Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 305: Hồi hai mươi sáu (11)

“ Yêu quái, xem chiêu! ”

Quần hào biết phải đánh bại con hung vật này may ra mới có thể có cơ hội kiếm chác, thành thử đều lăm lăm binh khí. Chấn Nguyên tử dẫn đầu múa âm dương đao, đánh ra mấy tuyệt chiêu trong đao pháp độc môn nhằm ngay cần cổ con dị thú mà bổ xuống. Lúc nó sống thì chưa có võ công, cũng chưa có vũ khí bằng sắt, thành thử bản năng của nó không mách bảo nó phải tránh. Con hổ trúng đòn, nhưng da lông nó quá dày, thành thử đao của Chấn Nguyên Tử chỉ đâm vào được nửa thốn là không cách nào tiến thêm. Nó lắc mình một cái bẻ gãy cả hai thanh âm dương đao, đoạn rú lên một trận, hung tính hoàn toàn bộc phát, đôi mắt đã hằn lên tia máu.

Con hổ hung tợn chồm đến, buộc Chấn Nguyên tử phải lùi nhanh về sau. Lúc này lại có hai quái khách trong đoàn chồm tới, vung khí giới đánh chặn. Nhưng một đòn của Chấn Nguyên tử đã dạy cho con hổ biết thứ vũ khí quần hào đang cầm có thể tổn thương đến nó. Thế là nó uốn thân một cái, hụp đầu né đi hai chiêu, đoạn lại nhướn cổ há miệng nhè ngay ngực của một tên mà cắn mạnh một cái.

Người nọ không kịp phòng hờ, hai cái nanh dài của dị thú tưởng như lưỡi dao găm, cắm ngập thẳng từ sau lưng xuyên qua đến tim. Y chỉ ú ớ được hai tiếng thì đã bị con thú lắc cổ quăng sang một chỗ, mũi máu xộc lên tanh lợm mũi. Tên còn lại chưa kịp hoàn hồn, không kịp tránh khỏi chỗ con thú quăng tên đồng hành xấu số, thế là bị cái đầu của nó nện cho một cái vào ngực. Đầu của quái thú vừa nặng vừa cứng, bị đánh trúng không khác gì bị chùy giáng. Y lập tức phun máu, rên một tiếng. Nhưng y chưa kịp chạy thì bàn chân của con thú đã tát cho một cái lệch mặt gãy cổ, lúc này chỉ còn thoi thóp.

Con thú bị mùi máu kích động, gầm lên một tiếng nữa.

Thấy nháy mắt bốn người đã bị nó giết, quần hào lúc này càng thêm khủng hoảng.

Hồ Phiêu Hương bỗng nói:

“ Cái nanh của con thú này chìa ra quá dài, tuy là lợi hại, song cũng là nơi yếu nhược dễ gãy! Cẩu xông ra thì nhằm đó mà đánh. ”

Đoạn đưa tay giải cả hai huyệt cho Tạng Cẩu.

Cậu chàng nhìn bạn gật nhẹ đầu, lại thầm kinh sợ trước độ hung mãnh của con hổ nanh kiếm. Nếu ban nãy cậu chàng xông ra trước tiên, thì e là đã ăn khổ dưới nanh vuốt của nó.

Chấn Nguyên tử mất đao, bèn lấy chưởng làm đao, cùng sáu người còn lại bày một thế trận để chống cự. Lão bèn nói:

“ Yêu quái không quá thông minh, mọi người dùng thế trận thể nào cũng đánh được! ”

Chẳng ngờ nói chưa dứt lời thì đã có một kẻ đá mạnh vào xương cụt của lão, làm lão ngã sấp vào nanh vuốt của con thú. Y vừa cười vừa mắng:

“ Lão khôn thế thì đánh một mình đi! ”

Y biết lão này mồm nói bày trận, nhưng rõ ràng lại chiếm vị trí chủ trận, có thể điều tiết công thủ. Nếu như tin theo trận thế của lão, thì chẳng khác gì tự biến mình thành con cờ để lão cho lão bày binh bố trận. Lúc ấy mọi người liều sống liều chết đến kiệt sức, thì lão hồ li kia sẽ đứng ở sau lưng làm ngư ông đắc lợi.

Nói đoạn, y phóng mình xuống hang đá bên dưới, lao mình về phía hang đá nhỏ bé.

Lí Thông bèn quát:

“ Lão phu ngăn hắn lại, chân nhân hãy chống cự! ”

Đoạn tranh thủ lúc này Chấn Nguyên tử phải vần nhau với con hổ mà đuổi theo kẻ kia về phía cửa hang.

