con phải ra tay. Ba, ba không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta vẫn nắm nhược điểm của công ty bọn họ trong tay, thì bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu mà nghe lệnh... qua chuyện này, còn muốn cho bọn họ biết rõ một điều. Bắc Tề Lạc không phải là một người dễ chọc như vậy. Để đạt được mục đích cuối, con có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào!"

Có lẽ tại do lúc Bắc Tề Lạc nói những lời này, giọng điệu lãnh huyết vô tình đến mức làm cho trái tim người ta băng giá, nên Thiệu Huân cũng cảm thấy như rơi vào hầm băng, cả người cứng ngắc, không thể nhúc nhích.

".... Cứ như vậy đi. Vâng, ba gửi lời hỏi thăm mẹ hộ con... hẹn gặp lại, ba."

Cúp máy, Bắc Tề Lạc quay người lại, nhìn thấy Thiệu Huân vẫn đứng ở cửa, hắn nhíu mày nói. "Ngốc đứng ở chỗ đấy làm gì? Còn không mau tiến vào?"

"Vâng." Thiệu Huân lấy lại tinh thần, lấp tức bưng khay sâm panh vào trong phòng.

Anh tin rằng, điều mà anh vừa nghe được là một chuyện quan trọng, mà chuyện quan trọng này, lại làm cho anh cảm thấy bối rối, tay chân luống cuống.

Nhìn ra sự kích động của Thiệu Huân, Bắc Tề Lạc trừng mắt liếc anh một cái, lạnh lùng nói. "Ta không quan tâm ngươi nghe được cái gì. Chỉ cần ngươi biết điều, coi như không nghe thấy gì là được, biết chưa?"

"Vâng." Bình ổn lại nội tâm, Thiệu Huân dùng một tấm khăn mỏng nâng ly rượu đưa cho Bắc Tề Lạc.

Bắc Tề Lạc không nhận cái chén, mà nhìn chằm chằm Thiệu Huân hỏi. "Tại sao lại chỉ có một cái ly?"

"A?"

"Một người uống thì có ý nghĩa gì chứ? Mau đi lấy thêm một cái chén nữa đến đây, ngươi uống cùng ta!"

Bắc Tề Lạc ra lệnh, và Thiệu Huân không thể từ chối, anh chạy xuống tầng một lấy thêm một chiếc ly nữa, rồi dưới sự yêu cầu của Bắc Tề Lạc, anh đã ngồi xuống cùng uống với hắn.

Hai người mặc dù ngồi uống rượu, nhưng cũng là uống trong im lặng, không ai lên tiếng. Thiệu Huân không biết nên nói cái gì, mà Bắc Tề Lạc thì hình như càng thích vừa uống vừa cảm nhận sự yên tĩnh thanh bình...

Không biết đã im lặng bao lâu, khi Thiệu Huân giúp Bắc Tề Lạc rót thêm một chén sâm panh nữa, anh rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng, hỏi điều mà anh vẫn nghi vấn trong lòng.

"Khi tâm tình của một người rất tốt, đáng lẽ ra nên tìm bạn bè... hoặc là tình nhân đến để chúc mừng chứ ạ?"

Bắc Tề Lạc liếc nhìn anh một cái, hừ nhẹ. "Ta không cần bạn bè..." Nhấp một ngụm rượu sâm panh, hắn nói tiếp. "Còn phụ nữ, đối với ta mà nói, cũng chỉ là một món đồ chơi khi rảnh rỗi nhàm chán mà thôi, thậm chí còn không thể coi là người tình..."

Loại đàn ông như thế này thực sự phải bị trời phạt.... Thiệu Huân thầm nghĩ trong lòng.

"Tôi cảm thấy ngài... nên thử đi yêu một người, như vậy, có lẽ ngài sẽ có được một cái nhìn cuộc sống khác so với hiện tại..."

"Người yêu?" Bắc Tề Lạc lắc lắc chén rượu, khuôn mặt hắn mờ ảo trong bống tối, lại lạnh lùng vô cùng. "Ta chưa gặp được người có đủ tư cách để làm cho ta đi yêu."

Thiệu Huân không còn gì để nói... xác thực, bề ngoài xuất sắc lại cường thế như Bắc Tề Lạc, người như thế này, thì người phụ nữ như thế nào mới được coi là xứng với hắn đây? Xứng với tài hoa tướng mạo của hắn, còn xứng với cả sự lạnh lùng lãnh đạm của hắn nữa...

"... có lẽ, là do ngài còn chưa gặp được người làm ngài thực sự cảm động, là chân mệnh của ngài..." Thiệu Huân nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, ánh mắt dần dần bị một thứ tình cảm ấm áp tràn đầy. Anh ôn nhu nói. "Chỉ cần ngài tìm được người ấy, ngài sẽ cảm nhận được thế giới này đã không còn giống như trước đây nữa, cho dù có mệt mỏi khổ sở như thế nào đi chăng nữa, cuộc sống của ngài cũng sẽ không mờ mịt mơ hồ như trước. Ngài bắt đầu có mục tiêu, có ước mơ cần theo đuổi, sẽ cảm giác được trái tim mình được lấp đầy, vô cùng thỏa mãn...."

Anh nhìn vào chén rượu, nghĩ đến người trong lòng mình, mà lại không để ý đến ánh mắt thâm trầm của Bắc Tề Lạc chú ý vào mình.

Giây phút kia, bọn họ im lặng, thật lâu không nói gì, mỗi người trong lòng đều có những suy nghĩ riêng....