Song, lúc thấy mặt Lí Thông lộ hẳn vẻ lúng túng, thì y lại trầm hẳn sắc mặt.
Chuyện này cũng không thoát khỏi ánh mắt của Chấn Nguyên tử. Lão trộm nghĩ bấy giờ đã bắt tay với người Mông Cổ để lấy bảo vật, nếu chuyện này truyền ra ngoài thanh danh sẽ bị điếm ô, mất hết thể diện, không còn mặt mũi gì nhìn đời. Thành thử, y cười gằn, nói:
“ Hai vị, bây giờ tiểu tử An Nam đã bị thương, một tay coi như tàn phế. Chẳng bằng ta xuất chiến, giết chết tiểu tử này, coi như tỏ chút thành ý hợp tác của chúng ta. ”
Gia Luật Sở Tài bèn nói:
“ Được! Vậy thì ta sẽ lược trận cho chân nhân, đề phòng vạn nhất! ”
Chấn Nguyên tử nhếch mép, nói:
“ Man nữ này quỷ kế đa đoan, có Gia Luật huynh đài để y nó giúp thì còn gì bằng? ”
Đoạn lão chậm rãi đi lên mấy bước, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, đôi mắt lộ rõ hung quang.
Hồ Phiêu Hương nghĩ thầm:
[ Lão ác tặc này đúng là hạng tiểu nhân bỉ ổi ăn cháo đá bát, uổng công Tạng Cẩu ra tay cứu lão ta một mạng! ]
Cô nàng đảo mắt, lại nhìn về phía cáy thây sắt, cười lạnh:
[ Đã vậy thì mình sẽ dùng kế gậy ông đập lưng ông, cho chúng biết mặt! ]
Đoạn, Hồ Phiêu Hương ghé sát tai bạn, hỏi nhỏ:
“ Này, cậu còn đánh được không? ”
“ Xương bả vai tớ gãy rồi, nhưng tay còn lại vẫn dùng được. ”
Tạng Cẩu nghiến răng, nói nhỏ.
“ Cứ đánh đi, tớ tự có cách khiến lão ăn đủ. ”
Hồ Phiêu Hương khẽ nói, đoạn vừa lấy thuốc băng bó chân cho bản thân, rồi băng cả vai cho Tạng Cẩu.
Chấn Nguyên tử biết võ công Tạng Cẩu không thấp, lại cũng không tin tưởng Gia Luật Sở Tài, thành thử vẫn có ý dè chừng. Chỉ thấy lão tiến từng bước chậm, mắt trừng lớn, căng thẳng phòng bị.
Tạng Cẩu bèn dùng một tay lành mó vào túi áo, phóng Quỷ Diện Phi Châu về phía lão. Chấn Nguyên tử đã sớm dè chừng, nhẹ nhàng khom người, né được. Nói đoạn, lão đề cả song chưởng, hú dài một tiếng rồi búng mình nhảy tới chỗ hai người.
Lão đã quan sát Tạng Cẩu đánh mấy trận, phát hiện thực ra cậu chàng không đem theo nhiều phi châu. Lúc đánh là vừa dùng nội lực phóng ám khí, lại vừa dùng thân pháp để nhặt lại. Bấy giờ có cái thây sắt trấn áp khiến cậu chàng chôn chân một chỗ, không đi đâu được, đúng là thời cơ tuyệt hảo để ra tay giết người.
Tạng Cẩu lại phóng một viên nữa, lần này không hướng vào lão mà nhắm vào mặt sàn dưới chân. Chấn Nguyên tử thấy thế, đoán là cậu chàng muốn dùng phi châu bắn vào dây đồng, điều khiển cái thây đánh lén, lập tức nhảy lui lại hai bước. Quả nhiên dây đồng dưới sàn trúng phải phi châu, cái thây chợt bật dậy tung ngay một đấm ra, nhè đúng chỗ lão chuẩn bị lao tới. Nếu không phải lão phòng hờ từ sớm, thì đã bị đánh cho trọng thương tại chỗ rồi.
Nhưng Quỷ Diện Phi Châu chẳng hề đơn giản. Đánh trúng sàn xong, nó bèn đổi hướng bắn ngược lên, nhằm ngay vào cằm của Chấn Nguyên tử. Lão vội dùng tay áo cuốn lấy viên đạn, chuyển mình bốn năm vòng hóa giải dư kình, rồi mới quăng ngược viên phi châu về phía hai người, cũng nhắm vào dây đồng ngay sát viên gạch mà hai người đang ngồi.
