Sáu giờ tối, nhà họ Sở ăn cơm chiều đúng giờ, đây là thói quen đã được duy trì bao nhiêu năm qua.
Sở Nhạc Viện vội vàng chạy về nhà, vừa tới cửa đã bắt đầu ồn ào, “Mẹ nấu cơm xong chưa? Con đói quá!”
Nghe thấy tiếng con gái, Giang Tuyết Nhân lập tức mang một ly nước trái cây từ trong nhà bếp ra, đưa cho cô ta, “Sao lại đói thành như vậy? Con không ăn cơm trưa à?”
Cầm ly nước trái cây lên, uống hết hơn phân nửa, Sở Nhạc Viện mới thở phào nhẹ nhõm, nói, "Lúc trưa con phải tiếp đãi khách, từng đám người cứ tới lần lượt, dùng bữa rồi đi, con ăn được có vài miếng, thật đáng ghét!”
Giang Tuyết Nhân đau lòng, xoa hai vai của cô, sau đó nhìn ra xung quanh rồi hỏi, “Sao chỉ có một mình con về, Tư Phạm đâu?”
"Anh ấy có tiệc xã giao.” Sở Nhạc Viện dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại, thúc giục mẹ mình, “Được rồi, mẹ mau xào rau đi, con chết đói mất.”
"Được,” Giang Tuyết Nhân cười, đứng dậy, tiện tay đưa một ít hoa quả khô trên bàn trà cho con gái, “Tối nay có món đầu cá nấu với ớt bằm*, mẹ đã đi mua cá hồi sáng, tươi lắm con à.”
*Nguyên văn là “đóa tiêu ngư đầu”, nhưng khi mình tìm trên mạng thì thấy trên đầu cá có một lớp ớt đỏ rực bằm nhuyễn ~ “đóa tiêu” ở đây là một loại ớt bằm được đặc chế ở Hồ Nam
Nghe vậy, Sở Nhạc Viện càng nhíu mày thêm, tham ăn đến mức chảy cả nước miếng. Cô ta ngồi trên ghế sofa, cầm chiếc hộp Bát Bảo*, bóc hạt thông ăn.
*Hộp đựng mứt ngày Tết, có tám ngăn
Cách bóc hạt vô cùng dễ, dùng sức ở hai ngón tay là có thể tách lớp vỏ cứng ở bên ngoài một cách dễ dàng, lấy thịt quả ở bên trong ra. Nhân hạt thông được xào chín sẽ rất thơm, độ dinh dưỡng lại cao. Những lúc rảnh rỗi, Sở Nhạc Viện đều thích ăn một ít hoa quả khô như vậy.
Sở Hoành Sanh xuống lầu, thấy con gái đang ngồi ở ghế, bóc hạt thông ăn giống như một con chuột nhỏ.
"Sao chỉ có một mình con vậy?” Ông nở nụ cười, bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Nhìn thấy ba, Sở Nhạc Viện liền gọi một tiếng ngọt ngào, kế đó lại vểnh môi, than thở, “Gần đây, Tư Phạm rất bận, không có thời gian để về nhà ăn cơm.”
"Con tức giận sao?” Thấy cô ta mất hứng, Sở Hoành Sanh bật cười. Ông lắc đầu, nói, “Đàn ông lo nhiều cho sự nghiệp cũng phải, con nên thông cảm cho nó, đừng cứ hở một chút là nổi giận.”
"Con không có!" Sở Nhạc Viện sờ chóp mũi, thấp giọng nói, "Ba ba, con rất hiền lành.”
"Con đó...” Sở Hoành Sanh thở dài, cầm lấy hạt thông trong tay Sở Nhạc Viện, tách vỏ từng hạt một, sau đó bỏ nhân hạt thông vào tay cô ta, ánh mắt ông vô cùng dịu dàng.
Hành động của ba ba khiến Sở Nhạc Viện nhìn mà choáng váng, không khỏi nhớ tới khoảng thời gian lúc nhỏ. Khi ấy đang là kỳ nghỉ đông, Sở Kiều được về nhà. Sau khi ăn cơm chiều xong, ba ba cũng ngồi ở ghế sofa, tách vỏ từng hạt thông như vậy, sau đó bỏ nhân hạt thông vào tay của hai đứa con gái.
Mỗi người một nửa.
