Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 286: Hồi hai mươi lăm (11)

Tạng Cẩu nghe đến ứa gan, nói:

“ Lão hồ li, chẳng lẽ vợ chồng Tần đại ca đã bị lão… ”

“ Đâu phải do ta? Rõ ràng là tiểu tử nhà ngươi dùng phi châu, đánh đoạn tâm mạch của hai vợ chồng con gái ta. Có câu hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ Đường Vân ta không bằng cả cầm thú hay sao? ”

Gia Luật Vân giả vờ đau thương và tức tối quá độ, thở hào hển, ho khùng khục. Mặt lão đỏ tấy lên, trong đôi mắt toàn là hận ý và bi thương.

Nhân mã của sáu môn phái đều đã phẫn nộ la ó:

“ Đúng! Chẳng nhẽ Đường lão lại đi giết con gái mình dứt ruột đẻ ra? ”

“ Hai tiểu tử Nam man, các ngươi là dạng man di mọi rợ, đối với các ngươi giết người thân của mình có lẽ không phải chuyện gì quái lạ. Nhưng người trung nguyên bọn ta thấm nhuần phong hóa, làm sao có thể làm chuyện táng tận thiên lương như thế? Cho nên quỷ kế của các ngươi thất bại rồi! ”

Quảng Thành Tử cười vang:

“ Ha ha, các ngươi đúng là bị thông minh hại! Các ngươi tưởng người trung nguyên bọn ta cũng mất hết nhân tính như man tộc các ngươi hay sao mà lại dùng thứ hoa ngôn hạng bét ấy để vu oan giá họa? Tưởng quần hào thiên hạ đều không có mắt hay sao? ”

Chấn Nguyên Tử cũng trầm giọng:

“ Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát. Nay đã mời được Đường lão cũng như chư vị anh hào đến để ba mặt một lời, thì các ngươi còn gì để mà nói? ”

Tạng Cẩu và Phiêu Hương nghe đến chỗ Tần Trảm và Đường Nhu có thể đã bị lão hạ độc thủ, không khỏi đau lòng, nào có thời gian mà lí đến những người này nói nhảm?

Hồ Phiêu Hương nghĩ thầm:

[ Những lời nói của lão Đường Vân thực ra chỉ cần có người dụng tâm điều tra một thoáng sẽ đổ bể. Thế nhưng hiện giờ không bằng không chứng, người ta lại có thành kiến với mình và Tạng Cẩu. Có câu khác máu tanh lòng, xem ra bài học năm năm trước những người đứng đầu võ lâm này chẳng học được tí nào.

Hỏng! Hắn định dùng chuyện của vợ chồng anh Tần Trảm để kích động mình ra tay. Lúc ấy sẽ bị khép ngay là “ có tật giật mình ”. ]

Ý nghĩ xoay chuyển như điện, cô nàng biết bây giờ Gia Luật Vân chưa lộ sơ hở nào trong lời kể, tuyệt đối không thể bứt dây động rừng, bằng không đường sống nhỏ bé cuối cùng sẽ mất đi ngay, vội vàng đánh mắt ra hiệu cho Tạng Cẩu.

Hồ Phiêu Hương biết bạn mình là người sống tình cảm, sợ cậu chàng giận quá mất khôn, nên rất lo lắng.

Điều cô nàng sợ may sao lại không xảy ra.

Tạng Cẩu đang định vận khí lên, thì chợt phát hiện xích đồng đen ở tay và chân càng thít chặt, tự biết lúc này không có cách nào động thủ, bèn nghĩ:

[ Giờ có đánh cũng chỉ khiến cả hai đứa chết toi, chi bằng tin tưởng Phiêu Hương có thể phá được khốn cảnh. ]

Cậu chàng bèn thả lỏng toàn thân, thở đều mấy hơi để hạ hỏa, đoạn lại đánh mắt sang chỗ cô bạn, ánh mắt hàm chứa nhiều điều.

Hồ Phiêu Hương bèn thở dài, thực chất là giấu một hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cô nàng lúc này đã không phải lo đến một tòa núi lửa chực phun trào bên cạnh, có thể bình tĩnh nghĩ về tình cảnh hiện giờ.

