Thuật Sĩ Tại Giới Phù Thủy

Chương 19: Đến Học Viện



"Là một Phong Bạo Cự Tinh trưởng thành! ! !""Đáng chết! Trên đường đi sao lại xuất hiện đồ chơi này, lúc trước không phải đã thanh lý rồi sao?""Tất cả học viện Phù Thủy ở đâu? Chúng ta cần trợ giúp của bọn hắn! !"Vài giọng nói hổn hển vang lên.

"Trước tiên mở ra Vu trận phòng ngự cỡ lớn, nếu không những học đồ kia nhất định phải chết!"Sau một tiếng chú ngữ, trên vách tường khinh khí cầu tuôn ra vầng sáng màu trắng noãn, những nơi bị vỡ ra bị dây leo màu xanh lá chớp động, không ngừng bám vào, ngăn chặn lỗ hổng vỡ ra.

"Vù vù! " Sắc mặt Lôi Lâm đỏ bừng, hô hấp khó khắn.

Vừa rồi lúc Phong Bạo Cự Tinh nói chuyện, học đồ ở đây đều trực tiếp cảm nhận được một luồng uy áp lạnh như băng tập kích tới.

Ác ý to lớn, bàng bạc, lại trắng trợn! ! ! Gần như khiến Lôi Lâm không thể hít thở.

Cũng may sau khi pháp trận phòng ngự ở nơi này được khởi động, trên người Lôi Lâm cảm giác chợt nhẹ, tốt hơn không ít.

Nói cách khác, có lẽ đợi thêm một lát, tất cả học đồ ở giữa đại sảnh đều sẽ hít thở không thông mà chết.

"Nhân loại, các ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều vì hành vi lỗ mãng của các ngươi!" Phong Bạo Cự Tinh rống giận.

Tiếng rống xuyên qua Vu trận, ánh sáng màu nhũ bạch thoáng run rẩy.

"Con trai của tự nhiên vĩ đại! Mong ngài hạ lửa giận! Chúng ta có tín vật!" Một giọng nói có chút quen tai vang lên, là thuyền trưởng khinh khí cầu.

"Đây là ước định mà chúng ta đã định ra với Phong Bạo Quân Vương, ngài ấy cho chúng ta quyền lực thông hành!" Trong giọng nói của thuyền trưởng mang theo tự tin.


"Tín vật?"Trong giọng nói của Phong Bạo Cự Tinh mang theo nghi hoặc, rồi lại lập tức gào thét: "Phan Lạp Thị là tự do! ! Khế ước Tộc đàn không quản lý được tao! !""Gào thét đi! Gào thét đi! ! Đa Mễ Cảm —— Bố Đạt Lạp!" Tiếng chú ngữ lại vang lên, lôi điện bên ngoài đột nhiên cuồng bạo gấp 10 lần.

"Mẹ nó! ! ! Lại là một người du đãng, lão tử trúng giải thưởng lớn rồi! ! !" Giọng nói của thuyền trưởng lại vang lên, chỉ là không có tự tin như bình thường, hơn nữa khẽ hổn hển.

"Mọi người cùng ra tay! ! !"Ầm ầm! ! ! !Anh sáng sặc sỡ không ngừng thoáng hiện ngoài cửa sổ, quấn quýt cùng lôi quang.

Khinh khí cầu bắt đầu run rẩy lên.

Sắc mặt Lôi Lâm trắng bệch, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện các Phù Thủy đại phát thần uy, cưỡng chế con Phong Bạo Cự Tinh chết tiệt kia rời đi, nếu không lúc này đang ở trên không, hắn muốn chạy cũng không chạy được.

"Ầm! ! !"Sau một hồi vang lớn, khinh khí cầu khôi phục yên tĩnh.

