Trong cangteen của bệnh viện không có món gì ngon, ngay cả ngay cả sườn xào chua ngọt trộn với cơm mà cũng nhạt nhẽo đến mức ăn vào miệng chẳng có chút khẩu vị nào, có điều so với món cơm rau dưa luộc Thẩm Dịch mua cho mình kia, Tô Đường đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Thẩm Dịch yên vị ngồi bên cạnh cô, cúi đầu miệng liên tục mở ra khép vào nuốt mấy thứ chẳng có vị gì kia, có lẽ là để giúp dạ dày yếu ớt giảm bớt gánh nặng công việc, mỗi miếng cơm Thẩm Dịch đưa vào miệng đều cố gắng nhai thật chậm rồi mới nuốt, ít nhất là nhai hai ba mươi lần rồi mới chau mày mà nuốt xuống.
Tô Đường tin, những cọng rau dưa đó đã được luộc đến mức nhũn hết cả rồi, sau khi được anh nhai chậm nghiền nát như thế nhất định còn khó ăn hơn mức bình thường.
Dù người ta nói sống là để ăn hay ăn là để sống, thì cũng không thể phủ nhận được tầm quan trọng của việc ăn uống, mắt thấy Thẩm Dịch phải khó chịu với công việc phải làm ba lần mỗi ngày thế này, trong lòng Tô Đường có một cảm giác kiên quyết không nói được thành lời.
Anh vẫn kiên định và lý trí đấu tranh với thiên nhiên từ trước đến nay chỉ chực chờ knock-out mình, giống hệt như trước đây.
Thẩm Dịch khẽ nhắm mắt lại, từ từ nuốt hết một ngụm rau cải xanh lớn, nghỉ mấy phút, anh mới miễn cưỡng nhướn mày lên, vừa định cầm đũa tiếp tục chọc chọc vào hộp cơm, thì chợt ngẩn người mà nhìn.
Hộp cơm trước mặt Thẩm Dịch giờ đây đã có thêm một miếng sườn xào chua ngọt khá lớn, nhuộm một màu nước sốt đỏ đặc sệt, nằm giữa một hộp sơm toàn màu xanh của rau lại khiến người ta cảm thấy có chút gì thật ngọt ngào.
Thẩm Dịch quay sang nhìn Tô Đường.
Tô Đường mặt mếu máo, cầm đũa nhìn anh, trên đũa còn dính một chút nước sốt màu nâu đỏ, “Ăn một miếng bé tí thôi cũng không được à?”
Một miếng sườn xào chua ngọt ấy còn nồng đượm hơn gấp trăm lần nụ cười hơn hở dắt trên môi Thẩm Dịch lúc này, vì vừa ăn xong nên đôi môi dù nhợt nhạt nhưng lại trơn bóng, khiến trong lòng Tô Đường bỗng cảm thấy như mềm nhũn.
Thẩm Dịch cười, có chút tiếc nuối mà khẽ lắc đầu.
Tô Đường nhụt chí hai má phụng phịu, “Em thấy anh ăn không ngon miệng nên muốn cho anh ăn chút gì đó dù nhai chậm vẫn có cảm giác mùi vị, không được thì… thôi vậy.”
Thẩm Dịch hơi do dự, có vẻ như đang suy nghĩ mà nhìn chút sắc đỏ trong một hộp cơm toàn màu xanh, sau đó anh buông đũa, kéo chiếc hộp cơm trước mặt sang một bên, dùng ngón trỏ tay phải viết mấy chữ lên mặt bàn trà.
—— Có ngọt không?
Tô Đường nhìn mà ngẩn người, cô nhớ rất rõ, đồ ngọt không nằm trong danh sách ăn kiêng của Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch đã hỏi, Tô Đường đành nhúng đũa vào lớp sốt kia rồi đưa vào miệng nhấp nháp rất cẩn thận, “Cũng tạm, em cảm thấy nó không ngọt lắm, anh có muốn thử một chút không?”
Thẩm Dịch gật gật đầu, nhưng cũng không cầm đũa ngay, mà cầm cốc lên uống chút nước, sau đặt cốc xuống, rồi nghiêng nửa người qua, hai tay khẽ xoa trên má Tô Đường.
Tô Đường còn chưa kịp ngớ người, Thẩm Dịch đã hôn một cái thật mạnh lên môi cô.
“Ưm...”