[ Đường Vân hẳn là tính hại bọn mình xong, sẽ rời khỏi Tây An ngay, khôi phục thân phận quý tộc Mông Cổ. Hèn chi mình cứ băn khoăn mãi, chẳng lẽ chỉ vì một câu chuyện khó mà kiểm chứng của lão già họ Lí mà làm quần hào thiên hạ, tính cả những vị đức cao vọng trọng như Diệu Định sư thái, Ngô trưởng lão, Nguyên Mãn đại sư quay lưng ngay! Té ra là do Đường Vân đổi trắng thay đen từ trước, mới khiến người ta có thành kiến. Xem ra mình trách oan họ rồi. ]

Cô nàng lại nghĩ thầm:

[ Nếu như quần hùng thiên hạ thực sự cùng một phe với Lí Thông và Đường Vân, thì đã chẳng phải bày nhiều trò như thế để làm gì cả. Chắc là Nguyên Mãn đại sư, hoặc Trương chân nhân ngăn không cho người ta giết mình diệt khẩu.

Muốn làm quần hùng thiên hạ ác cảm với hai ta để dễ bề vu oan giá họa thì Đường Vân phải xuất hiện trước, nhưng cũng không thể lấy lời nói một người để thuyết phục các trưởng môn, tất phải có kẻ làm chứng.

Nhân chứng thì dễ ngụy tạo. Trong số những trại chủ và thuộc hạ hôm đấy dự yến, ắt không thiếu kẻ tham sống sợ chết, chỉ cần lấy thuốc giải ra khống chế, lại lấy lợi dụ dỗ, thì không khó để điều khiển chúng. ]

Hồ Phiêu Hương nghĩ tới đây, thì Gia Luật Vân đã diễn xong cảnh thương tâm quá độ, mới kể tiếp rằng:

“ Các vị trại chủ hầu hết bị chúng giết, địa bàn bị bọn Đào Khiêm nuốt chửng. Lão phu và những người này may mắn được sống, cũng đều nhờ cả vào tiểu tế thí mạng chặn hậu. Chỉ có Nhu nhi… Nhu nhi thấy trượng phu của nó… ”

Lão nói đến đây lại khóc nấc lên, ngửa cổ than dài:

“ Trời cao không có mắt! Trảm nhi, trước giờ nhạc gia ta vẫn hiểu nhầm con, chưa kịp bù đắp, mà con đã hi sinh tráng liệt. Mấy trăm mạng người của Đường gia chỉ còn bộ xương già, lão còn sống làm gì?? ”

Quần hào càng nghe càng phẫn nộ, quát to:

“ Đúng là không thể tha thứ được! ”

Ngô trưởng lão cũng lắc đầu:

“ Tần minh chủ trước làm nghề chém thuê giết mướn, lấy danh xưng làm Bách Nhân Đồ, khiến người trong thiên hạ vừa sợ hãi lại vừa khinh thường. Đến khi y làm minh chủ, ta mới có dịp gặp mặt, thực sự là một trang nam nhi đội trời đạp đất trọng nghĩa trọng tình. Y chết oanh liệt như thế, thực khiến người ta cảm thấy đáng tiếc. ”

Hồ Phiêu Hương làm như không chú ý đến, chỉ tiếp tục nghĩ cách ứng phó.

[ Mắt xích yếu nhất của toàn bộ chuyện này hẳn là ở thời điểm! Tại sao lão Gia Luật Vân và lão họ Lí không đem chuyện này làm rộn lên từ cái lúc mình và Cẩu bị bắt, mà lại chờ đến bây giờ? Câu trả lời chỉ có một: trong kế hoạch ban đầu của hai người, buổi hoạch tội hôm nay không tồn tại!

Gia Luật Vân chỉ định xuất hiện sau màn, vu oan giá họa cho mình và Tạng Cẩu trước mặt võ lâm mà không có hai đứa ở đó để đối chứng, rồi cao bay xa chạy. Y là ám tiễn! Còn lão già họ Lí chỉ định cướp lấy chìa khóa đá, mở cửa mộ lấy của yên ổn xong xuôi rồi, thì sẽ giết phứt hai đứa. Lão là minh thương!

Đáng tiếc mộ thánh Chèm không đơn giản đến thế, y lợi dụng sức sáu môn phái lớn cũng không lấy được bí mật, nên mới phải thay đổi kế hoạch để ép mình và Tạng Cẩu đưa chìa khóa Loa thành. Thế nên, Gia Luật Vân mới buộc phải xuất hiện ở đây, trong khi đáng lí giờ đã êm ấm ở nhà làm vương gia. ]

Cô nàng đã bắt được điểm yếu nhất, giờ có thể thừa hư mà nhập.

Hồ Phiêu Hương hất tóc ra sau, mỉm cười:

“ Đường lão nói như thế, tức là bản thân ông không thẹn với lòng? ”

“ Không sai! ”

Gia Luật Vân nói bằng giọng đanh thép, nhưng lại âm thầm chột dạ.