Sở Nhạc Viện nắm bàn tay đang mở, đáy lòng tựa như có hơi nóng, cảm tình bỗng chốc trào dâng. Cô ta kéo cánh tay của ba mình, gối đầu lên vai ông, “Ba ba, sau này, về chuyện của công ty, con nhất định sẽ chia sẻ cùng ba, ba không phải vất vả như vậy nữa.”
"Nhạc Viện, " Sở Hoành Sanh nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại trở nên yên lặng, “Ba ba biết con hiếu thuận, nhưng dù sao đi nữa, con cũng là phụ nữ, có một số việc sẽ không thể làm tới cùng. Tiếc là ba chỉ có hai đứa con gái các con. Nếu như ba có con trai thì sẽ không...”
Câu nói kế tiếp của ba mình, Sở Nhạc Viện có thể hiểu được. Nhà họ Sở cần có người chống đỡ, mà ba chỉ có hai người con gái là cô ta và Sở Kiều. Nói đến cùng thì trên thương trường, phụ nữ luôn là kẻ yếu.
Bạn có thể nỗ lực cạnh tranh, có thể không chịu thua kém một ai, có thể tranh giành cùng đám đàn ông; nhưng tới một mức độ nhất định, rốt cuộc thì bạn vẫn sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm, phải tìm một bờ vai để dựa vào.
Trong khoảng thời gian quản lý Sở Thị, Sở Nhạc Viện thấu hiểu rất rõ. Nếu như Quý Tư Phạm không giúp cô ta, cô ta nhất định sẽ hoài nghi bản thân mình rằng có thể kiên trì đi tiếp hay không.
"Ăn cơm nào."
Giang Tuyết Nhân dặn dò người giúp việc bày thức ăn ra, sau đó gọi ba và con gái vào ăn cơm.
Lôi kéo tay ba mình, Sở Nhạc Viện khoan khoái chạy đến bên cạnh chiếc bàn, kéo ghế ra ngồi xuống. Cô ta tự mình lấy đũa, cúi đầu xuống mà ăn thật mau lẹ, quả nhiên là dáng vẻ của người đã đói đến mức cùng cực.
Sở Hoành Sanh lắc đầu, cười cười, gắp thức ăn vào chén cho con gái, nét cười dịu dàng vô cùng.
Thấy gò má của con gái gầy quá, Giang Tuyết Nhân nhíu mày, hỏi, "Kiều Kiều, người giúp việc ở nhà con nấu cơm không hợp khẩu vị sao?”
"Dạ." Sở Nhạc Viện vừa ăn vừa gật đầu, nói một cách suy sụp, “Dì ấy nấu đồ ăn thanh đạm, nhạt quá, con không ăn nổi.”
"Vậy thì đổi người khác đi.” Giang Tuyết Nhân bỏ thịt cá đã gắp xương ra vào chén của con gái, nói, “Ngày mai, mẹ sẽ giúp con tìm một người.”
"Không cần đầu." Sở Nhạc Viện nhanh chóng ăn hết một bàn đầy cá thịt, cười nói, “Tư Phạm thích khẩu vị nhẹ, nếu như thay đổi, con sợ anh ấy ăn không quen.”
Nghe cô ta nói vậy, sắc mặt của Giang Tuyết Nhân càng biến đổi. Con gái mà bà ta nuông chiều từ bé có từng nhân nhượng với ai đâu?
Trong phòng khách đang mở TV, tin tức tài chính và kinh tế của buổi chiều phát sóng theo giờ. Trên TV đang phát tin tức gần đây nhất: Sản phẩm mới của công ty thời trang Lãng Tình là tơ carbon bị người ta lấy trộm.
Tuy rằng không có trực tiếp nói ra tên của đối phương, nhưng câu nói lại tràn đầy sự ám chỉ, tin tức còn nói đến việc xâm phạm bản quyền.
Ánh mắt của Sở Nhạc Viện hạ xuống, cô ta nhìn về phía ba mình, nắm chặt đôi đũa trong tay.
"Tôi no rồi, hai người ăn đi.”
Trong giây lát, Sở Hoành Sanh buông đũa, đứng dậy, vẻ mặt hờ hững vô cùng. Ông lên lầu, trở về phòng làm việc.
"Coi TV cái gì chứ?” Giang Tuyết Nhân giận tái mặt, gọi người giúp việc tới, quát lớn, “Từ nay về sau, lúc ăn cơm tối, không được phép mở TV.”
