Khi xe tới Lam Điều đã không sai biệt lắm tám giờ tối. Sở Kiều liền gọi thịt bò bít tết, không nhịn được có chút chờ mong.
Sau khi thử ăn thịt bò bít tết ở đây, Sở Kiều liền yêu thích món này. Mỗi lần tới đều gọi, ăn cực kì vui vẻ.
Vốn Quyề Yến Thác chỉ ăn chín bảy phần, thấy cô ăn chín, lại dần dần thay đổi thành ăn chín giống nhau. Thế mới nói cái thói quen ăn uống này là thứ cần được nuôi dưỡng.
"Ăn từ từ thôi." Quyền Yến Thác thấy cô ăn quá nhanh, không khỏi cau mày, sợ dạ dày cô lại không thoải mái.
Sở Kiều gật đầu một cái, thả chậm tốc độ một chút. Cuối cùng, cô ăn hết một phần thịt bò bít tết, một phần salad trái cây, còn có một phần điểm tâm ngọt.
Vuốt vuốt bụng, Sở Kiều có thể coi là đã ăn no. Mấy ngày nay cô cũng không ăn cái gì tử tế, tất cả đều bù lại vào bữa hôm nay.
"Đi thôi." Quyền Yến Thác tới bên người cô, cầm lấy đôi tay nhỏ bé, dắt cô đi ra ngoài.
Ở Lam Điều, từ trước đến nay Quyền Yến Thác đều kí hóa đơn. Anh đang đứng trước bàn thanh toán, tay trái nắm lấy tay Sở Kiều, hai người xoay người, thấy người phía sau, dường như đã đứng được một lúc rồi.
Hạ Yên Nhiên mới từ toilet ra ngoài, đi qua nơi này, thấy bọn họ tay nắm tay đi ra, bỗng nhiên dừng bước.
Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, thất thần nhìn chằm chằm đối diện hai người, trái tim thắt lại.
Người đột nhiên xuất hiện trước mặt cũng không tính là đột ngột, Sở Kiều cũng đã từng nghĩ tới, tất cả mọi người cùng sống trong một thành phố, sớm muộn gì cũng có ngày gặp mặt. Cô ngẩng đầu lên, có thể nhận thấy sự ẩm ướt trong đôi mắt Hạ Yên Nhiên.
Ngón tay bỗng nhiên căng thẳng, Sở Kiều quay đầu, vừa vặn thấy nụ cưới dưới đáy mắt của Quyền Yến Thác. Anh nắm chặt tay cô, bình tĩnh nói: "Chúng ta đi thôi."
Từ đầu đến cuối, Quyền Yến Thác không nhìn đến người đối diện. Anh kéo tay Sở Kiều, đi lướt qua bên người Hạ Yên Nhiên, bước chân không có chút lưu luyến.
Thấy bóng dáng lướt qua bên cạnh, trái tim Hạ Yên Nhiên hung hăng thắt lại, cô xoay người, chỉ thấy bóng dáng hai người ôm nhau rời xa.
Giờ khắc này, cô mới thật sự cảm thấy, có thứ gì đó ở dưới đáy lòng, vỡ tan ra thành ngàn vạn mảnh vụn.
An tĩnh trong xe, hơi ấm từ máy sưởi khiến con người ta buồn ngủ. Sở Kiều thỉnh thoảng len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, hình như muốn nói điều gì, nhưng lời đến khóe miệng, lại không nói thành câu.
"Muốn hỏi cái gì?" Quyền Yến Thác cười nhạt, một tay cầm tay lái, đưa ra một tay nắm chặt tay của cô.
Sở Kiều mím môi, lắc đầu một cái, mắt nhìn chằm chằm mũi chân.
Xe ngoặt qua lối rẽ, Quyền Yến Thác xoay đầu, ánh mắt thâm thúy rơi vào đường quốc lộ thẳng tắp phía trước, trầm giọng nói: "Như vậy là tốt nhất đối với tất cả mọi người."
Lời này hiển nhiên là nói cho Sở Kiều nghe. Cô chép chép miệng, không nhịn được hỏi anh: "Anh...... Tiếc hận sao?"
