Cà phê được mang lên chưa được hai phút, Trần Quốc Huy vừa mới thuận miệng hỏi Tô Đường một hai câu về chuyện công việc thì Thẩm Dịch đã xuất hiện ở cửa.
Tô Đường vẫy vẫy tay với anh, Thẩm Dịch mỉm cười đi tới.
Trần Quốc Huy đứng dậy bắt tay anh: “Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Dịch mỉm cười gật đầu, mang theo ý xin lỗi vì đã để ông ta đợi lâu.
Tô Đường dịch vào trong, nhường một chỗ cho Thẩm Dịch ngồi.
Thẩm Dịch ngồi xuống đối diện với Trần Quốc Huy, Tô Đường nhận ra, hai người đàn ông này đều mặc theo phong cách cẩn thận tỉ mỉ, áo sơ mi trắng vest đen cà vạt sẫm màu, Thẩm Dịch như ông vua màn ảnh vừa bước trên thảm đỏ Oscar, còn Trần Quốc Huy thì giống như chủ một nhà nông quay ngoại cảnh chuyên mục Nông thôn gió mùa (1).
Nông thôn gió mùa: tạp chí điện tử cho nhà xuất bản Đại học nông nghiệp Sơn Đông chịu trách nhiệm ghi âm và ghi hình – Nguồn baike.
Một người điềm đạm khiến người ta không nhìn thấu bên trong, một người kiêu ngạo xen lẫn lo lắng thấp thỏm không che giấu được.
Nói thật, Tô Đường cũng không biết Thẩm Dịch hẹn Trần Quốc Huy đến đây để nói chuyện gì.
Lúc Thẩm Dịch nhờ cô giúp chuyện này cũng chỉ dặn cô đến đây, theo những gì Thẩm Dịch gõ trên di động hôm đó, cô chỉ cần làm Trần Quốc Huy ký vào tờ thỏa thuận này là được, phần còn lại anh sẽ giải quyết dễ dàng.
Nhỡ làm không tốt thì phần thỏa thuận này sẽ biến thành khế ước bán thân hoặc là giấy gọi của tòa án.
Trần Quốc Huy nở nụ cười đầy mùi thương nhân, gõ nhẹ hai cái lên tờ bản thỏa thuận kia: “Thẩm tiên sinh, việc này giống như chuyện bé xé ra to thì phải?”
Thẩm Dịch khẽ nhíu mày, cánh môi mang theo độ cong dịu dàng hơi mím lại.
Anh hơi do dự một chút, rồi cầm tờ bản thỏa thuận kia tới trước mặt mình, lật một mặt ra, lấy bút từ trong túi áo, viết vài chữ lên mặt sau của trang cuối trong bản thỏa thuận, nở nụ cười xin lỗi đưa tới trước mặt Trần Quốc Huy.
—— Xin lỗi, trợ lý của tôi đang làm việc, tạm thời không đến được, Tô Đường lại không biết quá nhiều thủ ngữ, hi vọng ông có thể nói rõ ràng một chút, và ít dùng thành ngữ thì chúng ta có thể tiết kiệm chút thời gian, để tránh làm lỡ công việc buổi trưa của ông.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Quốc Huy nói chuyện với Thẩm Dịch bằng cách này, ông ta nhìn những hàng chữ chỉnh tề trên giấy mà hơi ngơ ngác, lại ngẩng đầu nhìn Tô Đường, thấy được chút tự trách giữa hai hàng lông mày của cô.
Ban đầu cô quyết định học thủ ngữ là vì muốn được giống như Tần Tĩnh Dao, vào những lúc thế này giúp Thẩm Dịch trao đổi với người khác không gặp chướng ngại gì, cuối cùng Thẩm Dịch tốn nhiều tâm tư dạy cô lâu như vậy, đến lúc quan trọng cô vẫn chỉ có thể ngồi ở bên mà nhìn không….
Cho dù là thiệt hay giả thì Trần Quốc Huy ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ: “Được….”