"Nó đi rồi hả?""Chẳng qua chỉ là một con Phong Bạo Cự Tinh vừa mới trưởng thành, nhiều nhất chỉ bằng một nửa Phù Thủy chính thức, chúng ta có chín người, nó chạy trốn là chuyện tự nhiên!"Các Phù Thủy ở bên ngoài trò chuyện truyền đến, rõ ràng không cố tình áp chế, có lẽ là vì trấn an các học đồ.

Quả nhiên, đám học đồ ở đây nghe được lời này đều lớn tiếng hoan hô.

"Ồ! Hoan hô các Phù Thủy vĩ đại!""Đáng chết! Tôi còn tưởng rằng sẽ bị rơi xuống biến thành thịt vụn đấy!""Ha ha! Xem cậu nhát gan kia, rõ ràng là sợ đến đái ra quần rồi!" Các học đồ lớn tiếng cười nhạo một nam sinh xui xẻo, để phát tiết sự sợ hãi trong lòng.

Lôi Lâm liếc mắt.

Từ lúc Phong Bạo Cự Tinh lên tiếng, Gia Môn đã buông lỏng dây leo trói buộc Khắc Lôi Uy Nhĩ, hiện tại không biết Khắc Lôi Uy Nhĩ đã chạy đi đâu, còn Gia Môn mặc dù sắc mặt hơi tái, nhưng vẫn đứng ở đây, giữ vững biểu lộ người thắng.

"Lúc trước Chip không thể phát hiện ra trên người Gia Môn mang theo vật phẩm ma hóa, xem ra là vật gần đây mới có được, mà con đường duy nhất chính là Đa La Đặc! ! !""Xem ra! Sau khi chiếm được vật phẩm ma hóa, Gia Môn bắt đầu không thể chờ đợi được khiêu chiến địa vị Khắc Lôi Uy Nhĩ, nếu không phải trận ngoài ý muốn này, thì có lẽ hắn thật sự đã thành công rồi!" Lôi Lâm âm thầm nghĩ.

Bởi vì Phong Bạo Cự Tinh quấy rầy, trận xung đột giữa Gia Môn cùng Khắc Lôi Uy Nhĩ cứ kết thúc mà không giải quyết được gì như thế.

Từ đó về sau, Khắc Lôi Uy Nhĩ cố gắng tránh né xuất hiện cùng Gia Môn, xem ra là sợ đối phương có vật phẩm ma hóa.

Mà một trận chiến này cũng ảnh hưởng cực lớn tới Lôi Lâm đấy.

"Khắc Lôi Uy Nhĩ đã hoàn toàn kích phát năng lượng sinh mệnh, vượt qua cánh cửa, trở thành một kỵ sĩ chính thức, nhưng đứng trước học đồ có vật phẩm ma hóa thì vẫn là yếu ớt giống như dê con! Xem ra lực lượng của Phù Thủy đúng là vượt xa kỵ sĩ!""Vốn dĩ còn đang suy nghĩ tìm cách kích phát năng lượng sinh mệnh, hiện tại xem ra, nếu như sau khi đến học viện mà mình còn chưa kích phát được năng lượng sinh mệnh thì mình sẽ buông tha! Phải tập trung tất cả tinh lực vào việc học tập để trở thành Phù Thủy!" Lôi Lâm hạ quyết tâm.

Một ngày lại một ngày đi qua, khinh khí cầu rốt cục đã đi tới một khối đại lục khác.

Ngoài lần gặp phải Phong Bạo Cự Tinh, trên đường đi khinh khí cầu còn gặp không ít sinh vật phi hành, khiến Lôi Lâm ý thức được rằng không chỉ có Tử Vong hải nguy hiểm, trên bầu trời cũng có nguy hiểm.

May mắn, tín vật của thuyền trưởng phần lớn vẫn hữu dụng ở trước mặt đa số sinh vật, không phát sinh xung đột.

Trong lúc này, khinh khí cầu lại hạ xuống mấy lần, thả từng tốp lão sư học sinh rời thuyền, trên phi thuyền dần dần trống trải.