Người giúp việc không dám cãi lại, liên tục vâng dạ.
Sở Nhạc Viện mím môi, vẻ mặt cô ta trở nên nặng nề khi nhìn bản tin phát trên TV. Hừ, biết thiết kế thì giỏi lắm sao? Cho dù thiết kế xuất sắc thì sao? Không phải cũng thua à?
Lần này, Thì Nhan xảy ra chuyện, không chỉ mất đi tư cách ở tập đoàn JK mà còn có danh dự của mình.
Ăn trộm sản phẩm do người khác làm ra, còn có tương lai sao?
Một nhà thiết kế đi xâm phạm bản quyền của người khác thì còn tiền đồ gì nữa?!
Dùng cơm xong, Giang Tuyết Nhân vội sai người giúp việc làm thêm mấy món mà Sở Nhạc Viện thích. Bà ta cất số đồ ăn đó vào hộp để giữ lâu cho tươi ngon, sau đó bước ra ngoài, cầm theo một cái túi lớn, “Bấy nhiêu đây đủ cho con ăn vài ngày, ăn hết thì về nhà lấy tiếp, biết chưa?”
"Dạ biết." Sở Nhạc Viện ôm cổ mẹ mình, hôn lên má bà ta, “Mẹ là người tốt nhất.”
"Dĩ nhiên rồi,” Giang Tuyết Nhân sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cười nói, “Mẹ không thương con thì ai thương con đây?”
Bà ta bảo người giúp việc mang đồ đạc lên xe cho Sở Nhạc Viện, sau đó lại kéo con gái lại gần, thân mật, “Kiều Kiều, con không cần làm việc hối hả như thế, mau nghĩ tới việc sinh con đi. Mẹ chờ ôm cháu ngoại đó!”
Sở Nhạc Viện mím môi cười, vuốt ve cổ của mẹ mình rồi nói, “Mẹ... mẹ thật sự lớn tuổi rồi, dài dòng quá.”
"Con bé này!”
Giang Tuyết Nhân đưa tay lên định đánh, nhưng Sở Nhạc Viện lại làm nũng mà thoát được. Hai mẹ con nói cười vui vẻ.
Sở Nhạc Viện ra tới ngoài cửa, Sở Hoành Sanh vẫn không xuống lầu. Cô ta nhìn lên lầu, suy nghĩ một hồi rồi quyết định không đi lên, “Mẹ, mẹ nói với ba một tiếng là con đi rồi nha.”
"Ừ." Giang Tuyết Nhân mặc áo khoác vào, đưa con gái ra tận bên ngoài, dặn dò, “Đi đường, nhớ lái xe cẩn thận.”
Lái xe về nhà, hai tay cô ta cầm rất nhiều đồ, khó khăn lắm mới mở cửa xe ra được, nào ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trên ghế sofa, “Tư Phạm, anh về rồi ư?”
Cô ta đóng cửa lại, mang đồ vào bếp, sau đó bưng một ly trà nóng ra, ngồi xuống bên cạnh anh.
"Anh về khi nào?”
"Vừa mới vào cửa không lâu.”
Quý Tư Phạm dựa nửa người vào lưng ghế sofa, sắc mặt không được tốt cho lắm. Trên người anh có mùi rượu nồng nặc, ngoài ra còn có cả mùi khói thuốc.
"Anh lại uống rượu nhiều như vậy sao?” Sở Nhạc Viện mất hứng, nhíu mày. Mấy ngày gần đây, hầu như hôm nào anh cũng về trễ. Mỗi lần trở về, trên người anh đều có mùi rượu lẫn mùi khói thuốc.
Thấy dáng vẻ anh say tới mức như thế, Sở Nhạc Viện phiền chán, đứng dậy, nói ấp úng, “Rốt cuộc là anh đã đi gặp khách hàng nào, cần phải uống say như vậy mỗi ngày à?”
"Lãng Tình.”
Sở Nhạc Viện kinh ngạc vô cùng, bắt đầu truy hỏi, “Quý Thị và Lãng Tình hợp tác từ bao giờ?”
Người đàn ông đang dựa lưng trên ghế sofa chợt mở mắt, ánh mắt trở nên lợi hại, “Trước kia không có, không có nghĩa là về sau cũng không có.”
Đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo, nhìn thấu sự sợ hãi không ngừng của Sở Nhạc Viện. Cô ta cắn môi, lảng tránh ánh mắt anh.
