Tạng Cẩu ném đôi lọng vào ngọn lửa, lấy tay phủi bớt tro tàn trên người. Lúc này mặt mũi cậu chàng lấm lem đen đuốc, khiến nụ cười toe toét của cậu chàng càng lộ rõ hơn.
“ Bệ hạ, xuống được khỏi lầu mà không dùng khinh công, có phải chúng tôi thắng rồi không? ”
Hồ Phiêu Hương nói xong, lại thi nửa lễ với lão, cười mà rằng;
“ Cũng phải cảm ơn bệ hạ, nếu không phải ngài cho phép mang kiếm Thuận Thiên lên lầu thì e lúc nhảy xuống bọn tôi đã bị lửa đốt bị thương. Mà như thế thì thế trận này phải đảo chiều rồi. ”
Cô nàng lặng lẽ chờ xem phản ứng của Chu Đệ.
Lão sẽ nổi giận?
Sẽ lật lọng?
Dù thế nào, thì cũng sẽ phải lộ ra tác dụng thứ hai của cuộc cá cược.
Thế nhưng, Chu Đệ lại chỉ bình thản vỗ tay tán thưởng một cái, rồi nói:
“ Quân vô hí ngôn. Hai người nếu đã thắng trận này, thì có thể ra về. Ba ngày sau quả nhân sẽ cho người đến truyền chỉ, cho hai ngươi biết việc cần làm. ”
Dứt lời, lão bèn phất tay, cho quân xử lí đám cháy rồi rời khỏi.
Một tên thái giám trông có vẻ biết việc, hiểu chuyện thì thay Chu Đệ dẫn bốn người ra khỏi cấm cung, mặc kệ cho về phủ đệ. Thái độ sảng khoái thái quá này của Vĩnh Lạc đế càng khiến Nguyễn Phi Khanh, Hồ Nguyên Trừng và Phiêu Hương thấy bất an. Ngay cả Tạng Cẩu cũng cảm thấy có gì không đúng. Chu Đệ chẳng nhẽ từ bỏ kiếm Thuận Thiên dễ dàng như vậy sao? Song cậu chàng nghĩ nát óc cũng không thể lí giải được, nên đành gác chuyện này sang một bên.
Hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương thử ra cửa thành dò la, quả nhiên ngay từ lúc hai người lên lầu Vọng Nguyệt Chu Đệ đã hạ thánh chỉ đóng cổng thành giới nghiêm ba ngày, không cho ai ra vào. Trên cáo thị thì viết là làm như vậy để truy quét trọng phạm, đặng yên lòng dân. Quân thủ thành cũng được cắt cử đông gấp ba bình thường, thành thử Tạng Cẩu muốn lẻn ra ngoài như cái cách hôm kia cậu chàng lẻn vào thành cũng đành bó tay chịu thua.
Biết đã bị giam lỏng, hai người chỉ có cách trở về phủ của Hồ Nguyên Trừng, án binh bất động.
Mấy ngày tiếp theo, Chu Đệ quả nhiên cắt cử độ năm trăm quân đến đóng xung quanh phủ, vây chật kín như nêm cối. Đối ngoại thì nói là để bảo đảm an toàn cho trăm họ trong lúc truy quét nghịch tặc.
Sau cơn hung hiểm, Hồ Nguyên Trừng bèn đóng cửa ru rú trong nhà, hai người Tạng Cẩu cũng chỉ biết nói chuyện với Nguyễn Phi Khanh làm vui.
Hồ Phiêu Hương có hỏi đến Thanh Hằng, thì được biết là từ sau khi Lí Bân hủy hôn bỏ đi biệt xứ thì cũng không rõ tung tích của cô nàng nữa.
