Thực Hoan Giả Yêu

Chương 51-2: Danh chánh ngôn thuận (tt)

Editor: Thư

Cô muốn tránh thoát, nhưng người đàn ông ghìm cổ tay chặt cứng. Hơn nữa lúc kéo đi, liên lụy đến cơ đùi chua xót đau đớn, cô cắn môi, ngay cả tiếng mắng cũng không kêu được.

Bị kéo đi tới lầu hai, nhân viên làm việc nhìn thấy cặp đôi vừa tiến vào thật có ý tứ, hỏi “Đồ dùng để lĩnh chứng đã mang đủ chưa?”

Quyền Yến Thác móc ra thẻ căn cước trong ví tiền ra ném qua, lại tìm được thẻ căn cước của Sở Kiều cũng ném sang nốt.

Mỗi ngày có rất nhiều người tới nơi này để lĩnh chứng. Nhân viên làm việc gặp không ít những cặp đôi muôn hình vạn trạng, nhưng vẫn chưa từng thấy người đàn ông nào ngạo mạn như thế. Vào cửa ngay cả một câu cũng không nói, đưa giấy tờ thì như muốn quẳng vào mặt người khác thế ư?

“Hộ khẩu đâu?” Thấy anh như thế, thái độ của nhân viên làm việc cũng lạnh nhạt lại.

“Không mang!” Quyền Yến Thác lạnh lùng ném cho bọn họ hai chữ.

Lỗ mũi của nhân viên kia suýt chút tức đến nổ tung, không mang theo đủ giấy tờ thì lĩnh chứng cái con khỉ ấy!

“Giấy tờ không đầy đủ, không thể đăng kí kết hôn!” Nhân viên làm việc trả thẻ căn cước lại cho anh, giọng nói rập khuôn.

“Không thể?” Quyền Yến Thác nổi giận, vừa rồi nhịn hồi lâu, đang lo lửa giận không có chỗ trút ra!

Anh móc điện thoại ra, suy nghĩ trước một lúc, tay vốn muốn bấm số gọi ai đó, lại cho Lục Cảnh Hanh.

Điện thoại vừa được nhận, Quyền Yến Thác cũng không nói nhảm, nói thẳng: “Anh rể, em muốn đăng ký kết hôn.”

Sở kiều thiếu chút nữa hộc máu, nghĩ thầm vì sao mà tới chỗ nào anh cũng tìm được người giúp thế này!

Hình như người đàn ông bên đầu dây bên kia đang bận hop, nhỏ nhẹ nói gì đó xong, bên cạnh yên lặng hết mới hỏi, “Lúc nào?”

“Bây giờ”

Lục Cảnh Hanh đang cầm điện thoại, xoa xoa chân mày nhức mỏi, môi mỏng thoáng qua nụ cười: “Đưa điện thoại cho người phụ trách của bọn họ.”

Lát sau, người phụ trách của cục dân chính cầm điện thoại ra ngoài, vội vàng cười làm lành mặt: “Quyền thiếu, ngài tới đây làm thủ tục, sao không nói trước để chúng tôi tiếp đón cho tốt chứ?”

“Bớt nói nhảm đi!” Quyền Yến Thác cau mày, không thích loại nịnh bợ này: “Nhanh chóng làm thủ tục.”

“Tốt lắm.” Người phụ trách vội vàng kêu thủ hạ, làm cho hai người họ trước.

Sở Kiều thấy như rơi vào trong sương mù, đợi khi cô phản ứng lại, đã đứng trước máy chụp hình rồi.

“Cười một chút!”

Nhiếp ảnh gia chuẩn bị chụp tấm hình, dán trên giấy hôn thú.

Sở Kiều căn bản không kịp chuẩn bị gì cả, trong lúc bất chợt làm thành ra như vậy, cô hoàn toàn ứng phó không kịp. Vừa muốn đứng dậy rời đi, tay mắt của người đàn ông bên cạnh lanh lẹ, một tay lấy cô ấn vào trong ngực, hô: “Chụp!”

