Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 313: Hồi hai mươi sáu (19)

Quân Trần vào bờ, bao nhiêu nghẹn khuất mấy tháng này phải hứng chịu, đều dùng võ khí trong tay mà phát tiết. Lê Sát, Lê Văn An, Lê Lợi, và mấy tướng khác hò hét xông vào trại địch. Trong ánh đuốc lập lòe, hai bên lao vào nhau mà giáp trận, giết đến đỏ mắt bù đầu, bóng đao ánh kiếm loang loáng cả một khúc sông. Lê Sát được lên bờ như rồng về nước hổ về rừng, vung thương hai đầu giết địch như cắt rạ, không ai cản nổi. Quân Hậu Trần chia nhau chạy theo, ném đuốc đốt trại, đánh giết lung tung.

Đến lúc này, Trương Phụ thoát khỏi Trần Nguyên Hãn, cho quân nhanh chóng giữ vững thế trận, đại quân vừa chạy trên bộ vừa dùng thuyền nhỏ lui về phía đông chờ Hoàng Phúc tiếp ứng. Quân Minh sau khi bình tĩnh lại, thì đã chiến đấu bài bản hơn hẳn, vừa mở đường máu vừa cố ngăn không cho quân hậu Trần khép được vòng vây.

Sức phản kháng của quân Minh cũng khiến binh tướng Hậu Trần thoáng chùn tay. Song sĩ tốt nhìn gương Lê Sát tả xung hữu đột, xông pha oanh tạc ngay giữa lòng quân Minh thì không khỏi thấy máu nóng sôi trào, càng đánh càng hăng. Tuy không thể triệt để vây trọn quân Minh, cũng khiến Trương Phụ phải phí quân tổn tướng để chặn hậu, thương vong của quân Minh ngày một nhiều.

Mà trên thủy, cũng có Nguyễn Cảnh Dị tung quân ra đánh, hai bên giao chiến ác liệt trên sông, máu loang đỏ nước. Dưới ánh đuốc lập lòe, binh tướng quân Trần đều nháo nhào, thề phải tìm giết cho bằng được Trương Phụ. Nhưng chiến trường hỗn loạn, muốn tìm một tướng được bảo vệ bởi trùng trùng binh tốt không phải chuyện dễ, lại đánh lúc đêm hôm, nên cũng khó mà biết lão đi dưới bộ hay ở trên thuyền.

Lê Sát kéo quân đuổi đến tận cửa sông, Trương Phụ một mặt cho quân thủ gắt gao, một mặt lại cho đốt lửa ra hiệu với Hoàng Phúc. Đoàn thuyền của Phúc là loại thuyền Phúc Kiến lớn, quân của Hải Thượng Hung Lang chỉ có thể quấy nhiễu được tối đa là một ngày mà thôi, đến gần sáng thì hải tặc cong đuôi bỏ chạy. Hoàng Phúc chính đang định cho quân đổ bộ, thì thấy lửa ở bờ bắc nổi lên. Biết là có sự chẳng lành, lão bèn cho quân dong thuyền vào viện trợ.

Lê Sát lúc này giết đỏ cả mắt, một mực nhìn quét bốn phương quyết tìm cho ra Trương Phụ. Cả Lê Sát, Lê Văn An và Lê Lợi, cũng như hết thảy tướng sĩ quân Trần biết rõ một điều, hôm nay nếu không giết được Trương Phụ thì quân Trần sẽ không gượng dậy được.

Trương Phụ trốn giữa ba quân, một mặt ra hiệu lệnh, một mặt lại cảm thấy khuất nhục. Hai lần lão công phạt Đại Việt thì đây là lần đầu tiên lão bị đánh cho thất thểu như bây giờ. Nhất là ban nãy hai lần bị Trần Nguyên Hãn đuổi sát, mém chút là toi mạng dưới kích của y, chỉ nghĩ lại thôi mà khiến da đầu Phụ lạnh căm căm. Nay thấy trên sông có quân của Nguyễn Cảnh Dị ép sát lại, bộ thì có Lê Sát đánh úp vào, lão bèn đảo mắt một cái, đoạn rút kiếm cắt phăng chòm râu, cạo tóc, cởi giáp, ném bào. Thậm chí soái ấn và bội kiếm cũng vứt luôn xuống đất.

