Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 227: Hồi hai mươi hai (9)

Tung Sơn, Thiếu Lâm tự…

Nắng rọi lên khoảnh sân vắng, sương sớm đậu lên đôi vai thiếu niên đang tĩnh tọa.

Tóc…

Sương vừa rơi…

Tay người thiếu niên cũng động.

Mắt không mở…

Giọt sương sớm không chạm đất…

Luyện công thêm nửa canh giờ, thiếu niên mới vươn vai vặn eo, đứng dậy.

Đôi mắt mở ra nhìn quanh, sáng như ai hái sao lên trời mà gắn vào.

Y phục thiếu niên nọ đều bằng vải xô, eo thắt đai lưng bằng cỏ, trông chẳng khác nào con cháu nhà nông bần hàn, nghèo xơ nghèo xác cả. Nhưng mày kiếm mắt rồng, tuấn dật như thư sinh, lại mang thêm vài phần kiên nghị phong trần.

“ Cẩu! ”

Thiếu nữ từ đầu tường lướt xuống, chạy tới bên cậu chàng.

Quần áo thôn quê giản dị chẳng thể nào giấu được ngũ quan yêu kiều thanh tú, lại càng không thể che đậy được khí chất linh động hoạt bát. Nếu năm năm trước, Hồ Phiêu Hương giống như ngọc nữ. Thì hiện tại, cô nàng đã có thêm mấy phần thoát tục, nhưng vẫn giữ lại cái tinh nghịch hoạt bát lúc còn là trẻ con.

Không sai…

Hai đứa lên Thiếu Lâm tự đã được năm năm.

Niết Bàn kinh chúng cũng đã tìm được.

Nhưng tạm thời chưa thể xuống núi. Nhất là khi manh mối mà thánh tổ Khổng Lồ lưu lại vẫn còn là ẩn số…

Năm năm đã qua.

Tạng Cẩu bé xíu ngày xưa đã lớn thành thiếu niên anh tuấn. Cái vẻ ốm đói, còi cọc thuở nào đã chẳng còn xót lại. Chỉ có tính cách là vẫn như xưa, thay đổi duy nhất là đã trưởng thành, thiếu đi mất phần ham chơi…

Luyện võ không chỉ rèn luyện thân thể. Quan trọng là tâm tính.

Có thể nói ấy là bài học vỡ lòng mà Quận Gió dạy cho cậu.

Nếu không, ông đã chẳng cần phải tốn công tốn sức bày đủ trò để thử lòng Tạng Cẩu.

“ Võ công… sinh ra là để giúp nước, cứu đời. Nếu như không uốn nắn tử tế, để kẻ gian học được, đem đi hà hiếp kẻ yếu, luồn cúi kẻ mạnh, há chẳng phải đi ngược lại tôn chỉ của người học võ hay sao? ”

Ngay từ tấm bé, Tạng Cẩu đã được thầy truyền dạy cho cái gì mới là thượng võ.

Bảy năm luyện võ, tu tâm dưỡng tính quả thực khiến cậu chàng giờ đã có một chút phong phạm của hiệp giả…

“ Ăn sáng không? ”

Hồ Phiêu Hương nhẹ nhàng cầm cái làn tre, đưa qua đưa lại.

“ Được! Hôm nay đánh Tàng Kinh các lần nữa, ôm bụng đói đến đánh chỉ có đường thua đứt đuôi! ”

“ Có thực mới vực được đạo. Xem ra mấy năm ở Thiếu Lâm tự, Tạng Cẩu ngố rừng ngày nào học hỏi được không ít nha. ”

Quả thực…

Trở thành thiếu niên, Tạng Cẩu cũng có phần nhanh mồm nhanh miệng hơn trước. Thằng nhóc thật thà hiền lành ngày trước, bây giờ cũng đã bắt đầu biết cách trêu ngược lại Hồ Phiêu Hương.

Hai đứa ngồi dưới tán cây, lấy điểm tâm ra ăn sáng.