Thẩm Dịch mỉm cười gật nhẹ đầu với Trần Quốc Huy, để cảm ơn ông ta, rồi lại lấy bản thỏa thuận vừa kí tới trước mặt mình, tiếp tục viết xuống dưới.
—— Ông cảm thấy những điều khoản này không hợp lý, hoặc là cảm thấy không cần phải ký một bản hiệp nghị như thế, đúng không?
Thẩm Dịch nghiêm túc mỉm cười, còn nụ cười của Trần Quốc Huy vẫn không được dễ chịu cho lắm.
Tối qua Thẩm Dịch đưa bản thỏa thuận này cho cô, Tô Đường chỉ đọc qua một lần, bình tĩnh mà xem xét thì những điều khoản này rất quá đáng, quá đáng đến mức dù cô hoàn toàn không biết gì đến luật thương mại thì vẫn cảm thấy dù Trần Quốc Huy có cắn răng đồng ý thì cơ quan luật pháp cũng không chấp nhận được.
Nhìn kỹ những gì Thẩm Dịch viết xuống thì Tô Đường mới kịp hiểu, Trần Quốc Huy dù cắn vỡ răng cũng không phàn nàn gì nội dung những điều khoản này.
Ông ta cũng đã ký tên vào rồi, lúc này mà còn phàn nàn thì chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Tô Đường đột nhiên cảm thấy, Thẩm Dịch mỉm cười như vậy giống như đang ngâm mình trong một đống suy nghĩ xấu xa không thấy được.
Quả nhiên Trần Quốc Huy không chọn ý đầu tiên: “Ngay từ đâu tôi đã thành tâm thành ý…”
Có lẽ đột nhiên nhớ đến đã đồng ý với Thẩm Dịch là không nói thành ngữ tục ngữ, Trần Quốc Huy dừng một chút, điều chỉnh nụ cười, nhấn mạnh lại: “Thẩm tiên sinh đã biết từ lâu là tôi rất chân thành muốn hợp tác với Thẩm tiên sinh, những điều khoản trong đây quả thực là làm khó nhau nhưng không tính là quá khắc nghiệt, những điều này là có thể làm được…”
Trần Quốc Huy thở dài: “Thật ra chuyện như vậy, Thẩm tiên sinh chỉ cần nói là được, Thẩm tiên sinh có nghiên cứu về pháp luật, nói thuật, nội dung này dù đưa lên tòa án cũng không có hiệu lực pháp luật, một người quân tử đi thỏa thuận mà biến thành thế này, tổn thương tình cảm biết bao.”
Tô Đường rất muốn dùng gót giày giẫm mạnh vào chân Trần Quốc Huy.
Da ông ta dày quá rồi, dày đến mức có thể nói với Thẩm dịch bốn chữ ‘tổn thương tình cảm’.
Khi ông ta cho người ta đến bệnh viện tặng quà cho ba Thẩm Dịch sao không nhắc đến ba chữ đó?
Cuối cùng cô chỉ vùi đầu nhấp một ngụm cà phê, dùng cà phê để nuốt câu nói tục bên miệng xuống.
Dường như Thẩm Dịch đã quên sạch sẽ việc Trần Quốc Huy đã làm gì, nhìn rõ ràng những lời Trần Quốc Huy nói xong, anh ngại ngùng mỉm cười gật gật đầu, rồi viết thêm một câu.
—— Đây là lần đầu tiên tôi thử hợp tác thế này, nếu có gì không phải thì mong ông có thể hiểu cho.
Những lời của anh toát lên vẻ tha thiết, Trần Quốc Huy cũng nghiêm chỉnh nói: “Không sao… Tôi chỉ nói thế thôi, Thẩm tiên sinh nói vậy thì quá lời rồi.”
Thẩm Dịch mỉm cười gật đầu, lại cầm bút viết.
—— Ông có thể đề điều kiện với tôi.
Trần Quốc Huy không nói gì, quay ra mở cặp công văn tùy thân, rút ra một cái iPad, có vẻ đã chuẩn bị từ sớm, mở khóa màn hình xong đưa cho Thẩm Dịch.