Hai người còn lại thấy thế, bèn nói:

“ Chân nhân võ nghệ siêu quần, bọn ta có ở lại cũng là cản tay cản chân. ”

Đoạn cũng theo gót Lí Thông.

Tạng Cẩu thấy đoàn đội này thoáng cái đã quay ra hãm hại lẫn nhau, chia năm sẻ bảy thì rất đỗi kinh ngạc. Lúc này Hồ Phiêu Hương mới nói:

“ Cậu xem, cái cửa hang kia rất thấp, một người bình thường có khi phải hơi cúi mới vào được. Con quái thú kia to như cái cột đình, đuổi theo làm sao? Có mỗi Cẩu là nghĩ nên hợp lực đánh chết nó thôi. ”

Tạng Cẩu thấy chuyện đột nhiên rẽ theo hướng này, không khỏi cảm thấy ngao ngán.

Phiêu Hương thấy thế lại nhắc:

“ Nếu tình thế đã thế này, Cẩu chớ có nhảy vào vội, bằng không chỉ khiến những kẻ này thêm chia năm sẻ bảy, hại nhau nhanh hơn mà thôi. ”

Chấn Nguyên tử bị con hung thú dồn vào chân tường, nghĩ bụng cứ đau khổ chống đỡ thế này không phải là cách, lâu dần thể nào cũng vào bụng ác thú, bèn gọi với theo:

“ Các người có lấy được bảo vật, có thứ này cản đường cũng chẳng thể nào ra ngoài được! ”

Nhưng lời của lão như đá chìm đáy bể.

Tên khách giang hồ đi đầu cười hô hố, nói:

“ Có được bảo vật địch lại ngàn quân, chúng ta sẽ là thiên hạ vô địch. Lúc ấy xưng bá võ lâm, thậm chí đăng cơ xưng đế còn được, nữa là dọn dẹp con quái thú nhãi nhép! ”

Lí Thông lúc này đã đến sát sườn y, quát to:

“ Chạy đi đâu! ”

Đoạn tung chưởng đánh úp vào hậu tâm.

Nhưng kẻ này cũng là tay sâu cay, vừa nghe có tiếng chưởng phong rít lên là y đã xoay người tung ngay một chưởng đoạt mạng về phía Lí Thông. Lúc nét cười dữ tợn của y hằn sâu trong mắt hai kẻ đang đuổi sát phía sau thì Lí Thông đã trúng chưởng nôn ra một búng máu, cả người văng ra rồi lăn xuống một cái hốc, sống chết đã không rõ.

Hai kẻ đi sau nhìn nhau, chợt không hẹn mà cùng phóng ám khí, thừa cơ kẻ dẫn đầu vừa tung đòn sát thủ cũng phóng ra mấy mũi ám khí về phía trước. Gã dẫn đầu quả nhiên không kịp phòng hờ, trúng ngay mấy mũi vào ngực, nghẹn giọng trợn mắt nhìn một cái rồi cũng gục xuống.

Hai tên này thấy mình đắc thủ thì lập tức cướp đường vượt lên, lại tung cước đạp gã nọ vào cái hốc nơi Lí Thông quỵ ngã, cười cợt;

“ Để các ngươi giải quyết ân oán với nhau dưới đó đi. ”

Hồ Phiêu Hương thấy cảnh này, bèn ghé tai nói thầm với Tạng Cẩu:

“ Hai người này muốn lợi dụng Lí Thông cầm chân đối thủ đây mà. ”

Lúc này hai tên nọ như đã đạt được hòa ước, cùng lúc phóng mình vào cái cửa động nhỏ kia, đoán chừng sẽ tranh đoạt sau khi thoát được cái họa dị thú sau lưng.

Bấy giờ, chỉ còn một mình Chấn Nguyên tử chống đỡ…

Con hổ nanh kiếm càng đấu càng hăng, da dày lông cứng, chưởng của lão đánh vào không tạo được mấy thương tổn. Mà nanh vuốt của nó thì trái hẳn, chỉ cần cứa nhẹ qua là lão đã đứt da rách thịt. Chấn Nguyên tử lúc đầu còn có thể đứng mà đối chiêu, nay thì đã phải vừa lăn vừa nằm, vừa ngồi vừa lộn, bộ dáng thê thảm không nói nổi.

