Trước kể đến Tạng Cẩu và Phiêu Hương dưới mộ của thánh Chèm Lí Ông Trọng, đụng phải lũ chuồn chuồn khổng lồ.
Hai người chạy vào ngách đá nhỏ hẹp, người lướt đi chân không chấm đất, yên lặng như bóng ma.
Vượt qua được cửa hang nhỏ, hai người tiến vào một động đá khác. Thấy trước mặt có ánh sáng nhàn nhạt, Hồ Phiêu Hương bèn kéo bạn nấp vào mép đá, không lộ chút vết tích nào ra ngoài đề phòng bọn chuồn chuồn quái vật phát hiện.
Chỉ thấy nơi này có giếng trời thông lên trên, lúc này ánh trăng giữa đỉnh đầu, soi vào hang động. Có ánh trăng bàng bạc soi chiếu, lại dựa vào nội công của mình, Tạng Cẩu mới nhìn hết được quang cảnh trong động.
Chỗ hai người đứng là một gờ đá hẹp, nhìn thẳng ra một vực thẳm sâu hun hút, rộng đến mười trượng. Vách đá dưới chân dốc như tường thành, trơn phẳng như gương, không thể leo xuống được.
Về phần tại sao trong mộ lại có vực thẳm, thì hai người cũng không nghĩ ra.
Lúc này, giữa vực sâu có đám chuồn chuồn bay qua bay lại, con nào con nấy đều to như đại bàng. Vỏ giáp của chúng phản chiếu ánh trăng sáng bóng lên, trông cực kì dọa người.
Tạng Cẩu nheo mắt nhìn, phát hiện dưới đáy vực có ánh lửa vàng vọt.
Hồ Phiêu Hương loay hoay tìm mãi cũng không thấy cơ quan nào để vượt qua vực thẳm, sau hơn một canh giờ mới thở dài mà rằng:
“ Đường cụt rồi. ”
Hai người buộc phải theo lối cũ mà vào.
Tạng Cẩu bèn nói:
“ Tớ thật không hiểu người tương lai nghĩ gì mà lại xây một ngôi mộ có cả vực thẳm. ”
Hồ Phiêu Hương đáp:
“ Vị tất đã là do người. Nhỡ đâu vốn là không có cái vực đó, hoặc có giấu cơ quan để bắc cầu. Nhưng năm dài tháng rộng, chỗ đó lại có giếng trời lộ thiên, cơ quan có bị làm mòn vẹt đi, kiến trúc trong mộ sụt xuống thành vực cũng không phải chuyện gì kì lạ. ”
Hai người trở lại hang động nơi có cái xác của con hổ nanh kiếm…
Tạng Cẩu lúc này mới nói:
“ Nhắc mới nhớ, lão già Chấn Nguyên tử không xuất đầu lộ diện thật đấy à? ”
Ban nãy, hai người cố tình nói to, để dụ lão ta ra khỏi chỗ nấp. Ấy thế mà không có động tĩnh gì, cũng không thấy lão bám theo. Hồ Phiêu Hương nghĩ một thoáng, bèn nói:
“ Trước đó, Lí Thông và một tên khách giang hồ cũng mất tích trong hốc đá. Mới nãy, Chấn Nguyên tử cũng chui vào chính cái hốc đó. Liệu… cửa hang trước mặt là giả, cửa bí mật giấu trong hốc đá mới là thật? ”
Hai người bật mồi lửa, rồi chui vào cái hốc ban nãy ba người biến mất mày mò kiểm tra từng ngóc ngách. Được một chốc thì Tạng Cẩu rờ thấy một chỗ hõm vào ở cuối cái hốc, sát bờ đá. Cậu chàng không quên bảo bạn cẩn thận, rồi mới thò tay vào, kéo cơ quan.
Chỉ thấy vách đá ở cuối hốc bỗng nhiên trượt xuống, để lộ một cửa ngách. Tạng Cẩu và Phiêu Hương búng mình nhảy vào, thì phát hiện một căn phòng đá. Khác với những nơi khác trong mộ, phòng này được xây bằng gạch, bốn phía nhẵn láng như gương. Tường đá hai bên trang trí đầu chim lạc ngậm dạ minh châu soi sáng, dưới chân tường lại có hai rãnh con dùng để tháo nước. Tạng Cẩu thấy gạch dưới chân hơi có vết xây xước, đồ rằng ba người đi trước hẳn là gặp phải cạm bẫy nào đó.
