Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 293: Hồi hai mươi lăm (18)

Hàn Quan thấy là thuyền của cướp biển, nghĩ những người này chẳng tội gì đi giúp quân Trần, mà nếu là người của Kình Nương thì tự nhiên cũng lí giải được chuyện đoàn thuyền qua vịnh Bái Tử Long mà không gặp mai phục, nên có phần thả lỏng hơn. Lúc đám bộ hạ khám thuyền mấy lần không thấy gì, lão cũng ưng thuận để Kình Nương đi khỏi.

Tổng binh nọ còn cố tình giữ lão ở lại mấy ngày nữa, tranh thủ thời cơ mà nịnh nọt hết mực. Lão Hàn Quan nghĩ lúc này đã làm rõ được thực hư, cũng nể mặt ở lại ít lâu rồi hẵng dẫn đại binh về Vân Đồn.

Nào ngờ…

Lão đi khỏi một ngày, thì bỗng nhiên từ mấy đảo đá có một đoàn thuyền cỡ trung chậm rãi rẽ sóng về phía cảng Vân Đồn.

Phó tướng của Hàn Quan ở Vân Đồn hay tin, biết thuyền không treo cờ Hậu Trần, bèn hạ lệnh cho binh sĩ chớ bắn pháo vội, mà ra ngoài cảng xem xét tình hình.

Đoàn thuyền thả neo ở lưng chừng biển, cách cảng độ hai hải lí thì dừng lại. Đoạn có một đoàn hơn năm chục người chèo thuyền con vào hải cảng. Kẻ dẫn đầu là một tay lão nhân râu hổ mắt báo, vóc người cường tráng, hai tay đeo một đôi vuốt hổ bằng sắt nặng đến hơn mười cân. Phó tướng giữ Vân Đồn trông thấy y, tỏ vẻ ngờ vực, cất tiếng hỏi:

“ Xin hỏi các hạ có phải Sa lão tiền bối không? ”

“ Không sai! Chính là ta! ”

Lão họ Sa ôm bụng cười vang.

Phó tướng nọ thấy vậy, bèn nghĩ thầm:

[ Lão này có danh là Hải Thượng Hung Lang, trước nay vốn đối chọi gay gắt với Đông Hải Kình Nương. Lần này tại sao lại xuất hiện trong địa bàn của ả? ]

Hải Thượng Hung Lang nói:

“ Lần này lão hủ đến đây là để bàn chuyện làm ăn với các ngài. Thế nào?? Có thể cho thuyền của ta cập bến trước rồi nói tiếp được chứ? ”

Phó tướng nọ bèn nói:

“ Đương nhiên là được. ”

Y lại thầm nghĩ:

[ Đối phương vốn là hải tặc, quen đánh trên thuyền, thạo hải chiến, đánh bộ tự nhiên không quá đáng sợ. Hà huống cướp biển dù có hung danh cỡ nào thì cũng chỉ là cướp cạn, so với đám giang hồ thảo mãng càng không có quy củ phép tắc, làm sao đánh lại được quân triều đình của mình? ]

Phó tướng nọ thấy lão họ Sa chủ động đề nghị cho băng của lão cập bến.

Đơn giản bởi y nghĩ rằng băng cướp của Hải Thượng Hung Lang chẳng thể nào uy hiếp nổi mình.

Đánh từ xa, chỉ cần y muốn, dùng hỏa pháo đánh chìm mấy chiếc thuyền của lão lúc nào mà không được?

Còn vào bờ, mấy ngàn quân của y cũng không phải hạng giá áo túi cơm để mà bị khinh khi. Chỉ cần y ra lệnh một tiếng, lập tức mấy trăm quân sĩ của lão họ Sa sẽ bị bủa vây trùng trùng ngay tức khắc. Đến lúc ấy muốn thoát cũng khó.

Huống hồ, đoàn thuyền chỉ có năm sáu cái, cùng lắm được hai trăm người, thử hỏi có thể chống lại mấy nghìn quân hay sao?

Thế nên y không ngại ngần gì…

Thuyền của Hải Thượng Hung Lang được cho cập bến.

Tức thì, có hơn trăm người mặc áo vải thô kệch túa ra, tay sẵn khí giới, chân vừa chạm đất là nhè quân Minh mà đánh giết.

