Nói thật lòng, mấy món đồ mà Agatha thu thập về thật sự rất quý giá, vì một Warlock nếu muốn tìm một môi giới triệu hồi là việc không hề dễ dàng.
Có lúc, Warlock vì muốn tìm được một môi giới thích hợp mà phải trèo đèo lội suối đi hết nửa vòng đại lục, trên đường còn gặp phải biết bao kẻ thù khó chịu, người đời gièm pha.
Đến khi khó khăn lắm mới đến được nơi thì lại phát hiện thứ mà mình cần tìm đa phần đều đang ở trong tay những kẻ rất mạnh, mà điều bất lực hơn nữa chính là cho dù món đồ cần tìm ấy đối với những kẻ ấy có ích hay không thì chúng cũng nhất định không chịu giao ra, dù nói thế nào hoặc trả bao nhiêu tiền cũng vô dụng. Phải đánh với bọn chúng một trận đại chiến ba trăm hiệp rồi chém chết chúng thì mới mong lấy được món đồ kia.
Mà món đồ trải qua muôn vài khó khăn chín chín tám mốt kiếp nạn mới lấy được này thật ra lại là một thứ thấp kém, thường chẳng có liên quan trực tiếp đến Demon sắp được triệu hồi ra.
Chẳng qua chỉ là sau khi thi triển phép thuật lên món đồ ấy thì nó sẽ tạo ra một sức hấp dẫn lớn lên Demon sắp triệu hồi, nói thẳng ra thì nó chính là một món mồi nhử.
Thế thì lúc này vấn đề sẽ xảy ra, mồi nhử sẽ tỏa ra năng lượng lớn lên Demon sắp triệu hồi, nên sẽ có lúc cũng dụ luôn cả nhưng Demon có khẩu vị tương tự, hoặc dụ phải những biến chủng của Demon muốn triệu hồi.
Chẳng hạn như muốn triệu hồi Demon Guard thì cuối cùng lại xuất hiện một Fel Lord, lúc ấy thì Warlock triệu hồi nhầm kia chỉ có nước bỏ chạy thôi.
Nhưng những thứ mà Agatha tìm về thì lại là hàng chất lượng cao. Những thứ này trước đây đều là vật sở hữu hoặc có liên hệ trực tiếp với Demon, hoàn toàn có thể triệu hồi được chính xác Demon mong muốn.
Chỉ cần không nhìn nhầm món đồ rồi vô tình triệu hồi ra một Demon không khống chế được thì có thể nói xác suất thành công là rất cao.
Bởi thế cho nên, Agatha sau cả vạn năm không kinh doanh được chợt phát hiện ra một Warlock xuất hiện ở Dreadscar Rift khỉ ho cò gáy này thì lập tức rất có tầm nhìn xa, đi thu thập ngay các món môi giới triệu hồi chất lượng cao.
Cô ta tin rằng, khi có được những món đồ mà các Warlock thường tranh giành nhau thì nhất định sẽ khiến cái tên Warlock mới đến kia ngoan ngoan dâng cho cô ta một đống Pha Lê Linh Hồn.
Nhưng tiếc là, một người có đầu óc kinh doanh như cô ta lại hoàn toàn không dự liệu được việc Evanson vừa là một tên nghèo kiết xác mà lại còn là một kỳ tích trong giới Warlock.
Trong lúc Agatha đang cho rằng mình đã có được một số vốn hùng hậu, giờ chỉ cần ngồi chờ con dê béo bước vào là chém cho một phát thì Evanson lại hỏi, cô có vàng không? Cô ta nghe xong suýt nữa là đã lên cơn tăng xông.
Cũng may, cô ta là một nữ Demon khá thích hưởng thụ, thế nên cũng có vài món trang sức bằng vàng, tính ra cũng bán được một ít, thế nên mới không rút đao ra chém Evanson.
Cuối cùng cô ta trở thành Demon duy nhất ở Dreadscar Rift chịu giao dịch với Evanson ở lần đầu tiên gặp mặt, cũng là một nhà cung cấp hàng ổn định của anh, giao tình của họ từ đó mà bắt đầu.
“Bây giờ xem cũng không đến mức quá muộn.” Evanson đặt mấy món trang sức xuống rồi bước đến bên đống môi giới cũ nát kia.
Evanson trước nay thật sự chưa từng nhìn thấy những món môi giới cao cấp này. Mấy trợ thủ Demon dưới trướng của anh hiện giờ đều được triệu hồi bằng môi giới mô phỏng, thế nên Evanson cảm thấy rất tò mò với những món đồ này.
Nhưng sau khi anh quan sát xong mấy món môi giới này thì đột nhiên òa khóc: “Agatha à, lúc ấy tôi thật sự là một con dê béo sao? Cô thật sự định dùng mấy món này để lừa tôi à?”
