Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 94: Hồi mười hai (16)

Tạng Cẩu nhìn ông một cái thật sâu.

Nói đoạn, nó hỏi:

“ Ông có biết ai là Phượng Sơn Thần Long hay không?? ”

“ Mỗ sinh ra ở Phượng Sơn, lộ Lạng Giang, tên chữ lấy là Ứng Long. Cậu thử đoán xem. ” 

Nguyễn Phi Khanh tủm tỉm cười, khiến hai đứa nhỏ chẳng đoán nổi ông nghĩ gì trong đầu.

Chỉ đến khi Tạng Cẩu đưa chiếc trống con ra, nói mấy câu với ông, thần sắc Nguyễn Phi Khanh mới thoáng qua vẻ nghiêm túc.

Sáng hôm sau…

Trương Phụ cho tổ chức một buổi lễ cực kì long trọng ngay ở cửa biển Kì La. Một là tạ thiên tạ địa, hai đặng ca ngợi hoàng đế Trung Hoa, ba để luận công ban thưởng cho chư vị tướng sĩ.

Lão cho xây một cái bình đài đơn sơ, cao khoảng ba xích. Tứ phía giong cờ, bát phương căng lụa, kèn trống nổi lên đinh tai nhức óc. Phàm tướng sĩ nào được xướng tên thì bước lên bình đài đó mà nghe phong thưởng.

Tạng Cẩu, Phiêu Hương, hai cha con Hồ Quý Li đều là tù binh, nên càng xem càng mất hứng. Đặc biệt là Hồ Nguyên Trừng. Mùi vị nước mất nhà tan, đúng là không dễ chịu gì cho cam. Chớ nói là những kẻ cướp nước còn đang ăn mừng, tâng công nhau ngay trước mặt mình.

Liễu Thăng có công phá binh voi ở Đa Bang, đáng lẽ cũng phải được ban thưởng thật lớn. Song cậu chàng chẳng những từ chối, trong đại lễ còn không thấy bóng dáng đâu.

Trương Phụ cũng chẳng coi ấy là khinh thường hay tỏ thái độ. Lão biết thằng nhãi đó không tầm thường, sau này ắt là người làm chuyện lớn. Thế nên cũng không ép Liễu Thăng làm gì.

Tạng Cẩu nhìn Mạc Thuý ngang nhiên đi lên trước ba quân, chân co eo duỗi cố làm vẻ bệ vệ. Y trước là có công lao dẫn đường khiến quân Minh thắng trận Mộc Hoàn, sau lại tóm được Hồ Hán Thương. Trương Phụ bèn hứa cho y chức quận vương Giao Chỉ, lại thưởng vàng lụa hàng xấp.

Tạng Cẩu nhìn gã hàng tướng vênh vênh váo váo mà hận đến ngứa cả xương. Nếu không phải Hoàng Phúc đang nhìn nó chằm chằm, thì nó đã phi lên bình đài cho tên hàng tướng kia mấy nhát rồi.

Thế nhưng lúc này nó chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt, tức anh ách trông kẻ thù không đội trời chung vừa trợn mắt nhìn nó khinh khỉnh vừa nhe răng cười phe phé đầy khả ố mà thôi.

Tiệc tàn, Trương Phụ bèn nhìn qua chỗ tù binh. Ánh mắt của lão khoá chặt lấy Hồ Nguyên Trừng, người hãy còn chưa hết bàng hoàng về chuyện ngày hôm qua. Những lời sau cùng của Hồ Hán Thương ấy, từng chữ từng chẽ có khác nào từng chữ chuỳ sắt nện vào đầu người anh hùng đâu?

Mạc Thuý không đợi Trương Phụ phải nói, đã cao giọng ra lệnh:

“ Giải chúng nó lên đây! ”

“ Oan quá! Oan quá… ”

“ Các người là lũ ác ôn lươn lẹo, gắp lửa bỏ tay người, chó đàng cáo điếm. Mồm thì nam mô, bụng rặt một bồ dao găm. Lúc chúng tao đến thì bắt phục dịch đủ đường, bây giờ còn trói bọn tao ra đây?? ” 

“ Huuuu hhhu, chúng mày là lũ gắp lửa bỏ tay người, nói một đằng làm một nẻo. Bà trù các người sống thì khắc chết cha chết mẹ, chết rồi bị quỷ tha ma bắt. ”

“ Các tướng ông tướng bà trên đầu trên cổ xét soi cho đám dân đen chúng con. Chúng con là dân cày dân bừa chứ có phải gian tế gian bái gì đâu? ”

Tạng Cẩu và Hồ Quý Li có nội lực cao nhất, thành ra đã nghe thấy tiếng khóc than văng vẳng trước tất thảy mọi người khác trong đám tù binh. Hồ Quý Li chỉ lắc đầu, thở dài rồi nhìn sang hướng khác. Thằng nhỏ đứng phắt dậy trước tiên, nheo mắt nhìn về hướng có tiếng khóc.