Lúc này, ba người đang nói rõ đầu đuôi sự thể chuyện xảy ra trong mộ cổ của Thánh Chèm. Suốt cả buổi trời, Nguyễn Phi Khanh chỉ biết im lặng mà nghe. Ông lại nhìn đao Lĩnh Nam và kiếm Thuận Thiên, chặc lưỡi than rằng:
“ Ai mà ngờ nổi đồng đen lại là vật từ hơn sáu trăm năm sau. ”
Ngừng một chốc, Hồ Phiêu Hương rốt cuộc mới lên tiếng:
“ Có chuyện này con nghĩ mãi mà không hiểu. Cao Biền chẳng nhẽ không tính đến chuyện dân mình quật cường quá, bất chấp cảnh cáo của Mã Viện mà nhổ bật trụ đồng lên sao? ”
Nguyễn Phi Khanh đáp:
“ Bác thì không tính là tay cự phách, song cũng biết chút ít về thuật địa lí phong thủy. Nếu trận này sinh ra để cướp khí long mạch nước ta, thì nếu nhổ sớm thời hạn, chỉ tổ khiến long mạch nước ta thất thoát ra ngoài, đến mức khô kiệt mà tiêu vong. Hắn không được gì, nhưng ta thì mất hết. Hạng người này cũng nham hiểm thật. ”
Hít sâu một hơi, ông lại nói:
“ Song, Cao Biền rời khỏi đời Tần khi nào? Nếu như y rời khỏi rồi, mộ Lý Thân mới được khởi công thì cái người tên Tả Ao kia cũng là hạng đáo để đấy. Vào thời Tần, Tả Ao ắt hẳn đã từng giao thủ với Cao Biền, vậy nên ông mới biết được tài phép của họ Cao mà chuẩn bị cơ quan trong mộ để chuyên trị đối phó y. Trái lại thì Cao Biền hẳn cũng đã lường trước chuyện con thắc mắc, nên mới cố tình nói lộ cho đối thủ hậu hoạn khôn lường nếu phá trận sai cách. Y làm như thế, một là đe dọa để Tả Ao không thể phá trận bừa. Hai là có thể ép ông ở vào cái thế nếu ném chuột thì vỡ bình quý, buộc lòng phải lưu truyền chuyện này trong dân gian, bảo vệ trận pháp giúp hắn.
Song cái anh Tả Ao kia cũng chẳng vừa, cố tình dạy dân nếu gặp chuyện thì ném đá chôn vùi, xóa sạch vết tích trụ đồng đi. Cao Biền sơ sểnh bỏ qua điểm này, nên đi tong cả ván cờ. Y muốn vớt vát đôi chút, đến trộm mộ của Lý Thân, thì lại trúng ngay sắp xếp của Tả Ao. ”
Nguyễn Phi Khanh nói xong bèn nhún vai, kết luận:
“ Đấu đá tính kế nhau xuyên suốt mấy trăm năm, hai người Tả Ao – Cao Biền đúng thật là đôi kì phùng địch thủ hiếm có đấy. ”
Hai người Tạng Cẩu nghe mà hết hồn.
Nếu suy đoán của Nguyễn Phi Khanh là thật, vậy thì cậu chàng thoát được nanh vuốt của Cao Biền thực là có phần may mắn.
Hồ Phiêu Hương chợt nhớ đến một yêu cầu của Chu Đệ, bèn hỏi sang chuyện khác:
“ Bác này, độ ba tháng trước bác có gửi thư cho con bảo nước Nam có người đến gặp, quả nhiên sang tháng có ông Khiếu Hóa tăng đến giúp phá giải trận Tam Thiên Đại Thiên thế giới, bí mật gửi cho con cái túi thơm. Nếu không có ông ấy chưa chắc chúng con phá được mộ thánh Chèm lấy kiếm Thuận Thiên. Ắt hẳn, người mời sư Khiếu Hóa sang ắt là bác. Con chỉ nghĩ, cất công sang tận đây chẳng nhẽ chỉ để nói mấy lời đó thôi sao? ”
Nguyễn Phi Khanh cười, đáp:
“ Quả không giấu được con. Nhưng bác lại thắc mắc là rốt cuộc con làm thế nào mà cái gì cũng nhét được vào đây thế? ”
Nói đoan lấy hai ngón tay đẩy nhẹ vào trán Hồ Phiêu Hương. Cô nàng ôm đầu cau mày kêu khẽ một tiếng, đoạn nghiêng người tránh đi.
Ngừng một chốc, ông bèn nói:
“ Thực ra Quốc Tử Giám có chuyện muốn nói với bác, ngặt nỗi hiện tại biên cương phòng vệ nghiêm mật, nửa bước khó đi.
Gặp dịp có người quen của Khiếu Hóa tăng đến xin sách vở nói về chìa khóa Loa thành, cao tầng mới bảo họ đánh tiếng với sư thầy nhờ chuyển lời giúp cho một lần, coi như là một cuộc bán mua. Chính nhờ có ghi chép của Quốc Tử giám, chúng ta mới biết trận Rồng Không Đuôi có liên can tới lần đi sứ đó của Thánh Tổ. ”
Tạng Cẩu thầm nghĩ:
[ Những “ người quen ” này hẳn là bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn chứ không ai khác. ]
Hồ Phiêu Hương bèn hỏi:
“ Lạ nhỉ, Quốc Tử Giám nhọc công đến thế để chuyển lời cho bác, ắt hẳn phải là chuyện trọng đại lắm đây? ”
“ Chút chuyện nội bộ của Quốc Tử Giám thôi, cháu đâu cần tra khảo bác như phạm nhân thế chứ? ”
Nguyễn Phi Khanh nhún vai, đáp.