Hồ Phiêu Hương nói:

“ Lão này cứ suốt ngày đòi tranh bí mật của thánh Chèm, thật lòng chả muốn cứu lão tí nào. ”

Tạng Cẩu vỗ vai bạn, nói:

“ Được rồi mà… Cậu cho tớ mượn thanh Lĩnh Nam, không thì không chém nổi con quái vật này đâu. ”

Hồ Phiêu Hương biết chuyện này can hệ tới sống chết của bạn, nên cũng không phản đối gì. Song cô nàng trước giờ chưa từng tin tưởng nhân phẩm của lão Chấn Nguyên tử, bèn nói:

“ Được. Nhưng giết quái thú xong, trừ phi tớ tự hiện thân, bằng Cẩu đừng gọi tớ, cũng chớ có đến đây đưa tớ ra. Đến khi Chấn Nguyên tử đi khuất rồi hẵng tính. ”

Tạng Cẩu gật đầu, một tay cầm đao Lĩnh Nam, một tay mó vào túi lấy Quỷ Diện Phi Châu bằng đồng đen của Quận Gió ra thủ sẵn, đoạn lại tung mình ra khỏi chỗ ẩn thân. Lúc này thì Chấn Nguyên tử đã ngã vật ra, hai tay lão khóa lấy hai chân trước của con hổ không cho nó cào xé, còn toàn thân phải dùng một môn công phu gọi là Kim Xà Triền Thân để khốn khổ né những cú táp của quái thú. Lúc này hình thể quá lớn của con hổ lại thành ra vướng víu. Mặc cho nó cúi thấp cổ hết mức cũng không nhướn được xuống đến ngực Chấn Nguyên tử, chỉ có thể nhè phần đầu để cắn, thế nên lão mới chống cự được.

Tạng Cẩu lập tức nhảy tới, vung tay ném hai viên phi châu tới, nhè hai cái nanh của con hổ mà tấn công.

Hổ nanh kiếm tự biết nanh của mình quý giá, nên theo bản năng nghiêng đầu đi tránh. Nó sao mà ngờ được hai vật đen đủi như hòn đá bình thường kia lại cứng đến thế. Nó nghiêng đầu đi bảo vệ cặp nanh, thành thử má và quai hàm lần lượt trúng phải phi châu.

Quỷ Diện Phi Châu cực kì cứng rắn, nội lực của Tạng Cẩu lại vì nhiều cơ duyên đã đạt tới mức hùng hậu vô cùng, thành thử một đòn phi châu này vừa đánh ra đã đánh sái hàm con hổ, khiến nó gãy mấy cái răng hàm. Con thú nghiến răng gầm lên, bỏ mặc Chấn Nguyên tử mà phóng mình về phía Tạng Cẩu.

Tạng Cẩu thấy đôi chân con quái thú như sắt, không dám liều đỡ, bèn đảo hướng nghiêng người đi né đòn. Chỉ nghe đánh ầm một cái, vách đá nơi cậu chàng vừa đứng đã bị con thú đánh cho lở ra một miếng.

Đánh trượt, song con hổ dữ chưa chịu thôi. Chỉ thấy nó nhắm chuẩn vị trí, rồi cũng phóng mình theo Tạng Cẩu, cả cái đầu như quả đạn pháo nhè ngay bụng cậu chàng mà tông tới.

Tạng Cẩu sớm biết dị thú cực kì lợi hại, bèn lách mình tránh, đoạn lại cầm đao Lĩnh Nam phạt mạnh. Con hung thú đã biết đồ vật kì lạ trong tay mấy “ con khỉ ” kia lợi hại, bèn rùn mình tránh đi.

Lúc này Chấn Nguyên tử mới hết bàng hoàng, lão lại thầm nghĩ:

[ Té ra tên nhóc An Nam này nấp ở đây từ nãy đến giờ. Nó nhảy vào đánh con thú, hẳn là trên người thú này có giấu kho tàng đây. Lí Thông sống chết chưa rõ, mình cứ vào đòi chia một phần với nó thì hơn. ]

Nghĩ là làm, lão bèn nâng chưởng đao lên, nói:

“ Thiếu hiệp chờ đó, ta đến trợ chiến đây! ”

Đoạn cũng phóng người tới, đánh ra mấy chiêu. Tuy là khí thế hùng hổ, nhưng kì thực chỉ là diễn, còn nội kình lão sử xuất rất đỗi qua loa lấy lệ, rõ ràng là có ý bảo lưu lại nội lực. Tạng Cẩu được bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn dạy dỗ, rất nhạy cảm với kình khí, thành ra màn kịch này của lão đâu thể qua nổi mắt cậu chàng? Song cậu chàng không thèm nói gì, cứ ngưng thần chiến đấu với con dị thú.