Trong giây lát, Quý Tư Phạm nở nụ cười, đứng dậy rồi rời khỏi, “Anh đi tắm đây.”
Liếc mắt thấy bản kế hoạch để ở trên bàn, Sở Nhạc Viện lập tức cầm lấy, mở ra đọc thử. Sắc mặt cô ta trở nên nặng nề thêm một lần nữa. Gần đây, Quý Thị đang nghiên cứu để tạo ra một loại vật liệu may mặc mới nhằm mục đích bảo vệ môi trường, nào ngờ lại để cho Lãng Tình đứng tên!
Lúc trước, hai bên công ty không hề hợp tác, những gì mà tập đoàn Quý Thị nghiên cứu, phát triển đều mang lại lợi ích riêng cho chính mình, sao bây giờ lại đột nhiên ném khối thịt béo cho Lãng Tình một cách không công như vậy?
Bỏ bản kế hoạch xuống, sắc mặt Sở Nhạc Viện càng u ám hơn. Sao lại vừa khéo như vậy? Thì Nhan gặp chuyện, Quý Tư Phạm liền hợp tác cùng Lãng Tình, xem ra mấu chốt căn bản không nằm ở bữa tiệc rượu xã giao!
...
Lái xe thẳng về đến nhà, Quyền Yến Thác ôm người thương trong lòng, bước vào bên trong. Anh nhấn vào khóa cửa nhận diện bằng vân tay, đèn trong phòng khách tự động sáng lên. Quyền Yến Thác đóng cửa, lại kéo người trong lòng, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Sở Kiều vốn không có phòng bị, bị anh va mạnh vào mà ngã xuống, may mà anh kịp thời đỡ lưng cô, cô mới không bị ngã ra đất.
Đôi môi bị đối phương cắn, hơi đau một tí. Trên đường về nhà, gió thổi lồng lộng, men say trong người Sở Kiều đã tan đi không ít, trong lòng cô có chút sợ hãi, nhưng đây là ngọn lửa mà cô tự tay nhóm dậy, cô chẳng thể kêu anh ngừng ở trên đường được.
Cô nhíu mày, thở nhẹ ra một cái. Quyền Yến Thác nới lỏng đôi môi cô, ánh mắt anh tựa như có lửa nóng, nói, “Sao vậy?”
Sở Kiều không dám kêu đau, sợ rằng sẽ kích thích dục vọng của anh. Cô cắn môi, dịu dàng nói, “Em muốn uống nước.”
Uống nước.
Quyền Yến Thác cúi đầu cười, hai tay anh ôm chặt eo cô, thoải mái mà ôm cô vào trong nhà bếp, đặt cô ngồi lên bàn bếp.
"Nước ấm hay nước lạnh?"
Khuôn mặt đẹp trai của anh sà thấp xuống, hơi thở như có lửa nóng phun lên môi Sở Kiều. Cô rụt cổ lại, bị ý cười trong mắt anh làm cho tim đập thình thịch, loạn nhịp, “Nước lạnh.”
Bây giờ, khắp thân thể cô đều rất nóng, cần có nước lạnh để hạ nhiệt.
Dường như đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, Quyền Yến Thác rót một ly nước lạnh thật đầy từ trong bình ra, xoay người trở lại. Thân hình cao lớn của anh đứng ở giữa hai chân cô.
Sở Kiều ngồi trên bàn bếp, hai tay chống ở mặt phía sau, mặt đá cẩm thạch tạo cảm giác mát lạnh, khiến toàn thân cô không nhịn được mà run lên.
Thấy anh mang ly nước đến, Sở Kiều vội vàng ngồi thẳng người, định cầm lấy, “Mau đưa em.”
Có điều, người đàn ông này lại né tránh cánh tay cô, khóe miệng nở nụ cười gian tà, đầy sức hấp dẫn, “Đưa cái gì cho em?”
Sắc mặt Sở Kiều trở nên đen thui. Hiểu ý trong lời của anh, gò má cô hơi ửng hồng, “Em muốn uống nước.”
Dĩ nhiên là anh không để cô được như ý nguyện rồi. Anh quơ cái ly trước mắt cô, nói, “Anh mớm cho em uống.”