Lê Sát đánh xộc được vào hàng ngũ của quân Minh, thì toàn thân đã nhuốm máu đỏ lừ, cả người bốc lên mùi tanh của máu. Cũng không rõ đâu là máu của y, đâu là máu của kẻ thù, chỉ biết là cả người hiếm nơi nào kịp khô vết máu. Lê Sát vung thương đâm chết hai người nữa, lại quát:

“ Thằng giặc già Trương Phụ, cút ra đây! ”

Trương Phụ biết đối phương quả thực nhắm vào mình, bèn lẩn giữa đám quân. Mặc dù với một kẻ tự phụ trăm trận trăm thắng như lão mà nói thì nhục này không bút nào kể xiết, song lúc này lão hiểu, chỉ cần lão sống thì coi như trận Sái Già quân Trần tuy thắng mà không vui cho nổi.

Quân Hậu Trần ùa vào đánh giết, Lê Sát nhặt soái ấn giương cao lên trời, quát:

“ Vứt cả soái ấn để trốn, loại người hèn nhát này đáng để các ngươi phí mạng sao? ”

Quân Minh một phần không hiểu, phần lại không đáp, còn một bộ phận nữa là hàng quân từ thời Đại Ngu thì cúi gằm mặt không đáp. Lê Sát chửi thêm hai câu, thấy phía xa đã có bóng thuyền của Hoàng Phúc, to như nhà lầu, đèn đuốc sáng rực thì không khỏi tiếc rẻ. Y bèn ném soái ấn lên không, lấy thương chặt vỡ, rồi cho quân lui gấp.

Thuyền của Hoàng Phúc là thuyền Phúc Kiến loại lớn, so với thuyền chiến dùng trong trận Sái Già còn phải to hơn. Mà thuyền như thế, hỏa lực thật là đáng sợ. Có ở lại không rút thì cũng chỉ là chịu pháo ăn đạn mà thôi…

Trương Phụ tuy là sống sót, nhưng phải cắt râu chém tóc, vứt ấn bỏ kiếm thì cũng mất mặt vô cùng. Đến khi lên thuyền rồi, mới lấy lại bình tĩnh.

Lão lớn tiếng nhìn trời mà chửi, chửi Trần Nguyên Hãn và năm trăm quân kỵ của y thần không biết quỷ không hay xuất hiện đánh trại, khác nào từ trên trời rơi xuống dưới đất chui lên?

Còn Hoàng Phúc, thì cũng mang hận trong lòng với các băng cướp dưới trướng của Hải Thượng Hung Lang. Nếu không phải tự nhiên cướp biển nhảy vào quấy nhiễu, thì lão đâu có đem quân đến muộn, quân Trần đã sớm bị vào thế gọng kìm rồi.

Về phần Mộc Thạnh thì đã ứng trước với Phụ, nếu như có gì bất trắc, lão sẽ dùng ngựa khỏe chạy về phía bắc, đến bến sông chờ thuyền của Hoàng Phúc. Trước khi ra trận, hai lão Trương – Mộc hãy còn nghĩ mình quá cẩn thận, cho rằng trận này chắc thắng, bàn đường lui chỉ là làm cho đúng thông lệ.

Nhưng không ngờ được…

Bọn hắn lại bại.

Bại, bởi hai biến số cực lớn là hải tặc và năm trăm quân kị tinh nhuệ của Trần Nguyên Hãn.

Mộc Thạnh rút quân nhanh, quân của Nguyễn Súy vừa dùng thuyền làm cầu, vừa nhảy ùm xuống sông bơi vào bờ, rồi đuổi theo rất gắt.

Lão chạy được non hai ba dặm thì trời dần tảng sáng, ánh mai ló qua đầu ngọn tre. Những tưởng đã thoát được truy binh, Mộc Thạnh toan cho quân ngồi nghỉ ngơi lại sức thì bỗng nhiên ở phía đông có tiếng người quát:

“ Mộc Thạnh, mày chạy đằng trời! ”

Lão ngoái đầu lại, đã thấy một thanh niên giáp đen, cưỡi trên con ngựa ô bờm vàng, tay nắm thanh long kích chạy tới. Sau lưng y, mấy trăm quân kị đồng thời xung phong, giáp bạc bào trắng, nhìn tưởng như một biển mây vậy.

Trần Nguyên Hãn thấy Trương Phụ đã trốn, bèn kéo quân vòng theo hướng tây bắc, chặn đường Mộc Thạnh.

Mộc Thạnh thấy tướng này lạ mặt, bèn vung siêu, nói:

“ Nhãi con tí tuổi ranh, tưởng ta sợ hay sao? ”

Đương nhiên hai bên chẳng hiểu nhau nói gì, nhưng hò hét một phen như thế cũng khiến cho khí thế của bản thân tăng lên, không phải chuyện gì xấu.

