Khiếu Hóa tăng biết cậu chàng lại đổ bệnh ngơ bất chợt, bèn hỏi:
“ Trong lúc hai bên tỉ võ qua chiêu thì làm cái gì là khó nhất? ”
Không cần suy nghĩ, Tạng Cẩu trả lời ngay:
“ Tất nhiên là tha cho đối thủ. Trong tình thế đối phương mang địch ý thề phải giết mình, có thể chế trụ, lại không cần phải phương hại đến tính mạng, không cần phế bỏ người ta mới là khó nhất. Loại chuyện này nếu không phải võ lực vượt xa đối thủ, hoặc là cơ trí vô cùng, thì tuyệt nhiên không thể làm nổi. So với giết người hại người khó gấp mười lần. ”
Kì thực, những lời này cũng không phải cậu chàng nghĩ ra, mà do chính bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn đã dạy.
Bốn ông này là vua trong giới sát thủ, võ công người nào người nấy đều cực cao, có lẽ chỉ hơi kém hơn các tông sư chút đỉnh mà thôi. Đối với họ… lấy đầu người khác có lẽ làm còn quen tay hơn xới cơm.
Thì ra ngày trước Tạng Cẩu thấy võ công của bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn quá tàn độc, chiêu nào chiêu nấy đều là đòn độc thủ để lấy mạng người ta. So với bản lĩnh của các đời Quận Gió thì quá thừa cái âm tà, thiếu hẳn cái chánh nghĩa, thành thử cậu chàng dùng dằng có ý không muốn học. Bốn người Địa Khuyết Thiên Tàn cũng biết điểm này, nên mới cố tình dùng những lời Tạng Cẩu vừa mới nói ra để dụ cậu chàng học bản lĩnh của mình, đi lại ở xứ người cũng có thể phòng thân.
Sau lần Tạng Cẩu dùng một chiêu giết chết ba tên đầu lãnh của tiêu cục Đông Phong, võ công tiến xa, thì hiếm khi dùng đến những chiêu số giết người này nữa.
Tạng Cẩu nói xong, Khiếu Hóa tăng không cần nói gì, cậu chàng đã nhận ra:
“ Sở dĩ thầy dạy võ nghệ cho Liễu Thăng, là để anh ta đủ sức tha mạng người ta hay sao? Trên chiến trường hung hiểm vô vàn mà còn nghĩ đến chuyện để kẻ địch sống, có điên cuồng quá hay không? ”
Cậu chàng không biết ba lời thề Quận bắt Liễu Thăng phải thề, nên tất nhiên có chút không tin những gì mình đoán được.
Khiếu Hóa tăng lim dim mắt, nói:
“ Con người Quận là như vậy đấy. Có nói hắn là kẻ khinh cuồng nhất thiên hạ cũng chẳng quá. Cứ độc lai độc vãng như thế, lại dám làm chuyện người khác trước giờ chưa từng nghĩ tới. ”
Tạng Cẩu im lặng hồi lâu…
Quận Gió làm thế là đúng hay sai?
Bất giác, cậu chàng lại nhớ lại lúc ông dạy ba người về ý nghĩa của “ kẻ mạnh ”.
Nhân, trí và dũng. Phải hội đủ ba cái này, mới xứng với chữ “ mạnh ”. Lúc đó Quận dạy, Tạng Cẩu chỉ học thuộc, cũng chỉ thấy là đúng chứ chưa cắt nghĩa được tại sao. Nhưng hiện tại, trải qua sáu bảy năm sóng gió bể dâu, cậu chàng cũng dần dần ngộ ra được ý nghĩa đằng sau lời dạy của Quận Gió.
Trí… chẳng những là trí tuệ, còn là nhận thức. Người thường nói về trí, chỉ xem xem là có thể khuynh đảo thiên hạ như Vũ Hầu Gia Cát Lượng, hoặc kẻ tiểu nhân đặt bẫy hại người. Kì thực, một chữ trí, còn có thể hiểu là phân biệt đúng sai, giữ cho bản thân chẳng bước lầm đường.