Nhiếp ảnh gia sợ hết hồn, cũng không dám so đo, vội vàng đè bấm xuống nút chụp

Tách ——

Hình chụp xong, nhanh chóng được in kỹ thuật số ra. Nhân viên làm việc đi làm vài thủ tục sau cùng, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ, hai cuốn sổ đỏ nhỏ đã đặt trước mặt bọn họ.

“Tốt lắm.”

Nhân viên làm việc cung kính đem hôn thú đưa cho bọn họ, cười nói: “Chúc mừng hai vị, tân hôn vui vẻ!”

Nếu như nói khiếp sợ, Sở Kiều cảm thấy, giờ khắc này là thời điểm cô khiếp sợ nhất đời! Cô nhìn chằm chằm sổ đỏ trong tay, trán toát ra mồ hôi lạnh.

Đây là tình huống gì a!

Quyền Yến Thác cầm sổ đỏ của anh lên, tiện tay mở ra nhìn một chút, không hề để ý nhiều hơn. Trở tay đem giấy hôn thú đưa cho Sở Kiều, bước nhanh đi ra ngoài.

Sau lại một buổi sáng nào đó, vị nào đó đứng đầu nhà họ Quyền tâm huyết dâng trào tìm ra quyển hôn thú này, thấy rõ tấm hình chụp xong, không nhịn được ngửa mặt lên trời kêu to: con bà nó, hình chụp trong giấy hôn thú có thể chụp lại hay không chứ?!

Đi ra khỏi cục dân chính, vẻ mặt Sở Kiều còn chưa có bình phục. Bên lề đường, người đến người đi cũng không có gì khác ngày thường nhưng cô lại vô cùng hoảng hốt.

Quyền Yến Thác lên xe, quay đầu hỏi cô: “Đi đâu?”

Sở Kiều lắc đầu một cái, “Tôi muốn đến công ty.”

Người đàn ông không hề ngăn trở, tự nổ máy, lại bất thình lình buông một câu: “Đêm nay về nhà.”

Về nhà?

Sở Kiều lại kinh ngạc đến ngây người một lần nữa, về nhà.

Đối diện ánh mắt sắc bén kia, Sở Kiều không dám phản bác, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Chữ “được” vừa dứt, người đàn ông lái xe “vút” cái lao đi, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Sau một hồi, Sở Kiều mới chậm rãi hiểu được. Cô bỏ sổ đỏ vào bỏ vào trong túi xách, bắt một chiếc xe taxi, chạy tới công ty.

“Làm sao cậu lại mất tích?” Nhìn thấy cô, Tô Lê ríu ra ríu rít.

Sở Kiều kéo ghế dựa ngồi xuống, cầm ly uống nước, “Tôi không có mất tích.”

Tô Lê cong môi, mất hứng hỏi cô: “Vậy nói một chút xem, một ngày một đêm qua, cậu đã đi đâu?”

Sở Kiều trừng mắt nhìn, thở dài một hơi, “Kết hôn.”

Hứa Khả Nhi nhìn thấy thế, chỉ coi là cô đang đùa giỡn, liếc mắt nhìn Tô Lê, hai người cũng cười cười.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, Hứa Khả Nhi vội vàng nghe máy, sau đó cô cúp điện thoại, hưng phấn nói: “Ngân hàng vừa gọi điện thoại, tiền của chúng ta được giải băng rồi!”

“A ——”

Tô Lê kinh hãi, hoàn toàn không dám tin.

Cô giữ hai vai Sở Kiều, lắc lắc hỏi cô: “Kiều Kiều, rốt cuộc cậu đã đi làm cái gì vậy?”

“Nhức đầu.” Sở Kiều tay cô lại, bất đắc dĩ nói: “Tôi không lừa cậu.”

Mắt thấy họ hai mặt nhìn nhau, Sở Kiều cười nhún nhún vai, trêu ghẹo nói: “Thích tin hay không thì tùy.”

“Stop!” Tô Lê bất mãn, giọng căm hận nói: “Cậu nói thật được không?”

Bĩu môi, Sở Kiều không thể làm gì khác hơn là đem hôn trong túi xách ra, đưa cho cô, “Tự xem đi!”

Tô Lê sững sờ, sau đó cầm một quyển mở ra, thì thầm: “Người lĩnh chứng: Sở Kiều”

Cô lại lấy một quyển khác, tiếp tục đọc: “Người lĩnh chứng: Quyền...... Quyền Yến Thác.”