Cơm nước xong xuôi rồi, cả hai mới chậm rãi sải bước về phía tòa tháp đá cổ kính nằm khuất ở nơi sâu nhất trong khu rừng sau Thiếu Lâm tự. Đường trải đá lâu ngày ít người lại qua, đã mọc rêu xanh kín đặc từng bậc từng bậc. Nhưng hai người thản nhiên bước qua, xem ra năm năm nay, Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương đã đến nơi trọng địa này của Thiếu Lâm tự không biết bao nhiêu lần.

Tàng Kinh các…

Niết Bàn kinh nằm ở đó.

Hồi ấy sang Tàu, quả thực thánh tổ Không Lộ đã dừng chân chốn này, đăng sơn bái Phật.

Đồng thời, cũng nhờ cậy trụ trì Thiếu Lâm lúc đó mấy điều.

Niết Bàn kinh gửi ở Tàng Kinh các của chùa Thiếu Lâm, người muốn lấy, thì phải phá được trận Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới của mười tám người đồng.

Song… nói thì dễ hơn làm.

Mười tám người đồng, ai nấy đều có võ công ở trên Nguyên Mãn đại sư. Hơn nữa làm người rất nguyên tắc, quy quy củ củ, hoàn toàn không vì hai đứa nó là trẻ con mà nương tay. Suốt năm năm này Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương mỗi ngày rằm, mùng một là lại lên tháp xin đấu, nhưng chưa lần nào thắng cả.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương đẩy cửa, tiến vào tòa tháp sâm nghiêm…

Không có vẻ gì là hồi hộp hay khẩn trương cả. Cả hai đã quá quen với việc này rồi.

Mười tám người đồng đã ngồi chờ sẵn.

Thấy hai người tiến vào, họ liền mở bừng hai mắt, không nói không rằng người nào về đúng vị trí đã định sẵn của người ấy. Bày trận xong xuôi, cả mười tám người mới khom người chào kiểu con nhà võ với hai người Tạng Cẩu, động tác đều tăm tắp còn hơn cả quân tinh nhuệ đang duyệt binh.

Hai người Tạng Cẩu, Hồ Phiêu Hương biết là ấy là dấu hiệu để động thủ, thành ra cũng ôm quyền trả lễ.

Tạng Cẩu động thân!

Cậu chàng tiếng tới hai bước, băng qua khoảng cách hơn hai trượng, nắm đấm đánh thẳng vào một người đồng gần nhất.

Ấy là chiêu Hàm Chó Vó Ngựa.

Người đồng bèn vung tay, co chân. Chân dùng một thế trong Ca Diệp Thoái, lấy đầu gối để đỡ nắm đấm của Tạng Cẩu. Còn tay thì phóng ra một chiêu trong Long Trảo Thủ đánh ập vào mặt cậu chàng.

Cũng cùng lúc ấy, hai người đồng khác một người tiến tới từ mé hữu, một người vòng lại từ phía tả. Một sử một chiêu trong Niêm Hoa Chỉ, một dùng một chiêu trong La Hán Phục Ma chưởng.

Tạng Cẩu đột nhiên biến chiêu, quyền vừa đấm ra đổi thành hoành ngang, chém ra một chiêu như thủ đao. Ấy là chiêu cuối cùng trong Phóng Hạ đao pháp, Lập Địa Thành Phật! Thủ đao phá vỡ Long Trảo Thủ, dư kình chưa dứt, đánh chéo sang trái, lúc này thủ đao lật lên thành chưởng, chính là một chiêu trong pho Thiên Phật Thủ đỡ lấy Niêm Hoa Chỉ.

Tay còn lại cậu chàng đánh nhứ ra một cái, đoạn xòe thành chưởng, vỗ một cái vào hổ khẩu của người đồng phía bên phải. La Hán Phục Ma chưởng gặp phải Thái Cực quyền Tạng Cẩu học lóm được, rốt cuộc hai chiêu tự phá giải lẫn nhau, không bên nào chiếm được thượng phong!