Trần Nguyên Hãn vung ngựa chạy tới, xỉa một kích ngay mặt. Thạnh vung siêu đỡ, chỉ thấy cánh tay tê rần, người thiếu chút nữa là ngã khỏi lưng ngựa, thầm khen khí lực thanh niên không nhỏ. Cũng phải nói ngày trước lão đánh trận, Hồ Đỗ chặt đứt một tay, nên hiện giờ cầm quân thì dễ, đấu tướng lại hơi bất lợi. Chẳng qua nhìn thấy Trần Nguyên Hãn còn trẻ, tưởng y yếu thế, lão mới ra đánh. Không ngờ võ lực thanh niên nhìn diện mạo thư sinh lại hung hãn đến thế.

Thắng được nửa chiêu, Trần Nguyên Hãn thừa thế công mạnh, muốn nhân lúc này giết chết Mộc Thạnh. Y tin rằng Đặng Dung sẽ xử được Trương Phụ, nên mới kéo quân chặn đường định tung lưới bắt nốt Mộc Thạnh. Một khi Trương – Mộc cùng chết, quân Minh không đánh tự tan.

Mộc Thạnh thấy thế kích đâm rất gấp, vội trở siêu đao lên đỡ. Lại có một tiếng kim khí chát chúa vang lên, tay lão bật máu tê bại, nhưng lần này đã có đề phòng nên hạ bàn vững vàng hơn. Bất thần, con ngựa ô bờm vàng lại tung vó đá một cái ngay vào đùi con ngựa của lão. Thấy ngựa chiến đang cưỡi đã hơi loạng choạng muốn đổ, lão vội vàng tóm lấy yên cương ghìm lại, giúp con ngựa lấy lại thăng bằng. Nhưng đồng thời, siêu của lão cũng rơi xuống đất.

Bấy giờ, có mấy bộ hạ của Mộc Thạnh giục ngựa tới, vừa chém vừa đâm vào lưng của Trần Nguyên Hãn hòng cứu lão. Lại có hai tên vòng ra trước, múa vũ khí chặn đường, không cho con ngựa ô bờm vàng tung vó vọt khỏi bóng đao ánh thương đến chỗ Mộc Thạnh. Trần Nguyên Hãn liếc ngang một cái, đoạn mặc kệ cho đao thương của địch đánh lên người mình. Quân Minh thấy y không thèm né, mừng như mở cờ, càng dồn lực vào đôi tay. Nào ngờ, chỉ nghe xoảng một tiếng, lưỡi đao đầu thương của chúng chẳng một cái nào chém được vào chiến giáp màu đen dù chỉ một chút. Trần Nguyên Hãn gõ vào cơ quan ở đai lưng, tức thì từ sau lưng giáp cũng có lưỡi đao bật ra, phá hủy bằng sạch vũ khí của đối thủ.

Y lại giục ngựa, con ngựa đen chồm vó, hất bờm, lao đi như điện xẹt.

Hai tướng cản đường Trần Nguyên Hãn đang khấp khởi chờ cảnh y bị thương đâm đao chém chết tươi, thế nên lúc này không kịp vận lực, chỉ đành liều mình dựng khí giới lên định đỡ. Nào ngờ ngọn kích của Trần Nguyên Hãn chỉ lách nhẹ một cái, đã xảo diệu lùa qua phòng ngự của một tên, đầu mũi kích thọc ngay một nhát chí tử vào nách. Nói đoạn, Trần Nguyên Hãn lại kéo cơ quan, khiến lưỡi dao ở hộ uyển bật ra. Mắt y lóe lên như điện, nhằm chuẩn ngay cần cổ đối thủ còn lại, nhè dao cứa một nhát.

Thoắt một cái, hai tướng cản đường đổ khỏi lưng ngựa, một tên hấp hối một kẻ bay đầu.

Mộc Thạnh giục ngựa chạy gấp, lúc thấy mấy trăm quân kị giáp bạc càn quét qua đạo quân của lão thì lão cũng đã đoán chắc bảy tám phần đội quân tập kích vào đại doanh quân Minh đêm qua ắt hẳn chính là những người này chứ không ai khác. Bấy giờ Mộc Thạnh chỉ thấy giật mình, không hiểu tại sao quân Hậu Trần lại có một đội kị binh tinh nhuệ đến thế này. Càng khó hiểu hơn tại sao cánh quân này và tiểu tướng mặc áo giáp đen không ra trận ngay từ đầu mà lại đợi đến lúc sắp thua mới đột nhiên xuất hiện.

Lão mới nghĩ tới đây, thì sau lưng đã nghe tiếng vó ngựa khua vang. Quay đầu nhìn, thì thấy Trần Nguyên Hãn cưỡi con ngựa chiến bờm vàng, tay xách kích dài chạy tới. Ngựa ô giáp đen, hung hãn thần tốc, thực không khác gì một cơn giông tố trong đêm đen.