Khó lắm mới có được ngày cuối tuần để ngủ nướng, Sở Kiều không muốn dậy sớm. Cô rúc vào trong chăn ấm áp, nghiêng đầu thoải mái cọ cọ, muốn ngủ tiếp.
Tối hôm qua cô thiết kế bản vẽ, đến tận hai giờ đêm mới ngủ, cô lăn một vòng trong chăn, phát hiện ra ấm áp dần dần biến mất. Người đàn ông nằm bên cạnh không ở đây, mất đi hơi ấm trên người anh, rất dễ lạnh.
Sở Kiều bĩu môi, cuối cùng cũng mở mắt. Cô xoa xoa tóc, ngồi dậy, thật ghét cái gọi là luyện tập buổi sáng của Quyền Yến Thác.
Trời lạnh thế này, còn muốn ra ngoài chạy bộ. Cô ghét nhất sáng sớm phải ra ngoài, bị gió lạnh thổi, lạnh đến nỗi cả người run rẩy, chỉ muốn lập tức quay trở lại cái giường ấm áp.
Nhưng không có anh ở bên cạnh, trong chăn cũng không ấm áp. Cơn buồn ngủ của Sở Kiều tiêu tan hết rồi, không muốn tiếp tục nằm nữa.
Vén chăn lên đi xuống giường, sau khi rửa mặt, cô mở tủ quần áo ra chọn đồ. Ở nhà nghỉ ngơi, cô thích mặc đơn giản một chút, cả người đều có thể thoải mái.
Bên trên cô chọn chiếc áo lông màu vàng nhạt dài rộng, bên dưới là chiếc quần với màu đen chủ đạo. Sở Kiều đặc biệt chọn một đôi dép nhung mềm mại, dưới chân ấm áp, cả người cũng không cảm thấy lạnh.
Trên tay cô là một sợi dây màu đen, cô ghim những sợi tóc xõa xuống lên, tùy ý vuốt vuốt vài cái rồi buộc mái tóc dài ở phía sau.
Đi tới phòng bếp, bếp lạnh lẽo nồi sạch bong. Dì Công làm theo giờ, bình thường thì chủ nhật sẽ không đến, mặc dù Sở Kiều chỉ phụ trách cơm nước vào chủ nhật, nhưng vẫn làm chô đau đầu như cũ.
Đầu tiên cô cảm thấy, không phải chỉ là làm cơm thôi sao? Có gì khó khăn chứ! Nhưng thực tế một lần rồi lại một lần chứng minh, nấu cơm cũng không phải là một chuyện dễ dàng!
Hơn nữa đối với những người như cô, không có năng khiếu nấu cơm, quả thật là một kiểu hành hạ đau khổ.
Đứng trước bàn bếp, Sở Kiều suy nghĩ xem sáng nay nên làm món gì? Trứng luộc đã ăn nhiều lắm rồi, đừng nói là Quyền Yến Thác, ngay cả chính cô cũng ngấy rồi, thực sự là không muốn ăn nữa.
Lúc cô cau mày, một chiếc xe lái vào trong viện. Sở Kiều liếc nhìn, thầm nghĩ sao buổi sáng anh lại lái xe ra ngoài nhỉ?
Tiếng khóa cửa "Tinh tinh" hai tiếng, người đàn ông mặc đồ thể thao, xách theo túi thức ăn đi tới: "Dậy sớm vậy?"
Lúc Quyền Yến Thác ra ngoài, cô còn đang ngủ. Nhớ tới Sở Kiều tối hôm qua đi ngủ muộn, anh có lòng tốt không gọi cô dậy.
"Anh về rồi." Sở Kiều thấy anh đi vào, đôi mày thanh tú lại nhăn càng chặt hơn, bữa sáng nên làm cái gì mới được đây!
Người đàn ông xách theo túi đồ đi vào phòng bếp, còn ý trêu chọc cô: "Bữa sáng ăn gì đây?"
Một tay đặt lên trên bàn bếp, đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác khẽ mỉm cười: "Đầu tiên phải nói, anh không ăn trứng gà nữa."
"Vậy ăn mì ăn liền đi." Sở Kiều vẻ mặt mở to mắt, cười hi fhif: "Vậy em cho thêm một chút rau rồi đánh tan ra có được không?"
Đánh tan rồi cũng vẫn là trứng gà!
Họ Quyền nào đó trợn trò mắt, gương mặt tuấn tú trầm xuống: "Sở Kiều, cô đang khinh thường chỉ số thông minh của tôi sao?"
