Lúc bấy giờ thì trời cũng nhá nhem rồi. Ở nơi chiến trường cách chốn này chỉ nửa ngày đường, Hồ Đỗ vừa mới hạ gục Mộc Thạnh trong một cuộc đấu tay đôi đẫm máu.
Kể lại nửa canh giờ trước…
Hồ Xạ và quân sĩ được lính của Đỗ báo tin, thì thấy nuốt nhằm cục than đỏ vào bụng vậy. Chẳng kịp chần chừ thêm, y vội vàng cho quân sĩ tập hợp, đoạn nhanh chóng lên đường tiếp viện Hồ Đỗ.
Đường rừng xa và gập ghềnh, nhiều chỗ có rễ cây mọc trồi lên cản lối. Quân của Xạ cứ theo dòng nước và vết chân mà đi, chẳng mấy chốc đã gặp nhóm tàn binh dưới trướng Tông Đỗ, Công Khôi mà Đỗ cứu trước đó.
Y hỏi han họ một phen, sau khi biết rõ hướng đi của nhánh quân Hồ Đỗ thì cho một bộ tốt dẫn bọn họ về chỗ neo thuyền, cấp thuyền con cho về. Y lại dặn các tàn binh mau bẩm tấu lên Hồ Hán Thương dẫn quân đánh chặn cửa rừng ở phía tây.
Trên đường hành quân, Hồ Xạ một mực thấy lòng nao nao bất an, nhưng không nói rõ ra được vì sao. Y nghĩ:
[ Chắc tại mình sợ thua, nên đa tưởng mà thôi. ]
Hắn tự trấn an mình, nhưng cũng không yên được. Nếu thua trận này thì hắn chết, Hồ Đỗ chết, Hồ Nguyên Trừng chết, Đại Ngu cũng sẽ chết.
[ Từ sau trận chiến ấy, mạng ta thì có xá gì nữa đâu? Lần này dẫu có chết cũng phải đánh cho quân Minh một trận thất điên bát đảo, bảo vệ quân doanh. ]
Đi thêm nửa dặm, Hồ Xạ gặp quân của Đỗ đang nghỉ ngơi bên cạnh một gò đất, phía sau là rừng cây rậm rạp và cỏ cao lêu nghêu. Thấy đang lúc nước sôi lửa bỏng mà cả quân lẫn tướng lại ngừng chân xem cảnh, Xạ ức lắm, chỉ muốn qua mắng tên Hồ Đồ một trận té tát.
“ Bẩm ông, Hồ Đỗ tướng quân lên gò thám thính, nhưng mãi chưa thấy về. Anh em con chưa được lệnh quân, đâu dám đi linh tinh. ”
Xạ nói:
“ Thế thì đi theo ta, một người ở lại đây chờ Hồ Đỗ là được. Tên này thính lắm. Ở đâu có đánh nhau là hắn mò tới được ngay ấy mà. ”
Danh hiếu chiến của Hồ Đỗ đã vang khắp ba quân, ai mà không biết? Quân sĩ cho là phải, bèn lục tục hội với binh của Hồ Xạ.
Quân Đại Ngu dưới trướng xạ tăng lên con số ba vạn. Y cho quân men theo dòng sông, lên mạn tây rồi vòng xuống hướng nam.
Theo những gì được vẽ trên địa đồ, thì quân Minh dự tính bỏ doanh, vòng một đường theo cung tây - nam rồi ập vào doanh trại nhà Hồ.
Hồ Xạ định dẫn quân bám theo tuyến đường của giặc, dẫn quân đánh thọc từ phía sau vào, lại phối hợp với viện binh của Hán Thương tạo thành thế gọng kìm, tương kế tựu kế phá giặc.
Men theo dòng sông thêm chừng một khắc, cả đoàn người phát hiện ánh lửa leo lét phía trước. Cách đó chừng mấy chục thước ta, trên một cái gò cao có độc hai cây si lớn mọc cạnh nhau.
Dưới gốc cây, có một toán vài tên lính Minh đang nghỉ chân bên đống lửa, giở lương khô ra ăn cho lại sức. Hồ Xạ cho sĩ tốt tản các hướng, lúc nào thấy lửa nổi lên là sẽ tổng tấn công từ nhiều phía. Y lại dặn họ để sẵn cung và nỏ chờ lệnh, lại dẫn một đám quân nhẹ nhàng tiến lên lưng chừng gò.
Nói đoạn, hắn rút ngay mấy mũi tên mà ném. Sĩ tốt phía sau lập tức phối hợp buông cung bật nỏ.
