Ăn cơm tối xong, Sở Kiều ngồi trên sô pha nhìn món đồ. Quyền Yến Thác tắm xong đi xuống, liếc mắt nhìn thấy liền cau mày, dáng vẻ cô rất nghiêm túc.
Anh đứng tại chỗ mỉm cười, khóe mắt lộ vẻ cưng chiều.
Khom lưng ngồi ở bên cạnh cô, Quyền Yến Thác tò mò nhìn một cái nhưng Sở Kiều lại cầm quyển sổ lên, lùi về phía sau hơi tránh ra.
"Không muốn cho anh xem?" Người đàn ông nói giọng giận dỗi, vẻ mặt mất hứng.
Sở Kiều bĩu môi, khép quyển sổ lại để bên cạnh: "Bí mật kinh doanh."
"Stop!"
Quyền Yến Thác khinh bỉ nhìn cô chằm chằm, môi mỏng nhếch lên khinh miệt. Ý rất rõ ràng, em thì có cái bí mật kinh doanh gì chứ?!
Mặc dù nhìn thấy ánh mắt châm chọc của anh nhưng Sở Kiều cũng không tức giận. Bây giờ cô đã học được cách thông minh, cái loại khiêu khích vô vị này, cô không thèm chấp.
Ghế sa lon rộng rãi mềm mại, Quyền Yến Thác giơ chân lên, cả người nằm xuống. Đầu gối lên đùi sở kiều, lười biếng giơ tay chỉ chỉ lỗ tai, nói: "Ngứa ngáy."
Sở Kiều cong miệng lên, nói: "Lỗ tai ngứa sẽ phải vệ sinh sạch sẽ."
"Em làm cho anh." Công phu ăn vạ của người đàn ông luôn là số một.
Sở Kiều không có cách, ngoan ngoãn tìm hai chiếc que vệ sinh lỗ tai, để anh nằm xuống, uy hiếp nói: "Nếu lỡ tay mà bị điếc em không chịu trách nhiệm đâu nhé!"
"Điếc cũng tốt hơn, em phải chăm sóc anh cả đời!" Quyền Yến Thác không sợ sự uy hiếp của cô, cười đến ngoác cả miệng.
Khóe miệng anh mỉm cười xấu xa, Sở Kiều than thở, không nhịn được lại mềm lòng.
Cô cố ý để ánh đèn điều sáng một chút, dùng sức nắm lấy que vệ sinh, nhẹ nhàng vén lỗ tai, đẩy que vệ sinh vào trong dò xét một chút, cẩn thận hỏi lại anh: "Như vậy có được không? Có đau hay không?"
Sở Kiều thích sạch sẽ, rút ra một tờ khăn giấy đặt ở bên cạnh. Cô cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm động tác trong tay chỉ sợ mạnh quá thì làm anh bị thương, nhẹ thì lại không sạch sẽ.
Ngón tay mềm mại vuốt vê bên trên, khuôn mặt anh tuấn của Quyền Yến Thác hoàn toàn thư giãn. Bên này anh nhắm mắt hưởng thụ, bên kia trong lòng đã bắt đầu tính toán sau khi trở lại giường sẽ chọn tư thế nào.
Thật ra thì trong lỗ tai của anh rất sạch sẽ, cũng không có cái gì bẩn. Động tác của Sở Kiều rất cẩn thận, trong lúc vô tình lại hồi tưởng khi còn bé. Lúc đó, cô ở nhà bà ngoại, chỉ có chiều thứ bảy mới được gặp cha.
Đối với một đứa bé mà nói, số lần cô nhìn thấy ba ít lại càng ít.
Mỗi tuần sau bữa cơm tối chính là thời điểm vừa khẩn trương vừa vui sướng. Ba ở bên cnahj cô nhưng cô cũng không dám nói chuyện, thậm chí không dám nhìn, chỉ cúi đầu nhỏ, thừa dịp ông không chú ý đến thì len lén nhìn mấy lần.
Nhưng có một thói quen đến nay cô cũng không thể quên. Mỗi lần ăn xong cơm tối, ba đều sẽ chờ cô tắm xong, sau đó để cho cô nằm ở trên đùi ông, dùng que vệ sinh ngoáy tai cho cô.
Khi đó Sở Kiều cái gì cũng không dám hỏi, ba để cô làm thế nào, cô liền ngoan ngoãn làm theo. Cô có thể nhớ, mỗi lần như vậy ba lại nhẹ nhàng vén tai cô, dùng que vệ sinh làm sạch trong tai, nhẹ giọng hỏi cô: "Có đau hay không?"
