Phải nói về nửa ngày trước, Liễu Thăng được Trương Phụ, Mộc Thạnh cấp cho một con chiến mã và lương ăn ba ngày, dặn cậu nhanh chóng rời khỏi quân doanh, mang cả Tạng Cẩu lẫn Phiêu Hương theo.
Biết chân mình gãy, chiến đấu có nhiều điều bất tiện. Ở lại nhiều khi chẳng những giúp được gì đã đành, mà còn khiến người khác vướng tay vướng chân thêm. Thế là Liễu Thăng đồng ý ngay.
Một tiểu tốt được Trương Phụ âm thầm phái theo quan sát động tĩnh của ba người, cũng là để âm thầm bảo hộ Liễu Thăng. Tuy nhiên vừa mon men ra khỏi doanh trại, y đã bị Quận Gió đánh bất tỉnh nhân sự rồi vác đi tận đâu chẳng rõ.
Cửa Hàm Tử thuộc xã Hàm Tử, huyện Khoái Châu, thuộc phủ Thiên Trường - tức là tỉnh Hưng Yên ngày nay. Nơi hai quân giao tranh là Hàm Tử, cách bãi Màn Trù độ mấy dặm. Đi tiếp về phía nam chừng nửa ngày đường, sẽ có thể gặp được làng xóm.
Dân chúng phần nhiều đã chạy nạn xuống phía nam, khiến cho mấy chục dặm vuông không thấy một bóng người.
Quận Gió biết hai bên sẽ sớm khai chiến, bèn bám theo ngựa của Liễu Tử Tiêm. Ông xách cổ hai đứa Tạng Cẩu, Phiêu Hương khinh công đi suốt đêm đến nơi này mới thả chúng xuống. Về phần Liễu Thăng, Quận đưa cho cậu một tấm bản đồ chỉ đường, dặn phải thả cương thật chậm, vừa đi vừa quan sát cảnh vật.
Mặc dù Liễu Tử Tiêm chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghĩ sư phụ ắt là muốn tốt cho mình nên ngoan ngoãn làm theo.
Ba thầy trò Tạng Cẩu đi mấy bước là gặp mấy gian nhà trống hơ trống hoác bị dân bỏ lại từ hồi chạy nạn, cổng vào còn không kịp khép, bụi đóng trước hiên hãy còn chưa dày. Thấp thoáng bónh con lợn già chết gục trong chuồng, ruồi bâu thành bầy quanh cái thây đã bốc mùi hôi thối. Họ đã đi qua cơ man không biết bao nhiêu mà kể những căn nhà như vậy.
Quận Gió trông cảnh này, bất giác cảm khái:
“ Chiến tranh… đến cùng nạn nhân chỉ là muôn dân trăm họ mà thôi. Ấy thế mà không đánh không được. Kì thay… ”
Hai đứa nhóc bị Quận Gió túm áo xách lên, dùng khinh công đi như bay cả đêm. Thế nên đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, bước đi hãy còn lẩy bà lẩy bẩy không vững. Mà Quận thì mặc kệ, bắt hai đứa nhóc phải quen dần với tốc độ của ông. Cả Tạng Cẩu lẫn Phiêu Hương đều mang trong mình những bộ khinh công kinh thế hãi tục, thế nên việc này là tốt cho sự phát triển của chúng trong tương lai.
Quận Gió để chúng lẫm chẫm bám theo mình, còn ông cứ đi trước dẫn đường, cố ý thả chậm cước bộ lại. Được một chốc thì cả ba đến trước một căn miếu cũ mèm vắng tanh vắng ngắt. Quận Gió đưa tay đẩy nhẹ cổng bước vào sân trước. Tiếng cọt kẹt của thứ gỗ đứng lâu một chỗ vang lên não nề, đuổi đám quạ đang ngủ gục nơi mái hiên và dưới các tàng cây bay phốc lên không. Chúng rải xuống đầu ba kẻ xâm phạm từng tiếng kêu chói tai, quang quác đầy giận dữ. Lông vũ đen ngòm rơi lả tả xuống, đậu lên đống lá vàng khô ran nằm im lìm bên cái cây quắt queo.