Tiễn nhọn bắn bất ngờ làm cả đám địch quân chết hầu hết. Chỉ có tên chỉ huy nhanh tay chộp vai đồng đội đưa ra trước mặt là thoát nạn. Y vội vàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vừa trốn vừa la oang oang:
“ Có địch tập! ”
Hồ Xạ hất tay, một mũi tên khác lao vút ra, găm ngay vào gáy kẻ chạy trốn. Nhưng âm thanh cảnh báo đã thoát ra khỏi cuống họng hắn mất rồi, không sao ngăn được.
“ Tiến công! ”
Sợ lỡ mất thời cơ, Hồ Xạ đành phải đứng bật dậy, phát lệnh tổng tấn công. Hắn nghĩ một khi quân mình giao chiến với kẻ địch, cứu viện của triều đình thấy động phía trước, chắc chắn sẽ biết đường kéo nhau đến hỗ trợ.
Hồ Xạ và cánh quân của hắn kéo nhau lên gò, vừa tiến lên vừa phải giơ khiên che đầu kín mít. Quả nhiên, trên đỉnh gò cao đồi thấp bắt đầu loáng thoáng bóng quân địch. Tên bay, đạn nổ bắt đầu dội xuống quân Đại Ngu.
Cũng như lúc quân đội ập vào doanh trại, y cho quân dàn hàng ngang, che mộc đi trước. Theo sau mới là các binh chủng khác. Cả đoàn người cố sức chạy nhanh, quân lính phía sau cố gắng bắn trả địch quân.
May thay, các gò đất chung quanh không quá cao, nên chẳng mấy chốc mà binh lính Đại Ngu đã giết lên tận đỉnh. Quân Minh cuống cuồng chạy rụt vào doanh, nấp sau rào gỗ lều bạt chuẩn bị phản kích.
Nơi quân Minh đang đóng doanh nằm lọt thỏm giữa một hàng gò cao, đồi thấp. Nhấp nhô hàng đống lều bạt giữa một vùng đất tương đối rộng.
Trên các đỉnh đồi chung quanh, phàm là cây thân gỗ thì đều đã bị Trương Phụ cho quân đẵn xuống gần hết, nay đang được xếp cùng rơm cỏ chung quanh doanh trại thành một lớp rào tạm thời.
[ Đóng đô ở nơi dễ tập kích như thế này, có lẽ do Trương Phụ chủ quan nghĩ quân ta sẽ không phát hiện gian kế của chúng hay sao? ]
Hồ Xạ thoáng chút do dự. Y không lí giải được vì sao họ Trương lại đãng trí đến nỗi đặt quân mình vào thế nguy hiểm. Song… giờ lấy đâu ra thời gian mà suy đi tính lại. Nếu còn không quyết định thì quân Minh trong trại sẽ giới nghiêm cẩn trọng, khi ấy e sẽ phải khổ chiến một phen.
“ Tiến công! ”
Hồ Xạ hét lớn. Vì hành quân gấp gáp không thể mang theo pháo Thần Cơ, nếu không đứng trên đỉnh đồi đỉnh gò mà dội pháo xuống đầu địch thì uy lạc có khác gì trời sập?
Không có pháo, Hồ Xạ đành cho quân đánh giáp chiến. Hơn hai vạn binh mã Đại Ngu kết thành phương trận, dựng mộc che cho nhau rồi cứ thế lao từ trên các đồi xung quanh xuống. Số còn lại người thì kéo cung, kẻ thì giương nỏ bắn yểm hộ đại quân.
Trần Đĩnh xung phong dẫn quân tiến đánh trại giặc, Hồ Xạ nghĩ mình còn phải chỉ huy cung tiễn thủ, bèn gật đầu đồng ý. Được lệnh, Trần Đĩnh bèn tuốt kiếm hét vang, hộc tốc chạy theo đại quân.
Chạy non nửa đường, vậy mà tiếng gầm của hoả pháo chỉ vang lên lưa thưa. Hồ Xạ lập tức thấy ngờ ngợ, đồ rằng có gì đó bất thường ở đây:
[ Không lí nào, quân ta nói họ bị quân Minh tập kích bằng hoả pháo, chứng tỏ kẻ địch có dẫn theo một số mới đúng. Hay chúng bỏ lại chỗ bờ sông? ]
Dù vấp quân Minh phản kháng lại rất dữ dội, song binh mã Đại Ngu dưới sự thống lĩnh của Trần Đĩnh lại chẳng hề nao núng. Như một cơn bão cuồng bạo, quân Đại Ngu khua kiếm múa gươm tràn xuống từ các đỉnh gò. Tiếng hò của sĩ tốt vang lên, cao, cao mãi. Ồn ã, hào hùng giữa một không gian tràn ngập tiếng nổ, tiếng kiếm đao va chạm, tiếng gươm giáo giao tranh.