"Làm gì có chứ." Sở Kiều cắn môi, bất đắc dĩ kéo cửa tủ lạnh ra, chỉ chỉ cho anh nhìn: "Nhà chúng ta cũng chỉ có trứng gà thôi."
Quyền Yến Thác nhếch mày nhìn qua, suýt chút nữa hộc máu. Trong tất cả các ngăn của tủ lạnh, tất cả đều đặt đầy trứng gà!
"Đù!" Quyền Yến Thác cau mày, cả người run rẩy: "Cô có thể mua thứ gì khác không?"
Nhưng món ăn mà tôi biết làm, chỉ có hai món này thôi!" Sở Kiều lại cúi đầu, giọng nói tội nghiệp: "Em đã cố gắng học rồi, nhưng cuối cùng cũng chẳng tiến bộ gì cả."
Mắt thấy dáng vẻ của cô như nhắc đến thâm thù đại hận, Quyền Yến Thác bật cười lắc đầu một cái, đưa đồ mới mua về cho cô: "Chuẩn bị nhanh lên một chút, tôi đói rồi."
Nhìn thấy bữa sáng nóng hổi trong tay anh, đầu tiên là Sở Kiều thở phào nhẹ nhõm, sau khi cầm lấy đồ ăn thì lại không nhịn được mà oán trách. Không ngời vừa nãy anh lại còn cố tình giả vờ, là muốn trêu chọc cô>
Người đàn ông này, càng ngày càng ngây thơ.
Sở Kiều bĩu môi, dọn bữa sáng ra xong thì bưng lên bàn. Cho vẫn còn nóng, quẩy cũng rất giòn, đúng là mới làm ra không lâu.
Nhớ đến anh chạy bộ buổi sáng xong còn đặc biệt đi mua đồ ăn. Nơi họ ở là khu biệt thự, ở khu riêng biệt, nơi để mua đồ ở gần đó không có nhiều. Muốn mua những bữa sáng đại chúng như thế này, cần phải lái xe hơn hai mươi phút đến nơi xa hơn một chút.
Bình thường Sở Kiều toàn là không kịp đi ăn, chủ nhật lại còn ngủ nướng, mặc dù rất tham ăn nhưng cũng ăn không được.
May mà anh đã mua về sớm một chút, Sở Kiều thích ăn quẩy, đã từ rất lâu rồi. Dọn xong chén đũa, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Cpoo thấp giọng cười một tiếng, thầm nghĩ, có khi nào người đàn ông này đếm đốt ngón tay thầm tính thời gian không nhỉ, mỗi lần cô chuẩn bị xong thì anh đều đúng lúc xuất hiện trước bàn ăn.
Cắn một miếng quẩy, giòn giòn, còn có vị ngọt, Sở Kiều thỏa mãn đến nỗi híp mắt lại, mùi vị ở quán an này mấy chục năm vẫn như một, hồi bé lúc bị ốm cô luôn ăn quẩy, ăn quẩy xong rồi mới chịu uống thuốc.
"Ngon vậy sao?" Thấy cô ăn thật vui vẻ, Quyền Yến Thác không nhịn được hỏi.
Anh không thường ăn những món có vị ngọt như vậy, nhưng lúc nào cũng nghe thấy cô nói muốn ăn quẩy, sáng hay anh vui vẻ, nên đi theo địa chỉ mà cô cho để đi mua, đúng là thấy rất nhiều người đang xếp hàng.
Anh chen ở trong đám người, ngây ngốc xếp hàng hơn hai mươi phút, chịu đựng những người cung quanh quan sát trước sau một phen, mới mua được món này.
Sở Kiều gật đầu một cái, đưa đũa ra gắp một miếng cho anh: "Nếm thử một chút xem."
Anh do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gắp lên ăn, mùi vị cũng không ngọt như trong tưởng tượng, nhưng cũng không phải là rất đặc biệt. Một món ăn bình thường như vậy cô cũng có thể thích thế sao>
Anh kén ăn, Sở Kiều sớm đã biết rồi. Cô cũng chẳng để ý đến anh, cúi đầu mải miết ăn, chỗ quẩy còn lại đều nằm gọn trong bụng cô hết, cuối cùng cũng thỏa mãn những ngày tháng thương nhớ rồi.