Quận Gió băng qua khoảng sân quạnh quẽ, tới chỗ cái lư hương ở chính giữa. Bên mép ai đấy đã để sẵn ba nén hương trầm. Ông lấy dao và đá lửa trong túi ra, đốt lá lên thắp hương. Mùi hương trầm quấn quanh cơn gió phảng vào gian chính điện đổ nát.
“ Ui chà, bác gió đến đấy hả? Ố ồ, nhận trò rồi đấy phỏng? ”
Có tiếng ai đó nói vọng ra từ trong điện thờ, kèm theo cả những tiếng đổ vỡ lịch kịch. Chốc sau, hai cánh cửa gỗ đang khép thi nhau ngã nghiêng sang bên, để lộ ra một ông hoà thượng béo ăn mặc rách rưới đang lui cui tìm cách chữa cho chúng.
Khác với lần trước, Khiếu Hoá vừa xuất hiện là Quận xổ liền một tràng:
“ Lão sư cọ, tính lão là chúa tuềnh toàng, ăn xổi ở thì có tiếng. Tôi nói mấy lần mà không chịu chỉnh đốn. Đấy đấy! Lão xem! Cà sa thì hở bụng, nón tu lờ thì vá chằng vá đụp. Có con cá gỗ thì mòn nhẵn đi vì lão lấy làm gối đầu. Lão xem xem trông lão có tí xíu phong độ tông sư tiền bối nào không? ”
“ Hì hì, bác thì tính cô liêu thích độc lai độc vãng, còn tôi thì sao mà chả đuọc? Có biết gì mà phiền hà đâu? Vậy nên hai ta mới là “ Cô phong nơi rừng trúc ” với “ Khiếu Hoá chẳng biết phiền ”. Tôi là tôi kết cái bài thơ ấy lắm nghe. ”
Quận Gió nhún vai, chẳng thiết đôi co với Khiếu Hoá Tăng nữa. Hai đứa Cẩu với Hương thì ngờ ngợ nhìn nhau. Lần trước ở Muộn Hải trông hai người này có vẻ không có giao tình sâu đậm là bao, vậy mà giờ cứ thoải mái như là tri âm tri kỉ lâu năm vậy. Nghĩ một lúc, hai đứa bèn đoán ấy cũng là một phần của màn kịch do Quận Giao dàn dựng.
“ Nhờ lão trông hai đứa này cho tôi một chặp, gặp dịp tôi sẽ quay lại đón. ”
Khiếu Hoá Tăng chợt bĩu môi, đổi giọng:
“ Lão trộm kẹt xỉ! Thâm giao từ hội Chí Tôn mà xin có một viên Quỷ Diện Phi Châu lão cũng dùng dùng dằng dằng, phải giúp lão nhận đứa học trò ưng ý lão mới cho được có một viên để về nghiên cứu. Không được! Lần này tôi nhất quyết không giúp gì cho lão nữa! Thuyết phục vô í…… Í! Thanh đao này… ”
Lão Khiếu Hoá Tăng vừa tia trúng thanh đao Phiêu Hương đang dắt ở thắt lưng, thì đã kích động đến nỗi đôi vai run bắn cả lên. Hai mắt lão ấy đột nhiên sáng rực lên, trông chẳng khác nào hai ngọn nến đỏ rực vậy.
Lão nhún chân nhảy một cái, bậc thềm gỗ lún xuống rồi gãy vụn. Thân hình to béo của lão bắn lên cao như cách một con chim nhạn tung mình vào bầu không vậy. Khiếu Hoá Tăng nhảy qua cái đỉnh lớn cao hai mét bày trước gian điện thề, đáp xuống trước mặt ba người Quận Gió. Đôi chân lão nện lên mặt đất đánh ầm một cái, nặng nề chẳng khác nào một viên đạn pháo.
“ Đây… đây có… phải là… đao Lĩnh Nam không? ”
Lão Khiếu Hoá lắp bắp nhìn thanh đao trân trân, không dời nổi một khắc. Trong mắt ông thì đao báu còn có sức hút gấp vạn lần bất kì pho thần công tuyệt thế nào. Nói đoạn, Khiếu Hoá lật úp bàn tay lại, toan chộp lấy chuôi đao để lấy ra ngắm nghía.
Chát!