Có biết đúng sai phải trái, thì cái nhân từ, cái cảm thông, vị tha của bản thân mới không bị kẻ gian lợi dụng.
Sau cùng, dũng. Có trí có nhân rồi, con người ta mới biết cần phải dùng võ như thế nào cho đúng với tinh thần trượng nghĩa, thượng võ của người học võ.
Chẳng những để tự bảo mình, cũng là để có quyền được tha cho kẻ khác.
Cơ thể có khỏe mạnh, đầu óc mới minh mẫn tỏ tường để biết thế nào là đúng sai phải trái.
Mà bản thân suy nghĩ cần phải phân biệt phải trái đúng sai, giữ mình như hoa sen trong giếng ngọc, lại xuất phát từ chữ nhân.
Rốt cuộc, kì thực ba cái nhân, trí và dũng là ngang hàng, gối lên nhau. Cái này là nền tảng của cái kia.
Đoạn, cậu chàng lại lên tiếng:
“ Ông Khiếu Hóa. Có một điều con cứ thắc mắc trong lúc luyện công. Gần đây con ngồi xếp bằng vận khí thì nội lực cơ hồ chẳng tăng tiến thêm chút nào. Có phải có vấn đề gì, hay con luyện sai ở đâu mà sắp tẩu hỏa nhập ma không? ”
Khiếu Hóa nghe vậy bèn cười, đáp:
“ Thằng này lạ. Người chứ có phải cái động không đáy đâu mà muốn nhét bao nhiêu thì nhét?? Cơ thể con người ta vốn là có giới hạn, nội tức mà đan điền chứa được cũng vậy. Giới hạn này thực chất là để bảo vệ tính mạng của con. Nếu như tham quá, thì sẽ như con ếch hút khí, rốt cuộc vỡ bụng mà chết! Chứ cứ tư duy như con thì cắm đầu khổ tu trăm năm là vô địch thiên hạ, giang hồ đâu còn cảnh người tranh ta cướp nữa? ”
“ Nghe bốn người kia kể… nhóc chó được Quận Gió quán đỉnh truyền lại nội lực, thành ra không làm mà hưởng mới thấy dễ dàng. Người thường muốn đạt được nội lực cực đại, không khổ công rèn luyện hai chục năm thì đừng mơ mà chạm tới được. Nhưng kể cũng lạ à… Lúc đấy Quận đã như đèn trước gió, nội lực hao phí bảo vệ tâm mạch, rồi lại dùng để liệu thương cho con… Làm thế nào mà vào người nhóc lại phình lên đến thế được cơ chứ? ”
Tạng Cẩu nhún vai, kì thực chuyện này cậu chàng cũng có nghĩ qua, nhưng không tài nào hiểu được nên đành thôi. Có lẽ thiền sư Tuệ Tĩnh biết, nhưng ông chưa trả lời đã bỏ đi rồi.
Cậu chàng bèn hỏi:
“ Thế tức là, nội lực mà con người đạt tới được là có giới hạn? Thế tại sao lại có người mạnh kẻ yếu? ”
Khiếu Hóa tăng bèn đáp:
“ Sở dĩ nội lực ngang cơ, nhưng có người yếu kẻ mạnh, là nằm ở vận dụng. Lực sinh ra ở cơ thịt, sinh ra là có. Kình hình thành thì xương và gân, phải luyện mà thành. Một thứ thẳng mà thô, một thứ tròn mà xoắn. Còn nội tức là chất keo gắn kết kình và lực. Nếu coi kình lực nội công là binh khí, thì chẳng phải người hỏa hầu khống chế thâm sâu hơn sẽ thắng một bậc hay sao? Tất nhiên tỉ đấu ngoài đời còn có vô vàn yếu tố bên ngoài, tỉ như tâm tình, cảm xúc…v.v… ”
Tạng Cẩu nghe một hồi, mơ hồ hiểu được những lời Khiếu Hóa tăng dậy. Nhưng cậu chàng lại bất giác nhớ đến môn Thái Cực quyền của Trương Tam Phong. Tuy Tạng Cẩu chỉ bắt chước được một chiêu không hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để thấy là những gì Khiếu Hóa tăng nói chẳng thể bao trùm hết được cái triết lí võ đạo đằng sau môn Thái Cực quyền.