DÙng bữa sáng xong, Quyền Yến Thác quay lại thư phòng xử lí công việc, Sở Kiều ngồi trên thảm nhung trong phòng khách thiết kế đồ họa.
Hai người tách ra, một trên lầu, một dưới lầu, mỗi người một việc.
Sở Kiều rót một tách trà táo đỏ, dạo này bận rộn làm bản thiết kế, ngủ không đỉ, cả người chẳng có chút sức lực nào. Cô mở tờ giấy ra đặt trên bàn trà, dưới mông là một chiếc đệm nhung thật dày, thở dài thoải mái.
Tay cô cầm bút chì vẽ trên tờ giấy trắng tinh. Những đường cong vòng quanh được tạo ra từ vài nét bút đơn giản, tuy chỉ là những nét khái quát nhưng vẫn nhìn ra được những điểm đặc biệt trên đó.
Trong đầu suy nghĩ về linh cảm, Sở Kiều mím môi, vẻ mặt chuyên chú.
Quyến Yến Thác ở trên lầu duyệt email. Sau khi trả lời email xong, không thấy cô có động tĩnh gì, anh liền đứng dậy xuống xem cô một chút. Cô đang ngồi khoanh chân trên thảm, mái tóc dài được buộc lên, để lộ ra cái cổ trắng nõn.
Người đàn ông nhẹ nhàng đi tới, ngồi lên ghế sô pha cạnh cô. Anh vừa quay đầu sang, ánh mắt vừa vặn rơi vào cổ cô. Dáng người của cô cân xứng, đầu ngẩng cao, những đường cong ở cổ lại càng thêm đẹp hơn.
Ngón tay Quyền Yến Thác giật giật, không nhịn được mà đưa ra về phía cô, đầu ngón tay phủ lên gáy cô.
"Đừng nghịch."
Sở Kiều rụt cổ lại, mất hứng nói nhỏ. Đúng lúc này linh cảm của cô chợt hiện lên, muốn vẽ những gì vừa hiện lên trong đầu xuống. Bút chì lướt qua mặt giấy, phát ra những tiếng sột soạt.
Quyền Yến Thác ghé đầu nhìn qua, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến cô, bất đắc dĩ phải thu gương mặt tuấn tú lại.
Trên bàn có rất nhiều giấy vẽ để lung tung, Quyền Yến Thác tiện tay cầm một quyển sổ màu trắng lên, phía sau lưng tựa vào trong ghế sô pha, nhàm chán nên mới mở ra một chút.
Những bản thiết kế trong cuốn sổ màu trắng, nhìn như là những nét vẽ nguệch ngoạc mà Sở Kiều vẽ ra trong lúc vô ý, có những bản thiết kế còn chưa hoàn thành, có những bản chỉ là phác họa, anh hứng thú lật xem tiếp nhưng trang phía sau, bỗng nhiên nhìn thấy một tờ giấy được kẹp trong đó.
Bức tranh này, không nằm trong cuốn sổ này, rõ ràng là chỉ được cất giữ ở bên trong.
Quyền Yến Thác đưa tay cầm lên, ánh mắt thâm sâu dâng lên mấy phần vui vẻ. Buồn cười như truyện tranh, người ở bên trong mập mạp, mặc dù ngũ quan bị đơn giản hóa, thân người cũng như được cường điệu hóa, nhưng đôi mắt long lanh như nước kia, chỉ cần nhìn qua cũng biết được đây là Sở Kiều.
Nhưng, phần kí tên của bức tranh, lại làm cho hứng thú của Quyền Yến Thác bỗng nhiên chìm xuống.
My Love.
Quyền Yến Thác nắm chặt tờ giấy trong tay, đôi mắt đen như ngọc thạch ánh lên tầng sương mù. Bức tranh này, là ai vẽ, đã quá rõ ràng rồi!
Anh kẹp lại tờ giấy vào trong cuốn số, trở tay "Bốp" một tiếng, ném lên bàn trà.
Cuốn sổ bị ném đến, đập vào cổ tay Sở Kiều, bút chì cô đang cầm bỗng "Xoẹt" một cái, một đường dài được kéo ra trên giấy.
Sở Kiều nhíu mi, cũng không ngẩng đầu lên, cô dùng tẩy tẩy sạch rồi bất mãn nhỏ giọng nói: "Phiền phức!"
Đôi mắt chứa đầy nội liễm của người đàn ông nheo lại, môi mỏng mím lại thành một đường thằng tắp. Tay anh đặt trên đầu gối lộ nắm chặt lại làm rõ khớp xương, đến gân xanh cũng mờ mờ hiện ra.
