Sở Nhạc Viện dậy sớm đưa Giang Tuyết Nhân đi bệnh viện, bà không từ chối như mọi ngày mà mặc cho con gái lái xe đưa bà đi khám chân.
Tiêm xong, căn bệnh phong thấp khiến bà đau đớn quả nhiên cũng đỡ hơn rất nhiều.
Về đến nhà đã là buổi chiều, tâm tình Giang Tuyết Nhân rất tốt, bà đi vào phòng bếp vội vàng làm cơm tối.
Ngồi ở trên sô pha nhỏ trong phòng khách, vẻ mặt Sở Nhạc Viện âm trầm. Cô biết trong thâm tâm mẹ không muốn ly hôn, nhưng thái độ của ba rất kiên quyết, còn có Sở Kiều ở giữa quấy rối.
Chuyện lâm vào cục diện bế tắc, Sở Nhạc Viện không còn cách nào khác. Điều duy nhất mà cô có thể nghĩ đến đó là quản lý công ty thật tốt, đợi đến khi không khí hòa hoãn trở lại, cô có thể cầu cạnh ba giùm mẹ.
Chỉ là gần đây, tâm tình và cảm xúc của mẹ đều không tốt, người càng ngày càng tiều tụy. Sở Nhạc Viện rất đau lòng nhưng cũng không giúp gì được. Cô chỉ có thể tận dụng một ít thời gian tới thăm bà nhưng rốt cuộc thì không phải lúc nào cũng ở bên cạnh bà được.
Lúc cơm tối sẵn sàng trên bàn, nhà nhà đã lên đèn.
"Oa, tối nay thật nhiều đồ ăn." Sở Nhạc Viện kéo ghế ra ngồi, khuôn mặt rất vui vẻ.
Giang Tuyết Nhân đưa đũa cho cô, lại thấy cô không có rửa tay, nói: "Thế nào lại không rửa tay?"
Lát sau, Giang Tuyết Nhân cầm ra một chiếc khăn lông ướt, lau tay sạch sẽ, cười nói: "Con từ nhỏ đã có thói xấu này, lúc nào thì mới có thể sửa đổi một chút đây?"
"Con mới không cần đổi." Sở Nhạc Viện cắn đồ ăn, cười ngọt ngào, "Dù sao còn có mẹ lau tay cho con."
"Nhạc Viện, mẹ không thể ở bên cạnh con đến cuối cùng được." Giang Tuyết Nhân than thở, lo lắng nhìn con gái chằm chằm.
Sở Nhạc Viện bĩu môi ra vẻ không quan tâm, "Làm sao có thể, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi."
Ăn xong cơm tối, Sở Nhạc Viện giúp bà thu dọn chén đũa, đến khi cô rửa tay sạch sẽ đi ra ngoài, thấy Giang Tuyết Nhân ngồi ở trên giường trong phòng ngủ, trong tay cầm một cái váy giống như mất hồn.
"Mẹ." Sở Nhạc Viện mỉm cười đi tới ngồi xuống bên cạnh bà, "Sắp đến năm mới rồi, con đã thương lượng cùng với Tư Phạm sẽ đón năm mới cùng mẹ."
Giang Tuyết Nhân nhếch miệng cười, bàn tay xoa mặt cô, ánh mắt ôn hòa, "Nhạc Viện, con đã trưởng thành rồi."
"Con tất nhiên là đã lớn rồi." Sở Nhạc Viện ôm chặt lấy hai bả vai của bà, dung nhan gầy gò rơi vào trong mắt khiến đáy lòng cô đau xót.
Cô giang hai cánh tay ôm Giang Tuyết Nhân, đau lòng nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp không để cho mẹ và ba ly hôn."
Đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, Giang Tuyết Nhân ôm cô, cảm thấy trái tim đau nhói.
Lúc lâu sau, bà buông con gái ra, gấp chiếc váy trong tay thật chỉnh tề rồi bỏ vảo trong một cái túi, đưa cho cô, nói: "Con giữ chiếc váy này đi. Chị con cũng có một cái, mẹ hi vọng có một ngày có thể được nhìn hai con mặc nó vào."
"Không cần." Sở Nhạc Viện cau màu, theo bản năng đẩy chiếc váy ra. Cô biết này váy từ đâu tới, từ đáy lòng nảy sinh kháng cự.
Giang Tuyết Nhân mím môi, giữ chặt tay cô: "Con không được tùy hứng như thế!"
Bà nắm tay Sở Nhạc Viện, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, "Nhạc Viện, trên người con và Sở Kiều chảy cùng một dòng máu, nó là chị gái của con, con vĩnh viễn phải nhớ lấy điều này có biết không?"