Thẩm Dịch vừa uống nước, giữa răng môi còn sót lại hương vị của mấy cọng rau dưa nhạt nhẽo, trái lại chút chất lỏng vừa ùa vào trong miệng cô còn chưa tan hết, cả khoang miệng tràn ngập một chút cảm giác chua ngọt.
Thẩm Dịch hôn rất dịu dàng và lâu, cứ như anh đang tỉ mỉ thưởng thức một thứ gì đó vậy.
Hai người ngực kề sát nhau, Thẩm Dịch tựa cằm lên bờ vai Tô Đường, mấy sợi tóc rối mềm mại khẽ cọ lên má cô, mỗi lần thở dốc lồng ngực anh phập phỗng lên xuống khiến Tô Đường cảm thấy cứ như bản thân mình đang chìm hãm trong thế giới của Thẩm Dịch vậy.
Anh dùng một ngón tay nhẹt nhàng viết chữ lên lưng cô, vì đang viết ngược nên anh viết rất chậm từ từ từng nét, mãi đến lúc anh viết đến lần thứ ba Tô Đường mới nhận ra anh đang viết chữ gì.
—— Ngọt lắm.
Tô Đường vùi đầu trong ngực anh cười khúc khích.
Quả thực là rất ngọt...
Chút dư âm ngọt ngào ấy cũng xoa dịu được vị giác bị hành hạ của Thẩm Dịch, nhưng lại không trấn an nổi cảm giác muốn bãi công vô cùng của dạ dày, một hộp cơm rau dưa đơn giản anh chỉ ăn được một phần ba rồi vào toilet nôn ra sạch.
Hai phần ba dạ dày của Thẩm Dịch cũng chẳng phải hoàn hảo không làm sao, mỗi một lần nôn như thế dạy dày sẽ đau đến mức cuộn lên cả người ướt sũng vì mô hôi lạnh, sau khi nôn xong phải ngồi bên bồn cầu một lúc mới có sức mà đứng dậy.
Theo lúc quen anh đến hôm nay, Tô Đường cũng đã từng ứng phó với mấy lần thế này, nhưng lần này là lần đầu tiên, khi cô đang giúp Thẩm Dịch xoa xoa lưng thì nhận ra cả người anh đã thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Dịch nôn ra toàn là nước trắng, Tô Đường muốn khóc, là vì cảm động đến muốn khóc.
Câu nói anh ấy đã thật sự đồng ý.
Đối mặt với những đau khổ vui vẻ trong cuộc sống, anh thật sự nguyện ý cùng nắm tay cô vượt qua.
Thẩm Dịch nôn xong, Tô Đường vừa giúp anh lấy nước súc miệng, thì chợt nghe tiếng có người đang gõ cửa phòng bệnh.
Tô Đường nghĩ là bác sĩ đến kiểm tra phòng hoặc y tá tới tiêm thuốc cho anh, trước khi vào phòng chỉ gõ hai cái cho lịch sự mà thôi, cuối cùng Thẩm Dịch đã súc miệng đến lần thứ ba rồi, người ngoài cửa vẫn đang lịch sự cứ cách mấy giây lại gõ cửa một lần.
Người muốn tìm cô nhất định sẽ không tới đây mà tìm, Tô Đường giúp Thẩm Dịch lau chút nước bên khóe môi, thiện thể hỏi anh, “Có người vừa gõ cửa, là anh hẹn ai tới à?”
Thẩm Dịch lau chút mồ hôi trên trán rồi khẽ lắc đầu.
Người đứng ngoài cửa lại gõ thêm mấy cái nữa.
“Vậy để em ra xem sao.”
Lúc Tô Đường từ toilet đi ra cô còn đoán chắc hẳn khi Thẩm Dịch về phòng đã tiện tay khóa trái cửa lại, thế nhưng vừa chạm nhẹ vào tay nắm cửa, cửa đã nhanh chóng được mở ra.
Vì vậy, giây thứ nhất sau khi mở cửa Tô Đường còn đang đắm chìm trong sự bất ngờ của cánh cửa mang lại, nên đến giây tứ hai cô mới chú ý đến người đang đứng ngoài ửa.
Giây thứ ba thì Tô Đường không nói lời nào đã kéo cửa vào ngay.
