Phòng họp lúc đầu đang ầm ĩ dần dần an tĩnh lại. Mấy cổ đông hung hãn thấy Sở Hoành Sanh xuất hiện thì rối rít cúi đầu, ngồi xuống ghế một lần nữa, thu liễm lại hỏa khí hùng hổ dọa người.
"Hôm nay mọi người đến rất đông đủ."
Sở Hoành Sanh cất bước đi tới, quét mắt đến những vị trí đã không còn chỗ trống, giọng nói bình tĩnh.
Sắc mặt của cổ đông ngày càng thay đổi, bởi vì lời nói của ông mà cúi đầu nhìn xung quanh.
Không khí lập tức yên tĩnh.
Sở Nhạc Viện đỡ cha ngồi xuống ở chủ vị, liếc nhìn sắc mặt trầm tĩnh của ông, đáy lòng hốt hoảng. Trước kia, cô có thể đoán được mấy phần suy nghĩ của ba nhưng hôm nay nửa điểm cũng không có.
"Ba, " Sở Nhạc Viện ngồi xuống bên cạnh ông, mở miệng cười, "Hôm nay mọi người đến cũng là vì tai nạn nghiêm trọng ở công trình nhà máy mới."
Cô cố ý tăng thêm bốn chữ ‘ tai nạn nghiêm trọng ’, giọng nói rất rõ ràng.
"Ba không có hỏi con." Chân mày Sở Hoành Sanh nhíu chặt, quay đầu nhìn bên con gái thứ đang ngồi ở bên cạnh, sắc mặt không vui.
Khóe miệng Sở Nhạc Viện trầm xuống, nụ cười cũng cứng trên mặt.
Mọi người tỏ vẻ không hiểu được, theo đuổi tâm tư riêng của mình.
Sở Hoành Sanh quét mắt nhìn các cổ đông đang ngồi cũng không thấy bóng dáng của Qúy Tư Phạm. Ông nhếch môi quay đầu nhìn về phía Sở Kiều: "Nói một chút đi."
Nhìn ánh mắt cha, Sở Kiều giật bắn người, trong lòng có chút hốt hoảng. Lúc trước cô giấu giếm tin tức không muốn để ông biết, hôm nay Sở Hoành Sanh đích thân tới, hiển nhiên là tin tức đã bị lộ rồi.
Sở Kiều nhìn không ra tâm tình của cha, chỉ có thể kể lại một lần chuyện đã xảy ra.
"Ba, con thật xin lỗi."
Cuối cùng, Sở Kiều thêm vào một câu, lo lắng cúi đầu.
Sở Hoành Sanh nhàn nhạt cười khẽ, giơ tay lên vỗ vỗ mu bàn tay Sở Kiều, đột nhiên mở miệng nói: "Nào có cái gì phải xin lỗi? Trong công việc khó tránh khỏi phạm sai lầm, lúc ba còn trẻ cũng không xử lý thích đáng như con lúc này."
Sau khi công ty xảy ra bất trắc, Sở Kiều đưa ra một loạt phương án xử lý rất tốt, Sở Hoành Sanh cực kỳ hài lòng.
Chủ tịch vừa mở miệng, mọi người bên dưới cũng hiểu được tâm ý của ông. Rất nhiều người thức thời câm miệng, không có ý định gây khó khăn.
Nhưng có vài người, luôn là trong lòng không phục, một con nhóc hai mươi mấy tuổi làm sao có thể làm cho người ta tin tưởng và phục tùng?
"Chủ tịch, chuyện lần này trực tiếp làm ảnh hưởng tới hình ảnh của tập đoàn chúng ta! Giá cổ phiếu lại bắt đầu dao động, tổn thất là tính bằng tiền bạc. Một người trẻ tuổi non nớt không thể giải quyết được một công trình lớn như vậy!"
Giám đốc Khâu cũng được coi là người có thâm niên trong công ty, xưa nay miệng lưỡi xảo trá không cho người khác mặt mũi. Ông ta nhíu mày nhìn chằm chằm Sở Kiều, vẻ mặt lạnh lẽo, "Lúc trước Qúy thị muốn cùng chúng ta hợp tác xây dựng nhà máy, rõ ràng là một đề nghị rất tốt, nếu có Qúy thị thì đã không gây ra việc lớn như thế!"