Dứt lời, Quyền Yến Thác liền ngậm một ngụm nước, nâng hàm dưới của cô lên. Đôi môi mỏng kia đè xuống môi cô. Kế tiếp, anh đẩy nhẹ khớp hàm của cô, nhả nước chầm chậm vào miệng. (~Ew)
Động tác quá mức mờ ám, thân thể mẫn cảm của Sở Kiều trở nên run rẩy.
Quần áo trên người bị cởi ra từng cái một, vương vãi từ bàn bếp cho đến cầu thang, thậm chí còn rơi trên đường tới phòng ngủ.
Phía sau lưng là tấm đệm mềm mại chống đỡ, Sở Kiều cong người lên, đón nhận ánh mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác.
Anh đè cô xuống dưới thân mình, miệng nở nụ cười đẹp mắt, khiến người ta không kiềm được mà lâm vào triền miên, mê man, "Chuẩn bị xong chưa?"
Sở Kiều gật đầu như một thói quen, thân thể cô đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận anh.
Không có thống khổ, không có khẩn trương, chỉ có vui sướng vô tận.
Sở Kiều đặt tay lên vai anh, ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, chỗ nào đó ở trên thân thể đột ngột bị lấp đầy. Cả người cô mềm nhũn như con chi chi, không còn sức lực. Cô tựa vào lồng ngực anh, phối hợp cùng động tác chìm nổi, lên xuống của anh.
Mấy sợi tóc ẩm ướt bết vào hai má, Sở Kiều nhắm mắt lại, nghênh đón những đợt kích thích, tràn đầy vui sướng. Một hồi sau, cả người cô giống như bị hư thoát*, ngã vào trong lòng anh.
*Hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước
Người đàn ông thở dồn dập, hơi nóng vẫn còn yên lặng mà quanh quẩn ở bên tai. Sở Kiều nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng chế nhạo của anh, khiến tinh thần cô khẩn trương hơn hẳn, “Lần này có tiến bộ, xuống tận 36 lần.”
Sở Kiều miễn cưỡng hé mắt, đôi mắt long lanh như nước nhìn anh, lộ vẻ kinh ngạc. Trông thấy ngón tay anh di chuyển nhẹ nhàng, kích thích bản thân mình, cô đỏ mặt, cúi đầu, cắn cổ anh một cái, “Lưu manh!”
Quyền Yến Thác bị đau liền nhíu mày, nét cười trên khóe môi không hề bớt đi. Anh lưu manh sao?!
Sáng sớm thức dậy, Quyền Yến Thác nhìn người vẫn còn ngủ say ở bên cạnh mình, anh nhẹ tay nhẹ chân mà xuống giường để vệ sinh cá nhân, sợ đánh thức Sở Kiều. Kế đó, anh đi mua đồ ăn sáng, dọn lên bàn cho cô xong rồi mới rời khỏi biệt thự.
Sáng nay, anh không lái xe đến công ty mà đặc biệt đi đường vòng để sang Lãng Tình.
Tổng giám đốc của Lãng Tình biết tin anh ghé qua, mới sáng sớm đã đợi ở văn phòng, sợ mình có gì thiếu sót. Vừa thấy Quyền Yến Thác tới, ông ta càng thêm ân cần, “Ngài Quyền, sao ngài lại tới đây?”
Trên chiếc ghế sofa lót bằng vải da màu đen, Quyền Yến Thác ngồi gác một chân lên chân kia, vẻ mặt vô cùng hòa nhã, “Thường tổng, tôi muốn nói với ông về chuyện của Thì Nhan.”
"Thì Nhan?" Thường tổng sửng sốt, dò hỏi, “Ngài và Thì Nhan có quan hệ gì?”
"Quan hệ tư nhân.” Quyền Yến Thác khẽ nhướng mày, trả lời rất có kỹ xảo. Quan hệ tư nhân là quan hệ vi diệu nhất trong tất cả các loại quan hệ, thậm chí còn mang hàm ý ám chỉ, khiến người ta tuyệt đối không thể đoán ra mà cũng chẳng dám đắc tội.
Tuổi tác của Thường tổng lớn hơn Quyền Yến Thác, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng khách sáo, “Có vấn đề gì, xin ngài cứ nói.”
Quyền Yến Thác nở nụ cười, trả lời rất tự nhiên, “Về chuyện bồi thường, có thể giảm bớt hay không?”
Nghe anh nói vậy, ánh mắt bình tĩnh của Thường tổng chợt giật mấy cái, ông ta nói thật lòng, “Ngài Quyền, tôi không dám gạt ngài. Về chuyện bồi thường của Thì Nhan, chúng tôi đã nhường họ một bước.”