Phốc ——

Toàn bộ nước trong miệng Hứa Khả Nhi đều phun ra ngoài.

Miệng Tô Lê há to có thể nhét cả quả trứng gà vào trong.

Hồi lâu, Tô Lê khôi phục như cũ, hỏi Sở Kiều: “Cậu kết hôn?”

“Nói nhảm.” Sở Kiều lườm cô một cái, đem giấy hôn thú cất đi.

“A a a a ——”

Tô Lê thét lên một tiếng, vui vẻ nói: “Sở Kiều, đời này chuyện đúng đắn nhất mà cậu từng làm chính là đi kết hôn hôm nay đó!”

“......” Sở Kiều ngẩn người, có chút bực mình. Lời này nghe thế nào cũng không giống khen cô.

“Thật thật.” Tô Lê ôm cổ của nàng, cười nói: “Ai da, Kiều Kiều bé nhỏ à, lễ đính hôn trốn rất tố! Bây giờ suy nghĩ một chút, nghi thức đính hôn thì xem là cái gì, nói trắng ra là không phải chỉ là một nghi thức sao? Nhìn lại bây một chút, nhìn lại sổ đỏ trong tay xem, bây giờ cậu đã là bà Quyền danh chính ngôn thuận rồi đó!”

Hứa Khả Nhi cũng không nhịn được cười, đi theo ồn ào lên: “Tô Lê nói có đạo lý, Kiều Kiều a, hôm trước cô đào hôn có phải là vì hôm nay không?”

“Đi tìm chết đi hai người các người!”

Sở Kiều giận tái mặt, bị bọn họ trêu đùa như vậy rất là khó chịu!

Má nó, vụ kết hôn này cô hoàn toàn mơ mơ màng màng! Cho tới bây giờ, cô vẫn không có rõ ràng, tại sao mình lại đần độn u mê đi lĩnh chứng cơ chứ?!

Thật là xui xẻo!

Tô Lê vui vẻ muốn hỏng mất, cô xem đồng hồ, vỗ vỗ bả vai hai người kia: “Đi thôi, chúng ta ăn cơm trưa đi, trưa nay chị mời khách, ăn mừng cho thoải mái nào!”

“Được!” Hứa Khả Nhi lập tức đồng ý.

Kết hôn thật không có cái gì đáng ăn mừng. Nhưng Thì Nhan chuyển nguy thành an thì quả thật đáng để ăn mừng.

Sở Kiều cụp mắt, ánh mắt ảm đạm trong chớp mắt. Hy sinh, cuối cùng cũng có hồi báo, cô nên có cảm giác thỏa mãn chứ?!

Gần đây thời tiết u ám, hình như toàn bộ đều tan đi hết. Tô Lê bỏ tiền mở tiệc lớn, ba người đi tới Lam Điều ăn một bữa thật ngon.

Hương vị của thức ăn rất được, Sở Kiều ăn cũng rất nhiều. Tối hôm qua chưa ăn cái gì, lại phát sốt giày vò, buổi sáng chỉ ăn hai quả trứng gà luộc, lúc này ăn rất mạnh.

Cô cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, Tô Lê tinh mắt, thấy giữa cổ cô có vết đỏ, bát quái hỏi: “Tối hôm qua cậu ở chung một chỗ với Quyền Yến Thác?”

Sở Kiều ăn cơm chiên hải sản, hàm hồ đáp lời.

“Đã ngủ với nhau chưa?” Tô Lê chính là nghiện buôn chuyện, hỏi han mà chẳng biết nể nang.

Da mặt Hứa Khả Nhi mỏng, lấy cù chỏ huých Tô Lê, nói: “Bớt nhiều chuyện.”

Tô Lê bĩu môi, không cam lòng nói: “Bữa cơm này của bà đây cũng không phải đồ chùa như thế, ngay cả chút tin tức hữu dụng cũng không moi ra được sao!”

Ăn uống no đủ, Sở Kiều coi như đã khôi phục thể lực, cô nhíu mày nhìn Tô Lê, môi đỏ mọng khẽ cong: “Ngủ rồi.”