Lần trước không đồng ý cho Qúy thị tham gia dự án đã khiến cho không ít cổ đông bất mãn. Lúc này Sở Kiều vừa lộ ra sơ hở, bị người nắm đằng chuôi khiến cho bọn họ có cơ hội để đổ trách nhiệm.
Nghe được mấy lời này, sắc mặt Sở Kiều rất khó nhìn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, "Sự cố lần này là vấn đề cá nhân của tôi không liên quan gì đến Sở thị. Đối với tổn thất đã xảy ra, tôi sẽ nghĩ biện pháp đền bù!"
"Đền bù?" giám đốc Khâu hé mắt, giọng nói trầm xuống, "Một con nhóc miệng còn hôi sữa mà khẩu khí cũng lớn đấy!"
Sở Hoành Sanh mím môi, giơ tay lên ngăn lại câu nói kế tiếp của Sở Kiều: "Giám đốc Khâu, quyết định lần này là do tôi, nếu nói trách nhiệm thì tôi cũng khó thoát khỏi liên quan."
Sở Hoành Sanh quét mắt nhìn mọi người, nhếch miệng cười nói: "Khi chúng ta còn trẻ, cũng không phải là rất khó khăn mới có thể đi đến ngày hôm nay hay sao. Giờ chúng ta già rồi, tại sao lại không cho người trẻ tuổi phạm sai lầm?!"
Ngừng một lúc, Sở Hoành Sanh nhíu chặt mày kiếm, trầm giọng nói: "Mọi người yên tâm, tổn thất lần này tôi sẽ không để mọi người phải chịu!"
Nói cho cùng vẫn là vì tiền, Sở Hoành Sanh coi như là cho bọn họ một viên thuốc an thần, những người đó lập tức an tĩnh lại.
Sở Kiều ngồi trên ghế, đôi môi đỏ mím lại thành một đường thẳng. Bởi vì cô không cẩn thận nên mới có thể tạo thành cục diện này, hôm nay bị những cổ đông gây khó khăn, thực sự rất ấm ức!
Nhìn cục diện một lần nữa yên ổn trở lại, khóe mắt Sở Nhạc Viện thoáng qua vẻ tàn khốc. Xảy ra chuyện lớn như thế, chỉ cần một lời nói của ba là qua chuyện, vô cùng thiên vị!
"Nhà xưởng đang xây không thể dừng, nếu không thì lời nói bóng gió bên ngoài sẽ nhiều hơn." Sở Hoành Sanh mím môi, vẻ mặt kiên định, "Việc này vẫn do Sở Kiều tiếp tục phụ trách."
Sở Kiều ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cha lại thấy ông khẽ mỉm cười.
Cô cắn môi, đáy lòng tư vị phức tạp.
Khiếp sợ không chỉ có Sở Kiều, Sở Nhạc Viện cũng tuyệt đối không ngờ rằng một khi xảy ra chuyện lớn như vậy, coi như Sở Kiều không bị sa thải nhưng chắc chắn sẽ không được tiếp tục phụ trách dự án xây dựng nhà máy mới, nhưng không ai nghĩ đến, ba lại không có ý định đó?!
Cổ đông còn kín đáo phàn nàn nhưng Sở Hoành Sanh là chủ tịch công ty, có quyền quyết định, ngay cả việc có người không cam lòng cũng chỉ có thể nuốt ấm ức vào trong bụng.
Sau khi tan họp, cổ đông lục tục rời đi. Sở Nhạc Viện đứng lên đang muốn xoay người lại bị cha gọi, "Nhạc Viện, con lưu lại."
Sở Kiều ngẩng đầu lên, khẽ cau mày nhìn cha.
"Con đi trước đi." Sở Hoành Sanh quay đầu, dặn dò Sở Kiều: "Chuyện này con xử lý rất tốt, con cứ làm theo ý mình, ba ủng hộ con."