"Vậy ư?" Quyền Yến Thác giật mình, nảy sinh nghi ngờ. Sở Kiều nhiều lần tới trao đổi, bọn họ đều tránh không gặp, tại sao lại đột nhiên giảm số tiền bồi thường?
Thường tổng là người đa mưu túc trí. Trông thấy sắc mặt kỳ quái của anh, ông ta liền cười, nói, “Chuyện là thế này, mấy ngày hôm trước, Quý tổng của Quý Thị có tới tìm tôi, hy vọng chúng tôi nhượng bộ đối với việc bồi thường của Thì Nhan, nhưng công ty tôi lại có quy định. Cuối cùng, Quý Thị đồng ý hợp tác với Lãng Tình để tạo ra sản phẩm mới, chúng tôi mới đồng ý giảm số tiền bồi thường của Thì Nhan, lỗ hổng còn lại (ý nói số tiền được giảm) sẽ được trừ ra trong lần hợp tác này với Quý Thị.”
"Hôm nay ngài đến đây vì chuyện của Thì Nhan, chẳng lẽ ngài muốn chúng tôi phải giảm thêm ư?” Thường tổng nắm chắc lý lẽ rồi mới dò hỏi.
Quyền Yến Thác cúi đầu, ánh mắt lẫn vẻ mặt trở nên u tối. Quý Tư Phạm? Hừ, hành động quả là mau lẹ!
"Nếu đã như vậy, tôi sẽ không làm khó ông thêm nữa.”
Quyền Yến Thác nhíu mày, vẻ mặt không hề hòa nhã như lúc đầu, thậm chí còn lạnh lùng tới mức dọa người.
Sắc mặt của anh biến đổi quá rõ ràng, Thường tổng âm thầm run rẩy. Ông ta đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc bản thân đã đắc tội anh ở chỗ nào? Đúng lúc ông ta định mở miệng, người thư ký đột nhiên bước vào, “Tổng giám đốc, cậu Trì đến rồi.”
Vừa nghe vậy, đôi mắt của Quyền Yến Thác lập tức u ám hẳn đi. Cậu Trì? Là cậu Trì nào?!
Thường tổng xin lỗi rồi đứng dậy, giải thích với Quyền Yến Thác một chút, sau đó vội vàng bước ra khỏi văn phòng. Buổi sáng hôm nay thật là quỷ quái, người nào tới cũng là nhân vật không thể đắc tội, ông ta càng phải cẩn thận gấp bội.
"Thường tổng!"
Trì Việt vừa thấy có người tới liền chủ động chào hỏi, dáng vẻ rất nhiệt tình.
Người này và người kia đều là người một nhà, Thường tổng càng không dám đắc tội, chỉ biết dò hỏi thật cẩn thận, “Cậu Trì, cậu tới đây có việc gì không?”
"Khách sáo rồi," Trì Việt nhếch môi cười, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, “Có chút việc nhỏ cần nhờ Thường tổng. Về chuyện bồi thường của Thì Nhan, chúng ta có thể thương lượng một chút không?”
Lại là Thì Nhan?!
Thường tổng hít một hơi thật sâu, vầng trán bắt đầu đổ mồ hôi. Quý Thị, Quyền Thị, thậm chí ngay cả cậu Trì này, rốt cuộc thì Thì Nhan có lai lịch gì, tại sao toàn bộ nhân vật có uy tín của Duật Phong Thị đều xuất đầu lộ diện để biện hộ thay?
Đây là tình huống gì vậy?
"Chuyện đó..." Thường tổng lấy lại tinh thần, chán nản mà nói, “Cậu Trì, về chuyện của Thì Nhan, chúng tôi đã giải quyết rồi.”
Ông ta còn chưa nói xong, người ngồi trong phòng đã bước ra ngoài.
Trì Việt thấy ánh mắt của Thường tổng có gì đó không đúng, anh ta liền quay đầu lại, nhìn theo hướng mà ông ta đang nhìn, vừa vặn bắt gặp sắc mặt u ám của Quyền Yến Thác lẫn ánh mắt lợi hại của anh.
Trông thấy anh, hai mắt của Trì Việt càng hạ xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong mạnh mẽ.
Không bao lâu, hai người họ một trước một sau, bước ra khỏi tòa cao ốc của Lãng Tình.