[ Lẽ nào con yêu nữ này phát hiện ra điểm gì? ]

Từ sau chuyện ở Tam Môn Hiệp, lão hồ li này đã biết Hồ Phiêu Hương tuy tuổi nhỏ nhưng tâm tư cực kì tỉ mỉ, một sơ hổ nhỏ bằng sợi tóc cũng bị cô nàng nhìn thấu, theo đó mà khều banh ra, đánh sập toàn bộ thế cục lão khổ công dàn dựng. Không thể không nói, Hồ Phiêu Hương bây giờ chính là tâm ma của Gia Luật Vân. Thế nên ban đầu lão định ẩn trong bóng tối, ép cô nàng vào thế phòng thủ bị động. Trước là vu oan cho hai người trước mặt các lộ anh hùng, rồi cao chạy xa bay, tránh tuyệt đối chuyện phải đấu trí mặt đối mặt với Hồ Phiêu Hương. Đến lúc ấy không bằng không cớ, cũng không người đối chứng, cô nàng dù có tài trí bằng trời cũng phải hàm oan mà chết. Xảo diệu thế nào, mộ của Lí Thân lại cần thêm một chìa khóa Loa thành mới có thể mở ra cửa sinh, nên lão mới buộc phải xuất hiện đối mặt với cô nàng.

Hồ Phiêu Hương bèn tiếp:

“ Không biết trong chư vị anh hùng ở đây, có ai thạo y thuật hay không? ”

Cô nàng vừa nói dứt lời, thì Đường Vân đã giật mình khẽ một cái.

Hành động này cực nhỏ, có thể qua mắt toàn bộ người đang có mặt, chỉ trừ bỏ Hồ Phiêu Hương nãy giờ vẫn theo sát nhất cử nhất động của lão.

Thấy đối phương đã bị bất ngờ, cô nàng bèn cười thầm.

Đường Vân đã xuống hạ phong, vào thế bị động!

Thêm một lần nữa!

Quần hào nghe xong bèn la ó:

“ Chuyện đã đến nước này mà ngươi còn định nhờ chúng ta hiệp trợ hay sao?? ”

“ Yêu nữ Nam man không biết liêm sỉ. ”

Hồ Phiêu Hương mặc kệ những tên này chửi bới, chỉ nhìn về phía sáu người dẫn đội, cười nhạt:

“ Bọn ta tự kiểm chứng cũng được, chỉ sợ các người không tin. Nếu đã là luận tội, chẳng phải nên để bọn ta có cơ hội chứng minh mình trong sạch hay sao? Đến yêu cầu đơn giản này cũng không chịu đáp ứng, thì bày vẽ nhiều trò như thế làm gì, cứ một đao chém cụt đầu hai người bọn ta là được. ”

Nói đoạn ngẩng đầu, chĩa cần cổ về phía quần hào, nói:

“ Đây! Chém đi! Có giỏi thì chém ngay đi! ”

Quần hào đã lắm người rút đao bạt kiếm, binh khí rời vỏ vang lên những tiếng thanh thúy bức người. Song Hồ Phiêu Hương chẳng thèm để vào mắt.

Cô nàng thừa biết có một người ắt sẽ ra tay.

Cho dù bốn trưởng môn, Nguyên Mãn đại sư, Ngô trưởng lão không ra tay ngăn cản thì y cũng chắc chắn sẽ mở lời:

“ Ngừng tay! ”

Kẻ lên tiếng trước nhất chính là Lí Thông.

Y đương nhiên không thể để Hồ Phiêu Hương bị loạn đao chém chết ngay lúc này.

Không phải y đột nhiên thức tỉnh lương tri, hay nổi lòng nghĩa hiệp gì.

Chỉ đơn giản là xác chết thì không thể nói.

Hồ Phiêu Hương lúc này mới nói:

“ À quên mất, chém chết chúng ta bây giờ, thì cả cái võ lâm này đều là lũ ngụy quân tử, cả ngày đi đóng kịch anh hùng như phường ả đào con hát cho thiên hạ xem. ”

Câu này chửi ngược cả võ lâm trung nguyên là ngụy quân tử, khiến Quảng Thành Tử lẫn Chấn Nguyên Tử đều giật giật ria mép. Mà quần hào chung quanh cũng hận tới ngứa răng, chỉ giận chưa thể bạt đao lao vào chém bất chấp can ngăn của Lí Thông. Song… dù sao họ vẫn đủ tỉnh táo để biết, nếu mình làm thế thì chẳng khác nào khiến câu nói kháy của Hồ Phiêu Hương thành sự thật.