Tên bay vun vút từ bốn phía. Cung binh do Hồ Xạ lãnh đạo bỏ vị trí địa lợi trên các đỉnh gò, đỉnh đồi. Mấy vạn quân trượt xuống lưng chừng gò, có thể bắn yểm hộ cho bộ binh mới hiệu quả.
Trần Đĩnh hung hãn dẫn đầu ba quân, giọng hò của y cũng là to là rõ nhất. Chân đạp tung rơm gỗ, tay cầm kiếm càng múa càng nhanh. Cổ tay Trần Đĩnh xoay tròn, vũ động sao mà đẹp, vừa dẻo dai vừa dứt khoát. Thanh trường kiếm của y vẩy ra loang loáng bóng trăng. Địch quân chống lại bị chém như chặt mía.
Quân Minh núng thế, thương gãy hết tên gần cạn, bèn hò nhau cầm nào là vò rượu, nào là chum dầu ra đập. Nói đoạn, doanh trại quân Minh chìm trong biển lửa.
Hồ Xạ nhìn doanh trại quân Minh ngập lửa, chắc mẩm địch quân đã bị đánh bại. Y để cung tiễn thủ ở lại giữ chỗ cao, sao đó trượt xuống chỗ Trần Đĩnh.
Y giáp Đĩnh nhuộm máu, chiến bào tung bay trong tàn lửa. Thanh kiếm trong tay y hẵng còn nóng bừng, vì máu, vì lửa, và vì nhiệt huyết nơi chiến trường. Trần Đĩnh ngẩng đầu lên, nhìn con trăng treo cao cao trên đầu. Bất giác, lòng y thổn thức.
“ Lẽ nào Huyết Kiếm Thiên Công này không còn về được Hàng Khoai nữa ư? ”
Trần Đĩnh tự lẩm bẩm một mình, giữa lửa cháy và thi thể bỗng dưng y thấy hoang mang quá. Một dự cảm tương lai hiện lên trước mắt y. Trước khi chết, con người ta hay nhớ lại chuyện xưa. Lần này cũng thế chăng? Có lẽ vậy.
Hắn nhớ, bất giác nhớ về quá khứ, về căn nhà lụp xụp gần phố Hàng Than, cách Hoàng Thành chỉ mấy bước chân. Ngoài trừ thanh Huyết Ẩm kiếm đã gãy rụp, hoen rỉ trong thiên lao thì căn nhà là di vật cuối cùng của sư phụ hắn.
Trở lại chiến trường Hàm Tử…
Hồ Xạ bước nhanh tới chỗ Trần Đĩnh. Lửa cháy ngút trời, khiến vết máu trên thân y khô nhanh lại. Trần Đĩnh vẩy kiếm, chuyện cũ lướt nhanh qua đầu y, tất cả chỉ mất một phút đồng hồ.
“ Tình hình thế nào? ”
Nghe Hồ Xạ hỏi, Trần Đĩnh mới từ tốn tra kiếm vào bao, đáp:
“ Bẩm tướng quân, địch quân trong trại đã bị quét sạch. ”
“ Ừm. Tốt lắm. Báo với mọi người mau rời khỏi nơi này. Chốn này địa thế hung hiểm, không tiện ở lâu. ”
Xạ phất tay, đang định phất cờ ra hiệu thì đã có tiếng hô đánh hô chém vang lên ở bao trùm khắp các đỉnh đồi, đỉnh gò. Tiếng Tàu! Xì xà xì xồ thế này thì đích thị là tiếng Tàu.
Hồ Xạ nghĩ trong khi phóng mắt quan sát.
Quả nhiên, cung thủ và nỗ thủ của quân Đại Ngu đang bị ép phải chùn bước liên tiếp bởi một nhánh quân lạ. Lực chiến đấu của địch không quá cao, song có số lượng áp đảo. Quân Hồ lại toàn là cung binh, nỗ binh, lực đánh sáp lá cà có hạn nên đội hình quân Đại Ngu liên tục bị ép dạt lui.
Bốn phương, tám hướng không ngớt thi thể quân Hồ bật ngửa ra sau, trượt dài một đường xuống tận chân dốc.
Cung binh nhà Hồ biết cố chống chỉ có chết, chẳng còn cách nào ngoài từ bỏ chỗ cao là đỉnh đồi, kết viên trận lui nhanh về sau lấy cứ li. Vừa lui, họ vừa bắn tên ngược lại sát thương quân địch.
“ Nguy! Là mai phục! Trần Đĩnh, mau dẫn anh em bộ binh mở đường máu xông phá vòng vây. ”
“ Được! ”
Trần Đĩnh đáp gọn, kiếm rời vỏ nghe soạt một cái. Hai người mỗi người dẫn theo nửa quân số, một đánh lên phía bắc, một quay đầu chặn hậu đề phòng quân Minh tràn lại từ phía tây.