Chỉ thấy một đám lính lác dùng thương dài, roi mây xua một đám mấy trăm dân thường về phía cửa biển Kì La. Nhác thấy áo quần những người này lam lũ rách rưới, mặt mũi lấm lem, nó bèn đoán họ là nạn dân vì buổi loạn lạc mà tan nhà nát cửa, phải đến nương nhờ quân Minh.

Tiếng khóc. Người khóc nấc lên. Có người nói kẻ sĩ thân ngoài chiến trường, đã nghe quen tiếng người ta than khóc. Sau này có nghe tiếng người kêu khóc, cũng không mảy may xúc động nữa vì tim đã cứng lại như đá rồi. 

Kẻ đó ắt đang dối trá, hoặc đang nói phét chứ chưa từng dẫm lên tấc đấc ngoài sa trường nào.

]

Sĩ tốt hai nước nhìn nạn dân than khóc, không ai là không chột dạ. Lại nghĩ đến một lúc nào đó, người nhà của mình cũng có thể bị giải đi như người ta xua lợn thế này, bất giác sợ hãi.

Trương Phụ mặc kệ những lời oán thán chửi bới lão hiểu chưa đến hai phần mười, lại cho phân nạn dân làm mấy nhóm. Nói đoạn, lão cho người giải từng nhóm nhỏ lên bình đài, bắt quỳ theo hình chữ nhất. Mặt nạn dân hướng ra phía biển.

Họ Trương đứng lên chỉ vào mặt Hồ Nguyên Trừng, quát to:

“ Này họ Hồ kia, bản hầu đã hết kiên nhẫn rồi. Ta đếm đến mười, nếu còn không đồng ý giao bản vẽ Thần Cơ sang pháo ra đây thì chớ trách bản hầu vô tình. ”

Hồ Nguyên Trừng giật mình, ngẩng đầu lên bình đài, thấy nạn dân bị ép quỳ gối mà lòng nguội như tro.

Trương Phụ lại cố tình để người dịch lại những gì lão nói cho nạn dân. Mạc Thuý còn cố tình khích:

“ Hồ tướng quốc nổi tiếng nhân nghĩa, cắn rơm cắn cỏ mà xin thì ông lại mở lòng cứu mạng cho không chừng. ”

Khi biết tính mạng mình chỉ tuỳ vào một ý niệm của Hồ Nguyên Trừng, thì bắt đầu quay ra lạy lục, van lơn.

“ Cứu, cứu chúng tôi. Hồ tướng quốc, xin ngài cứu chúng tôi. ”

“ Hồ tướng quốc, xin ngài mở dạ từ bi. Tôi còn mẹ già, con nhỏ. Tôi không muốn chết! ”

“ Không sao đâu con. Đừng khóc. 

Con nghe bác nói rồi đấy, Hồ tướng quốc là người nhân nghĩa, chắc chắn dẽ không nhìn chúng ta chết đâu. Ngài ấy chắc chắn sẽ cứu chúng ta mà. Nín đi con. ”

Hồ Nguyên Trừng ngơ ngác nhìn lên trời, nhìn xuống đất, rồi lại ngắm. bàn tay mình. Lòng bàn tay y đã đẫm mồ hôi tự bao giờ.

Phải làm sao đây??

Về lí, chẳng việc gì chàng phải cứu những người này. Chính họ đã quay lưng với Đại Ngu trước, đến hàng quân Minh. Kết quả hôm nay, phải chăng là tự làm tự chịu? Hồ Nguyên Trừng cũng chẳng nợ họ cái gì. Lại nói, vì cứu những nạn dân đã đầu hàng này, mà liên luỵ vô vàn nghĩa sĩ ái quốc trong thiên hạ liệu có đáng chăng?

Song về tình, lại khó mà buông tay.

Cha ông vẫn dạy một giọt máu đào hơn ao nước lã, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Huống chi Hồ Nguyên Trừng vốn chỉ cần một câu nói, là có thể cứu được hết thảy những sinh mạng ấy.

