Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 4: Hồi hai (2)

Lại kể tới chỗ Tông Đỗ nhờ được bộ tướng là Dân Hiến liều mạng cản bước quân Minh mà chạy được về thành Đa Bang. Y thúc ngựa phi ngay về tướng phủ của mình, oang oang cái miệng ra lệnh cho hạ nhân.

" Mau rót nước, đem hết vàng bạc châu báu lụa là gấm vóc ra đây, càng nhiều càng tốt. ”

Hạ nhân y lệnh mà làm, một đứa tì nữ bưng chén nước nóng lên.

" Lão… lão gia… nước chè đây ạ. ”

Tông Đỗ đánh trận đã lâu, cổ khô họng bỏng bèn vơ lấy chén nốc cả. Nước trà mới pha xong hãy còn ấm, y lại uống vội, tí nữa thì phun cả ra ngoài. Sẵn cơn lộn ruột vì thua trận, y quát to:

" Á à, con khốn nhà mày dám láo với ông hả?? Láo này!!! Ông cho mày láo này!! ”

Tên tướng dồn hết tức giận lên chén sứ trong tay, táng một phát vào đầu cô bé. Thiếu nữ đáng thương ấy chẳng kịp kêu một tiếng, chỉ nghe choang một tiếng, cô đã vật ra đất. Trán cô nứt toác, máu chảy be bét, cô tì nữ chết bởi sự bạo ngược của Đỗ.

Vơ vét tài sản trong phủ tướng xong xuôi, Đỗ vội vàng nhảy lên ngựa, cứ để mặc xác cô tì nữ ở lại. Đoạn y cho người mở rộng cửa tây, bỏ thành chạy trốn trong đêm về phía Hoàng Giang. Dân tình nghe tiếng vó ngựa rền vang bèn tỉnh giấc. Ra xem thì thấy tường thành đông, nam thủng lỗ chỗ. Chỉ cần quân Minh kéo đến, không cần mở cửa thành cũng vào được. Quân Hồ đóng trú trong thành thì đã biệt vô tăm tích. Người dân ngơ ngác nhìn nhau, hoang mang không biết làm gì.

Lại kể chuyện Liễu Thăng tung hoành giữa chiến trường không ai địch nổi, chỉ thoáng chốc đã giết thẳng đến tường thành. Bộ tướng thứ hai của Nguyễn Tông Đỗ ở Đa Bang là Thái Bá Nhạc giục ngựa ra cản. Liễu Tử Tiêm vừa rồi dùng bộ Nhạc gia thương pháp của danh tướng Nhạc Phi đánh đâu thắng đó không có đối thủ. Vừa thấy Thái Bá Nhạc, nhìn thủ pháp đã biết y là cũng là danh gia dùng thương, nhất thời nổi lòng háo thắng. Cậu bèn vung roi ngựa, múa thương đón đầu.

Keng!!!!!

Thương dài của hai người đụng nhau, toé cả lửa. Ánh thép trong đêm rọi sáng khuôn mặt hai vị tướng đang quần thảo lẫn nhau. Thái Bá Nhạc thấy đối phương còn rất trẻ, không khỏi khinh thị. Nào ngờ Liễu Thăng đột nhiên giở quái chiêu. Cậu nằm sát xuống thân ngựa, người trượt nghiêng sang bên tựa như sắp ngã. Ngọn thương trong tay rung lên, quét thẳng vào hai chân trước con ngựa của Nhạc. Điều đó khiến Thái Bá Nhạc giật nảy cả mình, may mà nhanh tay ghìm cương, khiến chiến mã trồm lên kịp thời. Nếu không, để cho Liễu Thăng dùng thương phạt đứt hai chân ngựa, thì y chết chắc.

Liễu Thăng thắng thế một chiêu, cười lớn:

" Tướng An Nam hoá ra cũng chỉ có thế, nội trong bốn chiêu nữa ắt lấy được mạng nhà ngươi. ”

Biết người thiếu niên này chẳng phải hạng xoàng, Nhạc vội vàng thay đổi thái độ, nghiêm cẩn đối địch. Y chẳng thèm nói một lời, cứ lầm lì như cục đất dốc hết những ngón tủ, độc chiêu của mình ra mà đánh. Ba chiêu qua đi, hai người ngang tay. Đến chiêu thứ tư, Liễu Thăng rơi xuống hạ phong.