Sở Nhạc Viện cúi đầu, cảm xúc trong lòng phập phồng. Cô nhìn vẻ mặt kích động của mẹ, miễn cưỡng gật đầu: "Con biết rồi."
"Biết vẫn chưa đủ, " Giang Tuyết Nhân đột nhiên giận tái mặt, nói: "Con phải nhớ mãi không được quên nó là người thân của con!"
"Mẹ......" Sở Nhạc Viện cắn môi, "Sao tự nhiên lại nói đến cái này?"
"Nhạc Viện, " đáy mắt Giang Tuyết Nhân ê ẩm, ẩn ý nói: "Là mẹ sai lầm rồi, trước kia mẹ không nên trăm phương ngàn kế để con tranh cãi cũng chị con, mẹ sai rồi!"
"Mẹ?" Sở Nhạc Viện kinh ngạc, không hiểu được, "Mẹ sao vậy?"
Giang Tuyết Nhân cúi đầu, cố nén nước mắt, "Con gái, mẹ thật xin lỗi Kiều Uyển, mẹ có lỗi với mẹ con cô ấy!"
Nhắc tới cái này, sắc mặt Sở Nhạc Viện càng khó coi. Cô còn tưởng là chuyện di thư nên cũng không để trong lòng, "Mẹ, chuyện này đã qua rồi, mẹ đừng suy nghĩ nữa."
"Không, " Giang Tuyết Nhân buồn bã cười một tiếng, khuôn mặt tái nhợt, "Không thể không nghĩ! Đã làm chuyện sai lầm, cuối cùng phải trả giá thật lớn."
Sở Nhạc Viện nghe không hiểu, vừa muốn hỏi bà lại thấy vẻ mặt bà rất nghiêm nghị: "Nhạc Viện, con đồng ý với mẹ ngàn vạn lần không được làm chuyện gì thương thiên hại lý, không cần coi chị con là kẻ thù."
Thái độ của Giang Tuyết Nhân rất dọa người, Sở Nhạc Viện có chút sợ hãi, vội vàng qua loa lấy lệ nói: "Được, con đồng ý."
Giang Tuyết Nhân lắc đầu một cái, kiên quyết nói: "Con thề cho mẹ."
Bà kéo tay con gái, cảm xúc kích động: "Mẹ muốn con phải thề!"
Sở Nhạc Viện không có cách nào khác lại không dám không nghe lời khiến bà đau lòng, chỉ có thể theo lời bà mà thề.
Sau khi thấy cô thề xong, Giang Tuyết Nhân đưa váy trong tay cho cô, nói: "Giữ gìn cho tốt."
"Còn có......"
Giang Tuyết Nhân nhếch mày nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sở Nhạc Viện, gằn từng chữ: "Đối với Qúy Tư Phạm, vĩnh viên không thể tin tưởng cậu ta!"
"Tại sao?"
Sở Nhạc Viện kinh ngạc, nghi ngờ nhìn về phía mẹ, "Mẹ, vì sao con không thể tin tưởng Tư Phạm? Tại sao mẹ không giải thích cho con biết?"
"Không nên hỏi tại sao!" Giang Tuyết Nhân trầm mặt, ánh mắt gắt gao nhìn cô: "Con ngàn vạn lần phải nhớ lấy lời của mẹ, con nhất định phải nhớ lời của mẹ!"
Sở Nhạc Viện cảm thấy không thể hiểu được nhưng nhìn ánh mắt kiên định của mẹ như ẩn chứa điều gì đó. Cô cắn môi, nặng nề gật đầu đảm bảo: "Được, con sẽ ghi nhớ."
Rốt cuộc Giang Tuyết Nhân thở phào nhẹ nhõm, những chuyện cần giao phó lại cũng đã nói xong. Những thứ khác bà không thể nói ra được.
"Con về đi, tối rồi." Giang Tuyết Nhân cụp mắt, ánh mắt yên tĩnh.
Sở Nhạc Viện khẽ lẩm bẩm, "Tối nay con ở lại đây."
"Không được." Giang Tuyết Nhân mỉm cười kéo tay cô dẫn ra bên ngoài, đặt thức ăn đã chuẩn bị trước vào trong túi, "Mẹ biết con thích ăn lạp xưởng nên năm nay làm rất nhiều, giữ lại mà ăn dần."
Sở Nhạc Viện nhận lấy lạp xưởng, theo bản năng nuốtmột ngụm nước bọt, nghi ngờ trong lòng cũng bỏ qua. Có lẽ là cô đa nghi mà thôi, xem ra mẹ không có gì dị thường.
Trước khi ra cửa, Sở Nhạc Viện xoay người lại ôm lấy Giang Tuyết Nhân. Giống như lúc còn bé, cúi người hôn lên má bà một cái: "Mẹ, ngủ ngon. Sáng sớm mai con tới đưa mẹ đi tiêm."