Dừng một chút, sắc mặt cô vẫn chưa thay đổi, nói: “Cái gì cũng đều làm.”

“Oa ——” Tô Lê hưng phấn, lôi kéo cánh tay Sở Kiều, tiếp tục truy vấn: “Cảm giác như thế nào vậy?”

Sở Kiều bưng lên nước chanh lên nhấp một hớp, tròng mắt đen nhánh hướng về

Tô Lê, đáy mắt mang nét cười: “Tự đi tìm đàn ông mà thử một chút đi!”

“Khụ khụ!” Hứa Khả Nhi bị sặc, che miệng cười trộm.

Tô Lê tức giận đỏ mặt tía tai, mắng cô: “Cậu là đồ con nhóc chết tiệt đầu óc xấu xa! Khi dễ bà đây không có bạn trai!”

Ba người hì hì cười cười nháo thành một đoàn, không khí lại khôi phục sự hòa hợp năm xưa.

......

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Nhạc Viện bị đánh, hơn nữa còn là hung hăng bạt tai vào mặt. Da cô ta trắng, nửa mặt bên phải cũng sưng to lên, căng đau.

Trở lại phòng ngủ, cô ta vẫn nằm lỳ ở trên giường, ôm gối đầu khóc hu hu. Nước mắt trượt qua gò má sưng lên, làm ướt chỗ bị thương, lại càng đau đớn, nóng hừng hực thấu tim.

Giang Tuyết Nhân ở trong bếp chuẩn bị túi đá chườm, mang lên lầu, ngồi ở mép giường dụ dỗ cô ta: “Con gái cưng ngoan, nhanh ngồi dậy, mẹ chườm đá cho bớt sưng!”

“Đừng!”

Đầu cô ta úp vào gối đầu, nước mắt tràn lan, gối đầu ướt đẫm một mảng lớn, “Con không muốn chườm lạnh, đánh chết con đi.”

“Con gái ——” Một tay Giang Tuyết Nhân kéo cô ta dậy, giơ tay lên xoa chỗ sưng đỏ của cô ta, đau lòng nói: “Không cho nói bậy.”

“Ai ai!”

Sở Nhạc Viện thét chói tai nhanh chóng trốn về sau, vẻ mặt khổ sở: “Thật là đau!”

Đánh đến nghiêm trọng như thế, đương nhiên phải đau. Hốc mắt Giang Tuyết Nhân ửng hồng, kéo con gái lại, động tác chườm đá nhè nhẹ, “Con đó, làm chuyện này không trí tuệ chút này.”

“Mẹ!” Sở Nhạc Viện cong miệng lên, kêu đau: “Mẹ cũng mắng con?!”

“Có thể không mắng con sao?” Giang Tuyết Nhân lườm cô ta một cái, vừa vội vừa giận, “Con biết mình đã làm chuyện gì sao?! Trói Sở Kiều lại, còn tìm cậu con giúp, rốt cuộc con nghĩ như thế nào vậy?”

“Con......” Sở Nhạc Viện bĩu môi, rốt cuộc hay là bỏ bớt ương ngạnh: “Con cũng là vì nhà chúng ta.”

“Con đó, “ Giang Tuyết Nhân giơ tay lên gõ đầu cô ta, giọng điệu trầm thấp: “Chuyện của cô ta con bớt can thiệp vào, nhớ chưa?”

“Người nào thích can thiệp chứ!” Nghe nói như thế, Sở Nhạc Viện lập tức phản bác: “Nếu không phải là cô ta liên lụy chúng ta, cần gì con phải như thế? Vì cái này, ba còn đánh con......”

Giọng nói của cô ta hạ thấp xuống, lộ ra uất ức: “Hơn nữa còn đánh con trước mặt bọn họ!”

Trở tay ôm mẹ eo, Sở Nhạc Viện hết sức đau lòng, nằm ở trên vai của bà ta khóc: “Tại sao ba có thể đánh con? Tới bây giờ ba cũng chưa từng đánh con, một lần cũng không!”

Lời con gái nói khiến ánh mắt Giang Tuyết Nhân dần dần lạnh lẽo. Bà ta mím môi, nói cái gì cũng không nói, chỉ là dịu dàng trấn an người trong ngực.