Hai người múa thương giục ngựa chạy thành vòng tròn, giao chiến càng lúc càng thêm ác liệt. Đánh tiếp hơn năm mươi hiệp, Liễu Thăng dần dần thất thế. Cậu ta còn là thiếu niên, trong khi đối thủ đã là đàn ông trưởng thành. Về mặt sức lực Bá Nhạc chiếm ưu thế rất lớn. Kinh nghiệm chiến trận của Liễu Thăng lại càng không bằng Nhạc. Lúc gã dùng đến các đường biến hoá thương thuật hiểm ác cậu đã phải chật vật lắm mới hoá giải nổi. Trong đó, một lần Liễu Thăng còn suýt chết dưới ngón Hồi Mã Thương bất ngờ của Nhạc.

Đánh thêm hai mươi hiệp, Liễu Thăng đã thấy kim thương nặng trìu trĩu như bị đổ chì. Cơ bắp nóng bừng lên như có lửa, họng bỏng rát, còn người thì cứ ướt nhẹp vì mồ hôi. Động tác cậu thoáng chậm lại để hô hấp lấy sức. Nhạc chớp được thời cơ ấy bèn đâm liên tiếp hai phát, quả nhiên Liễu Thăng nâng thương đỡ không kịp chỉ đành ngả người ra sau hết cỡ, lưng chạm sát lưng ngựa để né. Nhưng cậu nào biết đó chỉ là hư chiêu của Thái Bá Nhạc. Thấy đâm không trúng nhát thứ nhất, lúc ngọn thương lao ra lần thứ hai Nhạc đã xiết chặt tay quanh thân thương, sau đó đổi từ đâm thành đập. Thân thương bằng sắt giáng vào ngực một phát nặng như sét đánh, khiến Liễu Thăng hộc cả máu mồm. Biết là đánh tiếp thì chỉ có đường chết, thiếu niên vội vàng thúc ngựa bỏ trốn, tráng chí bị đả kích một phen không nhẹ. Nhớ lại lời lẽ ngông cuồng khi trước, Tử Tiêm thẹn đến nỗi chỉ ước sao có bìa đậu phụ rơi từ trên trời xuống nện chết cậu đi cho rồi.

Thái Bá Nhạc đang định thu quân cố thủ, chợt nghe thuộc hạ báo lại đại tướng Nguyễn Tông Đỗ đã bỏ thành tháo chạy, tức thì như bị dội cho một gáo nước lạnh. Y lòng nguội như tro, chợt nghĩ đến thảm cảnh sau khi thành bị phá, lửa giận lại nổi lên nữa.

Nhạc đã có ý liều mạng, vội vàng đổi một con ngựa khoẻ truy đuổi Liễu Thăng, thề rằng có chết cũng phải kéo theo một tướng của đối phương.

Liễu Thăng hăng máu tiến quá gần chân thành Đa Bang. Hơn nữa trước đó còn giục ngựa chạy gấp suốt nửa canh giờ đuổi đánh bại binh nhà Ngu. Thắng thì cũng thôi, nay vừa thua trận làm sĩ khí mất hết, sức lực cuồn cuộn khi nãy như tiêu tan hẳn. Cậu cảm thấy mỏi mệt chỉ muốn ngủ, nhưng cuối cùng vẫn cố cắn môi cho bật máu. Cơn đau khiến Liễu Thăng thoáng tỉnh táo lại.

Tiếng vó ngựa hoà lẫn trong tiếng gầm của Thái Bá Nhạc truyền tới từ sau lưng, Liễu Thăng biết truy binh đã đuổi tối, lúc này mà ngủ thì chỉ có chết. Hai gót thúc liên tục vào bên sườn chiến mã, hai tay đánh cương không ngừng giục nó chạy nước đại. Thế nhưng người biết mệt, lẽ nào ngựa thì không? Chiến mã rong ruổi chở Liễu Thăng vừa chạy vừa đánh suốt gần một tiếng không nghỉ, đã bắt đầu thấm mệt nên tốc độ giảm xuống. Thái Bá Nhạc mới đổi ngựa khoẻ, chiến mã của Liễu Thăng lại không thuộc địa hình quanh thành nên chẳng mấy chốc đã bị bắt kịp.

