Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 265: Cấy ghép gan

Editor: Sơn Ngư

Đế Đô, Lương gia.

Sau khi buổi đính hôn với Lạc Tuyết Vi bị làm hỏng, Lương Tư Văn hàng đêm mua vui, không đến hừng đông sẽ không về nhà, trên dưới Lương gia càng tỏ ra oán hận Lạc Tuyết Vi, thật không rõ đến tột cùng cô dùng thủ đoạn gì, đem Lương Tư Văn xoay quanh trong lòng bàn tay.

Hôm nay, Lương Tư Văn vẫn là uống say khướt, đến hừng đông mới trở về.

Vừa lên lầu hai, Lương Tư Văn đụng phải Lương Giai Văn đang ra khỏi phòng.

Lương Giai Văn nhìn dáng vẻ suy sút của em trai, hận đến nghiến răng, "Lương Tư Văn, em nhìn em xem hiện tại là bộ dáng gì? Không phải chỉ là một nữ nhân sao? Cô ta có chỗ nào hấp dẫn người đến vậy, khiến hai người các ngươi vì cô ta biến thành như người điên!"

"Ợ..."

Lương Tư Văn nấc một tiếng, phun ra đầy hơi rượu, đi thẳng đến trước mặt Lương Giai Văn.

"Chị, chị không nhắc tới, em đều quên! Là chị phải không? Những việc đó đều là chị làm? Đính hôn cùng sao chép bản vẽ đều là chị giở trò quỷ có phải hay không?" Lương Tư Văn tới gần Lương Giai Văn, nắm chặt lấy vai cô, mắt lạnh chất vấn cô.

Khóe môi Lương Giai Văn nhếch lên, cười lạnh nói:"Phải! Vậy thì sao nào? Lương Tư Văn, em tỉnh táo đi, cô ta chời đùa với hai người các ngươi, không phải thứ tốt lành gì! Như bây giờ, là rất tốt!"

"Chị!" Lương Tư Văn thất vọng nhìn chị gái, lắc đầu bật cười, "Chị, chị có biết vì cái gì Hàn Thừa Nghị không thích chị không? Bởi vì chị quá độc ác! Chị quả thực độc ác giống Hàn Thừa Nghị như đúc! Hàn Thừa Nghị làm sao có thể thích một người phụ nữ máu lạnh, ác độc như anh ta? Chị, chị không thắng được Tinh Tinh, trên người cô ấy có thứ mà chị không có, hơn nữa, cả đời này chị cũng không thể học được!"

"Lương Tư Văn!" Lương Giai Văn thẹn quá thành giận, mở miệng mắng, "Vậy thì sao chứ? Vô luận là em, vẫn là Hàn Thừa Nghị, có thích cô ta như thế nào, cô ta nhất định vẫn lẻ loi một mình!"

"Chị có ý gì?" Lương Tư Văn tỉnh rượu một nửa.

Lương Giai Văn đắc ý nheo mắt lại, "Có ý gì? Em không biết sao? Xảy ra việc đó, Lương gia không nhận cô ta, Hàn gia tất nhiên cũng không chứa chấp cô ta! Kiều Vũ Vi đã được Hàn phu nhân đón về Trường Hạ, Hàn phu nhân quyết tâm không cho Hàn Thừa Nghị cùng cô ta có dính dáng gì nhau."

"..." Lương Tư Văn sửng sờ, cảm giác bị đánh mạnh vào ót, không kịp nghĩ nhiều, xoay người liền đi ra ngoài.

"Em đi đâu vậy? Cô ta hiện tại không ở nhà."

Lương Tư Văn quay đầu lại nhìn về phía chị gái, "Đã xảy ra chuyện gì? Nói mau! Tinh Tinh làm sao vậy?"

"Hừ... Cô ta chính là một đứa ngu, lại đi hiến gan cho tình địch! Uổng phí chị tốn nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng lại thua ở dưới tay cô ta..." Nhắc tới chuyện này, Lương Giai Văn liền giận mà không có chỗ phát, nếu không bởi vì Lạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị sẽ không tuyệt tình với cô như vậy!

Lương Tư Văn thất thần, quay người chạy ra khỏi nhà...

Ngày giải phẫu.

Thời gian này Hàn Thừa Nghị không có cách nào khác tới được, có Hàn phu nhân trấn áp, anh chỉ có thể ở bên cạnh Kiều Vũ Vi. Khi Lạc Tuyết Vi cho là mình một mình lên bàn mổ, Lương Tư Văn xuất hiện. Từ khi lễ đính hôn náo loạn không vui, bọn họ vẫn luôn không gặp mặt.

