Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 108: Bị người ta mắng một trận

Thánh điện New York được xây dựng tại một vị trí nút thắt phép thuật lớn trên Trái Đất, tọa lạc ngay tại một không gian dị thường ở New York. Tuy không có mấy người có thể nhìn thấy thánh điện nhưng nơi này lại luôn luôn giám sát các hoạt động phép thuật trên toàn bộ bắc bán cầu.

Lúc này đột nhiên có một cổng dịch chuyển màu vàng xuất hiện bên trong thánh điện, một nhóm người từ trong đó bước ra. Bọn họ chính là những người vừa mới đi điều tra về hoạt động phép thuật bất thường, cũng chính là đám người đã phát hiện dấu vết phép thuật của Evanson.

“Đại sư Olivan.” Sau khi tất cả mọi người đều đã bước ra khỏi cổng dịch chuyển rồi tản đi, người phụ nữ liên tục đặt câu hỏi ở hiện trường lúc ấy liền gọi vị đại sư tên Olivan đứng đầu nhóm lại.

Đại sư Olivan chính là lãnh đạo tối cao tại thánh điện New York. Ngay tại New York, vị trí đặt thánh điện, cũng chính là ngay dưới mắt ông đột nhiên lại xuất hiện một hoạt động phép thuật dị thường xa lạ, thế nên ông phải lập tức đưa một đội đến đó xem thử.

Sau khi quay về thánh điện, tất cả mọi người đều tháo mũ trùm đầu ra, để lộ gương mặt thật của mình. Vị đại sư Olivan ấy trông thì có vẻ chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng đó chắc chắn không phải tuổi thật của ông.

Đôi mắt ông tỏa ra ánh sáng lấp lánh của sự cơ trí: “Sao thế? Pháp sư Claire, con có gì muốn nói sao?”

Claire chính là tên của nữ pháp sư ấy. Nữ pháp sư này trông rất trẻ, chỉ mới khoảng hơn hai mươi, gương mặt xinh đẹp, mái tóc vàng có hơi ngả sang trắng được buộc phía sau. Cô nói với Olivan: “Không có gì cả, con chỉ muốn hỏi một chút, nếu chúng ta tìm được phù thủy hắc ám ấy thì nên xử lí người ấy thế nào?”

“Claire, con cần phải biết…” Olivan quay người vào trong thánh điện, Claire vội vàng bước theo. “Hiện giờ không phải thời trung cổ nữa, chúng ta cũng không bị giáo hội xem là dị đoan, thế nên cũng không được phép chưa phán xử mà đã giết phù thủy ấy, chúng ta phải…”

Olivan chưa kịp nói xong thì Claire đã tiếp lời: “Dù chúng ta có phán xử rồi giết người ấy thì có vẻ cũng chẳng khác gì với tòa án dị giáo cả.”

“Hắn sẽ có một cơ hội để bào chữa.” Olivan nói thêm nhưng cũng ngầm thừa nhận lời nói của Claire: “Phán xử sẽ rất công bằng, nếu hắn không gây ra việc làm tà ác gì thì chúng ta sẽ không vì vấn đề sức mạnh của hắn mà giết hắn.”

Nói đến đây, Olivan chợt đổi giọng: “Nhưng mà, đại đa số phù thủy hắc ám đều là kẻ có tội, những việc mà chúng làm còn tà ác hơn nhiều so với những điều trong truyền thuyết tôn giáo.”

“Thế sao?” Claire tò mò hỏi, cô lại cho rằng những việc làm của phù thủy hắc ám trong truyền thuyết đã bị giáo hội nói quá lên.

“Con vẫn còn trẻ, Claire, những việc làm của chúng con không thể tưởng tượng nổi đâu.” Olivan nói.

Sau đó ông liền nêu ví dụ nói rõ: “Bọn chúng có kẻ đã từng triệu hồi các sinh vật cực kỳ nguy hiểm từ ngoại tầng không gian, có kẻ từng giao dịch với ác ma địa ngục, có kẻ hút sinh mệnh của kẻ khác về cho mình, có kẻ hút linh hồn người ta để hiến tế, có kẻ lại dùng miệng lưỡi dụ dỗ đùa giỡn với kẻ khác trong lòng bàn tay, còn có kẻ lại gây ra hỗn loạn, khiến người ta chém giết nhau, tất cả đều là những việc làm cực kỳ độc ác.”

“Hắt xì.” Evanson đang nằm bò ra tại quầy trong cửa hàng của mình ngủ say sưa thì đột nhiên hắt hơi một cái rõ to. Anh mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn ra xung quanh nhưng chẳng thấy có gì bất thường cả.

Domen đang đứng ở góc tường, Hubbs thì đang xem ti vi, Straybus đang xem quảng cáo tăng chiều cao trên tạp chí, Sarah đang vừa xem tạp chí Playboy vừa chảy nước dãi, còn Taylor thì đang đứng ở cổng định hù dọa mấy kẻ đang nhân lúc thành phố hỗn loạn mà định xông vào cướp bóc hôi của.

