Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 254: Hồi hai mươi ba (22)

Tửu Thôn đồng tử quả nhiên cũng đã phá được trận.

Nhưng so với Tạng Cẩu, thì khó khăn hơn nhiều. Ít nhất trên người hắn đã trúng bốn năm đòn của mười tám người đồng, thương thế quả thực không hề nhẹ.

Tửu Thôn đồng tử ra khỏi trận, bèn phi nhanh về phía Tạng Cẩu, đao lăm lăm trên tay. Lúc này biểu cảm trên gương mặt hắn đã không còn điên cuồng như ở trên điện Thái Hòa, mà phi thường bình tĩnh.

Bình!

Hắn vừa động, nắm đấm của Tạng Cẩu đã thúc ngay vào dưới nách. Trong các kẽ ngón tay cậu chàng còn kẹp sẵn mấy viên Quỷ Diện phi châu bằng đồng đen. Tửu Thôn đồng tử quả nhiên cũng có động thái, dựng thẳng đao về phía nắm đấm. Đồng đen đánh lên lưỡi đao đánh cách một cái, Tửu Thôn đồng tử bị kình lực chấn lui về phía sau hai bước. Chân bước, nhưng tay đã múa đao vẽ một hình bán nguyệt, sống đao đánh văng ba viên phi châu Tạng Cẩu phóng ra.

Tửu Thôn đồng tử đỡ được ba đòn hiểm, thở hào hển.

Quả thực hắn phải kinh ngạc trước tốc độ phản ứng của Tạng Cẩu.

Lúc này như thể hắn lần nữa phải mặt đối mặt với trận của mười tám người đồng vậy. Vong ngã là tạm quên đi phần cảm tính, khiến bản thân có thể đưa ra quyết định lí tính hoàn toàn. Thế nhưng, quyết định có nhanh đến mấy, vẫn cần phải nghĩ! Một khi đã phải nghĩ, thì ắt sẽ chậm hơn bản năng một bước.

Mà Tạng Cẩu đã ngộ ra được vô ngã, bản thân cậu chàng hóa thành một mặt gương. Con người ta có nhanh cách mấy, cũng không thể thoát được hình ảnh phản chiếu của bản thân.

Lẽ nào hắn bị vượt mặt rồi?

Tửu Thôn đồng tử đột nhiên nổi giận, chân hắn bất giác bước về phía trước.

Tâm hắn vừa xao động…

Cốp!

Hai gối của gã lập tức trúng hai viên phi châu. Tiếng xương vỡ vang lên, Tửu Thôn ngã khuỵa, đao văng ra phía sau đến vài xích, cắm thẳng xuống nền nhà.

Bốn phía lặng im…

“ Tửu Thôn đồng tử… ta thắng rồi. ”

Tạng Cẩu thản nhiên nói.

“ Được… lần này ta thua. Thú vị lắm, Tạng Cẩu ạ. Nhà ngươi giờ đã đủ tư cách tiếp đao của ta rồi. ”

Tửu Thôn ngửa mặt nhìn trần nhà, cười vang.

Trước đó lúc phá trận gã đã trúng vài chiêu của người đồng, nếu không trận chiến này cũng sẽ không kết thúc chóng vánh như thế. Nhưng hắn thấy vui, vui đến mức sau bao nhiêu năm, cuối cùng nụ cười điên cuồng của gã cũng tắt, thay vào đó là sự thỏa mãn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đứng trước Tạng Cẩu trong trạng thái vô ngã, sự kích thích, cái đè nén đó hoàn toàn vượt xa khỏi tất thảy những gì hắn từng biết. Thậm chí… hơn cả lần đối diện với Trương Tam Phong…

Trận chiến này khác với thứ Tửu Thôn đã mường tượng khi cho Tạng Cẩu ăn huyết bồ đào. Thứ hắn nghĩ tới là một tràng cảnh man dại, máu tanh, dã man hơn nhiều.

Thế nhưng, trận chiến này còn khiến hắn thỏa mãn hơn những gì hắn tưởng tượng vô số lần.

Tửu Thôn đồng tử bèn lên tiếng:

“ Này… tại sao ngươi chống lại được dược tính của huyết bồ đào? ”

Tạng Cẩu nghe câu hỏi không đầu không đuôi của hắn, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó chợt hiểu rằng thứ nội lực vừa cương vừa tà của cậu chàng hẳn là có liên quan đến cái gọi là huyết bồ đào kia.

“ Có lẽ là ở hiền gặp lành. ”

Tạng Cẩu nhún vai.

Cậu chàng biết Tửu Thôn vốn là muốn dùng huyết bồ đào để biến cậu thành kẻ cuồng sát như hắn.

Sau đó, có lẽ như hắn đã phát thệ, sẽ dùng đao hội đao với cậu, chiến một trận thật sảng khoái để giúp thanh đao của hắn rửa nhục.

Kì thực… thế này cũng tốt, không phải sao?