Không phải Lương Tư Văn không muốn gặp Lạc Tuyết Vi, mà là Lạc Tuyết Vi trốn tránh anh, không biết nên như thế nào đối mặt anh.

Nhưng giờ phút này, Lạc Tuyết Vi bởi vì anh đã đến, lòng sinh cảm kích.

"Tư Văn."

Lương Tư Văn nắm chặt tay Lạc Tuyết Vi, trong ánh mắt xanh lam đong đầy dịu dàng. "Hôm nay giải phẫu, sao lại không nói với anh? Nếu không nghe chị nhắc tới, em liền chuẩn bị một người cô đơn nằm trên bàn mỗ phải không? Chẳng lẽ, chúng ta không thể thành người yêu, ngay cả bạn bè cũng không phải?"

Lạc Tuyết Vi nghe mà kinh hãi, trước kia sao lại không phát hiện được tình cảm của Lương Tư Văn chứ?

" Thực xin lỗi... Tư Văn, tôi nghĩ phải nói một tiếng xin lỗi với anh."

Lương Tư Văn lạnh nhạt cười, vuốt ve tóc mai Lạc Tuyết Vi, lắc đầu nói:" Đừng miên man suy nghĩ, em sao lại xin lỗi anh? Bắt đầu từ ngày em cứu anh ở nước A, em chính là ân nhân cứu mạng của anh, vĩnh viễn không có việc em nói phải xin lỗi anh. Cái gì cũng không cần nghĩ, anh sẽ ở bên ngoài chờ em, được không?"

Lạc Tuyết Vi rũ xuống mí mắt, nhẹ giọng đáp ứng. "Ừ."

" Hàn Thừa Nghị đâu?" Lương Tư Văn chuyển đề tài, trong mắt nhen nhóm tức giận, "Lúc này, anh ta không ở bên cạnh em, chạy đi nơi đâu? Ngày đó, anh ta đoạt em không phải rất hùng hổ sao? Như thế nào, cướp được em rồi, lại đối với em như vậy?"

Lạc Tuyết Vi khẽ cắn môi dưới, im lặng không lên tiếng, thoạt nhìn sáng vẻ rất tủi thân.

Lương Tư Văn nghiến răng, xoay người phải đi:"Anh đi tìm anh ta! Nếu hắn không quý trọng em như vậy, việc gì phải cướp em!"

" Tư Văn! " Lạc Tuyết Vi vội vàng vươn tay kéo anh lại, khẩn thiết lắc đầu, "Đừng đi, mẹ của anh ấy ở đó!"

Lương Tư Văn kinh ngạc, thương tiếc cùng bi ai đồng thời nảy lên trong lòng. "Thực xin lỗi, là bởi vì anh..."

Lạc Tuyết Vi giữ chặt Lương Tư Văn, lắc đầu:"Anh đừng nói như vậy, không đơn giản là vấn đề của anh, tôi trước kia không hiểu chuyện, không đủ thông cảm anh ấy. Đứng ở góc độ là mẹ của Hàn phu nhân, làm như vậy là đúng."

" Tinh Tinh..." Lương Tư Văn thở dài, yêu thương sự thiện lương của cô.

Lạc Tuyết Vi trở tay nắm chặt Lương Tư Văn, đôi mắt đen một mảnh hiền hòa:" Vừa lúc, anh đã đến rồi, tôi sẽ không cô đơn như vậy, anh nơi nào cũng không cần đi, ở ngay bên cạnh em, được không?"

"Được, anh không đi, anh cùng em." Lương Tư Văn cầm chặt tay Lạc Tuyết Vi, tuy biết giữa bọn họ không có khả năng, nhưng tình cảm anh đối với cô anh vẫn còn, không thể một sớm một chiều mà biến mất.

Lương Tư Văn cùng Lạc Tuyết Vi đi về phía phòng giải phẫu, ngay trước phòng mỗ, gặp phải Hàn Thừa Nghị và Hàn phu nhân, bọn họ mới vừa đưa Kiều Vũ Vi vào phòng giải phẫu, bốn người vừa vặn đụng phải nhau.

Hàn Thừa Nghị cả kinh, theo bản năng nhíu mày.

Mà sắc mặt Hàn phu nhân liền lập tức thay đổi, liếc nhìn con trai một cái, ý tứ thật rõ ràng.

Xem đi, cô ta còn cùng con trai nhà Lương gia dây dưa không rõ, vương vấn không dứt được!"

Hàn Thừa Nghị ảo não nhìn đi nơi khác, như kiểu hết đường chối cãi không biết làm sao.

Cửa phòng giải phẫu mở ra, y tá đứng ở cửa gọi:" Ngoại khoa hiến gan, Viên Tinh Tinh, có thể vào rồi!!"