Giày vò hồi lâu, cuối cùng Sở Nhạc Viện cũng ngủ. Sau khi chườm đá, gương mặt sưng đỏ đỡ hơn một chút. Giang Tuyết Nhân ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng dỗ dành cô ta, đợi đến sau khi cô ta ngủ thạt say, mới đứng dậy rời đi.

Phòng khách ở lầu dưới thanh thanh tỉnh tỉnh, ngay cả một người giúp việc cũng không có. Cơm trưa bày trên bàn, bát đũa cũng không có ai động vào.

Trên sô pha, Sở Hoành Sanh ngây ngốc ngồi đó, trong tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc tán ra ngoài.

“Hoành Sanh!” Giang Tuyết Nhân lập tức chạy tới, đoạt lấy thuốc lá trong tay ông ta, dạp tắt, “Thầy thuốc nói rồi, cấm anh hút thuốc.”

Thuốc lá bị bà ta đoạt đi, Sở Hoành Sanh không nói gì, đưa tay lại đem rút một cây nữa, lại đốt lên, tiếp tục đặt ở bên môi hút thỏa thích. Vẻ mặt ông ta bình lặng, không nhìn ra hỉ nộ.

“Anh......” Nhìn đến động tác của ông ta, sắc mặt Giang Tuyết Nhân càng thay đổi, xoay người ngồi ở bên cạnh ông ta.

Giây lát sau, bà ta thở dài, nói: “Chuyện này là con gái làm không đúng! Em đã mắng con rồi, xin anh bớt giận.”

Thuốc lá trong tay hút tới một nửa, đôi mắt thâm thúy của Sở Hoành Sanh giật giật, mở miệng nói: “Cho tới bây giờ, anh vẫn không tin nổi Nhạc Viện có thể làm ra loại chuyện như vậy!”

“Hoành Sanh, “ Giang Tuyết Nhân không nhịn được giải thích thay con gái: “Con gái cũng là muốn chúng ta được tốt, vì Sở gia.”

“Nói bậy!” Sở Hoành Sanh dập tắt thuốc lá trong tay, giọng nói nén giận: “Hôm nay nó dám làm như thế, ngày sau sẽ dám giết người phóng hỏa! Em còn dám bao che cho nó?!”

“Em không có.” Con gái mình đuối lý, Giang Tuyết Nhân cũng không dám nguỵ biện, ngọt nhạt nói: “Anh đừng tức giận, về sau em sẽ dạy dỗ con gái thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho nó làm ra những chuyện quá quắt.”

Nhìn vẻ mặt của bà ta, mày kiếm của Sở Hoành Sanh nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Nói cho Giang Văn Hải, về sau chuyện nhà chúng ta thì ông ta ít có dây vào!”

Nghe vậy, vẻ mặt Giang Tuyết Nhân trầm xuống, nghĩ đến anh trai là bà ta nhức đầu, những năm này cho ông ta bao nhiêu cái tốt vẫn không ngăn ngừa được, luôn chọc đến phiền toái cho bà ta, không để người ta được yên.

“Em hiểu rồi.” Giang Tuyết Nhân cúi đầu, ngập ngừng nói.

Sở Hoành Sanh trầm mặt, nửa ngày cũng không nói nữa lời nói, Giang Tuyết nhân không cầm nổi, thử dò xét nói: “Đứa bé nửa bên mặt cũng sưng lên, miệng cũng không căng ra. Khóc hơn nửa ngày mới ngủ, nhìn cũng thật đáng thương.”

Hồi lâu, Sở Hoành Sanh không nói lời gì nữa, chỉ là sắc mặt hình như có điều hòa hoãn hơn vừa rồi. Ông mím môi, cất bước trở lại thư phòng trên lầu.

Thấy chân mày ông dãn ra, rôt cuộc Giang Tuyết Nhân thở phào nhẹ nhõm. Bà ta đứng dậy sai người làm dọn cơm trưa ra, bỏ vào trong mâm, một phần cho chồng mình đưa vào thư phòng, còn có một phần bà ta tự mình bưng vào phòng con gái.

.........................................

