Nếu không đủ xa, thì phi châu khó mà hợp lực được.
Thế nên các đời Quận Gió đều lấy khinh công mà độc bộ thiên hạ! Không chỉ để chạy trốn, mà còn để đánh ra chiêu này!
Một chiêu kinh thiên động địa!
Tạng Cẩu vung tay!
Bốn viên phi châu!
So với năm năm trước, khả năng khống kình của cậu chàng đã mạnh hơn nhiều, đủ để phóng ra bốn viên cùng lúc.
Một thành, ba thành, năm thành, chín thành!
Tổng cộng mười tám thành công lực dồn vào duy nhất một viên phi châu!
Một kích bắn ra, xuyên thủng trời đêm, xé đôi bóng tối, thanh thế nào có ở dưới Tru Thiên?
Phi châu xé gió thần tốc, nhanh mạnh hiểm, mang theo lực xoay khổng lồ đánh thẳng vào gan bàn chân của Gia Luật Sở Tài. Y chỉ cảm thấy lực xoắn cực mạnh, trước là xé nát giày tất, sau là xoáy tan da thịt, nữa lại chấn đoạn xương cốt!
Rầm!
Gia Luật Sở Tài bắn tung đi, lưng đập vào mặt đường sỏi đá.
Nếu không phải phút cuối y văng chân, đẩy phi châu bắn sang một bên thì cái chân này của y đã bị phế bỏ rồi.
Năm năm không gặp, sát chiêu này của Tạng Cẩu càng trở nên kinh khủng, thanh thế như chớp đánh xuyên mây, kim xỏ qua lụa. Cho dù y có khinh địch, nhưng xem chừng Tru Thiên của Gia Luật Sở Tài cũng đã không thể ngạnh kháng nổi chiêu Hôm Mai Vượt Bể nữa. Có thể thấy mấy năm ròng luyện công khắc khổ, khiêu chiến người đồng đã không uổng phí…
Tạng Cẩu nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Viên phi châu bị đẩy văng ra, nay chậm rãi lăn đến, đụng khẽ lên mặt Gia Luật Sở Tài.
Ấy là do Tạng Cẩu đã dùng một viên bi sắt khác, nắn lại đường bay của Quỷ Diện Phi Châu.
Gia Luật Sở Tài cũng tự biết, nếu lúc đó cậu chàng dùng kình lực nặng thêm một phần, thanh thế của phi châu sẽ không đơn thuần là lăn đến đụng khẽ lên mặt mình, mà là một viên đạn đòi mạng, đánh vỡ đầu nát trán ngay.
Hạ Gia Luật Sở Tài chóng vánh, cũng do hai chữ “ kiêu hãnh ” mà ra…
Y thấy bản thân trúng chiêu Thiết Bích Đồng Tường, thế công Vạn Phu Mạc Địch bị phá giải, đã thầm lấy làm nhục nhã trong lòng. Liền kề Sát Thần Diệt Phật đều bị Tạng Cẩu nắm trong lòng bàn tay, lòng kiêu hãnh cao ngất của y càng thêm hao tổn, mới đánh ra một chiêu Tru Thiên đòi phân cao thấp với Tru Thiên của Tạng Cẩu. Y muốn chứng minh Diệt Tuyệt Tam Bộ của y tuyệt đối cao siêu hơn thứ học lỏm Tạng Cẩu biết, mà quên mất đại chiêu Hôm Mai Vượt Bể năm năm trước suýt thì đã cho y ăn quả đắng.
Kì thực y không cần dùng Tru Thiên một cách lộ liễu đến thế…
Y cũng quên rằng Tạng Cẩu chẳng việc gì phải lấy Tru Thiên hội Tru Thiên.
Nhưng mấu chốt chính là: tự tôn!
Ai cũng cần thể diện.
Gia Luật Sở Tài càng là kẻ cực kì kiêu ngạo.
Thế nên y mới quên đi những chuyện kia.
Để rồi bại một cách chóng vánh.
Gia Luật Sở Tài gượng dậy, mắt nhìn chòng chọc vào Tạng Cẩu, ánh mắt hung hãn như sói đói trên thảo nguyên. Rồi hắn lại dời ánh nhìn sang chỗ Tửu Thôn đồng tử đầy vẻ đề phòng.
Kỳ thực cái gọi là “ minh hữu ” không tồn tại giữa hai bọn hắn.
Gia Luật Sở Tài muốn lợi dụng tai mắt của Tửu Thôn đồng tử trong cung, còn Tửu Thôn thì muốn lợi dụng binh mã của gã.