Đứng ở bên ngoài tòa nhà, khuôn mặt Quyền Yến Thác càng trở nên cau có. Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, “Lần trước anh nói, chú mày có nghe kỹ hay không? Chuyện của Sở Kiều cần chú mày quản sao?”
Trì Việt đút hai tay vào trong túi, khuôn mặt đẹp trai hơi cúi xuống, đôi mắt hẹp dài lộ vẻ u ám, “Chuyện của cô ấy, anh có thể quản thì tôi cũng có thể!”
Anh ta xoay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt của Quyền Yến Thác, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, “Vì sao anh lại đi quản chuyện của cô ấy? Do anh đồng tình, hay là do lương tâm anh bất an?!”
"Trì Việt!!!"
Quyền Yến Thác giận tái mặt, gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt. Anh chỉ vào mũi của Trì Việt mà quát, “Má nó, chú mày thử nói lại một lần nữa xem?!”
"Gấp cái gì?"
Trì Việt cười nhẹ, câu hỏi rất hợp tình hợp lẽ. Anh ta bước về phía trước một bước, đứng trước mặt Quyền Yến Thác. Hai người mặt đối mặt với nhau, “càng cười nhẹ, giọng điệu đắn đo thích đáng, hắn đi phía trước một bước, đứng ở quyền yến thác trước mặt, hai người hai mặt tương đối, "Nếu anh muốn đánh nhau, bất kỳ lúc nào, tôi cũng có thể tiếp!”
Nói xong mấy lời này, Trì Việt xoay người rời khỏi, nét cười trên môi hoàn toàn biến mất.
Lồng ngực phập phồng vì tức giận đến mức quay cuồng, Quyền Yến Thác nhếch môi, nhìn bóng lưng của Trì Việt đã đi xa, gân xanh trên mu bàn tay anh lại lồi lên rõ rệt.
Mới tới văn phòng, Hạ Yên Nhiên đã nhận được điện thoại của Tổng giám đốc. Ông ta nói rằng không muốn truy cứu lỗi lầm của Thì Nhan nữa, nguyên nhân là vì Quyền Thị có một hạng mục vào sáu tháng cuối năm, muốn tìm JK để hợp tác.
Cúp điện thoại, ánh mắt Hạ Yên Nhiên trở nên nặng nề, nét cười trên mặt hoàn toàn biến mất. Di động trên bàn rung lên, cô lướt màn hình, đọc tin nhắn. Vừa đọc xong, vẻ mặt của Hạ Yên Nhiền liền giống như có khói mù bao phủ.
...
Sở Kiều vẫn còn chìm trong mộng đẹp, cuộn mình trong chăn mềm mại thì bị đánh thức bởi cuộc gọi từ Tô Lê. Sau khi nghe được nội dung cuộc gọi, cô bật dậy ngay lập tức.
"A - - "
Sở Kiều bật dậy rất mạnh, liên lụy hai bắp đùi đau đớn.
"Cô sao vậy?” Tô Lê hỏi.
"Không có việc gì." Sở Kiều ửng hồng hai má, sau đó truy hỏi thật nhanh, “Cô nói Lãng Tình giảm số tiền bồi thường xuống còn một trăm vạn sao?”
"Đúng vậy!" Tô Lê hưng phấn, nói, "Vừa rồi, luật sư của Lãng Tình có tới, tự mình nói với tôi.”
Một trăm vạn, hoàn toàn nằm trong phạm vi mà Thì Nhan có thể chi trả.
"Kiều Kiều, coi như hiến thân một cách thích hợp, dẫu sao đó cũng là điều tất yếu mà!” Tô Lê nói một câu mập mờ, khiến Sở Kiều muốn phát điên.
Cô nắm chặt điện thoại, hạ thấp giọng, nói, “Cô mau đi kiếm đàn ông mà khai hoa* đi!”
*Khai hoa đời người con gái
"Sở Kiều - - "
Đầu dây bên kia là tiếng gào lên, giọng nói như muốn giết người của Tô Lê.
Sở Kiều cầm di động mà cười trộm, sau đó cúp máy.
Nhìn lên đồng hồ báo thức, cô mới biết đã tới giữa trưa rồi. Sở Kiều vội vàng đứng dậy, rửa mặt chải đầu, bước xuống lầu, thu dọn hết mớ quần áo bị vứt trên mặt đất vào tối hôm qua.