Khiếu Hóa tăng nói không sai…
Nhưng hình như chưa đủ. Những gì ông dạy hãy còn thiếu một cái gì đó.
Lúc này, Khiếu Hóa tăng bèn lên tiếng:
“ Đừng nghĩ nhiều nữa. Hai đứa mau ngủ cho sớm, sáng mai lên phá trận người đồng. Ông cũng nóng lòng muốn biết võ học của phái Thiếu Lâm cao thâm đến độ nào để mà người đời tôn kính “ thiên hạ võ học xuất Thiếu Lâm ”. ”
Hồ Phiêu Hương bèn cười:
“ Con nghe nói người xuất gia tứ đại giai không, không tranh với đời. Nhưng hình như ông còn háo hức hơn cả hai đứa bọn con. ”
Khiếu Hóa bèn xua tay, nói:
“ Xưa nay lão nạp chưa từng có ý thành Phật, xuất gia là để bản thân thấy thanh thản là được. Huống hồ bần tăng trước là người Đại Việt, sau mới là người xuất gia. Chuyện ngày mai can hệ trọng đại tới tồn vong nước nhà, có phá giới cũng được. ”
Tạng Cẩu chun mũi, gãi đầu nói:
“ Nghe ông nói con mới biết bí mật của khóa Loa thành trọng đại đến thế. Ôi chà. Nếu thế mai rủi có thua, thì làm sao cưỡng lại được cái ý cướp kinh bỏ chạy đây? ”
Hồ Phiêu Hương lấy thủ đao gõ một cái lên đầu cậu chàng, mắng:
“ Phỉ phui! Cái đồ miệng quạ! Chớ có nói gở! ”
Khiếu Hóa tăng biết ngày mai là trận đại chiến quan trọng, thế nên sau khi qua chiêu với Tạng Cẩu Phiêu Hương xong bèn cố tình pha trò cho bớt căng thẳng. Quả nhiên cả buổi tối hôm ấy ba người được trận cười no nê, tâm tình khoan khoái thư thái, chỉ chờ một trận chiến ngày mai trên núi Tung sơn.
Giờ lại kể đến Hổ Vương và Hoàng Chi Mai.
Hổ Vương bị trúng Thất Bộ Li Hồn không thể nhúc nhích. Hoàng Chi Mai mặc dù có lực tái chiến, nhưng chớ nói đến Cầm Ma là một trong bảy tông sư đang chú ý nhất cử nhất động của cô nàng, ngay cả trang chủ giả mạo Phan Chiến Thắng – Chế Bồng Nga hiện tại cũng đã có lực chiến một trận với Hổ Vương. Trận chiến ở cấp độ này, cô nàng không tài nào nhúng tay cho nổi.
Song, tính tình Hoàng Chi Mai vốn dĩ quật cường. Sự thực tàn khốc Chế Bồng Nga hé lộ khiến cô nàng thất vọng chán chường trong giây lát, nhưng ngay sau đó lòng hiệp nghĩa lại nổi lên, thầm nghĩ:
[ Hổ Vương vốn dĩ là người ngoài, không nên vì đám ngu ngốc chúng ta mà phải oan ức táng thân ở đây. Tên Chế Bồng Nga nói ông ấy chỉ cần một chút thời gian để trục hết được Thất Bộ Li Hồn, thế thì mình có chết cũng phải tranh thủ được thời gian cho Hổ Vương. ]
Hoàng Chi Mai lúc này rất bình tĩnh… cũng lại rất lí trí.