Thời gian bất tri bất giác lại trôi qua hơn mười ngày.

Ầm! ! Khinh khí cầu hạ xuống mặt đất, toàn bộ khinh khí cầu đều đột nhiên run lên.


"Đến Hắc Cốt đầm lầy rồi! Các học đồ thuộc học viện Hắc Cốt Lâm chú ý! Mời mang theo vật tùy thân, nhanh chân rời thuyền!" Một giọng nói vang lên, vang vọng trong phòng nhỏ.

"Cuối cùng cũng đã tới sao?" Lôi Lâm rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc của mình, rời khỏi gian phòng mà mình đã ngây người hơn một tháng kia.

"Gia Môn, Khắc Lôi Uy Nhĩ, thống kê số người!" Trong tay Đa La Đặc cầm một cây pháp trượng màu đen, thân trượng màu đen, trên đỉnh khảm nạm một viên đá quý màu xanh lục cực lớn.

"Rõ!" Gia Môn và Khắc Lôi Uy Nhĩ gật đầu, bắt đầu thống kê số người.

Lôi Lâm nhìn thoáng qua Khắc Lôi Uy Nhĩ, từ sau khi chuyện xảy ra ở phòng ăn qua đi, thiếu niên này đã trầm mặc hơn rất nhiều, bình thường đều ngốc trong phòng của chính mình, bây giờ nhìn lại, trên mặt có chút âm trầm.

Ngược lại, Gia Môn rất hoạt bát, căn cứ vào tin tức nghe được thì hắn đã được Đa La Đặc thu làm đệ tử thân truyền.

Khác với đạo sư bình thường, địa vị của đệ tử thân truyền cao hơn rất nhiều, thậm chí có thể học được rất nhiều tri thức cao cấp miễn phí từ đạo sư của mình.

Một nhóm mười mấy người đi ra khỏi khinh khí cầu.

"Nơi này chính là học viện sao? Nhìn có chút hoang vu!"Lôi Lâm nhìn chung quanh, tứ phía đều là hoang mạc, còn mấy cái đường nhỏ, rõ ràng đó có thể thấy được dấu vết người đi qua.

Ở trung tâm một ngã ba còn có một thẻ gỗ có rất nhiều lổ hổng.

Ở trên dùng kiểu chữ màu đen để chỉ các hướng đi.

"Bóng ma và vùng đất tử vong —— Hắc Cốt đầm lầy!" Kiểu chữ uốn éo, Lôi Lâm đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.

"Hắc hắc! Cùng tôi đi nào!" Đa La Đặc vươn vai, xương cốt màu trắng phát ra tiếng cót kẹtzz, cót kẹtzz, giống như một khắc tiếp theo sẽ tan ra vậy.

"Chú ý! Ở đây mặc dù có học đồ của học viện chúng ta đúng giờ dọn dẹp, nhưng vẫn sẽ có một số sinh vật hình người, sinh linh ác ý bồi hồi, nếu như tụt lại phía sau thì chúng ta có thể lập tức chiêm ngưỡng dung nhan người chết đấy!"Đa La Đặc cười lạnh, mà đám học đồ nghe được ông ta nói thế đều méo mặt, theo thật sát đằng sau Đa La Đặc, sợ bị lạc đường.

Một đoàn người chậm rãi bước lên con đường thông tới Hắc Cốt đầm lầy.

"Đó là cái gì?" Lôi Lâm đi ở giữa đội ngũ, trước mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng đen, một sinh vật nhìn như là thằn lằn, trên đầu lại mọc một chiếc sừng màu xanh da trời chạy tới.

"Chip! Quét qua!""Nhiệm vụ thành lập, bắt đầu quét qua!" Tiếng máy móc của Chip vang lên.