Tuy lão không hiểu tại sao Lí Thông lại không thể điều khiển thây sắt đuổi theo vào chỗ đó, song lão cũng biết, chỉ cần đánh vào dây thì cái thây sẽ tự nhảy vào công kích, không cần dùng đàn điều khiển.
Tạng Cẩu bèn rút viên phi châu thứ ba ra, bắn trả. Hai viên đạn đồng đen đập vào nhau, đồng thời đổi hướng bắn về phía khác.
Chấn Nguyên tử thấy tuy là đánh lén thất bại, nhưng cũng lại khiến Tạng Cẩu buộc lòng phải hao phí thêm một viên phi châu, trong bụng khấp khởi mừng thầm. Lão bèn quát:
“ Để tao xem mày có bao nhiêu ám khí nữa! ”
“ Để giết hạng tiểu nhân như lão… cũng đủ dùng! ”
Tạng Cẩu khịt mũi, đáp.
Chấn Nguyên tử cười gằn, nói:
“ Được. Được lắm! Miệng lưỡi cứng cỏi. Một lát nữa mày quỳ dưới chân ta, hi vọng miệng vẫn cứng được như thế! ”
Miệng nói, tay lại tung ác chiêu, song thủ của lão như đao bén công về phía Tạng Cẩu. Cậu chàng lúc này chỉ còn một tay, giao thủ có phần bất tiện, trước đó dùng vô ngã đầu vẫn chưa hết nhức, thành thử lại ném một viên Phi Châu ra ngăn không cho lão đến gần.
Gia Luật Sở Tài thấy lão bị đánh dạt ra lần nữa, bấy giờ chợt lên tiếng:
“ Chân nhân, hãy chậm đã, tại hạ có mấy lời muốn nói. ”
Chấn Nguyên tử hóa giải một Phi Châu của Tạng Cẩu cũng có chút hao tổn. Lão mượn cớ hơi lui lại, vận công điều tức.
“ Nể mặt thiếu vương gia, để chúng mày sống lâu thêm một chút cũng được. ”
Gia Luật Sở Tài bèn nói:
“ Nếu ta đoán không nhầm, hai vị cũng có thù cướp nước với Minh triều. Đại Nguyên ta cũng bị diệt quốc trong tay nhà họ Chu, có thể nói chúng ta chung một kẻ thù, đáng lí phải đứng chung một chiến tuyến mới phải. Hay là thế này. Hai vị hiệu lực cho bản vương, phản Minh phục Nguyên. Đến khi lật đổ được Chu Đệ, bản vương hứa sẽ khôi phục Đại Việt, để hai vị lên ngôi cửu ngũ. ”
Hồ Phiêu Hương nhếch mép, cười thầm:
[ Còn không phải do bọn mình khó ăn, mới phải dùng lời nói ngon ngọt hay sao? ]
Lúc này cô nàng bèn nói:
“ Lời của vương gia, bọn tôi xin ghi nhận. Song vương gia còn nhớ Đại Ngu diệt vong như thế nào hay không? ”
Gia Luật Sở Tài ngày thường trăm công ngàn việc, tự nhiên không có thời giờ và sức lực để phung phí vào chuyện của nước khác. Hắn chỉ biết Đại Ngu chiến tranh với Đại Minh, đại bại mất nước, ngoài ra thì cũng không rõ chuyện sâu xa cho lắm.
“ Mời nói. ”
“ Trong nước có một lũ ngu, chạy sang Đại Minh, mượn binh lực của Chu Đệ để khôi phục nhà Trần. Cuối cùng nhà Trần đâu chẳng thấy, chỉ thấy Đại Ngu hóa thành Giao Chỉ, quân “ phục Trần ” lại đi diệt Trần phạt Hồ. Thành thử, tiểu nữ cho rằng trông chờ vào người khác đánh đuổi ngoại xâm cho mình, chỉ là loại chuyện tiếu lâm để lừa con nít.
Giang sơn gấm vóc không giành lại bằng sức của bản thân, thì sau cùng vẫn làm nô tài cho người ta, có chăng là đổi một ông chủ khác mà thôi. Loại chuyện vô liêm sỉ này, tộc tôi gọi là rước voi giày mả tổ. Thứ cho tiểu nữ phải từ chối… ”
Hồ Phiêu Hương chậm rãi nói, lại thẳng thừng từ chối đối phương.
Trước không nói đến Gia Luật Sở Tài vốn không phải loại người đáng tin cậy, bài học Trần Thiêm Bình còn sờ sờ ra đấy, lí nào lại có thể đi vào vết xe đổ?