Bọn hắn thừa hiểu lúc bản thân bị thương không gượng nổi, thì cái minh hữu kia tự khắc sẽ trở thành kẻ thù đáng sợ nhất.
Đây cũng là một trong các lí do vì sao hôm nay Gia Luật Sở Tài xuất hiện…
Hắn muốn thừa cơ giết Tửu Thôn đồng tử.
Nhưng âm mưu này của gã lại bị Tạng Cẩu phá tan.
Cậu chàng từng là bại tướng dưới tay hắn…
Năm năm trước, luận võ nghệ hắn thua trong tay Trương Tam Phong – đường đường là huyền thoại của võ lâm đương thời. Luận trí mưu, thua trong tay Trương Phụ, là đại tướng hạ được Đại Việt, điều mà từ thời Đường mạt đến giờ chưa ai làm nổi!
Ngẫm lại, hắn cảm thấy lần đó thua không oan.
Nhưng Tạng Cẩu hồi đó vẫn là thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch, hắn muốn giết thì giết muốn tha thì tha.
Lúc dừng cương ngựa, Gia Luật Sở Tài đã nghĩ chuyện năm năm trước, năm năm sau sẽ tái hiện…
Tiếc là vật đổi sao dời…
Năm năm là đủ để cậu nhóc năm nào trưởng thành, trở thành kẻ có lực chiến cùng cao thủ tầng thứ như hắn và Tửu Thôn một trận.
Kiêu ngạo.
Khinh địch.
Đấy là lí do vì sao hắn thua đau.
Lúc này, Gia Luật Sở Tài hối hận…
Hắn ước gì năm xưa đã giết Tạng Cẩu quách đi cho rảnh nợ.
Mà cũng vì cái suy nghĩ này, nên hắn mới không thể làm được như Hổ Vương.
Tạng Cẩu liếc xéo Gia Luật Sở Tài một cái.
Đòn Tru Thiên sau cùng đó quả thực đáng sợ…
Tuy là đánh gãy được chân gã, nhưng Phi Châu đúc từ đồng đen cũng đã bị đánh nứt một vết dài.
Đọ cước với gã, hai chân Tạng Cẩu cũng tê rần rần, đến giờ vẫn chưa thể hồi phục mà dùng khinh công. Lúc này nếu một trong hai tên này truy kích, thì cậu chàng chỉ có nước đấu cứng, chứ không cậy Lăng Không Đạp Vân được nữa.
Lần này thắng được Gia Luật Sở Tài…
May mắn chiếm đến sáu phần.
Tửu Thôn đồng tử nhếch mép, gác đao lên vai, đoạn nói:
“ Hôm nay xem ra cả ba chúng ta đều vô lực tái chiến. Không bằng ngày mồng một tháng sau, ba người chúng ta tái chiến trong trận mười tám người đồng! Ai phá được trận Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới thì bí mật Không Lộ lưu lại thuộc về kẻ đó. Sao hả? ”
Gia Luật Sở Tài thoáng chần chờ…
Kì thực hắn có nghe Tửu Thôn đồng tử nói về bí mật Dương Không Lộ mấy lần.
Một thanh đao thắng được cả Trảm Quỷ, một trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm của người Bồng Lai… nói hắn không thấy hiếu kì sẽ là nói dối. Nhưng Gia Luật Sở Tài trước giờ tự thị võ công phi phàm, đối với hắn hai nắm đấm với Thiên Hạ Bá quyền, đôi chân với Diệt Tuyệt Tam bộ đã mạnh hơn không biết bao nhiêu cao thủ đương thời tay nắm đao báu, kiếm tốt. Thành ra, bí mật do một ông thợ rèn truyền lại, đối với hắn không hấp dẫn lắm.
Chỉ là sau trận Nhạn Môn quan ít lâu, Gia Luật Sở Tài mới nghĩ lại.
Hắn thua đau là vì trúng kế Trương Phụ, bị nội gián của quân Minh hủy hết pháo Thần Cơ!
Nếu như hắn có được bí mật của Không Lộ, tạo ra một loại pháo Thần Cơ mà đến đao của Tửu Thôn đồng tử cũng không thể hủy nổi…
Gia Luật Sở Tài nghĩ như thế, nên mới âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Tửu Thôn đồng tử.