Trong giây lát, Quyền Yến Thác trầm mặt đứng lên, hai tay vòng vào nhau, nói: "Tôi đi tắm."
Anh xoay người đến cầu thang đi lên lầu, Sở Kiều chậm chạp mới phản ứng lại. tại sao lại đi tắm? Sáng nay lúc đi tập thể dục về không phải đã tắm rồi sao?
Cô quay đầu nhìn sang, chỉ thấy sống lưng thẳng tắp của anh, bước từng bước lớn quay lại phòng ngủ, còn dùng sức lực rất lớn đóng rầm cửa lại.
Sở Kiều bĩu môi, thầm nghĩ, anh tức giận rồi sao?
Nhưng cô cũng chẳng trêu chọc gì anh mà!
"Haiz -" Sở Kiều nhẹ giọng than, đôi môi đỏ mọng từ từ giương lên. Hẳn là ghét cô cứ vùi đầu vào vẽ mà không để ý đến anh, cho nên không vui thì phải! Trẻ con!
Cô đặt bút xuống, nghỉ ngơi một chút. Nâng chén trà táo đỏ lên, đôi mắt của Sở Kiều lại ánh lên vài tia vui vẻ.
Mấy hôm trước về nhà lớn ăn cơm, bà nội lại hỏi chuyện tổ chức hôn lễ. Cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, đáy lòng cũng thông suốt rồi.
Tuy là họ có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng những người bên ngoài biết không nhiều lắm.
Thái tử nhà họ Quyền kết hôn, sai có thể vô danh vô tức như vậy được đây? Chiếc cằm tinh tế của Sở Kiều nhấc lên, một tay chống vào má nhìn phong cảnh ở phía xa.
Cô đã chuẩn bị tâm lí tốt rồi, sang năm sau sẽ để cho bà chọn ngày, tổ chức hôn lễ!
Sở Kiều quyết định, khóe miệng hiện ra một nụ cười ấm áp.
Cuộc trình diễn thời trang JK, là mục tiêu kế hoạch gần đây nhất. Thái độ của Sở Kiều, căng thẳng hơn so với mọi ngày, có lẽ là do trong lòng quá mong đời, nên thần kinh hơi căng thẳng, luôn lo sợ cảm thấy bất an.
"Cà phê." Hứa Khả Nhi đưa cà phê cho các cô, tâm trạng cũng không tồi.
Mấy ngày trước cảm xúc vẫn còn hỗn loạn, thế mà mấy ngày gần đây nét mặt cô như tỏa sáng, Tô Lê không nhìn được mà trêu chọc cô: "Khả Nhi, tâm trạng gần đây tốt nhỉ, tìm được mùa xuân thứ hai rồi sao?"
Nét mặt Hứa Khả Nhi cứng đờ, khinh thường nhìn Tô Lê, thấp giọng nói: "Cậu hâm mộ tớ?"
"E hèm -"
Sở Kiều uống cà phê suýt chút nữa bị sắc, thế mà hôm nay Hứa Khả Nhi lại phản bác lại, bình thường toàn là Tô Lê chiếm thế thượng phong.
Trái tim nhỏ bé của Tô Lê bị người ta làm tổn thương, căm hờn mà vuốt khuôn mặt, cầm thấy cái vòng của cô ra, tức giận! Hừ, có đàn ông, có người yêu là giỏi lắm sao? Chị đây không phải là không ai yêu, chẳng qua là còn đang đợi cơ hội tốt thôi!
Hứa Khả Nhi cúi đầu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Điện thoại di động trên bàn vang lên, cô vội vàng nhận nghe, chỉ sợ để lộ ra điều gì bất thường: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói ở phía bên kia điện thoại truyền đến, làm cho sắc mặt Hứa Khả Nhi thay đổi. Trong giây lát, cô cúp điện thoại, hốt hoảng đứng dậy: "Kiều Kiều, nhà tớ xảy ra chuyện, tớ muốn quay về một chuyến/"
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Sở Kiều quan tâm hỏi cô, ánh mắt lo lắng: "Có cần tớ đi cùng cậu không?"
"Không cần!" Hứa Khả Nhi lắc đầu một cái, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Tô Lê còn chưa kịp hỏi kỹ cô đã chạy ra khỏi phòng làm việc, bắt được một chiếc taxi ở ven đường đi mất.