Tô Đường nhìn lướt qua, chỉ thấy là một văn kiện file pdf có pass.
Thẩm Dịch cầm lấy iPad của Trần Quốc Huy rất chân thành, Trần Quốc Huy cũng không giục anh, lấy di động cúi đầu xuống loay hoay.
Hai người yên lặng gần năm phút, Tô Đường mở to mắt nhìn hai người kia trầm mặc cúi đầu, như hai người vô tình ngồi đối diện với nhau trong sảnh chờ xe, một mình chờ đợi mà không liên qua gì tới nhau.
Tô Đường chưa bàn bạc chuyện làm ăn với ai bao giờ, nhưng mờ hồ cảm thấy, bầu không khí bàn chuyện làm ăn không giống thế này.
Rốt cuộc vẫn là Trần Quốc Huy để di động xuống trước, ngẩng đầu lên nói chuyện với Tô Đường: “À này, Tiểu Tô, gọi đồ uống cho Thẩm tiên sinh đi.”
Thẩm Dịch yên lặng nhìn màn hình iPad, hoàn toàn không phát giác ra.
Tô Đường cười: “Tổng giám đốc Trần, không phải vừa rồi tôi đã nói sao, chuyện tôi có thể làm cũng đã xong rồi, phần còn lại là chuyện của ông và anh ấy, ông cứ tự lo liệu.”
Trần Quốc Huy không biết phải đáp sao.
Đây cũng là một trong những điều mà Thẩm Dịch đã dặn, không cho cô đi, cũng không cho cô đáp bất kỳ câu hỏi nào của Trần Quốc Huy, chỉ để cô ngồi ở đây. Tô Đường không đoán được nguyên nhân, nhưng lúc này ngẫm lại thì đột nhiên cô cảm thấy Thẩm Dịch dặn dò cô như ông bố dặn dò cô con gái quý báu khi ra ngoài, không nên chạy linh tinh, không nên nói chuyện với người xấu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh
Tô Đường bất giác nở nụ cười sung sướng lại không hợp thời điểm.
Trần Quốc Huy thấy nụ cười của cô thì khó hiểu, nhưngkhông nhắc lại chuyện gọi đồ uống cho Thẩm Dịch, cho đến khi Thẩm Dịch xem hết phần văn kiện này, thả iPad lại trên bàn, ông ta mới ngẩng đầu lên nói với anh: “Đây chỉ là suy nghĩ sơ bộ, nếu như Thẩm tiên sinh có đề nghị gì thì chúng ta có thể hẹn một buổi khác để thảo luận một chút.”
Thẩm Dịch cười, nụ cười đúng mực dưới ánh mặt trời lại có vẻ vô cùng thấu đáo.
Không đợi Thẩm Dịch có câu trả lời thuyết phục, trong không gian yên tĩnh của quán cà phê đột nhiên vang lên tiếng rung điện thoại.
Tiếng đó truyền tới từ người Thẩm Dịch, Trần Quốc Huy vô thức liếc điện thoại trong tay mình.
Anh cười cười xin lỗi, lấy di động ra khỏi túi, gõ nhẹ mấy cái trên màn hình, Tô Đường thấy sắc mặt anh tối đi một chút và nặng nề hơn, trong lòng như bị nhéo một cái.
Cô tin rằng nhất định Thẩm Dịch có kế hoạch, vẻ mặt này có ý gì, Tô Đường suy đoán.
Ngoài nét mặt trầm xuống thì Thẩm Dịch không còn cảm xúc gì khác, Tô Đường ngồi bên cạnh anh, có thể thấy rõ anh khẽ cong môi, cúi đầu rũ mắt xuống, gửi lại tin nhắn chỉ có hai chữ cho người ở đầu dây bên kia.
Lúc ngẩng đầu lên thì cười áy náy với Trần Quốc Huy.
“Thẩm tiên sinh nếu bận thì hôm nay tôi không quấy rầy nữa, chúng ta hẹn hôm nào dư dả chút thời gian thì nói chuyện tiếp.”