"Vâng."

Lạc Tuyết Vi khẩn trương nắm chặt sàng đan, không tự chủ được nhìn Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị nhíu chặt mày, đi lên trước hai bước, lúc này, Tiểu Tuyết có bao nhiêu sợ hãi? Cần anh biết bao nhiêu? Anh như thế nào không biết! Nhưng vừa bước được hai bước, liền dừng lại.

" Lão Tam, đứng ở chỗ này làm gì? Đi!"

Hàn phu nhân không lưu tình chút nào giữ chặt con trai, nhìn về bên cạnh trào phúng nói:" Người ta có người cùng, con là cái gì? Không cần lẫn vào đó, đi nhanh!"

" Mẹ!" Hàn Thừa Nghị kẹp ở giữa, rất khó xử.

Lạc Tuyết Vi bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi lắc đầu. Trên tay, bỗng dưng bị Lương Tư Văn cầm:" Đừng sợ, anh ở bên ngoài chờ em, ừ?"

Lạc Tuyết Vi dời ánh mắt, nhìn Lương Tư Văn, "Ừ, cám ơn anh Tư Văn."

Dáng vẻ này của hai người, chọc Hàn phu nhân càng thêm bất mãn, nhìn sao cũng giống như là người yêu quyến luyến không dứt! Trong lòng Hàn phu nhân đau, cảm thấy không đáng cho con trai, hừ lạnh một tiếng, quát khẽ với con trai "Con còn nhìn cái gì vậy? Còn không đi?"

Hàn Thừa Nghị xoay người, đi theo mẹ ở đằng trước. Phía sau, Lạc Tuyết Vi bị đẩy vào phòng giải phẫu, cửa lớn "cành cạch" khép lại một tiếng, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng nghiêng người, ánh mắt cứng ngắc.

Bởi vì Lạc Tuyết Vi là người hiến, cho nên thời gian cô ra phòng phẫu thuật sớm hơn Kiều Vũ Vi.

" Tam thiếu, Tam thiếu phu nhân lập tức đi ra." Nghê Tuấn nói nhỏ vào bên tai Hàn Thừa Nghị, bên ngoài không nghe được cái gì.

Hàn Thừa Nghị sắc bén nhấc mi, đứng lên.

" Đứng lại, đi chỗ nào?" Hàn phu nhân ngồi trên ghế sa lông, buông cà phê, lớn tiếng ngăn lại con trai.

Hàn Thừa Nghị không biết làm sao xoay người nhìn mẹ, mày rậm nhíu chặt, môi mỏng khẽ động, "Mẹ, Tiểu Tuyết ra rồi, con phải đi gặp cô ấy! Kỳ thật, con cũng không cần lấy cớ, nếu con muốn gặp cô ấy, không ai có thể ngăn được con! Nhưng, mẹ... Con không muốn nói dối mẹ. Chuyện giữa con và Tiểu Tuyết, không phải là chuyện không thể để người khác biết, cho nên, con muốn nói cho mẹ biết. Kiều Vũ Vi hết bệnh rồi, con cũng không thiếu cô ta nữa, không ai có thể ngăn con và Tiểu Tuyết cùng một chỗ!"

Nói xong, không chút do dự đẩy cửa đi ra ngoài...

Lạc Tuyết Vi nằm ở trên giường đẩy dời đi phòng giải phẫu, đã tỉnh lại, chẳng qua vẫn còn rất yếu. Thuốc tê vẫn còn hiệu lực, cô đưa tay về phía bụng, thắt lưng, sờ lên không có cảm giác gì.

" Tinh Tinh."

Bên tai truyền đến giọng nói của Lương Tư Văn, nhất thời Lạc Tuyết Vi không rõ ràng lắm, nghi hoặc không hiểu, sao lại là " Tinh Tinh"? Không phải " Tiểu Tuyết"? Thừa Nghị đâu? Anh ấy không tới? Đúng rồi, Hàn Thừa Nghị đang ở bên cạnh Kiều Vũ Vi, mà người bên cạnh cô là Lương Tư Văn.

" Tinh Tinh..."

Lạc Tuyết Vi cố sức mở mắt ra, vô lực nở nụ cười:" Tư Văn..."

" Tốt lắm, không có việc gì, chúng ta bây giờ trở về phòng bệnh."

Lạc Tuyết Vi suy yếu gật gật đầu, "Ừ."