“ Ở hiền gặp lành sao??? Cũng phải… huyết bồ đào nếu người bình thường như ta ăn, sẽ hóa thành khí huyết cuồng bạo. Tuy là khí lực tăng mạnh, nhưng cũng khiến cho người ta khó mà giữ được tỉnh táo. Còn ngươi… khà, ngươi giữ dược tính của nó như nội lực trong người, giữ được bản tính… có lẽ là ý trời. ”

“ Ngươi nói thế ta lại tò mò, không biết trước khi ăn huyết bồ đào, Tửu Thôn đồng tử ngươi là người ra sao? ”

“ Quan trọng ư??? Tạng Cẩu, chớ vội mừng. Ta sẽ còn đến thách đấu với ngươi, chiến một trận công bằng. Dám không?? ”

Dám không à?

Tạng Cẩu ngẩng đầu…

Ánh mắt của cậu chàng… sau năm năm… vẫn cứ là ánh mắt của đứa trẻ trên điện Kim Loan ngày trước.

“ Lúc nào cũng hoan nghênh. ”

Tửu Thôn đồng tử ngồi nhỏm dậy, gỡ hồ lô rượu ở thắt lưng, quăng sang chỗ Tạng Cẩu, hất đầu như thể đang hỏi: “ Dám uống không? ”

Tạng Cẩu không đáp, mở nắp hồ lô, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó cậu chàng dốc ngược hồ lô, thể hiện rằng nó đã trống rỗng, rồi quăng trả cho Tửu Thôn.

“ Vị đạo thế nào? ”

“ Nhạt… nhưng cũng hay. Rượu Trung Nguyên thì quá nồng, rượu của người Bồng Lai các người lại nhạt. ”

“ Thế thì lần sau tái chiến, ta phải uống một chầu rượu Đại Việt thật đã, coi như tiễn ngươi xuống suối vàng. ”

“ Thế thì nhà ngươi còn phải đợi sáu mươi năm nữa cái đã. ”

Tạng Cẩu cười, đoạn gọi hai người Khiếu Hóa tăng và Hồ Phiêu Hương. Mười tám người đồng tự hiểu Khiếu Hóa có thể phá trận, đương nhiên là không ngăn cản gì. Ba người hai trẻ một già nối đuôi nhau đi lên tầng trên của tháp.

Tàng kinh tháp này của Thiếu Lâm kì thực là cấm địa, bình thường không cho người lạ qua lại. Song ba người Tạng Cẩu đã phá được trận, lại tự có bản lĩnh riêng, thành ra đối với tuyệt học võ lâm cũng không có ý tham lam. Ba người chỉ chăm chăm tìm cho được quyển Niết Bàn Kinh, để xem thánh tổ muốn nói điều gì.

Niết Bàn kinh quả thực là ở Thiếu Lâm tự, trên tầng cao nhất.

Tầng năm của Tàng Kinh tháp chỉ cất ba bộ kinh thư. Một là Tẩy Tủy kinh. Hai là Dịch Cân kinh.

Thứ ba là Niết Bàn kinh.

Nhưng đến lúc tận mắt trông thấy Niết Bàn kinh, cả ba vẫn không thể tin vào mắt mình.

Vì thứ ở trước mặt họ quả nhiên là một quyển kinh, nhưng lúc mó tay vào mới phát hiện tuyệt nhiên không phải bằng giấy.

Quyển Niết Bàn kinh này là một quyển đóng bằng đồng đen, mỗi trang sách là một lá thép mỏng như tờ giấy, ba cạnh bọc vàng để không gây sát thương. Chữ trên trang sách bằng thép được khắc rất tỉ mỉ, rồi tráng một lớp đồng đen lên trên. Nhìn từ xa quả thực không khác gì sách bình thường.

Khiếu Hóa tăng nhìn lướt qua mấy dòng chữ, rồi gật đầu:

“ Quả thực là Niết Bàn kinh của thánh tổ. ”

“ Tại sao ông biết? ”

Hai người Tạng Cẩu giật mình, đồng thời buột miệng hỏi. Chẳng lẽ Khiếu Hóa tăng từng đọc Niết Bàn kinh rồi hay sao?

Ông sư ăn xin chẳng hề trách cứ, nói:

“ Hai đứa này lạ. Kinh quý như thế, thánh tổ chẳng lẽ không để lại một bản chép tay ở nước Nam hay sao? ”

“ Thế chẳng phải chúng ta đến đây phí công à? ”

Tạng Cẩu gãi đầu.

Cậu chàng nghĩ lại năm năm qua đau khổ phá trận vượt tháp mà muốn bật khóc.

Hồ Phiêu Hương bèn gõ đầu cậu chàng một cái, mắng:

“ Khi không lại tốn bao nhiêu tâm huyết và công sức đi làm một quyển sách tinh xảo thế này, để ở nước người, thánh tổ bị hâm chắc? Ông í mà ngố như cậu thì đã chẳng làm đến chức quốc sư. ”

Khiếu Hóa tăng ho khan, nói:

“ Tạng Cẩu tất nhiên chẳng làm được chức quốc sư, nhưng chức phò mã thì chưa chắc đâu. ”

Hồ Phiêu Hương bị trêu, tai đỏ thấu lên, sẵng giọng nói:

“ Người xuất gia gì mà nói linh tinh suốt, con không chấp ông. ”