Vào thời điểm này, Sở Hoành Sanh không tức giận cũng không trách cứ cô. Thậm chí còn bảo vệ cô khi đám cổ đông gây khó khăn, Sở Kiều mím môi, giọng nói ảm đạm: "Cám ơn ba."
"Đi đi." Sở Hoành Sanh cười nhạt, giọng nói ôn hòa. Lúc này ông cho Sở Kiều một khuôn mặt tươi cười, một ánh mắt an ủi, cũng hơn là ngàn lời nói.
Sở Kiều cầm tài liệu đứng dậy, lúc đi qua bên cạnh Sở Nhạc Viện, bước chân ngập ngừng, sau đó liền lắc mình tránh đi.
Trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sở Nhạc Viện chép môi, ngồi trở lại vị trí của mình, trên mặt không tỏ thái độ gì.
"Nhạc Viện, con càng ngày càng càn quấy." Sở Hoành Sanh giận tái mặt, thất vọng lắc đầu một cái, "Lại đi tập hợp tất cả các cổ đông để gây khó khăn cho chị con, đây là chuyện nên làm hay sao?"
"Ba, chị ta gây ra chuyện lớn như vậy mà ba con che chở cho chị ta?" Sở Nhạc Viện cắn môi, trong mắt hàm chứa ghen tị.
Nghe cô nói..., Sở Hoành Sanh chán nản thở dài. Cô đúng là vẫn còn trẻ con, làm việc theo ý thích, "Trước kia ba che chở cho con vẫn còn thiếu hay sao?"
Sở Hoành Sanh mím môi: "Đây là lần đầu tiên chị con phụ trách công trình lớn như vậy, khó tránh khỏi sai lầm. Tronglúc này con nên đứng về phía chị con, tại sao lại phá sau lưng nó?"
"Nhạc Viện, " Sở Hoành Sanh nhìn chằm chằm con gái, trầm giọng hỏi: "Đạo lý môi hở răng lạnh con đã quên rồi sao?"
"Con không có." Sở Nhạc Viện không chịu thua cãi lại.
Thấy cô tỏ vẻ không phục, Sở Hoành Sanh rất rõ ràng, ánh mắt dần dần trầm xuống, "Nhạc Viện, ba chỉ có hai người các con, con phải hiểu rằng chỉ có chăm sóc lẫn nhau thì tương lai tập đoàn mới lâu dài được."
Sở Hoành Sanh giơ tay lên, khẽ vuốt ve trán Sở Nhạc Viện, sâu xa nói: "Nếu chỉ giao công ty cho con hay chị con, để các con đơn độc thì khó khăn càng lớn, chỉ khi hai chị em con hợp sức lại, Sở thị mới có thể ổn định mà tiếp tục phát triển."
Kể từ khi tiếp quản công ty tới nay, nhiều lúc Sở Nhạc Viện cảm thấy lực bất tòng tâm, quả thật rất cần một người có thể tin tưởng được để hỗ trợ. Nhưng nếu người kia là Sở Kiều thì cô không muốn!
"Cha, " Sở Nhạc Viện mím môi, muốn thử một lần, "Thật ra thì con cảm thấy nếu chúng ta hợp tác cùng Qúy thị xây dựng nhà máy mới, có thể......"
"Không được!"
Cô còn chưa nói xong, Sở Hoành Sanh liền quả quyết cự tuyệt: "Chuyện này không nên nhắc lại, ba sẽ không đồng ý."
Mắt thấy thái độ kiên quyết của cha, Sở Nhạc Viện chỉ có thể câm miệng, nuốt lại câu kế tiếp.
Lát sau, Sở Nhạc Viện trầm mặt đi ra ngoài, bực bội quay trở lại phòng làm việc. Cửa chính vừa đóng sầm một cái, cô hung hăng ném tài liệu lên mặt bàn, sắc mặt tái xanh.
Náo loạn nửa ngày, địa vị của Sở Kiều ở không ty không bị lay động chút nào. Ngược lại, bởi vì chuyện này mà càng được ba coi trọng!
Tại sao có thể như vậy?