Tim Lương Tư Văn đập loạn xạ, cúi đầu hôn lên cái trán ẩm ướt của cô, cổ vũ cô như một đứa nhỏ:"Thật giỏi, an toàn ra ngoài. Em nghe lời như vậy, giỏi như vậy, em sao có thể làm được vậy? Lại nói, là gan của em thật lớn, lúc trước không sợ cướp, hiện tại ngay cả mổ bụng cũng không sợ?"

Lạc Tuyết Vi cười hì hì nhìn anh, Lương Tư Văn có ý nói đùa để cô thoải mái.

" Hì hì." Lạc Tuyết Vi nghiêng đầu, nhếch miệng nở nụ cười. "Anh đừng chọc em cười, trên bụng em vẫn còn một lỗ thật nè!"

Lương Tư Văn bừng tỉnh đại ngộ, ảo não vì hành vi vừa rồi, "Đúng vậy! Em xem xem anh vừa nãy làm gì vậy? Không đùa em, trước về phòng bệnh!"

" Tiểu Tuyết!"

Hàn Thừa Nghị vội vàng chạy tới, hơi thở dồn dập, Lương Tư Văn nắm tay Lạc Tuyết Vi, săc sóc tỉ mỉ như vậy... Hàn Thừa Nghị nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự dư thừa... Thế giới hai người bọn họ giống như không thể chứa thêm được người thứ ba.

Lương Tư Văn liếc mắt nhìn anh một cái, không để ý đến, cùng bác sĩ y tá đồng thời đẩy Lạc Tuyết Vi về phòng bệnh.

" Đau không?"

Lương Tư Văn ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lạc Tuyết Vi, nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi.

"Thuốc tê còn chưa hết, bây giờ còn chưa thấy đau." Lạc Tuyết Vi lắc đầu, tầm mắt nhìn về Hàn Thừa Nghị đứng ở cạnh cửa.

Lương Tư Văn nhíu mày, tiếng nói trầm thấp:"Có đau cũng không cần chịu đựng, nơi này có bác sĩ, bất cứ lúc nào cũng có nói bọn họ đưa thuốc. Nếu đau chịu không nổi, muốn khóc, cũng không cần chịu đựng, biết không?"

" Ha hả... Ừ." Đối mặt với sự yêu thương của Lương Tư Văn, đôi mắt to của Lạc Tuyết Vi cười thành đường cong cong. Mặc kệ anh ôm tâm tư gì với cô, những việc mà anh đã làm cho cô không thể phủ định.

Hàn Thừa Nghị như khúc gỗ đứng ở cửa, tiến không được, lui thì dựa vào cái gì?

Rốt cục Lạc Tuyết Vi đem tầm mắt dừng ở trên người anh, "Thừa Nghị."

Hàn Thừa Nghị nheo mắt, phản xạ có điều kiện vọt tới trước mặt Lạc Tuyết Vi:" Tiểu Tuyết!"

Lạc Tuyết Vi không có khí lực gì, cũng không muốn lại tiếp tục đấu khẩu với anh, "Em không sao, anh không cần lo lắng cho em, em tốt lắm, không cần vì em lại xung đột với mẹ, coi như là vì em, nhanh trở đi, được không?"

Hàn Thừa Nghị nghe lời này, trong lòng càng thương tiếc Lạc Tuyết Vi, liếc Lương Tư Văn ngồi an ổn một bên, cho dù biết Tiểu Tuyết xem Lương Tư Văn như bạn bè, nhưng Lương Tư Văn không phải, cho nên, ghen tuông vẫn là khó tránh khỏi.

"Em có chút mệt, muốn ngủ, Thừa Nghị anh trở về đi!" Mới vừa trải qua giải phẫu, từ tối hôm qua đã bắt đầu cấm đồ ăn nước uống, thể lực Lạc Tuyết Vi chống đỡ hết nổi, chậm rãi khép mắt lại.

Lương Tư Văn hừ lạnh, thấp giọng nói:" Tam ca, anh vẫn là đi ra ngoài đi! Tôi đã sớm nói, Tinh Tinh đi theo anh sẽ không hạnh phúc. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy bị tủi thân, anh đi đi!"

Hàn Thừa Nghị nhíu mày khó thở, đang chuẩn bị phản bác, Nghê Tuấn lại đẩy cửa vội vàng đi đến, tựa vào bên tai Hàn Thừa Nghị nói nhỏ, "Tam thiếu, phía bên phu nhân gọi anh đi qua, nói là Kiều tiểu thư sắp đi ra, anh nếu không đi qua, phu nhân sẽ dẫn người lại đây..."

Lạc Tuyết Vi từ từ nhắm hai mắt, nghe rành mạch những từ Nghê Tuấn nói không lọt chữ nào, lông mi bắt đầu run rẩy, cánh môi hồng phớt nhấp nháy:"Đi đi, em không sao."