Tiếc hận?
Đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác mím nhẹ, trong đôi mắt lóe lên tia khó hiểu. Anh quay đầu, nhìn chằm chằm người bên cạnh, ánh mắt thản nhiên: "Kiều Kiều, trước kia anh không tin vào số mệnh, nhưng từ khi găp em, anh cảm nhận được, có lẽ số mệnh thực sự tồn tại! Nếu ông trời an bài chúng ta bỏ qua điều gì, có nghĩa là chúng ta sẽ có được điều gì khác tuyệt vời hơn."
Anh nâng tay Sở Kiều lên, đặt bên môi hôn một cái, ánh mắt lộ ra mấy phần ý cười, nói: "Chỉ là, ông trời lớn tuổi rồi hay sao mà mắt hình như không được tốt lắm, làm sao lại lưu lại cho anh một bà vợ thế này, thật làm cho người ta nhức đầu!"
Cảnh vật xẹt qua bên cửa sổ, năm ngón tay Sở Kiều nắm chặt, nhẹ nhàng đan lấy những ngón tay của người đàn ông bên cạnh. Ngón tay anh hiện ra khớp xương rõ ràng, cô đưa tay vuốt vuốt, rồi lại đan năm ngón tay của mình vào, cùng anh mười ngón tay nắm chặt.
Sở Kiều quay đầu, nhìn phong cảnh vội vàng lướt qua trước mắt, đôi môi đỏ nhẹ nhàng cong lên. Cuộc đời này không chỉ trải qua một cảnh, khó khăn vượt qua, thứ còn có thể nắm bắt trong tay, mới là điều quan trọng, duy nhất của kiếp người.
Lái xe trở lại biệt thự, vừa mới vào tới nhà, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông liền rơi xuống.
Lưng Sở Kiều chống đỡ trên tường, thở hổn hển ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn anh, nói: "Đừng cắn em mà......"
Cô hơi đỏ mặt, hơi thở như hoa lan, một bộ dạng cực kỳ mê người. Quyền Yến Thác cúi xuống, tiếp tục đánh chiếm môi của cô, đồng thời tay cũng không nhàn rỗi, đưa ra sau, cởi áo khoác của chính mình ra.
Anh cởi đồ của mình xuống, ngay sau đó lại bắt đầu cởi quần áo của Sở Kiều.
Sự chiếm hữu cực mạnh của đàn ông đè ép xuống, Sở Kiều không chống đỡ được, rụt cổ lại trốn về sau: "Đau, anh nhẹ một chút!"
Trước sau còn chưa dùng sức, đau chỗ nào?
Quyền Yến Thác nhíu mày, đưa tay ôm lấy hông của cô, để cho hai chân cô vòng bên người, ôm cô đi lên lầu.
"Đi lên lầu nào!"
Sở Kiều tê dại da đầu, nghĩ đến trở lại trên giường đối với cô đúng là đi tìm chết! Cô cắn môi, ghé vào lỗ tai anh nói: "Em muốn đi tắm."
Tắm? Vậy càng tốt!
Quyền Yến Thác ôm cô cười, khóe miệng nở nụ cười mị hoặc: "Vợ, chúng ta thật lâu không có bơi đúng không? Tối nay chồng sẽ dạy em một tư thế mới!"
"......"
Sở Kiều ngẩn người, trong nháy mắt liền có phản ứng! Mẹ nó, cô không cần học tập tư thế mới gì cả, sẽ chết mất!
Bọt trắng mơn man thành bồn tắm, nước gợn nhẹ nhàng lăn tăn. Trên cơ thể người đàn ông cường tráng, từng giọt nước lăn dài, đôi mắt thâm thúy khẽ chớp, nhìn chằm chằm người bên dưới, ra lệnh: "Hoặc là ngồi xuống, hoặc là cầu xin anh!"
Hai tay Sở Kiều vịn lấy bồn tắm, đôi môi đỏ mọng cắn chặt. Ở phương diện này, người đàn ông này xưa nay đều bá đạo, cái anh muốn là sự phục tùng. Một người phụ nữ cam tâm tình nguyện thần phục ở phía dưới anh.