Gia Luật Sở Tài nhoẻn cười, nói:
“ Vậy thì thật đáng tiếc. Đã không phải bạn bè, thì chỉ có thể làm kẻ địch rồi. Bản vương trước giờ đối với kẻ địch của mình chưa từng nương tay. Hai vị nhất quyết không nghĩ lại cẩn thận một chút hay sao? ”
Tạng Cẩu bèn khảng khái:
“ Chúng ta muốn đánh đuổi đám cướp nước và bọn bán nước ra khỏi bờ cõi, chẳng hề muốn Minh triều diệt vong, hay trăm họ trung nguyên lầm than khổ sở. Vương gia cố tình dùng lời lẽ đổi đen thay trắng, vơ đũa cả nắm, chỉ sợ là trong lòng có dạ khác. ”
Hồ Phiêu Hương thấy bạn đột nhiên ăn nói sắc sảo như thế, bèn cười:
“ Những lúc cần thiết, Cẩu cũng không ngố lắm. Vậy mà cũng nhìn ra sơ hở của hắn. ”
Gia Luật Sở Tài bèn đáp:
“ Hai vị đã quyết ý, bản vương cũng hết cách. Đành phải để hai người chết ở nơi này vậy! ”
Chấn Nguyên tử cười gằn, nói:
“ Khà khà. Gia Luật huynh chớ lo, để bản tọa lột cái mặt nạ của chúng xuống. Ta muốn xem đến lúc sinh tử quan đầu, các ngươi còn giữ được cái giọng hư tình giả ý ấy hay không! ”
Hồ Phiêu Hương cười:
“ Lấy dạ tiểu nhân, đo lòng quân tử. Thực là lời của thánh hiền, không sai một li. ”
Chấn Nguyên tử nói:
“ Bản toạ không thèm đấu khẩu với ngươi. Chờ một lát nữa, xem các ngươi có khóc lóc xin tha hay không! ”
Lão lại chậm rãi bước về phía hai người.
Tạng Cẩu thấy Phi Châu còn lại càng ngày càng ít, trộm nghĩ cứ từ từ tiêu hao với Chấn Nguyên tử cũng không phải là cách. Hà huống, ngoài lão tiểu nhân này ra hãy còn một tên Gia Luật Sở Tài võ công rất cao. Cậu chàng nghĩ mãi mà không có đối sách, sắc mặt càng lúc càng trầm.
Hồ Phiêu Hương chợt nói:
“ Cẩu đừng dùng Phi Châu nữa, để lại đối phó Gia Luật Sở Tài đi. Võ công Chấn Nguyên tử chỉ tầm thường, dùng một tay cũng đối phó được. ”
Lời này cô nàng cố tình nói to, để cho cả ba người kia đều nghe thấy.
Lí Thông, Gia Luật Sở Tài và Chấn Nguyên tử đều từng chứng kiến tâm cơ của cô nàng, nay thấy Hồ Phiêu Hương cố tình để cho bọn họ biết kế hoạch của mình thì không khỏi nảy dạ nghi ngờ. Chấn Nguyên tử đảo mắt, bụng bảo dạ:
[ Hay là An Nam man nữ này lại có nguỵ kế gì, hoặc chúng đã có mai phục cạm bẫy. Mình cứ lấy bất biến ứng vạn biến xem sao. ]
Gia Luật Sở Tài thấy lão chùn chân, đảo mắt một cái, bèn cười:
“ Chân nhân, sao lại có thể mắc lừa của tiểu ma nữ dễ dàng như thế? Ngài thử nghĩ xem, năm xưa Gia Cát Vũ Hầu dùng một cây huyền cầm để thủ thành, chẳng phải cũng hệt như bây giờ sao? ”
Chấn Nguyên tử nghe thế, như tỉnh mộng, đáp:
“ Quả nhiên là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, bản toạ đã già cả hồ đồ rồi. Đa tạ vương gia nhắc nhở. ”
Lão cẩn thận suy tính lại mọi chuyện, thì thấy quả thực đấy là kế phô trương thanh thế của Hồ Phiêu Hương.
Tạng Cẩu bây giờ chỉ còn dùng được một cánh tay, lại chôn chân một chỗ, lúc giao đấu sẽ không thể biến chiêu linh hoạt như lão được. Chẳng thế mà cậu chàng năm lần bảy lượt dùng Quỷ Diện Phi Châu để đánh lui lão?
Nếu thực sự có bẫy, tại sao không để lão đến gần, rồi bất thình lình tung chiêu lấy mạng, loại đi một đối thủ đáng gờm?
Nguyên nhân chỉ có một: vốn không có cạm bẫy nào cả!
Hồ Phiêu Hương chỉ đang lợi dụng cái danh “ quỷ kế đa đoan ” của mình để hù doạ lão một phen.