Bình!

Tạng Cẩu đã thất bại trong thế công, lập tức lui lại phía sau, lưng dán chặt vào lưng Hồ Phiêu Hương.

Hai người đã bàn với nhau từ trước, đối thủ người đông, thế nên tuyệt đối không thể để đối phương cô lập bao vây một trong hai được. Chiến lược này cả hai đã dùng hơn năm năm nay, kết hợp hết sức nhuần nhuyễn.

Hai người đồng định giáp công cũng đã đọc được chiêu này của Tạng Cẩu, lập tức cũng biến chiêu đánh với theo.

Một người trầm hông đánh ra một đấm, một người tung người phát một đòn đá. Hai chiêu đều là công phu tối thượng của võ học Thiếu Lâm, vốn vẫn được xưng là thái sơn bắc đẩu của võ lâm trung nguyên, uy lực không thể khinh thường!

Tạng Cẩu thấy kình phong thổi tới sát rạt, bèn hụp người, phát chiêu Chó Chui Gầm Chạn. Hai cẳng chân cùng quét ra, đánh trúng ngay cánh tay, ống chân của hai người đồng. Hồ Phiêu Hương tai nghe tiếng gió, đột nhiên xoay chuyển phương vị, dùng xảo kình chuyển công kích của hai người đồng đang đánh mình sang hai người vừa bị Tạng Cẩu phá chiêu.

Đoạn… cô bé tung mình, sử ra kì chiêu Trích Tinh chỉ. Hai ngón tay thon dài vươn ra, điểm nhanh vào bốn đại huyệt của người đồng.

Những người đồng này luyện công phu Kim Chung Trạo đến tầng thứ rất cao, chẳng những thân thể như sắt ròng, mà còn khiến huyệt đạo toàn thân tập trung lại vào một huyệt. Tuy thường thường miễn nhiễm với công phu điểm huyệt tiệt mạch, nhưng trong trời đất không có thứ gì hoàn mĩ, điểm mạnh nhất của Kim Chung Trạo cũng trở thành nhược điểm trí mạng.

Huyệt đạo tập trung vào một nơi, thế nên một khi bị điểm chúng, cũng giống như đại huyệt toàn thân đồng thời bị phong tỏa vậy.

Thế nhưng Kim Chung Trạo vốn là võ học nhà Phật, tuân theo yếu chỉ tối thượng là thuận theo tự nhiên. Thành ra mỗi người luyện môn công phu này, đều có một vị trí hội huyệt rất khác nhau. Người luyện Kim Chung Trạo đều xem vị trí này là bí mật sinh tử, tất nhiên giữ kín như bưng, không nói với một ai. Huống hồ đây lại là mười tám người, cũng tương đương mười tám nơi khác nhau. Thế nên muốn phá trận thì khó lại càng thêm khó.

Hồ Phiêu Hương điểm trúng được bốn nơi hội huyệt của bốn người đồng, tất nhiên là họ mất đi năng lực hoạt động. Tất nhiên tỉ đấu này không can hệ gì đến sinh tử, điểm đến là dừng, nên cô nàng cũng không tranh thủ ngạnh công bị phá mà đi phương hại người đồng.

Bằng không hai người cũng chẳng sống nổi đến tận bây giờ.

Lúc này các người đồng khác trong tháp cũng rục rịch động thủ.

Đầu tiên, một người đồng nhảy vọt về phía Tạng Cẩu, song chỉ cùng phát, là A Nan chỉ của Thiếu Lâm tự. Hai người hai mé tả hữu cũng lần lượt sử những tuyệt học thành danh của chùa, thanh thế nội liễm mà trầm ổn…

Phía Hồ Phiêu Hương cũng đã lọt vào thế gọng kìm của hai người đồng. Hai người này một thì lấy hai chân mà sử ra chiêu số của môn La Hán Kim Cang côn, một lại lấy hai quả đấm mà đánh ra chiêu số của Kim Cương chử. Cước nhanh và hiểm, quyền mạnh và nặng. Hai người đồng, hai lối đánh đồng thời đánh úp lại, khiến nhất thời cô nàng cũng phải rơi vào thế khó.