Trước mắt dâng lên một tầng sương mù, đôi lông mày thanh tú của Sở Kiều nhíu chặt, bị anh bức đến chết vẫn chậm chạp không muốn động. Cô không thích loại cảm giác bị người khác ra lệnh, mặc dù bây giờ bọn họ là vợ chồng, cô vẫn không chấp nhận nổi cái cảm giác bị người khác quản chế này.
Thân thể cô giấu dưới làn bọt trắng, theo làn nước gợi lăn tăn, đường cong lả lướt bày ra như ẩn như hiện. Hai bên thái dương Quyền Yến Thác này thình thịch, kiên nhẫn chờ cả ngày cũng không thấy cô có động tĩnh gì, gương mặt tuấn tú đột nhiên trầm xuống.
Ôm lấy gáy cô, Quyền Yến Thác đưa tay ôm lấy hông cô, lật cả người cô đặt xuống phía dưới: "Miệng nhỏ thật chặt!
Quyền Yến Thác cúi đầu, cắn xuống bên khóe miệng cô, cười đểu áp xuống dưới: "Chỉ muốn nghe em nói vài lời dịu dàng thôi, có khó như vậy không?"
Trong bồn tắm có nước, thân thể bị nâng lên không ít, cô tuy không cảm thấy đau nhưng cũng cảm thấy đau khi tiếp nhận anh. Cô ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ trắng nõn, đôi mắt sáng long lanh trong suốt.
Nhìn theo ánh mắt vô tội của cô, Quyền Yến Thác chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân xông lên não, ông một tiếng, toàn thân lông tóc đều dựng lên, không áp chế được nhiệt huyết sôi trào.
"Ưmh ——"
Sở Kiều khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong miệng phát ra từng tiếng vỡ vụn, đè xuống tiếng thở dốc đang dần dần tràn ngập ở bên tai.
Thân thể lại bị ép theo một tư thế mới, Sở Kiều xấu hổ nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn. Tên khốn kiếp này, biến thái tới cực điểm!
Từ đó về sau, Sở Kiều quả quyết ghi nhớ, cái gì bơi lội, cái gì tư thế mới, đều là gạt người!
......
Mười hai giờ đêm, tài xế lái xe đến dưới lầu. Mở cửa xe, cung kính nói: "Tổng giám đốc, đã đến nơi."
Quý Tư Phạm chần chừ một lát, mới từ trong xe bước ra ngoài. Anh tự tay nhận lấy cái hộp, không cần tài xế giúp vào nhà, trực tiếp bước vào.
Trong phòng khách, một chiếc đèn đặt dưới đất vẫn còn sáng, anh nhìn thấy một bóng người co rúc trên sô pha, không khỏi ngẩn người: "Còn chưa ngủ sao?"
Hai tay Sở Nhạc Viện ôm lấy chân, ánh mắt buồn bã nhìn về phía anh: "Sao bây giờ anh mới về?"
"Chuyến bay bị hoãn." Anh cởi áo khoác xuống, nới cà vạt ra, ngồi xuống ghế, dáng vẻ toát lên sự mệt mỏi.
"Ăn cơm chưa?" Sở Nhạc Viện đi dép, định đi tới phòng bếp.
Quý Tư Phạm kéo cổ tay của cô, nói: "Anh ăn trên máy bay rồi."
Anh nhíu mày, để ý thấy sắc mặt của cô, hỏi một câu: "Có chuyện gì sao?"
Mấy ngày nay Quý Tư Phạm đi công tác, Sở Nhạc Viện đã bị đè nén thật lâu rồi. Cô đưa tay ôm lấy hông của anh, trong nháy mắt đôi mắt dâng lên sự chua xót: "Tư Phạm, ba muốn ly hôn với mẹ."
"Ly hôn?" Quý Tư Phạm cau mày, trong đôi mắt sâu kín có điều gì thoáng qua: "Tại sao lại ly hôn?"
Nghe được câu hỏi của anh, Sở Nhạc Viện cũng không muốn giấu giếm, kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra một chút. Quý Tư Phạm chỉ an tĩnh nghe, cũng không phát biểu ý kiến.