Hải Thượng Hung Lang cười gian ác, chồm tới vung hai nắm đấm to như miệng bát. Cặp vuốt hổ của lão rít gió nghe vù vù, kình phong thật là lợi hại. Tay phó tướng tuy là bất ngờ, nhưng cũng không phải hạng tầm thường, vội vàng rút bội đao ra đỡ được song trảo đánh lén. Y lại cất cao giọng điều khiển từng tốp quân Minh bố trận, hò nhau tăng viện cho bến cảng.

Toán cướp biển lúc này chia làm hai mũi, đánh tạt từ hai cánh vào muốn bẻ gãy phòng ngự của quân Minh, hòng vòng ra phía sau. Quân Minh lấy khiên lớn ra cố thủ, thương dài chọc liều về trước kháng cự. Song cũng không ích gì…

Chỉ thấy người dẫn đầu toán cướp mé tả vung đao một cái, chặt phăng bốn năm cái đầu thương. Y lại thuật thế tung chân đạp vào khiên, đẩy ngã một lúc hai ba binh sĩ. Mà thuộc hạ dưới trướng y xung phong theo chủ có trận thế đàng hoàng, bảo hộ yểm trợ lẫn nhau, tuy chưa thể xưng là quân kỷ nghiêm minh như lính tinh nhuệ, xong cũng tuyệt đối không phải loại kỷ luật mà một toán cướp cạn bình thường có thể có! Có mấy người lấy sẵn vôi bột trong áo, tung bừa vào mặt quân Minh, làm chúng dính vôi không mở nổi mắt. Liền đó đồng bọn sẽ nhào tới, lấy đao cứa cổ đám quân đang bị bất ngờ. Vôi vốn là thứ ám khí đánh lén được giang hồ cho là bần tiện nhất, bởi nó cực kì hiểm ác. Nếu vôi sống gặp nước sẽ sôi lên, làm mù mắt kẻ trúng phải ngay, muốn lau rửa buộc phải dùng dầu mới được. Mà thế thì có thắng cũng không phải bằng võ.

Nhưng những người này thì khác, dùng vôi sống chẳng hề cố kỵ gì hết.

Lại có người lấy phấn độc màu trắng vẩy vào mặt quân Minh, được một chốc thì những tên này đột nhiên trở nên cuồng loạn, đâm chém không phân địch ta. Tình trạng giống y hệt toán phục binh nhà Hồ năm xưa, lúc Phạm Hách xuất hiện đục thuyền. Không nói cũng biết ấy là quái độc của Hoàng Thiên Hóa.

Cánh phải thì người dẫn đầu là một kẻ dùng thương hai đầu. Mỗi lần y vung tay, thì ngọn thương lại đánh ra nào là không biết cơ man bao nhiêu võ nghệ, lúc thì như đao chiêu lúc lại như kích pháp, hiểm ác vô cùng. Quân Minh chưa từng thấy thứ thương pháp nào quái lạ mà lại hung bạo đến thế, nháy mắt tử thương vô số.

Bám theo y có một tướng khác, cũng dùng một ngón giáo dài. Tuy chiêu số không có gì đặc biệt, nhưng lại vừa vặn yểm hộ hết những chỗ sơ hở của người đi trước, bổ trợ hoàn mĩ đến nỗi tưởng như giọt nước cũng không lọt nổi.

Những người này chuẩn bị trước mà tới, quân Minh lại không đề phòng, vốn đã ở vào thế bị động. Bọn này lại vẫn tưởng mình đang đấu với hải tặc, nên không ngờ đợt tấn công của những người này chẳng những có tổ chức, lại còn mạnh như vũ bão, thế là bất ngờ đến độ lóng ngóng tay chân. Lúc hoàn hồn thì đồng bọn đã chết một đống, lá gan dần teo nhỏ lại.

Phó tướng giữ đảo thấy những tên cướp này đánh trận cực kì bài bản, chợt nghĩ đến một khả năng:

“ Khốn kiếp! Những tên này vốn không phải băng cướp của Sa lão quái ông! ”

Hải Thượng Hung Lang cười to, nói:

“ Đúng! Mà chắc ngươi cũng đoán được thân phận họ rồi! Không sai! Đều là tướng sĩ nhà Trần cả! ”

Tay phó tướng chặc lưỡi, thầm chửi mình cả tin, song vẫn mắng:

“ Quý Khoáng khí số đã tận, ngươi thờ hắn lúc này chỉ tổ tự tìm đường chết! ”

“ Chuyện ấy không cần ngươi quan tâm! ”