Nghe ba hỏi như vậy, cô đều rất nhỏ giọng trả lời, "Không đau."
Dường như mỗi lần Sở Kiều đều tựa vào trên đùi ba ngủ quên. Đợi hôm sau tỉnh lại, ba đã biến mất không thấy. Mà cô thì buồn như đưa đám, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi đến thứ bảy tới.
Vào giờ phút này, Sở Kiều nhìn người đang tựa vào chân cô, trái tim thắt lại. Cô cắn môi, nước mắt ‘ tách ’ một tiếng, lăn xuống.
"Làm sao vậy?"
Trên mặt đột nhiên chợt lạnh, Quyền Yến Thác mở mắt liền bắt gặp cô rơi lệ, anh vội vàng ngồi dậy hỏi: "Tại sao khóc? Để em ngoáy lỗ tai cho anh, em không thích à?"
Sở Kiều ngẩng đầu lên, trong mắt ngập nước. Cô lắc đầu một cái, nói: "Khi còn bé ba ta cũng thường ngoáy lỗ tai cho em, mỗi lần đều là em nằm trên đùi ba, chờ đến khi tỉnh lại, đã không thấy ba đâu cả."
Quyền Yến Thác mím môi mỏng, ôm cô vào ngực không nói gì.
Ôm lấy eo anh, Sở Kiều dán mặt vào ngực anh, nức nở nói: "Khi đó em không hiểu, nhưng là bây giờ...... Em đã biết."
Mặc dù cô nói đứt quãng, nhưng nhìn vẻ mặt cô, Quyền Yến Thác cũng có thể hiểu. Anh cúi đầu, môi mỏng hôn lên nước mắt trong khóe mắt cô.
Đã từng không hiểu tình cảm là gì, trải qua thời gian tôi luyện, chúng ta đều có cảnh ngộ giống nhau, rốt cuộc có thể hiểu ra được.
......
Sáng sớm, thời tiết âm u. Người giúp việc mở cửa, sau khi nhìn thấy một người đang đứng ngoài cửa, không khỏi kinh ngạc, "Bà chủ."
Giang Tuyết Nhân mỉm cười, xách túi đi tới, "Hoành Sanh có ở nhà không?"
"Dạ có, " người giúp việc vội vàng gật đầu: "Ông chủ đang ở thư phòng."
"Tôi muốn gặp ông ấy, cô đi nói giúp tôi một tiếng."
"Vâng"
Người giúp việc bước nhanh lên lầu, rất nhanh lại đi xuống, mang trên mặt mấy phần nụ cười, "Bà chủ, ông chủ nói mời bà đi lên."
Đi tới ngoài cửa thư phòng, Giang Tuyết Nhân lẳng lặng đứng một chút. Bà đẩy cửa ra, bóng dáng đang đứng bên cửa sổ vẫn như năm đó, to lớn cao ngạo, hình như mấy chục năm vội vã trôi qua cũng không có nhiều thay đổi.
Tới trước mặt ông một lần nữa, Giang Tuyết Nhân đã sớm hiểu tất cả đều không có cách nào vãn hồi. Có lẽ từ phút giây bà đi lầm hướng kia đã chắc chắn rằng cuộc đời này của bà đã không còn đường lui.
"Hoành Sanh." Giang Tuyết Nhân đi tới bên cạnh bàn, mở ra ví da lấy mặt nạ bên trong đặt lên bàn, "Anh còn nhớ rõ cái này sao?"
Sở Hoành Sanh quay đầu, tròng mắt thâm thúy lóe sáng, sau đó lại im lặng. Ông mím môi, mở ngăn kéo dưới cùng ở bàn đọc sách, lấy ra một mặt nạ giống hệt với mặt nạ của bà.
"Cái này là......" Giang Tuyết Nhân kinh hãi không hiểu, nhìn ông chằm chằm.
Sở Hoành Sanh nhíu mày, bất đắc dĩ lại mất mát nói: "Cái này là của Kiều Uyển."
Kiều Uyển?
Giang Tuyết Nhân kinh ngạc, sau đó khi thấy ánh mắt thâm thúy của ông, hình như hiểu ra được cái gì. Bà níu váy lắc đầu nói"Làm sao có thể như vậy?"