Giây lát, Sở Nhạc Viện đã thiếp đi trong lòng anh, khóe mắt còn vương vài giọt lệ.
Ôm cô đến trên giường, thu xếp xong, Quý Tư Phạm đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Bóng đêm bên ngoài một mảnh mây đen, không có trăng sáng trên bầu trời, đen nghịt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Sáng sớm, Sở Hoành Sanh mới vừa xuống lầu liền thấy Sở Nhạc Viện đang đứng cạnh bàn, cười lấy lòng: "Ba, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" Sở Hoành Sanh đáp lời, kéo ghế ra ngồi xuống: "Sớm như vậy sao đã tới rồi?"
Sở Nhạc Viện gật đầu một cái, đặt bữa sáng đã đặc biệt mua trước mặt ba: "Ba nếm thử cái này một chút đi."
Đưa tay cầm đũa lên, Sở Hoành Sanh mặt không biến sắc, gắp một miếng lên nếm nếm, nở một nụ cười: "Không tệ."
Kéo cái ghế ở bên cạnh ba ra ngồi xuống, Sở Nhạc Viện bĩu bĩu môi, thử dò xét nói: "Ba, bên ngoài thời tiết rất lạnh, mẹ một mình sống ở bên ngoài, rất đáng thương."
Sở Hoành Sanh lại ăn thêm một miếng, sắc mặt bình tĩnh, cũng không nói chuyện.
"Ba! " Sở Nhạc Viện cắn môi, trầm giọng nói: "Mẹ đã biết mình sai rồi, ba tha thứ cho mẹ đi!"
Giây lát, Sở Hoành Sanh buông đũa xuống, lau miệng đứng lên, hỏi cô: "Đã sắp tới cuối năm, con đã chuẩn bị xong đồ Tết cho nhóm cổ đông chưa?"
"Còn chưa......" Sở Nhạc Viện cau mày, mấy ngày nay đều bận rộn lo chuyện của mẹ, nào có tâm tư lo tới những thứ kia.
Sở Hoành Sanh nhíu mày, đôi mắt sắc bén liếc qua, nói: "Nhạc vIện, làm xong chuyện con phải chịu trách nhiệm đi, những thứ khác không cần con lo lắng."
Nhìn bóng lưng ba bước ra khỏi cửa, đôi môi đỏ mọng của Sở Nhạc Viện mím chặt, tức giận dậm chân!
Cách năm mới không còn nhiều ngày, không ít người cũng bắt đầu chuẩn bị đồ Tết, lo lễ mừng năm mới chiêu đãi khách. Giang Tuyết Nhân cầm giỏ thức ăn về nhà, thấy trên cửa sổ không ít nhà khác đã treo từng chuỗi tịch tràng, có màu đỏ thẫm, có màu đỏ nhạt, trông rất đẹp mắt.
Trong giỏ Giang Tuyết Nhân mua không ít đồ, tính toán về nhà làm nhiều đồ một chút. Đồ con gái thích ăn, năm ngoái cô cũng đặc biệt ăn nhiều, năm nay có thời gian rảnh thì chuẩn bị nhiều một chút.
Móc ra cái chìa khóa mở cửa, Giang Tuyết Nhân để cái rổ đang cầm trong tay xuống đất. Lòng bàn tay bị đè lên hiện ra một vết đỏ dài, mặc dù bà vẫn thường đi chợ mua đồ ăn, nhưng trước kia đều có tài xế đi theo, đã rất lâu bà chưa từng chịu khổ như vậy.
Đưa tay đóng cửa lại, Giang Tuyết Nhân khom lưng nhấc cái rổ lên, lại thấy xuất hiện một lá thư màu trắng.
Buổi sáng trước khi ra cửa, bà đã quét dọn nhà xong, sạch bóng.
Nhặt lên lá thư dưới đất, Giang Tuyết Nhân mở ra, rút giấy viết thư bên trong ra. Bà nhìn chằm chằm nội dung phía trên, sắc mặt trắng bệch. Mà tên tuổi được viết trên bức thư, càng làm bà cả kinh thất sắc.