Khi Tô Đường xoay người quay lại toilet, Thẩm Dịch đã cố gắng đứng dậy được rồi, anh sửa sang lại quần áo đơn giản, còn đang xả nước ấm lau mặt, gương mặt một phút trước còn trắng bệch chẳng chút màu máu thì giờ đã đỏ ửng sau một lớp lau mặt bằng nước nóng, không nhìn kĩ còn tưởng anh vừa đeo mặt nạ.
Tô Đường nhìn gương mặt đỏ bừng như đeo mặt nạ kia, đau lòng đến mức muốn đánh nhau với người đứng ngoài cửa một trận.
Thấy Tô Đường đi vào một mình, Thẩm Dịch hơi ngẩn người, anh vắt chiếc khăn còn đang bốc hơi nóng sang một bên, rồi dùng thủ ngữ hỏi cô.
—— Ai tới vậy em?
“Zombie.”
Trên mặt Tô Đường chẳng lộ vẻ gì, giọng điệu cũng không bình thường, Thẩm Dịch thấy thế thì hơi ngạc nhiên, đột nhiên như hiểu ra chuyện gì đó, khóe miệng anh hơi cong, vươn tay viết một chữ “Tưởng” và một cái dấu chấm hỏi lên tấm gương đang phủ kín một tầng hơi nước mỏng vì nước nóng bốc lên trong bồn rửa mặt.
Tô Đường bất đắc dĩ mà gật đầu.
Người đến chính là Tưởng Tuệ.
“Em thấy mắt bà ta vừa đỏ lại sưng, có vẻ vừa khóc xong, chắc là bị ba anh mắng nhiều lắm.”
Thẩm Dịch nhìn cô không biết nên khóc hay cười, anh vươn tay xoa xoa cánh tay cô mấy lần như đang an ủi con mèo cưng của mình, chẳng đợi lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, anh đã nhấc chân đi ra khỏi toilet.
Tô Đường mắt thấy anh đang đi về hướng cửa thì vội vàng đuổi sát theo sau, đứng chắn trước cửa cản anh lại.
“Anh muốn gặp bà ấy à?”
Thẩm Dịch gật đầu.
“Không thể để luật sư ra mặt giúp anh sao?”
Thẩm Dịch nở nụ cười mỉm bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tô Đường hiểu ý anh, không phải không thể, mà là anh không muốn.
Tô Đường chau mày, “Em sợ bà ta sẽ cắn anh.”
Thẩm Dịch lẳng lặng mỉm cười, vì không có sức nhiều nên nụ cười ấy lại trở nên hết sức dịu dàng.
Thẩm Dịch vươn cánh tay không bị Tô Đường giữ chặt, viết mấy chữ lên cánh cửa.
—— Có em ở đây, bà ấy không dám đâu.
Tô Đường bị anh trêu bèn bật cười, cô quả là không thể phản bác lại lời anh, đành phải đổi kéo tay thành khoác tay, chuẩn bị khoác tay Thẩm Dịch cùng anh đương đầu với người chưa kịp mở miệng nói đã bị cô đóng sầm cửa lại.
Vừa mở cửa ra thì đối mặt với Tưởng Tuệ mặt đỏ bừng đang mím chặt môi.
Tưởng Tuệ không dịch chân một bước, bà ta vẫn đứng ở chỗ ban đầu, một tay đang giơ lên giữa không trung, thoạt nhìn như đang lấy hết dũng khí chuẩn bị gõ cửa lại lần nữa.
Tô Đường hơi ngẩn người.
Tưởng Tuệ vừa rồi đứng ngoài cửa trông có vẻ rất hối hận xấu hổ, Tô Đường nhìn qua lỗ mắt mèo chỉ thấy bà ta chỉ làm cho có lệ, giờ thì nhìn lại giống như phần nhiều hối hận xuất phát từ nội tâm.
Tô Đường tin rằng Thẩm Tư Niên nhất định sẽ có cách để bà ta trả lại di thể của mẹ Thẩm Dịch, cũng có thể để bà ta ra mặt với tư cách là một y tá mà nói lời xin lỗi với Thẩm Dịch vì những việc làm do nhất thời kích động, nhưng nếu ai đó nói bà ta có thể buông bỏ những nỗi toán hận hơn hai mươi năm qua coi như không còn gì thì Tô Đường không tin.
Nếu Thẩm Tư Niên có năng lực làm chuyện đó, sao không làm sớm hơn chứ?
Hình như Tưởng Tuệ không nghĩ đúng lúc này cửa sẽ có người mở nên nhất thời đứng sững tại chỗ.