Đúng vậy, làm sao sẽ trùng hợp như vậy?
Sở Hoành Sanh thở dài, hai mắt thu lại cảm xúc nhìn bức họa trên tường nhỏ giọng nói: "Ở buổi dạ vụ hôm đó, tôi đã nhận lầm người! Cho mãi đến sau này, chúng tôi lại gặp nhau ở phòng tranh....."
Còn nhớ rõ dạ vũ đêm hôm đó, Sở Hoành Sanh tới trễ. Ông đi vội vàng không để ý đường lại đụng vào Kiều Uyển cũng lạc đường. Khi đó trên mặt bà đeo mặt nạ này, ông nhìn không rõ dáng vẻ của bà nhưng lại bị đôi mắt đen lấp lánh hấp dẫn.
Ông tốt bụng chỉ đường cho bà, bà lại e lệ dịu dàng nói cảm ơn. Xoay người về phái trước, lúm đồng tiền nhàn nhạt nơi khóe miệng như ẩn như hiện vĩnh viễn khắc sâu trong đáy lòng Sở Hoành Sanh.
Sau khi dạ vũ bắt đầu, ông luôn tìm người con gái mang mặt nạ ấy. Nhưng không nghĩ lại tìm nhầm người.
Khi đó, Kiều Uyển đeo mặt nạ đứng ở ngoài sàn nhảy, sau khi nhìn thấy người mà ông khiêu vũ cùng, bà chán nản xoay người. Đó là người bạn tốt nhất của bà, trừ quay đi thì cái gì cũng không làm được!
"Tại sao không nói cho tôi?" Giang Tuyết Nhân run run đôi môi, lệ nóng chảy ra khóe mắt.
Sở Hoành Sanh mím môi, khóe mắt lướt qua vẻ mặt mất mát, "Kiều Uyển nói bà ấy ông muốn làm bà đau lòng."
Không muốn làm cho bà đau lòng.
Sắc mặt Giang Tuyết Nhân trắng bệch, hai tay nắm thành quyền, cả trái tim run rẩy.
"Chuyện năm đó là lỗi của tôi, là tôi nhận lầm người." Sở Hoành Sanh xoay người, nhíu mày nhìn bên ngoài trời sương mù âm trầm, giọng nói tối lại, "Chúng ta kết thúc sự sai lầm này thôi."
Giang Tuyết Nhân buồn bã cười một tiếng, cuối cùng sự kiên định trong lòng đột nhiên sụp đổ.
Xác thực là nên kết thúc.
"Tôi đồng ý ly hôn." Giang Tuyết Nhân cụp mắt, nhìn bóng dáng ông, nói: "Xin ông đồng ý với tôi một chuyện."
"Việc gì?"
Giang Tuyết Nhân ổn định ổn định lại tâm tư phiền loạn trong lòng, nức nở nói: "Đối với Nhạc Viện, ông hãy rộng lòng một chút. Vô luận sau này nó làm gì sai, ông hãy tha thứ cho nó!"
"Tôi hiểu rồi." Sở Hoành Sanh gật đầu đồng ý, cam kết nói: "Tôi chỉ có hai đứa con gái, tôi sẽ chăm sóc bọn nó."
Nén lại nước mắt, Giang Tuyết Nhân có nhiều lời muốn nói lại thôi. Bà nghĩ cũng không dám mở lời, nếu chuyện cũ lộ ra thì Nhạc Viện phải làm sao? Phải đối mặt với sự thật tàn nhẫn như thế nào?!
Bà không thể! Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ này một lần nữa!
"Thời tiết lạnh, ông phải bảo trọng thân thể." Giang Tuyết Nhân mỉm cười, liếc nhìn hai chiếc mặt nạ giống nhau như đúc trên bàn, nhếch miệng, "Giấy thỏa thuận li hôn tôi sẽ mau chóng ký."
Lúc lâu sau, cuối cùng bà nhìn người đàn ông trước mắt một cái rồi xoay người rời đi.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất, Sở Hoành Sanh nhìn bà đi ra cửa chính, bóng dáng càng lúc càng xa, đáy mắt âm u. Sự sai lầm này kéo dài hai mấy năm, nào chỉ có mình bà?
Lúc nhìn thấy Giang Tuyết Nhân, hiển nhiên là không ngoài ý muốn của Qúy Uẩn. Ông mở cửa để cho bà đi vào.
"Mời ngồi."