Gò má của cô nóng lên, nhớ tới tình cảm mãnh liệt lúc tối mà tim đập loạn nhịp. Cô ném hết quần áo lên ghế sofa, nhìn lướt qua bữa sáng vẫn còn ở trên bàn ăn cơm.
Sở Kiều nở nụ cười. Cô hâm nóng lại đồ ăn ở trong nhà bếp, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Lúc sáng, nghe Quyền Yến Thác nói sẽ tới Lãng Tình, cô thật sự cũng không ngờ là mọi chuyện có thể được giải quyết thuận lợi như thế.
Ôi, quả thực là không thể không thừa nhận, năng lực và thực lực cần phải ở mức ngang nhau. Cô chỉ có năng lực, chưa có thực lực, ngay cả đi nửa bước cũng khó.
Sở Kiều ăn bữa sáng, khóe miệng đột nhiên cong lên. Trải qua chuyện của Hứa Khả Nhi, cô cảm thấy rất mệt. May mắn thay, trong những giây phút mệt mỏi ấy, cô đã có một bờ vai bên cạnh để tựa vào.
Tuy rằng có rất nhiều chuyện khiến cô không an lòng, nhưng cô luôn tự nói với chính mình rằng cuối cùng thì cô cũng đã trải nghiệm thử thách đầu tiên.
Trải nghiệm lẫn tiến tới thật gần.
Quyền Yến Thác từ công ty trở về nhà, quả nhiên liền thấy Sở Kiều không tới phòng làm việc. Anh đẩy cửa vào, trong phòng khách có hương thơm của bánh ngọt, thôi thúc sự thèm ăn của người ta.
"Sao anh về sớm vậy?” Thấy anh về sớm, Sở Kiều hỏi với tâm trạng vô cùng tốt.
Quyền Yến Thác nới cổ áo sơmi, kéo chiếc ghế chân cao bên bàn bếp ra rồi ngồi xuống, sắc mặt nặng nề, “Xử lý mọi việc xong xuôi thì về nhà thôi.”
Liếc nhìn sắc mặt của anh, Sở Kiều cảm thấy nó không được tự nhiên như ngày thường. Cô đang nướng bánh ngọt, thuận miệng cười hỏi, “Chuyện của Thì Nhan, cảm ơn anh đã giúp em.”
Cảm ơn anh?
Khuôn mặt đẹp trai của anh trở nên u ám, đôi mắt lóe lên cái nhìn nghiêm nghị. Chỉ sợ trong việc lần này, người cô phải cảm ơn không phải chỉ có mình anh!
Sở Kiều thấy anh không nói chuyện, cô cũng không hỏi gì nhiều, vội vàng đặt bánh vào trong lò nướng, cài giờ để lấy.
Nhìn chăm chú vào dáng vẻ bận rộn của cô, sự khó chịu trong lòng Quyền Yến Thác giảm đi không ít. Di động trong túi anh chợt vang lên, anh nhìn tên người gọi tới, hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng bấm nút nghe.
"Sao anh còn chưa tới?” Hạ Yên Nhiên cất giọng trầm thấp, có chút mất mát, buồn bã.
Quyền Yến Thác nhíu mày, hỏi: "Có việc gì sao?"
Cô ta lập tức sửng sốt, đáp lại trong giây lát, “Anh quên rồi ư? Hôm nay là ngày giỗ của ba em.”
Quyền Yến Thác ngẩng đầu, liếc nhìn qua tấm lịch treo tường. Ngay sau đó, anh cúp điện thoại rồi ra ngoài, chỉ nói lại với Sở Kiều một câu, “Anh có việc phải ra ngoài.”
Bóng dáng của anh biến mất rất nhanh, Sở Kiều không kịp hỏi, chỉ đành nhún vai, chán nản vô cùng.
Một hồi sau, di động của cô chợt nhận được một itn nhắn, nội dung càng khiến cô khiếp sợ. Tin nhắn nặc danh, chỉ có một câu: Muốn biết chồng cô đi đâu, mau tới công viên tưởng niệm Hoài An.
Thứ tin nhắn đồ bỏ này, Sở Kiều cũng chẳng muốn để ý, lúc Quyền Yến Thác vội vã rời đi thì cô đã có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra rồi. Cô xoay người, tắt lò nướng, mau chóng thay quần áo, cầm chìa khóa xe rồi bước ra khỏi cửa.