"Sinh vật năng lượng cao không biết tên! Dự đoán lực lượng: 3-4, nhanh nhẹn: 4-5, thể chất: Tầm lớn hơn 5, đánh giá: Cực kỳ nguy hiểm!""Hí! Sinh vật nào cũng lợi hại hơn Thực Hủ Lang, hơn nữa không biết có thủ đoạn săn thức ăn kỳ dị nào, kỵ sĩ đụng phải cũng chỉ có con đường chết!"Lôi Lâm tranh thủ thời gian tiến về phía trước, ở mảnh đất tràn ngập nguy hiểm này, đạo sư Đa La Đặc giống như một đống xương cốt màu nâu đen tạo thành là bảo đảm an toàn duy nhất cho hắn.

"Xem ra tiểu học đồ của chúng ta đã bắt đầu ý thức được nguy hiểm!"Ánh lửa màu xanh trong hốc mắt Đa La Đặc thoáng lấp loé không yên, từ tốn nói.

Đội ngũ càng đi vào bên trong, thổ địa hoang vu dần dần thưa thớt, ven đường cũng có thêm mấy lùm cây.

Sau đó không lâu, Lôi Lâm đã tiến vào một rừng rậm màu đen.

Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi tiến vào rừng rậm, Lôi Lâm cũng cảm giác mặt trời trên cao thoáng ảm đạm đi, chung quanh cũng có thêm một tầng sương mù màu trắng nhàn nhạt, có cảm giác lạnh như băng.


"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Sinh vật năng lượng cao đang tới gần g! Vị trí: Trên không!" Chip lên tiếng báo động.

Lôi Lâm vội vàng ngồi xổm xuống.

"Oa!" Tiếng chói tai vang lên.

Một con Hồng Nhãn Hắc Nha màu đen từ trên cây hạ ra, lướt qua vị trí Lôi Lâm, móng vuốt sắc bén trực tiếp cào tới mặt một nữ học đồ.

Ầm! ! !Một dòng chất lỏng màu xanh lục trực tiếp đánh trúng Hắc Nha màu đen, Hắc Nha rơi trên mặt đất, từng tia khói trắng bay lên, phát ra tiếng ăn mòn.

Nữ học đồ kia ngốc tại chỗ, đột nhiên sợ đến mức lớn tiếng khóc lên.

Chỉ là vài giây đồng hồ sau, Hắc Nha trên mặt đất đã biến mất, nguyên chỗ chỉ lưu lại một hố to ăn mòn.

"Đám Hồng Nhãn Hắc Nha này lại tăng lên, xem ra sau khi trở về cần tuyên bố nhiệm vụ, lại để cho học đồ đến dọn dẹp một chút!""Nhìn cái gì? Đi!"Tiếng nói của Đa La Đặc từ phía trước truyền đến.

Nữ học đồ đang khóc lớn kia dùng tay áo lau lau mắt, cắn răng bắt đầu tiến lên.

Lôi Lâm sững sờ, lập tức đuổi theo sát.

Lại đi đại khái hơn một giờ, một đoàn người đi tới chính giữa rừng rậm màu đen.

"Đây là! "Trước mặt Lôi Lâm đột nhiên biến thành trống trải ra.

Đập vào mi mắt là một mảnh mộ địa cực lớn.

Ở trung tâm rừng rậm màu đen, không biết vì sao lại có một khu mộ lớn.

Khu mộ địa này rất lớn, hơn nữa đều là dùng đá cẩm thạch màu đen cùng màu trắng làm, nhìn rất là xa hoa.

Chính là giống như hoang phế thật lâu, không ít mộ bia đổ trên mặt đất, cỏ dại rậm rạp, có bia mộ còn có dây leo bò đầy, thỉnh thoảng có Hắc Nha ở phía trên kêu lên, rất là dọa người.

"Hoan nghênh các trò tới thủ đô của Bóng ma và tử vong—— Hắc Cốt Lâm!" Đa La Đặc cười hắc hắc, nhưng Lôi Lâm lại có cảm giác ông ta có chút hả hê.

.