“ Mười! ”

Trương Phụ lạnh lùng đếm tiếng cuối cùng xong, bèn xách đao lên. Lão sải bước những bước dài, đao lia một đường thẳng tắp.

“ Khônggg!!! ” – Hồ Nguyên Trừng giật giọng hét theo bản năng, nhưng đã quá muộn.

Già có, trẻ có, gái có, trai có. Từng đấy cái đầu người rơi xuống lớp sóng bạc đầu. Biển khơi cuộn trào, mây trời xoay chuyển, sấm nổ rung trời như tiếng ai đang rống giận.

Trương Phụ cười khẩy, chĩa đao về phía biển lớn đang gầm thét, mà quát:

“ Người Việt các người đều tự hào cha rồng mẹ tiên, thế thì lúc này cha kính yêu của các người đang ở đâu?? Chẳng phải cũng bất lực giương mắt ếch trước sức mạnh của thiên triều ta à?? ”

Nói đoạn, tung cước đạp từng cái thây xuống biển.

Bất ngờ, biển khơi lặng xuống. Mặt nước phẳng lặng in lấy màu trời xám ngắt, không gợn một con sóng. Thế nhưng, cái thứ im lặng ấy u ám ảm trầm, chứ không phải cái im lặng bình yên, càng không phải sự yên tĩnh đầy bất lực.

Trương Phụ vẫy tay, quát:

“ Đem đám tiếp theo lên! ”

Lại thêm một nhóm nạn dân nữa được giải lên bình đài, ép phải quỳ gối.

“ Ta lại thấy nôn nao rồi. Lần này nhà ngươi chỉ có thời gian chín tiếng đếm thôi. Nếu còn không trả lời, đám “ gian tế ” này sẽ đi đời thêm một nhúm nữa. ”

“ Quân khốn nạn! ”

Tạng Cẩu rít lên. Lần trước nó cũng xin tha mạng cho tù binh, nhưng Trương không hề nghe. Lại thêm chuyện lần này và vụ Mạc Thuý càng khiến nó căm tức. Thằng bé toan nhào tới, thì đã có người tóm cổ giữ nó lại. Ngoái đầu, té ra là Nguyễn Phi Khanh.

“ Đừng phí mạng. Hoàng Phúc là kẻ võ công siêu quần, không thua bảy tông sư của nước ta bao nhiêu. Mắt không thấy, tai không nghe là tốt nhất. ”

Hồ Phiêu Hương cũng gật đầu:

“ Y đánh ngang tay với Khiếu Hoá tăng, Cẩu không phải đối thủ đâu. ”

“ Nhưng… ”

“ Liều chết, không thành công cũng thành nhân ư? Đấy là tư tưởng của kẻ hèn. Còn mạng, là còn có thể đấu tiếp, thì sợ gì không thắng? Ngàn năm dân ta còn chờ được, nữa là chỉ một lúc. ”

Nguyễn Phi Khanh trầm giọng, nói.

Tạng Cẩu hít sâu một hơi, nhưng không sao nén được cơn giận, chân khí trong người bắt đầu dâng trào như muốn chạy loạn. Nó tung quyền đấm mạnh xuống, nứt toác cả phiến đá xanh mới bình tĩnh lại được một chút. 

Thời gian lại tiếp tục trôi, tiếng dân van nài cứ vãn dần. Thay vào đó là những lời trách móc, than thân.

“ Bỏ đi, hắn không chịu cứu chúng ta đâu. ”

“ Thế mà cứ luôn mồm nói toàn là nhân nghĩa, té ra cũng chỉ là hạng nói suông. ”

Hồ Nguyên Trừng không ngừng tự vấn. Cứu hay không? Buông hay giữ? Đều do một ý niệm.

“ Chín! ”

Trương Phụ lạnh lùng đếm tiếng cuối cùng, đoạn vác đao lên chém tiếp một đường dài.

“ Hắn chơi xấu. Rõ ràng là mới có tám tiếng đếm. ”

Tạng Cẩu nghiến răng, thì thầm.

Một khi đã ghét ai, người ta thường để ý những cái xấu nhỏ nhất của đối phương.

Hồ Phiêu Hương cười khổ:

“ Bây giờ lão đang nắm đằng chuôi, tám hơi thở hay chín hơi thở thì có gì khác nhau?? Đều do lão ta quyết cả. ”

Cũng có những lúc dù sự thực có phũ phàng, người ta cũng vẫn phải chấp nhận.