Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 44: Phong vô ngân



Lời Trương hừa tướng vừa nói ra, dưới sân vang lên tiếng thán phục.



"Hắn là ai vậy?"



"Không biết, chưa từng gặp qua."



"Có phải là thiên hạ đệ nhất công tử không?"



"Không thể nào!"




Chân Linh vẻ mặt bình tĩnh một chút cũng không bị những tiếng nghị luận ảnh hưởng. Nhưng Bích Ba bên cạnh lại không bình tĩnh như vậy.



Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng líu ríu với Chân Linh. "Tiểu thư, người sẽ không phải như lời bọn họ nói là thiên hạ đệ nhất công tử chứ?"



Chân Linh nghe xong chỉ cảm thấy nha đầu kia thật đáng yêu. Nàng vỗ vỗ đầu Bích Ba mắng. "Đầu của ngươi rốt cuộc là chứa cái gì? Tiểu thư nhà ngươi làm sao có thể là thiên hạ đệ nhất công tử?"



"Cũng đúng a." Bích Ba gật đầu nói.



Chân Linh cười nhẹ sau đó thu hồi ánh mắt. Nhưng lúc nàng lơ đãng nhìn thoáng qua hình như có một gã áo trắng đang nhìn nàng.



Nam tử áo trắng tóc xõa trên vai, ánh sáng nhỏ vụn rợi xuống tản ra ánh sáng thản nhiên thần bí mà rực rỡ. Thân hình hắn cao gầy lẳng lặng đứng ở nơi đó nhưng lại làm cho người ta cảm thấy mông lung, nếu không phải cảm nhận của nàng so với người thường mạnh hơn e là sẽ rất dễ dàng bỏ qua nam tử áo trắng này.



Diện mạo hắn cực kỳ bình thường hé ra ra khuôn mặt tái nhợt buông thả, nếu đứng giữa dòng người rất dễ bị xem nhẹ, chỉ có đôi mắt kia thật đặc biệt, đôi mắt hẹp dài tà tà giơ lên ánh mắt lãnh liệt, giống như đầm nước lạnh lẽo sâu không đáy, nét mặt chiếu rọi ánh sáng lộng lẫy như sao xa, con mắt liếc một cái dường như có thể nhìn thấu nơi sâu nhất trong linh hồn, làm cho không ai có thể che giấu được tâm tư. Nhưng khi Chân Linh nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt hắn trở nên dao động, như nước đang gợn sóng, như hàng vạn hàng ngàn cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi, từng chút từng chút câu dẫn hồn người.



Chân Linh mờ mịt, toàn thân gã bạch y này toát ra hơi thở mà nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.




Phút chốc, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng. Là hắn!



Tuy trong lòng nàng vạn phần đều kinh ngạc, nhưng trên mặt chỉ bày ra một mảnh bình tĩnh, cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn nam tử áo trắng một cái thật sâu, rồi quay đi, không thèm để ý tới hắn nữa.



Nhưng nàng vẫn cảm thấy có người đang chăm chú ngắm nhìn nàng. Ánh mắt bó buộc thập phần sắc bén, nếu không phải là nam tử áo trắng đó thì còn là ai nữa?



Chân Linh cũng không ngẩng đầu lên tìm kiếm xung quanh nữa, nàng biết người này nhất định là đang đứng ở một nơi bí mật gần nàng, nên dù nàng có tìm kiếm chung quanh cũng sẽ chẳng tìm ra hắn. Vì thế nàng tạm thời coi nhẹ ánh mắt đó.



“Mọi người, xin mời nghe câu thứ hai”.Trương thừa tướng cất cao giọng nói. Hắn mở câu đối thứ hai ra rồi đọc: “Lục lục hồng hồng xử xử oanh oanh yến yến”



(Xanh xanh đỏ đỏ, khắp chốn đều là oanh oanh yến yến – Chim oanh màu xanh, chim yến màu đỏ, ý câu này là khắp nơi đều thấy màu xanh màu đỏ của chim oanh chim yến. Ngoài ra còn ám chỉ đến lứa đôi, vì chim oanh chim yến thường được dùng để chỉ đôi lứa).



“Hoa hoa thảo thảo niên niên mộ mộ triêu triêu”. Lời của Trương thừa tướng còn chưa dứt, một thanh âm đã lên tiếng tiếp lời, dường như là chẳng do dự gì.



(Hoa hoa cỏ cỏ, quanh năm sớm tối đều khoe màu rực rỡ - hoa hoa thảo thảo ý chỉ là hoa cỏ đua nhau khoe sắc, niên niên nghĩa là hàng năm, mộmộ tức là chiều tối, còn triêu triêu nghĩa là sớm mai).



Mỗi người đều tỏ vẻ khiếp sợ, quay về phía phát ra thanh âm mà nhìn.




Chỉ thấy lời đối thơ vừa rồi là xuất phát từ một vị công tử cũng mặc áo trắng. Nhưng vị công tử áo trắng này diện mạo rất bình thường, nếu so hai vị công tử với nhau, mọi người không thể tránh được một phen kinh hoảng nữa. Chân Linh bây giờ thực sự đã được xem như một đấng nam nhi.



Chân Linh cũng hướng về phía nam tử áo trắng kia mà nhìn, thần sắc như đang suy nghĩ điều gì.



Trương Thừa tướng vẻ mặt vui mừng nhìn nam tử áo trắng. “Công tử đối đáp rất hay, không biết phải xưng hô thế nào đây?”.



“Tại hạ, Phong Vô Ngân”. Nam tử áo trắng thản nhiên nói, thanh âm cùng với diện mạo của hắn bất kể nhìn thế nào cũng chỉ toát ra vẻ bình thản.



Nhưng mà chỉ có Chân Linh biết thanh âm thực sự của nam tử áo trắng ấy thực sự rất băng lãnh, lạnh tận xương tủy.



Nàng lền thứ hai liếc mắt nhìn hắn một cái, vừa hay Phong Vô Ngân cũng liếc nhìn nàng. Ánh mắt giao nhau, nhưng tâm tư mỗi người thì đều khác.



Giữa sân lại vang lên tiếng xì xào bàn luận. Mỗi người đều thắc mắc không biết thân phận hai vị nam tử áo trắng này là như thế nào?