Nhưng không hiểu là do vẻ ngoài của anh ta quá đáng sợ hay là do cái tiệm này quá rách nát mà chẳng thấy một kẻ nào xông vào cướp cả.

“Chẳng có gì kỳ lạ cả.” Evanson lẩm bẩm: “Nhưng sao mình lại có một cảm giác lạnh gáy nhỉ? Hệt như đang bị ai đó mắng cho một trận từ đầu đến chân vậy.”

Claire sau khi nghe xong lời nói của Olivan thì gương mặt có hơi sa sầm nhưng cô vẫn nói ra ý kiến của mình: “Lần này có thể không tà ác như thế, người đó đã ngăn hai con quái vật, còn cứu rất nhiều người nữa.”

“Đa số bọn phù thủy hắc ám khi hành động đều mang tính chất lừa gạt, hắn làm thế này có lẽ không phải vì lòng tốt bộc phát mà là có mục đích khác thôi.” Olivan quay người bước tiếp.

Mục đích khác sao? Trả thù việc chiếc xe bị đập có tính không nhỉ?

“Nhưng cũng có khả năng như thế mà.” Claire nói: “Rất có thể người đó thật sự có ý tốt, muốn trở thành một… siêu anh hùng.”

“Siêu anh hùng? Con tốt nhất nên bớt xem mấy quyển truyện tranh mà ngay cả tác giả còn không tin nữa đi.” Olivan nhíu mày nói.

Claire tranh thủ lúc Olivan đang quay lưng lại với mình mà lén lừ mắt. Cô rất thích xem truyện tranh, nhất là những quyển truyện tranh siêu anh hùng. Tuy bản thân cô cũng có siêu năng lực, mấy quyển truyện ấy cũng không nghiêm túc, thường xuyên khoa trương nhưng cô vẫn rất thích đọc, vì cô thường xuyên mơ đến ngày bản thân cũng sẽ trở thành một siêu anh hùng được muôn người ngưỡng mộ.

“Nếu thật sự…” Olivan không để tâm hành động mà Claire lén làm sau lưng mình: “Hắn đúng là không làm việc gì tà ác thì ta có thể suy xét đến việc chỉ phong ấn pháp lực của hắn thôi.”

“Sao?” Claire hốt hoảng kêu lên, cô vội vàng bước đến trước mặt Olivan: “Tại sao? Nếu đó là một người tốt, không phạm tội gì hết thì chúng ta sao lại vẫn trừng phạt người đó?”

Olivan không trả lời, chỉ dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn Claire.

“Xin lỗi, đại sư, con đã mạo phạm rồi.” Claire cảm thấy hành động của mình vừa rồi quá vô lễ, thế nên vội vàng xin lỗi.

“Không sao, con của ta.” Olivan tiếp tục bước qua khỏi người Claire đang chắn trước mặt mình rồi tiếp tục giải thích: “Hắn đi quá gần với thế tục. Nếu hắn muốn làm một siêu anh hùng trừ gian diệt ác thì sẽ không tránh khỏi việc xuất hiện trước công chúng, rồi sẽ có một ngày hắn tiết lộ bí mật phép thuật ra cho toàn thế giới biết.”

“Chỉ vì lí do này thôi sao?” Claire hỏi. Trong tổ chức trước nay luôn có quy định rằng không được bộc lộ sức mạnh phép thuật ra trước mặt công chúng, nhưng đối với một người bị truyện tranh ảnh hưởng như Claire thì lại cảm thấy đây là một suy nghĩ quá cổ hủ. Tại sao ư? Vì những tổ chức nào làm thế này trong truyện tranh thì cũng đều là những tổ chức cứng ngắt khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.

“Có lẽ việc nuôi dưỡng con từ bé ở thánh điện là một sai lầm rồi.” Olivan thở dài nói: “Đáng lẽ trước khi cho con học phép thuật thì phải cho con ra ngoài rèn luyện một chút, thế thì con sẽ không quá ngây thơ như bây giờ.”

Claire không nói gì nữa. Khi cô vừa ra đời thì cha mẹ cô đã mất nhưng từ nhỏ cô đã bộc lộ được tài năng phép thuật đáng ngạc nhiên, thế nên các đại sư trong tổ chức mới vì thương xót và quý trọng mà bắt đầu truyền dạy phép thuật khi cô còn rất bé.

Kể từ đó, cô rất ít giao thiệp với xã hội bên ngoài, xem truyện tranh đã trở thành cách duy nhất để cô bớt cô đơn, việc này khiến cô giờ đây trở thành người ngây thơ hệt như một cô bé vậy.

“Không được để người thường tiếp xúc với phép thuật, đây chính là quy định mà Thượng Cổ Tôn Giả đã định ra từ rất lâu rồi.” Olivan cũng là một trong những đại sư đã dạy dỗ Claire, thế nên ông rất kiên nhẫn giải thích cho học trò của mình: “Đây không phải là vì muốn giữ riêng phép thuật, cũng không phải là hành vi ngoan cố bảo thủ.”

Olivan quay người lại nhìn Claire rồi nói: “Mà đây là một biện pháp bảo vệ người thường, bảo vệ thế giới.”