Thẩm Dịch gật đầu.
Trần Quốc Huy cất bản thỏa thuận và iPad vào cặp công văn rồi đứng dậy, khách khí bắt tay với Thẩm Dịch: “Hôm nào thời tiết tốt, tôi mời Thẩm tiên sinh đánh Golf.”
Thẩm Dịch mỉm cười gật đầu.
Không biết có phải đến gần thời gian bữa tiệc trưa nên gấp, bước chân Trần Quốc Huy có vẻ vội vàng.
Trần Quốc Huy vừa rời bàn được mười bước thì hai người trong dăm ba vị khách ít ỏi trong quán cà phê đứng dậy bước ra cửa, đột nhiên cả quán cà phê như một bộ phim ít người xem vừa kết thúc vậy.
Có một người đàn ông trung niên ngồi cách bàn bọn họ không xa uống cà phê đọc sách cũng đứng dậy, uống sạch cà phê trong chén rồi đi về phía Tô Đường và Thẩm Dịch.
Người đàn ông đến gần, Tô Đường mới thấy quyển sách ông cầm chính là quyển sách mới xuất bản của anh.
“Nghe trong yên tĩnh”
Người đàn ông này mặc bộ đồ trung trung hàng nội địa, cả người toát lên khí chất lãnh đạo bước tới, giơ quyển sách trong tay cho Thẩm Dịch: “Có nghĩ đến việc làm ở cơ quan tôi không?”
Tô Đường đứng bên người Thẩm Dịch, ngẩn người suýt há hốc miệng.
Trong thời đại thay đổi việc trong chớp mắt này, ngay cả việc đào người cũng đơn giản thẳng thừng như vậy à….
Hình như Thẩm Dịch không thấy bất ngờ, cười ngại ngùng rồi lắc đầu kiên quyết.
Phản ứng của Thẩm Dịch có lẽ nằm trong dự liệu của người đàn ông đó, ông cười thở dài một hơi, đặt nhẹ quyển sách lên bàn: “Này chàng trai, cậu nên đàng hoàng một chút nhé, những người có đầu óc như cậu mà chủ tâm bày mưu vào chúng tôi thì chúng tôi cũng không đỡ được, cho nên chúng tôi sẽ liệt cậu vào đối tượng nghiệp vụ quan trọng dài hạn, lúc nào cũng nhìn chằm chằm cậu đấy.”
Thẩm Dịch cười tươi, gật đầu mạnh, tỏ ý cam đoan.
Người đàn ông nói xong, cầm bản thỏa thuận thuộc về Thẩm Dịch, bắt tay anh rồi bước nhanh đi mất.
Lúc Tô Đường hồi thần lại thì người đàn ông kia đã biến mất tại cửa quán cà phê.
Lúc này, cả quán cà phê to như vậy chỉ còn hai người bọn họ và người phục vụ đi ra từ sau quầy bar, bắt đầu dọn đồ.
“Ơ!” Tô Đường nắm lấy cánh tay Thẩm Dịch, kéo ánh mắt anh từ cửa quán cà phê về: “Người đó là ai, sao anh lại để ông ấy cầm bản thỏa thuận đi!”
Vui vẻ trong ánh mắt anh đột nhiên tăng lên, anh dang tay ôm chặt lấy Tô Đương.
Trái tim Tô Đường vừa nhảy lên cổ thì giờ đây an toàn rơi xuống.
Thẩm Dịch đang chúc mừng thắng lợi.
Dù cô không biết anh chiến thắng thế nào nhưng cô cảm nhận được.
Thậm chí Tô Đường còn có cảm giác, Thẩm Dịch vẫn luôn giữ cô ở đây chính vì giờ phút này.
Thẩm Dịch ôm cô chừng nửa phút, quần áo trước ngực Tô Đường đều được nhiệt độ cơ thể Thẩm Dịch truyền qua.