Hồ Phiêu Hương bèn cười:
“ Con đâu dám, chẳng qua, Chu Đệ trước nay vẫn để ý nhất cử nhất động của ta. Chuyện Khiếu Hóa tăng đến tìm bác chuyển lời e rằng y sớm đã biết rồi. Mà nay, bọn con còn phải làm giúp y một chuyện thì mới yên được. ”
Cô nàng nói đến đây thì ngừng, hấp háy mắt nhìn ông bác.
Nguyễn Phi Khanh thở dài, nói:
“ Cứ án theo những gì hai đứa cá cược với hắn, thì chúng ta còn phải làm giúp hắn một việc. Song, lúc này hắn muốn gì chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết. Thành ra, muốn chiếm lại tiên cơ từ trong tay hắn thì đúng là khó khăn vạn phần. ”
Hồ Phiêu Hương bèn nói thêm:
“ Muốn cướp được tiên cơ, thì phải lường trước được hắn muốn gì. Mà yêu cầu của hắn lại rất có khả năng là liên quan đến những gì bác và thầy Khiếu Hóa tăng nói với nhau. ”
Nguyễn Phi Khanh chầm chậm thở ra một hơi, nói:
“ Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là một vài chuyện ai ở nước Nam cũng biết, đại khái là: Trùng Quang đế Trần Quý Khoáng, hai vị Đặng Dung, Nguyễn Cảnh Dị đều tuẫn quốc. Quân Minh không được lòng dân, chiến loạn nổi lên liên miên, tiêu biểu có mấy người Nguyễn Chích, Nguyễn Liễu, Nông Văn Lịch. Song hai người sau thì đều đã trúng độc kế của Nguyễn Huân mà chết thảm, nghĩa binh dưới trướng tứ tán. ”
Ông ngừng một chốc, rồi thấp giọng:
“ Ngoài ra, Quốc Tử Giám còn báo với bác là đã phái ba vị sứ giả Hộ Long tìm kiếm, bảo vệ chân mạng thiên tử ẩn trong dân gian. Song chuyện này được nói bằng ám hiệu chỉ có các đời Tế Tửu mới hiểu, ngay cả Khiếu Hóa tăng cũng không hiểu ông ấy nói cái gì với bác. Hàng quan ngày xưa bác cũng có quen biết, ngoại trừ bản thân bác ra không còn người thứ hai hội đủ yêu cầu này. Thế nên, có thể loại trừ khả năng Chu Đệ sẽ bắt các con cản trở ba vị sứ giả. ”
Tạng Cẩu bèn hỏi:
“ Nguyễn Huân, hắn có phải hàng tướng Đại Ngu ngày xưa không bác? ”
Nguyễn Phi Khanh đáp:
“ Hắn là chỗ thân thiết với Mạc Thúy, có lẽ hôm ấy cũng góp một tay trong chuyện đốt phá thôn làng của con. ”
Cậu chàng thu chặt nắm đấm, nghiến răng.
Hồ Phiêu Hương đặt tay lên vai cậu chàng, nói:
“ Nóng giận hại thân, đợi khi được tự do, Hương về Đại Việt trả thù cùng Cẩu. ”
Nguyễn Phi Khanh ho khan một cái, rồi lại lườm Tạng Cẩu một cái, cố tình nói tảng sang chuyện khác:
“ Hồi hôm hai đứa vừa làm lễ Tào Khang, nên chuyện vợ chồng xong mà mày đã dắt vợ chạy nhảy ầm ầm thế à? Lại còn đu lọng từ lầu cao mười trượng xuống thì con gái con đứa nào chịu nổi? ”
Hồ Phiêu Hương bèn cười:
“ Hôm ấy mà không có con thì Cẩu thành cục than trên lầu rồi. ”
Nguyễn Phi Khanh nghiêm mặt, nói:
“ Chớ có được nghĩ vậy, sức khỏe làm đầu. Lần này sự tình trọng đại bác mới bỏ qua, chứ sau này không được như thế. Mà con vừa mới thất thân xong không thấy sao à? ”