“Ai thèm lừa ngươi?” Agatha trách móc: “Bà đây giao dịch với ngươi có bao giờ lừa ngươi chưa?”
“Thế những thứ này cô giải thích thế nào? “Evanson chỉ vào đống môi giới.
Tuy Agatha là một Demon nhưng trước nay khi buôn bán với Evanson thì đúng là chưa lừa anh bao giờ, có thể gọi là một nhà kinh doanh có lương tâm trong Ma Giới, đương nhiên cũng có thể là do Evanson quá keo kiệt.
Thế nhưng, sự thật vượt qua mọi lời giải thích. Trong đống đồ môi giới mà Agatha định bán cho Evanson chỉ có bốn năm món là hữu dụng, còn lại thì đúng là đồ rách nát.
“Nếu ngay lần đầu ngươi đến đây mà nhìn thì chắc chắn không như thế đâu.” Agatha nói.
Hả? Evanson suy tính lại thì thấy lần đầu mình đến đây cũng chỉ mới là ba năm trước thôi mà? Không lẽ hạn sử dụng của mấy món này lại ngắn thế ư?
“Cũng không biết tại sao nữa.” Agatha thắc mắc nói: “Cái thế giới tên là Azeroth ấy lại chống cự quá quyết liệt, khiến Quân Đoàn tổn thất không ít Ác Ma ở đó, ngay cả ngài Archimonde cũng thất bại.”
Evanson thầm nghĩ, ở đó có đến cả triệu lãnh chúa, các người liệu có thể không tổn thất sao? Bây giờ khỏi nói cũng biết, đống đồ môi giới hết hạn này chắc chắn bị hỏng là do chủ nhân trước đây của chúng đều đã tiêu đời hết rồi.
“Thôi được rồi, tôi sẽ chọn ra vài món vậy.” Evanson đã chọn được vài món đồ môi giới vẫn còn dùng được, quyết định sẽ mua một ít.
Dù gì hiện giờ vẫn phải lập mối quan hệ tốt với Agatha, sau này vẫn còn rất nhiều việc phải nhờ vả phó quan lãnh chúa này, hơn nữa sau này Trái Đất sẽ ngày càng trở nên nguy hiểm, tăng thêm vài sức mạnh bảo vệ mình cũng là việc đúng đắn.
“Thế thì tốt quá.” Quả nhiên, Agatha lập tức hết giận: “Nhưng mà, mấy món này không rẻ đâu đấy.”
“Này, mấy thứ này cô vốn định vứt đi không phải sao?” Evanson lại thấy không vui, cô làm thế này là ép giá người khác rồi.
“Nếu không ai cần thì đương nhiên phải vứt đi.” Agatha rất thản nhiên: “Nhưng hiện giờ có người cần rồi thì ta đương nhiên phải bán giá cao chứ.”
“Hừ.” Evanson lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không tính toán với cô ta nữa, vì dù sao hiện giờ anh cũng không thiếu linh hồn. Cuối cùng, Evanson chọn ra một cây trượng gãy đôi và một thanh đoản kiếm chỉ còn lại chuôi, bởi vì anh cũng chỉ chọn được hai món này thôi.
Trong đống đồ có một quyển sách màu đen bị thiếu vài trang nhưng đó rõ ràng là dấu ấn của Dreadlord (Ma Vương Đáng Sợ), rồi lại có một ngọn giáo bị nứt nhưng nhìn hình dạng là biết đó là vũ khí của Pit Lord, Evanson chẳng muốn triệu hồi bọn họ ra chút nào.
“Mối liên hệ… rất yếu.” Evanson cảm nhận cẩn thận món môi giới mà mình đã chọn, cảm thấy mối liên hệ giữa chúng và chủ nhân cũ giờ đã rất yếu.
“Điều đó có nghĩa là tình trạng của chủ nhân chúng hiện giờ không tốt lắm.” Agatha giải thích: “Chủ nhân của chúng một là vừa mới hồi sinh, còn đang ở trạng thái suy yếu, còn hai là đang bị thương nặng. Việc này với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt sao?”
“Đúng là chuyện tốt, như thế sẽ giúp tôi bớt nhiều phiền phức.” Evanson cười nói. Nếu Demon triệu hồi ra mà đang suy yếu thì Warlock sẽ dễ khống chế hơn, đến lúc ấy chỉ cần lập khế ước thì sức mạnh của Demon sẽ hoàn toàn nằm trong tay Warlock.
“Cái này chắc là đủ trả rồi.” Evanson móc ra một viên pha lê đưa cho Agatha rồi giơ hai món môi giới trong tay lên: “Hai món đồ này cộng với số vàng kia nữa.”
“Chỉ một viên thôi sao?” Agatha nhận viên pha lên rồi thắc mắc hỏi. Nhưng sau khi quan sát kỹ viên pha lê thì cô ta lại thở dài: “Ừ, chất lượng cũng rất tốt, thỏa thuận vậy.”