Tô Đường đoán, nếu ở một nơi không có người ngoài cũng không có cameras thì chắc Thẩm Dịch sẽ chọn một cách nhiệt tình hơn, xứng với tâm trạng tốt đẹp của anh bây giờ để chúc mừng một phen,
Lúc này có điện thoại gọi đến cho Thẩm Dịch, một số máy lạ, điện thoại Thẩm Dịch rung trên bàn hai cái rồi tự động dập máy.
Tô Đường dở khóc dở cười vỗ lưng cái người ‘Không trong vùng phủ sóng’ này.
Thẩm Dịch thả cô ra, cầm điện thoại trên bàn, bỏ qua cuộc gọi nhỡ từ số lạ theo thói quen, mở note gõ một câu rồi cười đưa cho Tô Đường.
—— Họ là người của Ủy ban điều tiết chứng khoán.
Tô Đừng sửng sốt.
Ủy ban điều tiết chứng khoán…
Đời này Tô Đường chưa từng quen biết ai trong các cơ quan tổ chức, nhưng ít nhiều cô cũng có hiểu chút chút, những người đó giống như công an cảnh sát trong giới tài chính, cảnh sát sẽ lo việc quấy rối cộng động, trị an, còn bọn họ sẽ lo vấn đề trật tự trong tài chính.
Tô Đường trợn tròn mắt, giật mình hiểu ra: “Hai người vừa rồi đi ra ngoài theo Trần Quốc Huy cũng vậy sao?”
Thẩm Dịch cười gật đầu khen ngợi.
Tô Đường có thể từ đôi mắt dịu dàng trong veo như hồ nước của Thẩm Dịch mà thấy đôi mắt mình vẫn đang trợn tròn: “Anh mời bọn họ đến ư?”
Thẩm Dịch lắc đầu, lấy di động trong tay Thẩm Dịch, cúi đầu đánh chữ.
—— Bọn họ đến xử lý một vài vấn đề liên quan đến Triệu Xương Kiệt, anh đang phối hợp làm việc với bọn họ, thuận tiện mời bọn họ phối hợp với anh.
“Vừa rồi… Vừa rồi những gì anh biết, và những gì anh để ông ta nói…” Tô Đường sững sờ khoa tay múa chân vòng vòng: “Đều là lấy chứng cứ sao?”
Thẩm Dịch dường như cẩn thận thưởng thức lời nói của Tô Đường, sau đó gật nhẹ đầu.
Thẩm Dịch yên tâm như tất cả đã kết thúc rồi, nhưng Tô Đường vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Anh ký tên lên bản thỏa thuận kia rồi, không sao chứ?”
Nụ cười trên mặt anh dưới ánh mặt trời như sáng lên, một tay khẽ ôm chặt eo Tô Đường, cúi đầu hôn lẹ lên hàng mi nhíu lại của cô, như một câu trả lời chắc chắn, vừa dịu dàng vừa kiên định, sau đó anh buông tay ra, cầm lấy quyển sách vừa rồi người đàn ông kia để trên bàn, mở trang bìa, đưa tới trước mặt Tô Đường.
Trên quyển sách Thẩm Dịch đưa cho cô chỉ viết lời khích lệ không ký tên, quyển sách này thì khác, không có bất kỳ lời gì, chỉ có một chữ ký ở góc phải, đường nét rất đẹp, dù nhận ra được là tên Thẩm Dịch, nhưng lại khác hoàn toàn với chữ ký trên hai bản thỏa thuận, cũng khác với chữ ký trên quyển sách của Lục Tiểu Mãn.
Tô Đường ngạc nhiên, Thẩm Dịch lại vui vẻ đưa di động tới.
—— Nội dung bản thỏa thuận kia là do anh và người của Ủy ban điều tiết chứng khoán soạn ra, khi anh ký tên thì bọn họ cũng chứng kiến, đó không phải là chữ ký của anh, chỉ là anh ký tên lên thôi, không có vấn đề gì đâu. Đây mới là chữ ký chính thức anh dùng trên giấy tờ, bao gồm cả giấy tờ ngân hàng, ký tên chính thức lên hội sách thì có chút không an toàn, anh chỉ ký lên cuốn sách này để chuẩn bị đưa cho mẹ, hi vọng là em không để ý.