Hai người đi một chốc, thì sang đến một căn phòng khác. Nơi này có một đầm nước màu đen, phía trên có mấy chục cái quan tài gỗ sơn màu trôi lềnh phềnh, trần nhà lại có thi thể quấn băng treo lủng lẳng, nhìn trông cực kì kinh khủng.
Lúc này thì bài trí trong mộ đã cực kì giống nơi thờ tự người chết bình thường rồi, thế nên Tạng Cẩu bắt đầu thấy lạnh gáy.
Hồ Phiêu Hương thì chậm rãi đến bên hồ quan tài, lấy một miếng vải rắc xuống. Vải vừa chạm nước, tức thì có tiếng xèo xèo, khói bốc lên mù mịt. Miếng vải thô trong nháy mắt đã bị thứ nước đen bên trong hồ quan tài đốt cháy không còn tăm tích.
Cô nàng lại lấy một chút thuốc bột, vẩy về phía những thi thể treo lủng lẳng. Lại có khói bốc lên, nhưng lần này lại có cả một mùi tanh lợm giọng. Hồ Phiêu Hương đứng mũi chịu sào, lập tức thấy đầu ván mắt hoa, vội lấy thuốc giải trong túi của thiền sư Tuệ Tĩnh hít một hơi. Tạng Cẩu lập tức khinh công kéo bạn cách xa khỏi cái đầm quan tài.
Hồ Phiêu Hương nôn thốc nôn tháo một chốc mới ổn, bèn nói:
“ Nước trong đầm có độc, cùng một loại độc trong cái phòng giam bọn mình của Lí phủ. Rơi vào đó thì không còn cả xương. Mà những cái xác này không biết bằng cách nào mà ngàn năm không hư thối, còn sinh ra độc xác, mình không đụng vào được. ”
Tạng Cẩu nhìn cái đầm bát ngát kéo đến tận bờ tường hai bên, biết rằng muốn đi tiếp không vượt qua cái đầm quan tài này thì không được. Mà đám thây treo trên trần chẳng khác nào cái vòng kim cô của cao thủ khinh công, không cho nhảy bật lên, bằng không sẽ dính phải độc xác ngay. Tạng Cẩu lấy phi châu vung ra, toan đánh rụng những cái xác, nào ngờ những đoạn dây xích đang giữ chúng lơ lửng cũng làm từ đồng đen. Đồng đen gặp đồng đen, tự nhiên phi châu của Tạng Cẩu cũng không chiếm được chút phần thắng nào.
Cậu chàng không khỏi do dự, không biết vượt qua đầm quan tài này thế nào cho phải. Nếu như Tạng Cẩu có giáp Phù Đổng của Trần Nguyên Hãn thì tự nhiên không sợ những cái xác trên trần, nhưng đương nhiên điều ấy thực là chuyện bất khả thi.
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Cẩu nhìn xem, hình như mỗi quan tài đều ứng với một cái xác. ”
“ Đúng thật. ”
Hai người dùng mắt ước lượng thoáng một lượt, phát hiện những cái xác được treo ngay phía trên những quan tài đang trôi nổi trong đầm. Đôi chân của xác chết cách quan tài cỡ năm xích.
Hồ Phiêu Hương bèn cười:
“ Đối với người Tàu, khoảng cách giữa chân của cái xác và quan tài hơn thấp, muốn sống thì phải cúi khom người. Mà cúi người như thế, lực dồn xuống hạ bàn, ắt sẽ sảy chân khỏi các quan tài. Người Nam mình vốn thấp bé hơn, khoảng cách này sẽ rất thoải mái. Tớ và Cẩu lại là trẻ con, chắc đi qua không khó đâu. ”
Tạng Cẩu nói:
“ Thế thì cẩn thận một chút. ”
Hai người lại dùng vải kiểm tra, lúc thấy bề mặt quan tài không có dính độc mới dám đặt chân lên. Tạng Cẩu tiến lên trước, Hồ Phiêu Hương theo sát phía sau, song cũng không dám bước lên cùng một cái quan tài với Tạng Cẩu, đề phòng nó không chịu được nặng. Vừa bước được bước đầu tiên, hai người đã cảm thấy cái quan tài hơi lún xuống một chút, nhưng rồi lại vững vàng như cũ.