Vút!

Liễu Thăng nghe tiếng gió, đoán biết là bị đánh lén. Cậu nghiêng người trên yên ngựa né hiểm được một thương thọc từ sau lưng. Mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng, biết vừa rồi chỉ chậm một tích tắc là gáy đã bị mũi thương xuyên thủng. Sợ hãi tạo nên động lực, bản năng muốn sống khiến Liễu Thăng chẳng kịp nghĩ nhiều, tiếp tục vung cương thật gấp. Nhưng trời tối mờ làm chiến mã của cậu lọt chân đúng vào hố đất. Chỉ nghe cộp một tiếng giòn tan, chân ngựa đã gãy đoạn. Con chiến mã ngã khuỵu ra trước, đẩy Liễu Thăng văng khỏi lưng nó ngã mạnh về phía xa.

Lăn một vòng trên cỏ, lực của cú ngã đã bị Liễu Thăng hoá giải một phần nhưng đá nhọn dưới đất vẫn cứa rách mặt, má và hai tay câu. Máu pha lẫn với bùn lạo xạo trong miệng, cậu đau đến mức muốn khóc to lên. Nhưng Liễu Thăng không muốn thành một oan hồn dưới thương của người khác, nên chỉ còn cách cắn răng gượng dậy chạy trốn. Cậu cũng hiểu mình chạy không thoát vó ngựa của Bá Nhạc, nên chỉ cầu quân tiếp viện có thể tìm đến đúng lúc.

Không có ai. Đồng cỏ phía trước thì ngày càng rậm rạp. Dưới con trăng đang lên cao dần, thiếu niên xé đồng mà chạy, cảm giác ánh trăng nhàn nhạt như đang giễu cợt mình. Cỏ khô cao lút mặt, gai cỏ chọc vào vết thương khắp người làm cậu khó chịu khôn cùng. Bóng đêm bao trùm khiến cậu hơi có chút thần hồn nát thần tình, nhìn thấy cái cây ụ mối ven đường cũng liên tưởng đến quân giặc. Tử Tiêm cứ dốc hết sức mà chạy, không khí như bị rút cạn khỏi hai lá phổi. Chạy thêm chẳng được mấy chốc, Liễu Thăng cũng chịu chung số phận với chiến mã. Cậu vấp phải một hòn đá và ngã ra, xoay mấy vòng trên thảm cỏ. Nằm thở hồng hộc, trước mắt hiện lên ánh thép, Liễu Thăng quay vội đầu đi và nhắm mắt, đón chờ mũi thương xuyên qua cuống họng mình.

Máu nóng bắn lên đầy mặt cậu.

Một tiếng nổ rền vang, theo sau là tiếng hét thảm khốc vang lên ngay cạnh. Phịch… cuối cùng, âm thanh vật nặng rơi xuống mặt cỏ kéo tấm màn im lặng lên cả không gian. Liễu Thăng sờ lên trán, rồi cổ, thấy yết hầu không có đau. Mó tay xuống ngực bụng cũng không tìm thấy miệng vết thương, cậu nghĩ thầm: [ Hay là đối phương nảy dạ từ bi tha cho mình? ]

Liễu Thăng từ từ mở mắt, phát hiện nằm ngay bên cạnh là thi thể của tướng truy sát mình – Thái Bá Nhạc. Máu tươi rỉ ra từ bên dưới cơ thể y, đọng thành một vũng. Ở giáp lưng có một lỗ thủng cỡ ngón trỏ. Xa xa, con chiến mã của Nhạc đang phi nước kiệu, bỏ chạy vì sợ tiếng hoả mai thình lình vang lên.