Tô Đường thở phào một cái, an tâm cười rộ lên, lườm anh một cái, khóe môi cong lên: “Sao lại không để ý chứ, anh không ký tên như vậy cho em, là không tin em hử.”
Thẩm Dịch biết cô đang trêu anh, nụ cười càng tươi hơn.
—— Anh tin em, nhưng anh càng hy vọng sẽ giúp em dễ dàng hơn chút.
“Dễ dàng gì?”
—— Dễ cầm quyển sách kia đi khoe với người khác.
Tô Đường tức giận bởi cái người tự cảm thấy mình vô cùng tốt, nắm tay đấm nhẹ vào ngực anh, rồi chẳng thèm để ý đến anh, phồng má quay về ngồi trên ghế sofa, cầm chén uống một ngụm cà phê lạnh thật to.
Tô Đường thả chén xuống, vươn tay rút một tờ giấy ăn, vừa định đưa tay lau những bọt sữa bên môi thì cổ tay bị Thẩm Dịch bắt lấy.
Thẩm Dịch ngồi xuống bên cạnh, tay kia véo nhẹ cằm cô, quay mặt cô hơi nghiêng qua bên, nụ cười còn đậm đà hơn cả chén Latte, sau đó anh hôn xuống, chăm chú mút lên những bọt sữa thơm nồng trên môi cô.
Có vẻ như thế còn chưa đủ, Thẩm Dịch còn muốn cả hương cà phê đậm đà sót lại trong miệng cô.
Nhân viên phục vụ đang dọn dẹp cách đó không xa làm như mắt điếc tai ngơ.
Thẩm Dịch lưu luyến kết thúc nụ hôn, gò má và môi ửng đỏ lên, tây trang vốn thẳng thớm cũng có vài nếp nhăn, cúc áo cũng lỏng ra, cổ áo trong thì hơi lệch, Tô Đường thấy vậy chỉ muốn tìm một nơi để lột sạch anh.
Tô Đường tuyệt đối không che dấu ham muốn khát khao mạnh mẽ của bản thân, Thẩm Dịch bị ánh mắt như thế của cô nhìn chằm chằm vào, cánh môi khẽ cong lên, sửa sang lại tất cả những dấu vết bất thường trên quần áo như không có việc gì, sau đó cầm điện thoại gõ mấy chữ, mỉm cười vô hại đưa cho Tô Đường mặt vẫn còn đỏ.
—— Lần đầu tiên nếm cà phê ở đây, hương vị rất ngon.
“….”
Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười, nhấc chân đá bắp chân anh, trừng mắt: “Đáng ra nên phát cho anh một tượng Oscar bằng đồng… Anh nhìn mình bây giờ, lại nhìn tin nhắn vừa rồi xem, lại đi theo anh vài ngày nữa, đến khi bà ngoại đi du lịch về thì em sẽ vào viện an dưỡng nằm vì bệnh tim mất!”
Thẩm Dịch nhếch môi cười, nghiêm trang sờ lên nơi ngực trái Tô Đường, cười không dứtkhi Tô Đường đen mặt đẩy móng vuốt ra.
Thẩm Dịch dựa lên ghế sofa cười một lát mới cầm điện thoại lên, mở tin nhắn mới nhất đưa đến trước mặt Tô Đường.
Tô Đường nghiêm mặt nhận lấy.
Đây là đối thoại của Thẩm Dịch và một người được lưu là ‘Tôn (Ủy ban), tổng cộng chỉ có hai tin nhắn, đầu tiên là tin người đó gửi tới, thứ hai là Thẩm Dịch trả lời.
—— 10:42:37 đăng ký, đã kiểm soát.
—— Cảm ơn.
Tô Đường ngẩn người, đột nhiên nhớ đến người nào đó được Thẩm Dịch nới rộng thời gian.