Ba người đứng nhìn nhau, vẫn là Thẩm Dịch phản ứng trước, anh nghiêng người nhường đường vào rồi vươn tay làm tư thế mời Tưởng Tuệ vào phòng.
Lần gặp mặt Tưởng Tuệ trước đó còn chưa tới hai tư tiếng, Tô Đường cảm thấy, Tưởng Tuệ trước mắt cô đây và bà ta lúc ở văn phòng làm việc hôm qua quả là hai người khác nhau.
Dung mạo hay dáng người vẫn là như thế, nhưng khí chất giơ tay nhấc chân lúc này đã không còn vẻ khéo léo trẻ trung như lúc ấy nữa, bà ta không trang điểm cũng chẳng mặc áo blouse trắng, chỉ mặc chiếc áo gió màu nâu nhạt còn bên dưới là chiếc quần màu hồng đào cùng đôi giày thể thao sắc hoa, trong tay là chiếc túi xách màu đen, giống như một căn nhà biệt thư đã được trang hoàng lộng lẫy sau một đêm đã bị phá hủy trở thành một đống đổ nát phế liệu.
Thảm thì đúng là thảm thật, quả là thảm đến khó chịu.
Tô Đường không mở miệng cũng chẳng thèm nhìn bà ta.
Tưởng Tuệ cũng không nhìn Tô Đường, ánh mắt nhìn thẳng về phía anh, Thẩm Dịch mời bà ta ngồi xuống sofa, Tưởng Tuệ lắc đầu.
“Không ngồi, không ngồi...”
Trong chất giọng yếu ớt khàn khàn của Tưởng Tuệ còn có chút run rẩy, hai tay đan chặt vào nhau, bất an xoa xoa.
“Thẩm Dịch, hôm qua dì đã nói những lời thiếu tôn trọng với mẹ con... hôm nay dì xin lỗi con và cả mẹ con nữa.”
Tô Đường nhăn mày quay đầu nhìn về phía Thẩm Dịch.
Hai câu giải thích này tuy rằng đơn giản quá rồi, nhưng đối với một người muốn để bà ta nói xin lỗi phải uốn lưỡi ba lần như Tưởng Tuệ mà nói, những lời giải thích thẳng thắn rõ ràng ấy lại có vẻ thành khẩn hơn nhiều.
Thẩm Dịch hơi mím môi, không tỏ vẻ nhận mà cũng chẳng từ chối, anh vươn tay lên, động tác thủ ngữ rất chậm mà nói với Tưởng Tuệ một câu.
—— Mẹ tôi đang ở đâu?
Chắc hẳn đây là lần đầu tiên Thẩm Dịch dùng thủ ngữ nói chuyện với bà ta, Tưởng Tuệ hơi ngạc nhiên, chân tay luống cuống, bà ta quay đầu nhìn sang Tô Đường.
Thẩm Dịch cũng nhìn về phía Tô Đường, ánh mắt đầy ẩn ý nở nụ cười mỉm mà dùng thủ ngữ hỏi cô một câu mà Tưởng Tuệ nhìn mà chẳng hiểu gì cả.
—— Em có thể dịch hộ anh không?
Tô Đường hơi ngẩn ra rồi cũng hiểu ý mà cười gật đầu.
Cũng chính trong căn phòng bên này lần đầu tiên cô gặp Tưởng Tuệ thì mới quyết định học thủ ngữ, ước nguyện ban đầu là vì muốn thay anh nói chuyện, cô nhớ và anh cũng còn nhớ.
Tô Đường đột nhiên nhận ra, trong lúc vô tình cô và Thẩm Dịch đã vẽ rất nhiều những đường cong khép kín, có thể sẽ phải đi qua một vài đường quanh co, nhưng đều không đứt đoạn, không có khoảng trống, không có lỗ thủng, mỗi một ước nguyện ban đầu đều có thể tạo ra một kết quả thích hợp, không hề có lỗ hổng.
Tô Đường dịch nguyên văn lời Thẩm Dịch nói cho Tưởng Tuệ nghe, bà ta không chút suy nghĩ, vội vàng trả lời, “Đang ở nhà tang lễ rồi, dì không làm gì mẹ con cả, chỉ đưa thi thể bà ấy qua đấy thôi, đưa đi một cách đường hoàng, chi phí cần trả dì cũng đã làm hết rồi...”
Thẩm Dịch nhẹ nhàng gật đầu.