Xế chiều hôm đó, Sở Hoành Sanh và Sở Kiều tự mình đến bệnh viện an ủi công nhân bị thương ở công trường. Sự kiện này được truyền hình trực tiếp, Sở Hoành Sanh nở nụ cười thân thiết, còn có các biện pháp giải quyết chu đáo của Sở Kiều.
Trong vô hình, chuyện ngược lại còn tuyên truyền cho dự án nhà máy mới.
Sở Nhạc Viện bực tức tắt TV, hung hăng nhét điều khiển ti vi vào khay trà. Trộm gà không được còn mất nắm gạo, cũng chính là như thế có phải không!
Cầm chìa khóa xe trên bàn trà, Sở Nhạc Viện trầm mặt rời khỏi công ty. Lái xe đến khu phố buôn bán tìm Khả Nhi cùng đi uống rượu.
Mấy ngày gần đây, cô cùng Khả Nhi quan hệ rất gần gũi, hai người thường nói chuyện phiếm, uống rượu, nói chuyện tâm tình.
Sự việc ngoài ý muốn xảy ra ở công trình nhà máy mới rốt cuộc không thể so sánh với các loại tin tức giải trí, rất nhanh bị mọi người quên lãng. Sở Kiều coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Cô tan việc về nhà đúng giờ, vừa vào cửa liền bắt gặp bóng dáng bận rộn trong phòng bếp.
"Anh ở nhà hả."
Sở Kiều thay dép xong, bước nhanh đi tới phòng bếp. Sau khi thấy rõ động tĩnh bên trong, cô không khỏi ngơ ngẩn, ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Về rồi à."
Người đàn ông đeo tạp dề, đứng ở trước bếp, trong tay đang loay hoay, anh cảm thấy không được thích hợp lắm, lại dùng ngón tay dính đầy bột mì ấn vào laptop, mở website ra xem.
Không phải chứ?!
Sau khi lấy lại tinh thần, Sở Kiều âm thầm tặc lưỡi. Người này đang làm bánh ngọt hay sao?
Cô mím môi đi tới, nhìn phòng bếp lộn xộn, nghi ngờ nói: "Anh đang làm bánh ngọt?"
"Ừ, " Tròng mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vật trong tay, không hề nhìn cô, hỏi lại, "Có vấn đề?"
"Không!"
Sở Kiều lập tức khoát tay, cười nói: "Có cần em giúp một tay hay không?"
Trong lúc nói chuyện, cô vén tay áo lên rửa tay, muốn lấy đồ trong tay anh.
"Không cần." Quyền Yến Thác đẩy tay cô ra, đôi tay Sở Kiều cứng ngắc giữa không trung.
Đôi mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, gương mặt lạnh lùng. Anh đây cũng có sĩ diện có được không?! Nhiều lần nói muốn ăn bánh ngọt nhưng cô lại không thèm để ý đến, anh đây có thể tự mình nướng? Hừ!
Sở Kiều nhìn anh, cuối cùng hiểu được. Người đàn ông này đang tức giận? Tức giận cô lâu như vậy cũng không nướng bánh cho anh còn gì nữa?
"Anh không làm được đâu." Sở Kiều mỉm cười lại gần anh: "Để em làm đi."
Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm trang web, tỏ vẻ mình có thể làm được: "Không cần, một cái bánh ngọt vớ vẩn có thể làm khó anh đây à?"
Sở Kiều lập tức bị lời nói của anh làm cho mắc nghẹn, không cách nào mở miệng ra được.
Chỉ là nướng bánh ngọt, quả nhiên là cần kỹ thuật, không phải cứ mạnh mồm là có thể làm được. Ở lần thứ N nếm thử thất bại, rốt cuộc Quyền Yến Thác trầm mặt, tức giận nói: "Mẹ nó, cái đồ vớ vẩn gì thế này, ông đây không thèm làm nữa!"
Sở Kiều chống cằm, ung dung nhìn anh, hai mắt đen nhánh chớp chớp, lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, làm cái này cũng không dễ đâu, hồi đó em cũng phải mất mấy tháng để học!"