Ăn cơm trưa ở Lam Điều rất no, ba người trở lại công ty, vội vàng xử lý cục diện rối rắm phía trước. Tiền bạc được giải băng, trước tiên họ trả tiền cho xưởng may mặc vẫn khất nợ bấy lâu, bảo đảm quần áo làm xong đúng, không nên trễ nãi đợt giao hàng.

Sở Kiều an bài mọi chuyện xong, thừa dịp ở không ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát. Đột nhiên nhớ lại câu Quyền Yến Thác nói trước khi chia tay kia, sắc mặt cô khẽ đổi, vẻ mặt khó hiểu.

Hứa Khả Nhi đang kiểm lại khoản dư, xác nhận không có bỏ sót cái gì.

Tô Lê pha hai ly trà từ phòng uống nước, chia ra đặt ở trước mặt họ, “Trước tiên nghỉ ngơi một chút.”

“Có tâm sự?” Nhìn thấy Sở Kiều ngẩn người, Tô Lê mon men hỏi.

Sở Kiều lắc đầu một cái, cũng không giấu giếm: “Hành lý của tôi vẫn chưa chuyển đi”

“Tôi giúp cậu nhé?”

“Không cần.”

Nhìn đồng hồ, Sở Kiều cầm ví da, chào hai người họ: “Tôi rời đi trước, có chuyện gọi điện thoại.”

Sau khi cô đi mất, Tô Lê vui mừng cười cười. Cuối cùng tất cả đều kết thúc. Mặc dù cô cũng không biết Sở Kiều gả cho Quyền Yến Thác có tốt hay không, nhưng dù sao cũng không có mối nào tốt hơn nữa!

Trên đường thuê xe trở về phòng thuê, Sở Kiều nhờ tài xế xe một chút, cô vào nhà thuốc mua thuốc tránh thai sau khi xong việc. Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng cô cũng không dám qua loa.

Trải qua nhiều chuyện, cô đã hiểu, phải học được cách bảo vệ mình.

Trở lại phòng thuê, cô nghĩ hành lý không nhiều lắm, một người mang đi hắn là không thành vấn đề. Móc chìa khóa mở cửa, mọi vật dụng bố trí trong phòng đều là tự tay cô làm nên.

Mặc dù ở không lâu, nhưng vẫn có chút tình cảm. Sở Kiều lẳng lặng ngồi một hồi, mới đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Nàng vật phẩm tùy thân được sắp xếp ngay ngắn, một cái rương hành lý vừa đủ dụng cụ, còn có cái rương nhỏ chứa mấy món đồ chơi cô hay dùng để giả đàn ông, cũng không tính là nặng, thu thập đồ đạc xong, cô còn muốn đến công ty nhà đất trả lại chìa khóa, thuận tiện kết toán tiền thuê phòng.

Đóng cửa lại, Sở Kiều xách theo rương hành lý đang muốn xuống lầu, đúng lúc hàng xóm ở đối diện mở cửa, “Cô Sở, cô về rồi.”

“Trở về thu dọn đồ một chút.”

Dì hàng xóm rất nhiệt tâm, kể từ khi cô chuyển đến, đã không ít lần giúp đỡ cô

Hàng xóm mang tờ giấy và tiền Trì Việt để lại đều giao cho cô, “ Cô Sở, tối hôm qua có người tìm cô, chờ cô cả đêm ở đây. Cậu ta để lại số tiền này, chúng tôi không thể nhận!”

Nhìn tờ giấy cùng tiền, đầu Sở Kiều hơi lờ mờ phát giác ra. Cô vội vàng nhận lấy, lưu lại mã số xa lạ, cô vẫn không nhận ra: “Là loại người thế nào?”

“Bé trai rất cao rất gầy, khí độ tuấn tú, ăn mặc rất lịch sự.” Hàng xóm miêu tả chi tiết, cũng không có chút giả dối.

Sở Kiều nhìn chằm chằm những thứ kia, cười khe khẽ một tiếng, đã biết là ai. Trì Việt này làm việc luôn rất ngây thơ, nhờ người ta giúp truyền lời còn phải để lại nhiều tiền như vậy, cũng không sợ dọa hỏng nhà người ta!