Quận Gió cong hai ngón tay, vận kình gẩy trúng mạch môn ở cổ tay Khiếu Hoá, khiến long trảo của lão sư ăn mày dạt ra một đoạn. Vua trộm trừng mắt lên lườm Khiếu Hoá Tăng, nói:
“ Cẩu, Hương. Tiền bối Khiếu Hoá Tăng đã không chịu giữ mấy đứa lại, thì đi theo thầy. Giới lục lâm tuy yếu thế hơn phe quần hùng với các mật tông ẩn thế, nhưng tên trộm già này không tin không tìm được ai trông nom hai đứa. ”
Khiếu Hoá Tăng nhất thời do dự, bấm bấm ngón tay vào trán ra chiều đắn đo suy nghĩ dữ lắm. Phiêu Hương trông lão có vẻ bối rối, lại nhớ chuyện cũ ở Muộn Hải thì tính trẻ con lại trỗi dậy, bèn nảy ý trêu tức. Cô bé rút phắt thanh đao ra.
Tiếng đao rời vỏ bổng và thanh đến nỗi khiến từng cái xương trong người lão sư ăn mày như reo lên lách cách vì mừng rỡ. Nói đoạn, Phiêu Hương chậm rãi huơ nó lên. Từng vòng, từng vòng ánh đao màu đen hiện lên trước mặt Khiếu Hoá Tăng. Thứ kim khí đen bóng ấy lượn lờ trước mặt lão như mời như gọi, khiến lão có ảo giác như chỉ với tay ra là đón được đao quang như làn nước của nó. Ánh nắng mùa đông, lạnh và u ám bị vầng dương vãi xuống mặt đao. Thoắt một cái, cả một dải đao quang sắc lẹm như chọc vào mắt người vãi ra khắp nơi.
Thật kì lạ, theo vật lí học hiện đại thì vật có màu đen hấp thụ toàn bộ bảy dải sáng đa sắc nhìn thấy được của ánh sáng trắng. Cho nên, đáng lí thanh bảo đao này không thể phản chiếu nắng mai như vậy được. Thế mà, cái điều phi lí ấy đang hiển hiện rõ mồn một trước mặt bốn người.
[ Quả nhiên là đồng đen! Không sai được, đúng là đao Lĩnh Nam! ]
Khiếu Hoá Tăng chặc lưỡi, thầm than tại sao sự đời đôi lúc lại có thể li kì và trùng hợp một cách khó tin đến như thế.
Phiêu Hương chợt kéo tay Tạng Cẩu, nói:
“ Thầy à, thầy cứ đi lo chuyện đi, để con với Tạng Cẩu một mình được rồi. Cùng lắm gặp kẻ có ý đồ hiểm nham thì con dâng thanh đao báu này lên, ắt sẽ được toàn mạng thôi. ”
“ Ấy! Ấy! Chờ đã nào. ”
Lão sư ăn mày thấy cô nhóc toan xách đao bỏ đi, thế là vội vàng thi triển khinh công lướt ra phía sau lưng cô với Tạng Cẩu. Quận Gió thấy cả, song cũng không có vẻ gì là muốn động đậy ngón chân.
Tai Tạng Cẩu vừa nghe tiếng tay áo Khiếu Hoá Tăng phất lên phật một cái là chân nó đã bước theo lộ tuyến của Lăng Không Đạp Vân mà lướt nhẹ sang ngang. Phiêu Hương thì nhảy nhanh về phía trước một bước, rồi đột ngột chuyển mình bước qua trái, định vòng tới nấp đằng sau cái lư hương lớn giữa sân để trốn.
Thế rồi hai đứa sực nhớ là sư phụ mình hãy còn đứng sờ sờ ra đó, nên mới bình tĩnh mà bước chậm lại. Khiếu Hoá Tăng và Quận cùng là một trong bảy tông sư, nếu hai bên giao thủ thì chí ít cũng ngang cơ. Sư phụ chúng nó ắt sẽ không để hai đứa đệ tử của mình chịu thiệt thòi. Tạng Cẩu đang tính lên tiếng hỏi sư phụ vì cớ gì tự nhiên ông sư ăn mày ra tay với chúng nó, thì mới ngỡ ngàng nhận ra là Quận đã mất hút từ lúc nào rồi. Chỗ ông vừa đứng vuốt râu nay chỉ còn trơ lại một cái bọc con con. Khoảnh sân này trong mắt chúng nó thoắt cái trở nên heo hút điêu linh, nổi bật lên hẳn so với khung cảnh quạnh quẽ của ngôi miếu hoang.