Tửu Thôn rất ma mãnh, luôn biết cách cắt đuôi hắn ngay trước khi lên Thiếu Lâm thọ giáo mười tám người đồng, thành ra mãi đến hôm trước Gia Luật Sở Tài mới đoán được y lên Thiếu Lâm tự.
Đó là nguyên nhân thứ hai khiến gã hiện thân.
Đáng lẽ Gia Luật Sở Tài định chờ Tửu Thôn đồng tử với Tạng Cẩu giải quyết lẫn nhau, rồi mới làm ngư ông đắc lợi.
Nào ngờ Tạng Cẩu lại không chịu thừa lúc này ra tay giết Tửu Thôn. Cậu chàng không có lòng muốn chiến, Tửu Thôn cũng sẽ không vì thế mà rút đao.
Kế hoạch của hắn thất bại…
Kế đó hắn hiện thân.
Ý đồ thực ra rất đơn giản. Chẳng cần biết trong hai bên ai là người chiếm được bí mất của Không Lộ, hắn cứ giết người đoạt đồ, không thì tóm gọn từ từ tra khảo cũng được.
Hắn lại thất bại.
Cho nên nếu lúc nãy Tạng Cẩu động thủ đánh Tửu Thôn, chẳng những sẽ khiến gian kế của Gia Luật Sở Tài thành công, mà còn bại lộ thực lực đại tăng. Nhỡ lúc đánh với Tửu Thôn đồng tử đến đoạn khẩn yếu, tên nọ ở ngoài đánh lén một cái, thì đúng là chết cũng không hiểu tại sao…
“ Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ ” có lẽ gần ngay trước mắt như vậy thôi.
Nhưng lúc này cậu chàng và Phiêu Hương có việc gấp hơn cần phải lo.
Tửu Thôn đồng tử đề nghị liên thủ phá trận!
Tại sao hắn lại làm thế?
Lúc này, Hồ Phiêu Hương lại khẽ lên tiếng:
“ Tớ nghĩ hắn cũng không nắm chắc đánh lại được mười tám người đồng. Nhất là ba người sau cùng, võ công sâu không thấy đáy. Thế nên mới muốn mượn tay chúng ta, phá trận xung quan, chiếm cho kì được Niết Bàn Kinh! ”
“ Ý cậu thế nào? ”
“ Chúng ta tốn năm năm rồi chưa phá nổi trận mười tám người đồng. Không thể kéo dài thời gian thêm nữa. Có mạo hiểm cũng phải thử thôi. ”
Hồ Phiêu Hương cắn răng.
Cô nàng vẫn còn thấy chưa yên lòng. Dù sao tên cuồng sát điên điên loạn loạn kia là kẻ có thể đấu mưu với Vĩnh Lạc đế Chu Đệ. Sai lầm nói cho Tửu Thôn đồng tử chuyện của thánh tổ Khổng Lồ, Hồ Phiêu Hương không muốn lặp lại thêm một lần nữa.
Nhưng hai người đã mất đến năm năm ở Thiếu Lâm, đến Niết Bàn kinh còn chưa sờ được, huống hồ là bí mật chìa khóa Loa Thành. Nếu không nhanh lên, thì e không biết đến đời nào kiếp nào mới phá giải được bí ẩn, tìm được đáp án người xưa lưu lại nữa.
Tạng Cẩu nghe xong, bèn chắp tay:
“ Được! Mồng một tháng sau, tại Tàng Kinh tháp của Thiếu Lâm, trong trận mười tám người đồng, ba người chúng ta tái chiến một phen! ”
Tửu Thôn đồng tử hất hàm cười khẩy, đoạn chậm rãi lắc mình biến mất vào bóng tối.
Tạng Cẩu và Phiêu Hương nhìn nhau một cái, đoạn cùng động thân, dùng khinh công nhảy vào trong ánh trăng mờ mờ và cơn gió đưa hương hoa ra đến giữa dòng sông. Duy chỉ còn có Gia Luật Sở Tài ôm cái chân gãy nằm soài trên bãi cỏ, lặng yên nhắm mắt. Như loài sói hoang trên thảo nguyên liếm vết thương, hắn đang ghi nhớ thật kỹ hương vị của thất bại.
Đoạn…
Gia Luật Sở Tài ngoắc tay, ngựa chiến được chủ ra hiệu, tung vó chạy đến gần. Y nắm một đầu yên cương kéo mạnh một cái, toàn thân từ dưới đất bắn lên, an tọa trên lưng ngựa. Gia Luật Sở Tài nhếch mép, đoạn ra roi đánh ngựa cho chạy về phía bắc.