Lão họ Sa trầm giọng, đoạn vung tay vạch tiếp mấy chiêu trảo pháp hiểm ác. Tay phó tướng phải căng mình lên mà chống trả, không tiện phân tâm điều binh khiển tướng. Song, y lại càng cố trấn tĩnh, không vì những lời khiêu khích của Hải Thượng Hung Lang mà xuống tinh thần:

“ Chỉ độ mấy khắc nữa quân ta sẽ tới tri viện, lúc ấy có hỏa pháo bắn phá, thử xem các ngươi dùng thân máu thịt chống kiểu gì! ”

“ Mấy khắc? Bọn ta chỉ cần giữ chặt được chỗ này một khắc thôi! ”

Lão vừa nói dứt thì cúi thụp đầu xuống, vung trảo đánh hạ bàn tay phó tướng.

Lúc này Hải Thượng Hung Lang quay lưng về phía biển, lão khổ người to lớn, chắn hầu hết tầm nhìn của tay phó tướng kia. Nay lão hụp đầu ra chiêu, y vốn có thể đỡ được dễ dàng, nào ngờ cái đầu lão vừa biến mất thì đập vào mắt tay phó tướng đã là mấy chục thuyền lớn, trên có cờ Trần treo phấp phới.

Xoạc!

Lúc y nhận ra thì bụng dưới đã bị vuốt hổ bấu vào, cậy bung cả giáp, cắm vào đến hai bên eo. Tay phó tướng rú lên một tiếng, lui vội, thà hi sinh một ít máu thịt ở lườn để thoát khỏi vuốt hổ của lão họ Sa. Nhưng Hải Thượng Hung Lang chẳng phải tay mơ, lão được đà bèn khinh công lao tới trước, đà và thế đều ở phía lão. Mà hai trỏ của lão cũng khuỳnh lên đánh vào khớp xương khuỷu của phó tướng khiến y không tài nào vung đao chém vào đầu vào lưng lão được.

Đơn đả độc đấu, quả thực người giang hồ vẫn có lợi hơn.

Lão họ Sa tiến bước, thấy móng hổ đã chém ngập vào người phó tướng sâu cỡ một đốt tay, lão mới đột nhiên búng mình, toàn thân xoay chuyển như con vụ. Phó tướng nọ chỉ kịp á một tiếng, tức thì đã bỏ mình, toàn thân bị xé làm mấy mảnh.

Phó tướng đã chết, quân Minh ở bến cảng như rắn mất đầu, càng thêm rối loạn. Đánh thêm một chốc thì mất hết ý chí, quăng gươm giáo bỏ chạy thục mạng đi chờ viện quân.

Hải Thượng Hung Lang biết lúc này trận chiến mới thực sự bắt đầu, nhưng chuyện phía sau thực sự không còn liên can gì tới lão nữa. Lão bèn chẹp miệng một cái rồi nói:

“ Ba vị tướng quân! Sa mỗ chỉ giúp được đến đây thôi, chuyện cố thủ bến cảng nhường cho chư vị! Chuyện ta và Kình Nương thực ra là chỗ hữu hảo cũng xin các vị giữ kín cho. ”

Đoạn lão nhảy phốc lên thuyền con, chèo thục mạng ra biển.

Té ra lão này và Đông Hải Kình Nương đều là hai con cáo già. Hai người biết nếu hai băng cướp lớn của họ liên thủ thì đám hải tặc trong vùng sẽ kinh sợ, thậm chí liên hợp tấn công lại hai người cũng không biết chừng. Thế là cả hai bèn đóng một màn kịch không đội trời chung, hòng qua mặt thiên hạ. Nếu không phải lần này Hoàng Thiên Hóa mở lời e có chết lão cũng không ra tay, tránh để lại dấu vết.

Ba tướng trong lời lão tự nhiên là Nguyễn Súy, Lê Sát và Lê Văn An.

Nguyễn Súy lau máu ở đao, rồi nói:

“ Lúc này tuyệt không thể để giặc Minh cướp lại bến cảng. ”

Lê Sát bèn hỏi:

“ Tướng quân có cao kiến gì? ”

“ Hai vị chia ra phối hợp với Hoàng đảo chủ quấy nhiễu khắp cái đảo này, cố gắng đừng để quân Minh tập trung lực lượng chiếm lại bến cảng. Ta và binh sĩ sẽ ở lại đây cố thủ. Chỉ độ một khắc nữa là đại quân ta cập bến, sẽ bắn ba hồi pháo cho các vị biết. ”