Nói cảm ơn với hàng xóm xong, Sở Kiều cất tờ giấy và tiền, xách theo rương hành lý xuống lầu. Cô chưa gọi điện thoại lại cho Trì Việt, nhớ tới những lời mẹ anh ta nói trong điện thoại hôm đó, lại nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, cô cảm thấy không cần thiết phải tìm phiền toái cho mình.

Sau đó, cô đến công ty nhà đất trả lại chìa khóa, thuê xe trở lại biệt thự.

Kéo theo hành lý đi vào cửa chính, đứng ở cửa trước, đột nhiên Sở Kiều nhớ tới cô không có chìa khóa, lại nhìn đến khóa vân tay, từ từ nhớ lại, lần trước sau khi cô bị mang đến đây, hình như Quyền Yến Thác ấn tay cô vào để mở khóa.

Bất đắc dĩ bĩu môi, Sở Kiều đưa ra ngón tay cái đè nén xuống, quả nhiên tích tích hai tiếng, khóa cửa cạch mở ra. Dời hành lý lên phòng khách lầu hai, động tác của cô nhanh chóng thu thập sạch sẽ, lấp đầy hộc tử trống không, rốt cuộc thở phào một cái.

Mặc dù nơi này cũng không phải là chỗ ở tốt nhất, nhưng hiện tại cô không còn chỗ nào có thể đến.

Sửa sang đồ xong, sắc trời đã tối đi. Đầu Sở Kiều đầy mồ hôi, cầm quần áo lên đi vào phòng tắm. Đau đớn chua xót ở bắp đùi vẫn còn, cô tìm được thuốc bôi bác sĩ có để lại, tự mình đỏ mặt thoa lên.

Sấy khô tóc, cuối cùng tinh thần của Sở Kiều cũng khôi phục một chút. Bữa trưa cô ăn hơi nhiều, cơm tối chắc chắn sẽ không ăn được nữa, xuống lầu kiếm một chút trái cây trong tu lạnh, rửa sạch, cầm một quả táo trở về phòng ngủ.

Không sai biệt lắm bảy giờ đồng hồ, Quyền Yến Thác tan việc trở về. Hummer màu đen lái vào biệt thự, bên trong đèn sáng, nói rõ đã có người trở lại.

Có thể đi vào căn nhà này chỉ có thể là hai người anh và cô.

Mở cửa đi vào, Quyền Yến Thác đổi giày, cởi áo khoác xuống tiện tay quăng trên ghế sa lon. Anh không tiếng động đi tới, trong phòng bếp vắng ngắt, một chút hơi nóng cũng không có.

Không có làm cơm?

Quyền Yến Thác giận tái mặt, cất bước lên lầu, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, không hề có bóng người. Hoảng hốt trong chốc lát, anh xoay người đi tới phòng cho khách, quả thật thấy Sở Kiều tựa vào đầu giường, gặm táo, không chút lo lắng xem tạp chí.

“Anh về rồi.” Nghe được tiếng bước chân, Sở Kiều thân thiện chào hỏi. Nàng âm thầm nhắc nhở mình, phải chung sống hòa bình.

Quyền Yến Thác nhíu mày lướt mắt cả gian phòng, thấy cô vẫn xếp gọn dụng cụ làm bếp một chỗ, khóe mắt đột nhiên thoáng qua một tia ý giận. Hồi lâu, môi mỏng anh khẽ cong, lại không phát giận: “Cơm tối đâu?”

“Tôi không muốn ăn cơm tối.”

“Cô không muốn ăn nhưng tôi muốn ăn!”

Sở Kiều ngẩn người, cô ăn ít, sức ăn không nhiều lắm, không ngờ người đàn ông này mới là người có vấn đế.

“Nấu cơm đi!” Mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt, giơ tay lên cởi nút trên áo sơ mi.

“Anh muốn tôi đi làm cơm?” Động tác gặm táo của Sở Kiều dừng lại, kinh ngạc hỏi anh.

Người nào đó mặt lạnh, trong mắt đầy lo lắng: “Nói nhảm, nơi này còn có người khác không?”

Anh không phải là người sao?

Sở Kiều nhún nhún vai, một đôi mắt đen nhánh đầy vô tội nhìn anh, cười nói: “Tôi không biết làm cơm.”