Phía sau cậu chừng mấy chục thước, Tạng Cẩu ngồi phịch xuống, khẩu hoả mai rơi khỏi tay. Thằng nhóc mở to đôi mắt, kinh hoảng nhìn xuống đôi tay mình rồi lại nhìn Thái Bá Nhạc. Nói đoạn, nó khóc rống lên.

Tạng Cẩu thấy hai bên đánh nhau chí tử, người chết như rạ thì sợ lắm. Sẵn tiện trong góc lều của Liễu Thăng cũng có một khẩu hoả mai, thế là cậu ta vơ luôn để phòng thân. Sau đó, Tạng Cẩu còn nhìn quân của Trương Phụ bắn súng, cũng học theo cho thuốc súng với đạn vào nòng. Quân Minh dần thắng thế, cậu mới ra khỏi chỗ nấp, vòng qua hai dãy lều trại, đang định bám theo đại quân. Lúc này, Tạng Cẩu mới nghĩ: [ Ngốc, hai bên đánh nhau chí choé còn để ý gì tới mày? Không chạy còn đợi khi nào? ]

Cậu không biết Mộc Thạnh Trương Phụ vẫn còn nghi ngờ cậu là gian tế, đã đặc biệt phái một binh sĩ để ý cậu gắt gao. Tạng Cẩu bèn đổi hướng, nhằm thẳng về phía ngược lại với đại quân mà đi. Cậu thấy như có người thúc thúc mãi vào lưng. Cảm giác khá giống một luồng gió nhẹ nhưng lại có gì đó hơi khang khác. Còn chính xác là khác ở chỗ nào thì cậu chẳng rõ. Tạng Cẩu không biết rằng nó đang đi theo sự chỉ dẫn của " luồng gió ” ấy trong vô thức. Đúng lúc gặp ngay Liễu Thăng bị tướng địch đuổi tới. Tạng Cẩu nhìn xa xa, nhận ra kim thương ngân giáp của Tử Tiêm. Lại thấy người cứu mạng mình sắp chết dưới thương của người lạ, sợ đến độ luống cuống cả chân tay, vậy mà lại gạt chúng cần đánh lửa của khẩu súng.

Phải nói Tạng Cẩu rất may, vác theo khẩu hoả mai đã nạp đạn mà không táy máy nổ súng. Thấy có ánh lửa, Tạng Cẩu giật mình đánh rơi khẩu súng. Cần đánh lửa mồi cháy thuốc súng từ trước, trùng hợp thế nào lúc rơi họng súng lại ngẩng lên, chĩa ngay vào Thái Bá Nhạc. Một viên đạn sắt hình tròn phụt ra khỏi họng khẩu hoả mai và lao về phía Nhạc. Ngực y bị bắn thủng, thương rời tay. Bộ giáp trụ đang mặc cũng bị viên đạn phá hỏng, mảnh giáp mảnh đạn thi nhau cắm ngược vào tim khiến y chỉ ú ớ được mấy tiếng rồi chết mà không kịp nhặt thương đâm Liễu Thăng nhát cuối cùng.

Dạo một vòng quỷ môn quan, Liễu Thăng đến giờ vẫn không kịp hoàn hồn. Còn Tạng Cẩu vừa sát nhân lần đầu, sợ đến nỗi khóc không mở được mắt.

Tông Đỗ thì chạy, hai hãn tướng là Bá Nhạc và Dân Hiến thi nhau tử trận, quân Đại Ngu đã thành một đống rắn mất đầu. Chẳng kiên trì nổi bao lâu, quân Minh đã dày xéo sự phản kháng yếu ớt ấy. Trương Phụ cưỡi ngựa vác đao dẫn đầu, xua quân mượn những lỗ voi trên tường ùa thẳng vào thành. Người dân trong thành lúc này mới phản ứng lại, nhao nhao bỏ trốn tứ tán, nhưng than ôi sức người sao chạy kịp vó ngựa?? Thảm cảnh của thôn Điếu Ngư lại tái hiện, tiếng khóc than vang cả vòm trời. Chỉ tiếc là Tạng Cẩu đang nằm khóc ở một nơi khá xa thành nên chẳng nhìn thấy được.