Quý Uẩn ngồi sau bàn sách, giọng nói lạnh lùng.
Giang Tuyết Nhân cũng không ngồi xuống mà chậm rãi cất bước đi tới cửa sổ. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, thỉnh thoảng có vài bông tuyết bay phất phơ.
Ba nhếch môi gằn từng chữ: "Mỗi lần thời tiết như thế này là tôi đều nghĩ đến học tỷ. Một ngày kia, bầu trời cũng như vậy, âm trầm như thế, tôi chạy đến bên ngoài biệt thự, thấy cửa đóng chặt, cửa phòng ngủ của chị ấy cũng đóng chặt lại."
Giang Tuyết Nhân mím môi, nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài, cả người như chôn sâu vào trong ký ức, "Tôi nhìn thấy có gì đó không ổn, đẩy cửa chính đi tới bên ngoài cửa phòng chị ấy. Xung quanh có khói bốc ra, rất nhiều, rất nhiều khói...... Tôi thực sự sợ hãi, dùng tay đập cửa gọi nhưng chị ấy cũng không trả lời......"
Quý Uẩn ngồi ở ghế xoay lẳng lặng nghe bà nói, vẻ mặt dần dần âm trầm.
"Cánh cửa kia rất cứng, tôi mở không được chỉ có thể chạy đi tìm chìa khóa. Nhưng lúc tìm được chìa khóa, tôi đột nhiên nghĩ, nếu như chị ấy không có ở đây, có phải là những gì của chị ấy sẽ thuộc về tôi hay không?"
Giang Tuyết Nhân cắn môi, hai tay nắm chặt, đôi mắt đỏ ngầu, "Vì vậy tôi để chìa khóa lại chỗ cũ, không mở cửa mà cũng không đi tìm người cứu chị ấy. Tôi đóng lại cửa chính thật cẩn thận rồi đi ra ngoài, làm như không có chuyện gì mà rời đi."
"Ha ha ——"
Giang Tuyết Nhân bỗng nhiên cười khẽ, khuôn mặt đẫm nước mắt, "Nhất định là tôi đã điên rồi...... vậy mà tôi đã không cứu chị ấy......"
"Quý Cẩn Chi!"
Giang Tuyết Nhân xoay người, vẻ mặt kiên định, "Tôi có tội, tôi thật xin lỗi Kiều Uyển! Đều là lỗi của tôi, không có quan hệ với những người khác. Nếu ông muốn trả thù thì nhằm vào tôi là được rồi, đừng làm tổn hại đến con gái tôi!"
Người đàn ông ngồi trên ghế xoay khẽ cúi thấp đầu, ngón tay gõ lên mặt bàn, vẻ mặt khó nắm bắt.
Giang Tuyết Nhân đi mấy bước tới trước mặt ông ta, cầu khẩn nói: "Ông phải tin những gì tôi nói, chỉ mình tôi có lỗi không liên quan đến ai. Nhất là Nhạc Viện, nó vô tội!"
Quý Uẩn cười cười, vẻ mặt không nhìn ra hỉ nộ, "Cô ta là con gái của bà, làm sao có thể vô tội?"
Trái tim Giang Tuyết Nhân căng thẳng, thoáng chốc nói không ra lời. Bà liền nghiêm mặt, hỏi ông ta: "Muốn thế nào thì ông mới có thể bỏ qua cho con gái tôi?"
Người đàn ông đứng lên, ngón tay khẽ vuốt ve đồng hồ đeo tay, khóe miệng hơi mỉm cười, "Giang Tuyết Nhân, bà chưa nghe câu nhân quả tuần hoàn sao? Những gì bà nợ Kiều Uyển, có phải nên thanh toán hay không?"
Lời của ông ta giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào lòng Giang Tuyết Nhân. Bà cắn môi, đáp: "Chỉ cần ông đáp ứng tôi, không làm tổn thương người khác, không làm tổn thương Nhạc Viện, tôi chắc chắn sẽ cho ông một câu trả lời hài lòng."
Ngừng một lúc, đôi mắt đen lóe lên sự hung ác, "Nếu như bà không chắc chắn cho tôi một câu trả lời khiến tôi hài lòng, tôi sẽ đòi lại gấp trăm lần trên người con gái bà"
Nghe vậy, hai mắt Giang Tuyết Nhân co rút kịch liệt, bà chống lên bàn sách để có thể đứng vững lại, toàn thân run rẩy.