“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi!” Hàn Thừa Nghị như thế nào lại không biết cô đang suy nghĩ cái gì? Một tiểu nha đầu, muốn cùng anh chơi tâm nhãn…… Còn quá non.
“Ở nhà ngủ? Đây là nhà sao?”
Nhạc Tuyết Vi cọ tới cọ lui ngẩng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt tuy rằng lấp liếm, nhưng cũng không sợ hãi. Hàn Thừa Nghị không khỏi lắc đầu cười khẽ, thật là to gan, dám xem thường anh, người như vậy có bao nhiêu chứ, đều là anh dung túng cho cô!
“Nói chuyện một chút đi! tại sao lại nói dối? Em còn học được cách nói dối sao? Xuất ngoại nhưng em lại không chuyên tâm an phận học hành, lại đi gặp con trai, nói dối gạt tôi sao?” Hàn Thừa Nghị một bộ dáng đại nhân giáo huấn tiểu hài tử.
“Tôi vì sao nói dối anh không biết sao? Tôi không muốn thấy anh, tôi không biết làm thế nào để đối mặt với anh! Tôi rõ ràng không muốn cùng anh ở bên nhau, chính là…… Mỗi lần anh đều đối xử với tôi như vậy, anh muốn tôi làm sao bây giờ?” Nhạc Tuyết Vi không nín được, đem mọi thứ trong lòng nói đều nói ra, nếu lại nghẹn xuống, cô liền phải điên rồi!
“Tôi đã xuất ngoại, tôi không muốn chen vào giữa anh và Kiều Vũ Vi, tốt thôi, tôi không tranh được với cô ta, tôi cút đi rất xa còn không được sao?”
Nói xong lời cuối cùng, thế nhưng lại ủy khuất muốn khóc.
Hàn Thừa Nghị đau lòng, khí thế vừa rồi mắng cô tức khắc không thấy. Cuống quít đem người kéo vào trong lòng ngực trấn an, “Được rồi, đều là tôi không tốt, không nên hung dữ với em.”
“Anh đừng ôm tôi!” Nhạc Tuyết Vi dùng sức đẩy anh ra, gầm nhẹ nói, “Anh đừng tiếp tục rót mê hồn thang cho tôi! Tôi biết, Anh đối tốt với tôi đến mấy cũng đều là giả, chỉ cần gặp gỡ Kiều Vũ Vi, tôi khẳng định là không có kết quả tốt!”
“Không có, như thế nào lại như vậy?” Hàn Thừa Nghị ý đồ khuyên phục cô.
Lại bị Nhạc Tuyết Vi hùng hồn đầy lý lẽ, “Như thế nào không có? Thật giống như lần này xuất ngoại, tôi cầu anh anh không đồng ý, Kiều Vạn Đông cầu anh, anh cũng không đồng ý, chính là, chỉ cần Kiều Vũ Vi nói một câu, anh liền có thể không cần tôi!”
Một câu này, Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, lại không thể phản bác.
Nhạc Tuyết Vi hét ra, thoải mái nhiều, nhưng nhìn đến biểu tình Hàn Thừa Nghị đầy cam chịu, trong lòng lại càng đau. Vốn dĩ tưởng hung hăng tâm đem cây kim cắm trong tim này rút ra sẽ thoải mái, ai biết, không những không rút ra được, ngược lại cắm vào càng sâu,khiến cho bên trong huyết nhục mơ hồ một mảnh!
“Tôi muốn đi, anh buông tôi ra……”
Nhạc Tuyết Vi đẩy ra Hàn Thừa Nghị ra đứng lên, Hàn Thừa Nghị đờ đẫn ngồi yên, không có duỗi tay đi cản cô.
Anh hiện tại bởi vì Nhạc Tuyết Vi lâm vào trong hai cái khó này, vị trí phu nhân Tam thiếu, anh đã sớm giữ lại cho ân nhân cứu mạng là Kiều Vũ Vi.
Chính là hiển nhiên, thình lình nhảy ra một Nhạc Tuyết Vi, đối diện với quyết định kiên định mười năm của anh ngoan cường phản kháng! Loại phản kháng này, một lần hai lần, có lẽ anh còn có thể thừa nhận, nhưng thời gian lâu rồi…… Hàn Thừa Nghị không cam đoan,anh còn có thể kiên định với lập trường của chính mình.
Một bên là người có ân với anh, bên kia, là người anh thích. Cán cân trong đáy lòng Hàn Thừa Nghị, đang không ngừng nghiêng ngả……
Quan hệ của Nhạc Tuyết Vi cùng Hàn Thừa Nghị, lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
Ở nước A thương hội đã kết thúc viên mãn kết thúc, theo đạo lý mà nói, Hàn Thừa Nghị đã sớm có thể trở về thành phố T. Trợ lí Dương đã không dưới một lần hướng Nghê Tuấn xin chỉ thị, bọn họ đến tột cùng khi nào mới khởi hành? Nghê Tuấn xem mặt đoán ý, chỉ có thể nói cho trợ lí Dương, còn phải đợi.
Rốt cuộc phải chờ tới khi nào, chỉ sợ tam thiếu nói không, nhạc tiểu thư nói cũng không, hai người đã nháo đến mức cái này rồi, vẫn không có được kết quả, chỉ thiếu một chút thỏa hiệp, hoặc là tam thiếu, hoặc là Nhạc tiểu thư……