Lúc này đứng ngay trên quan tài, Tạng Cẩu đã có thể nhìn loáng thoáng được cơ quan ngầm dưới nước.
Té ra những cỗ quan tài này được cố định trên một cái cọc có đốt, dưới có chốt mở. Nếu dẫm chân quá mạnh, hoặc người đứng trên quan tài quá nặng, thì quan tài sẽ đẩy các đốt khớp vào chốt mở, làm quan tài chúc đầu xuống. Lúc này, nếu không nhảy tránh, ắt sẽ bị kéo xuống đầm nước độc. Nhưng nếu nhảy, ắt sẽ bị dính phải độc xác của những thi thể trên trần. Tạng Cẩu toan bước bước thứ hai, thì Phiêu Hương đã kêu to ngăn lại:
“ Chờ đã. ”
Mấy năm nay phiêu bạt cùng nhau, Tạng Cẩu đã có phần quen với tác phong hành sự của bạn. Nếu Hồ Phiêu Hương đã lên tiếng ngăn cản, một là có âm mưu gian trá, hai là có trận pháp huyền diệu. Mà cả hai thứ trên, Tạng Cẩu đều không thạo lắm, đấu với người khác ắt sẽ phải bị thua thiệt.
Cái đầm quan tài là vật chết, thế nên không thể có tâm kế.
Cũng tức là chỉ còn trường hợp thứ hai: Có trận pháp!
Tạng Cẩu bèn hỏi:
“ Lẽ nào đầm quan tài này còn có trận pháp gi? ”
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Trận này đúng là cực kì quái đản. Số quan tài trong đầm có bảy màu, nhìn thì có vẻ như cái gáo nước, là trận Bắc Đẩu Thất Tinh. Nhưng thực tế, bảy màu này đại diện lần lượt cho kim mộc thủy hỏa thổ, lấy âm dương lưỡng nghi làm mắt trận. Ngũ hành nương theo âm dương hoán vị mà biến đổi, khi tương sinh lúc tương khắc, tạo thành một sát trận cực lớn. ”
Tạng Cẩu bèn hỏi:
“ Nhưng chẳng phải trong ngũ hành, hành thủy màu đen, hành kim màu trắng. Thế thì phải phân biệt với âm dương ra sao? ”
Hồ Phiêu Hương chỉ nắp quan tài, nói:
“ Thái cực lưỡng nghi, tức là trong dương có âm trong âm có dương. Cẩu xem cái quan tài đen nào nắp trắng, tức là âm. Còn nếu thuần một sắc đen, thì là hành thủy. Dương và hành kim cũng tương tự như thế thôi. ”
Cô nàng ngẫm một lát, lại nói:
“ Chỗ chúng ta đang đứng là quan tài màu vàng, tượng trưng cho hành thổ. Một lát chờ tớ nói rồi hẵng đặt chân, đừng có bước bừa. ”
Hai người mỗi người một hướng, bước trên nắp quan tài, quả nhiên không có sự lạ.
Hồ Phiêu Hương bảo Tạng Cẩu đứng lại, rồi nói:
“ Quan tài âm đặt bên trái, hẳn là chỗ đó trận pháp biến hóa theo quy tắc ngũ hành tương khắc. Cẩu trước tiên bước lên quan tài đen, là chiếu theo thổ khắc thủy. Bước một bước rồi ngừng lại, chờ xem biến hóa thế nào. ”
Tạng Cẩu gật đầu, nhón chân từ quan tài màu vàng thuộc hành thổ, bước sang quan tài đen hành thủy.
Chân vừa đặt lên quan tài, đã nghe có tiếng cơ quan chuyển động. Chỉ thấy quan tài đen nắp trắng đại diện cho âm khẽ xoay dọc, tức thì, những xác chết ứng với những cỗ áo quan hành hỏa bất chợt hạ xuống, đến lúc chân gần chấm vào nắp quan tài, mới được cơ quan giữ lại.
Hồ Phiêu Hương nuốt nước bọt, thầm nghĩ:
[ Quả nhiên, biến hóa của trận này dựa theo hướng của hai quan tài âm dương, mỗi lần chúng ta bước theo phương vị tương khắc hay tương sinh đêu sẽ khiến âm dương xoay chuyển, cửa sinh biến thành cửa tử, cửa tử hóa ra cửa sinh. Nếu mình tính không nhầm, thì hiện tại cái quan tài kim trước mặt của Tạng Cẩu cũng là cửa chết. ]