—— Làm phiền bà rồi.
Tô Đường thản nhiên dịch câu kia của anh như một lời ra lệnh tiễn khách xong thì đã làm hết những thủ tục giúp Thẩm Dịch mở cửa tiễn khách rồi, bỗng thấy Tưởng Tuệ mím chặt đôi môi nhợt nhạt sau khi đã tẩy trang, rồi lại nhìn Thẩm Dịch ấp a ấp úng nói một câu lộn xộn không có ý nghĩa gì cả.
“Con... ba con nói chuyện với con, con xem... con có thể...”
Có lẽ là khẩu hình miệng của Tưởng Tuệ quá mức mơ hồ, Thẩm Dịch không đọc được hết, anh có chút khó hiểu quay sang nhìn Tô Đường.
Tô Đường nghe thấy rất rõ ràng, nhưng cũng không hiểu Tưởng Tuệ đang muốn nói gì, cô chỉ có thể từ lời của Tưởng Tuệ mà nhắc anh, “Có phải ba anh đã nói với anh chuyện gì không?”
Thẩm Dịch hơi nhíu lông mày, hoang mang lắc đầu.
Tưởng Tuệ có chút nóng nảy, bà ta gấp đến độ trong giọng nói còn nghe rõ được sự run rẩy.
“Ông ấy nói ông ấy đã nhắn tin cho con rồi...”
Tô Đường nghe xong mà ngạc nhiên.
Cô có cảm giác không đủ căn cứ nhưng lại thấy rất hợp lý, trông bộ dạng Tưởng Tuệ đến đây có vẻ không phải để giải thích xin lôi mà là đến để cầu xin Thẩm Dịch làm gì đó.
Những lời vừa rồi mặc dù Tưởng Tuệ nói khá nhanh nhưng lại rất rõ ràng, Thẩm Dịch nhìn bà ta nói xong, liền chau mày đi tới bên cạnh bàn trà, xoay người cầm lấy chiếc di động bên cạnh hộp cơm.
Chắc hẳn tin nhắn của Thẩm Tư Niên được gửi đến lúc Thẩm Dịch đang nôn chết đi sống lại trong toilet, Thẩm Dịch chạm nhẹ lên màn hình vài lần sau đó nâng di đọng lên cẩn thận đọc, càng đọc mặt mày lại càng nhăn lại, có vẻ như càng lúc càng bế tắc, có lẽ là hiệu quả của khăn nóng đã hết, sắc mặt Thẩm Dịch trông vô cùng khó coi không thê tả được.
Tô Đường nhìn sang Tưởng Tuệ, bà ta vẫn đứng thẳng người bất động, hai tay giao nhau nắm chặt đến mức trắng bệch ra.
Thẩm Dịch rất thông minh cũng rất lý trí và kiên định, nếu đã nhờ vả anh chuyện gì thì anh sẽ làm với một trăm phần trăm tấm lòng, nhưng Tô Đường nhất thời nghĩ không ra, Tưởng Tuệ lại có chuyện gì phải tới cầu xin Thẩm Dịch mới được.
Bà ta đầu tư cổ phiếu thua lỗ rồi sao?
Thẩm Dịch nhíu mày nhìn màn hình di động vài phút, sau chạm lên bàn phím ảo gõ chữ lao xao tầm mười phút, trong lúc đó chỉ nghe thấy tiêng rung lên từ di động của Thẩm Dịch vài lần, còn lại đều im lặng và căng thẳng.
Người thực sự đang căng thẳng cũng chỉ là hai người Thẩm Dịch và Tưởng Tuệ, Tô Đường không biết bọn họ đang lo lắng chuyện gì, nhưng bầu không khí quả thật quá ngột ngạt, ngột ngạt đến mức khiến cho người chẳng hiểu gì đây cũng có cảm giác lo lắng theo.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Dịch khẽ thở phào một hơi trước, rồi từ từ thả lỏng chân mày đang dựng thẳng lên kia, rồi anh gõ mấy chữ trên màn hình di động mà đưa cho Tô Đường.
Câu này là anh muốn nói với Tưởng Tuệ, Tô Đường không hiểu ý của anh là gì nhưng vẫn đọc thay anh.
—— Tôi đã liên lạc với luật sư của mình rồi, cậu ấy sẽ thay tôi hỗ trợ cảnh sát xử lý chuyện này, hy vọng dì có thể tích cực phối hợp với bọn họ.