"Được." Giang Tuyết Nhân đưa tay kéo chặt lại cổ áo của cô, cười nói: "Mẹ chờ con."
Sở Nhạc Viện đáp lời, cũng không có nghi ngờ gì cả, xách đồ đi xuống dưới lầu.
Đứng ở trên ban công, Giang Tuyết Nhân nhìn cô ngồi lên xe, lái xe đi. Lúc lâu sau bà vẫn đứng ở ban công không nhúc nhích, nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, lẩm bẩm: "Nhạc Viện, mẹ thật xin lỗi con."
Đẩy ra cửa chính loang lổ, lá cây rơi đầy trên sân. Bước chân đạp lên phát ra âm thanh sàn sạt.
Giang Tuyết Nhân đẩy cửa biệt thự, bở vì nhiều năm không có người ở nên có mùi vị ẩm ướt nồng nặc.
Bà nhìn bốn phía, theo lối đi quen thuộc lên lầu hai, đi tới phòng ngủ của Kiều Uyển.
Gian phòng bố trí cũng không có gì khác biệt quá lớn. Giang Tuyết Nhân đóng cửa lại. Trên tường có treo ảnh của Kiều Uyển, hốc mắt bà đẫm lệ: "Học tỷ, em tới đây."
Mở túi ra, bà lấy mọi thứ đã được chuẩn bị trước, ánh mắt yên tĩnh như hồ nước.
Trong chậu than dần dần có khói mù lượn lờ, cửa sổ khép chặt, phòng rất kín.
Đi tới ngồi xuống sô pha bên cửa sổ, Giang Tuyết Nhân hơi mỉm cười, ánh mắt cũng không có sự sợ hãi. Bà cũng nếm thử một chút loại tư vị này, cũng muốn thể nghiệm khổ sở mà học tỷ đã phải chịu đựng!
Nhẹ nhàng nắm tấm hình trong tay, đó là bức hình duy nhất chụp chung cả gia đình, đôi mắt Giang Tuyết Nhân đầy lệ, trái tim đau như cắt.
"Khụ khụ ——"
Xung quanh khói mù càng ngày càng nhiều, Giang Tuyết Nhân chảy nước mắt. Rốt cuộc hiểu rõ, tại sao năm đó Kiều Uyển không hề rời đi.
Chỉ là, tất cả đều đã không còn kịp rồi.
Từ từ giơ tay lên, ném hình vào trong chậu than, Giang Tuyết Nhân thu người lên sô pha, nức nở nói: "Học tỷ, chúng ta đã nói qua sẽ vĩnh viễn là chị em của nhau! Chị phải chờ em để em có cơ hội chuộc tội!"
Cảnh vật trước mắt bắt đầu dần dần mơ hồ, Giang Tuyết Nhân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chỉ hy vọng tất cả ân oán này cũng có thể theo cái chết của bà mà biến mất.
Tất cả tội nghiệt này để một mình bà gánh chịu.
Ba giờ sáng, Sở Nhạc Viện bị ác mộng làm thức tỉnh. Cô run rẩy ngồi dậy, tay vuốt lên khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh.
Quý Tư Phạm cũng tỉnh lại, hỏi cô: "Thấy ác mộng à?"
Nhịp tim Sở Nhạc Viện đột nhiên tăng nhanh, cô cắn môi, chưa kịp mở miệng thì điện thoại di động kêu lên.
Tiếng điện thoại ông ông không ngừng, ánh mắt Sở Nhạc Viện hàm chứa sợ hãi. Qúy Tư Phạm thấy cảm xúc của cô không đúng, không thể làm gì hơn là nhấc điện thoại lên nghe.
Lát sau, anh cụp máy, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Nhìn vẻ mặt anh đột nhiên biến đổi, trái tim Sở Nhạc Viện co thắt lại,
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Âm thanh của cô run rẩy, Qúy Tư Phạm nhíu chặt chân mày, không thể không nói: "Mẹ em...... mất rồi."
Mất rồi?
Đôi mắt Sở Nhạc Viện trừng lớn, trong nháy mắt trái tim như chùng xuống.
Lúc đó, sau khi Sở Kiều nhận được điện thoại cũng hoàn toàn bất ngờ. Quyền Yến Thác lái xe đến nhà họ Sở đón Sở Hoành Sanh, sau đó đám người bọn họ mới vội vã chạy tới bệnh viện.
"Mẹ ——"
Mới vừa đi lên lầu hai, hành lang trống trải phía trước truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Bước chân chững lại, Sở Kiều cắn môi, đôi mắt đen trở nên ảm đạm.