Tạng Cẩu đột nhiên quát một cái, chân đạp Lăng Không Đạp Vân, rồi tung mình chạy một vòng. Đôi chân cậu chàng quét ra, đao khí lăng liệt vô cùng, nửa thì giống như Diệt Tuyệt Tam Bộ của Gia Luật Sở Tài, nửa lại na ná thủ đao của Đường Trảm. Cả ba đồng nhân đều bị bất ngờ, vội biến chiêu muốn hóa giải đòn cước. Lúc này Tạng Cẩu lại cong ngón tay, bắn ra ba đạo chỉ kình. Té ra cước pháp lợi hại chỉ là hư chiêu, thế công thực sự nằm ở chỉ kình bắn ra từ ngón tay.

Ba đồng nhân nọ đã có đề phòng, dầu sao năm năm qua cậu chàng và Hồ Phiêu Hương đã vào tháp thử sức chẳng biết bao nhiêu lần rồi, dựa vào võ nghệ của các đồng nhân

nếu nói họ không nắm được thói quen của Tạng Cẩu thì quả thực là chuyện không tưởng.

Phía bên kia, Hồ Phiêu Hương dựa vào chỉ pháp và chưởng pháp quái dị, chống đỡ được sự hợp công của hai người đồng.

Những người đồng này rất ngại qua chiêu với Hồ Phiêu Hương, đôi lúc họ thà đến đánh Tạng Cẩu còn hơn là phải đối phó với cô nàng.

Bởi nếu võ công của Tạng Cẩu dùng một chữ “ bác ” để miêu tả, thì của Hồ Phiêu Hương cần dùng một chữ “ dị ”. Mỗi lần qua chiêu, các người đồng này lại phát hiện một thành công lực biến mất vô tung vô tích, hệt như trâu đất xuống biển. Mà nội lực của cô nàng năm này qua tháng khác, lại có tiến bộ rõ rệt. Hiện tại đã không còn kém Tạng Cẩu quá xa nữa.

Lúc này, các người đồng của Thiếu Lâm tự mới lờ mờ đoán được, một thành công lực của mình bị cô nàng hấp thụ mất.

Tạng Cẩu có tài ghi nhớ, suốt năm năm qua cậu chàng dụng tâm quan sát, nhớ lấy từng biến hóa của trận đồ do mười tám người đồng này chủ trì, cũng ghi nhớ thật kỹ vị trí hội huyệt của họ. Còn võ công thượng thừa của Thiếu Lâm mới nãy tiện tay đánh ra, thực chất chỉ là một tác dụng phụ của quá trình ghi nhớ này mà thôi.

Còn Hồ Phiêu Hương, chẳng những chiêu số hỏa hầu càng ngày càng cao, sử dụng càng lúc càng nhuần nhuyễn tự nhiên, mà nhược điểm lớn nhất của cô nàng là nội lực nông cạn thì cũng đã dần biến mất.

Mười tám người đồng thủ Tàng Kinh các đã hơn chục năm nay, nhưng chưa gặp phải đối thủ nào quái lạ như hai người. Càng chiến càng mạnh nhờ kinh nghiệm tích lũy đã là một chuyện, nhưng tốc độ trưởng thành lại nhanh đến chóng mặt. Cứ cái đà này, có lẽ đại trận Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới bất khả chiến bại mấy trăm năm nay rốt cuộc cũng đã gần đến ngày bị phá giải.

Trao đổi thêm năm chục chiêu, hai người Tạng Cẩu đã điểm được nơi hội huyệt của năm đồng nhân vừa xuất thủ. Tạng Cẩu tung mình ra trước, tay trái thu thành quyền, tay phải xòe thành chưởng, một bên thì đánh ra chiêu số của Thái Cực Quyền, một bên thì đánh ra chiêu số của Thiên Hạ Bá Quyền.

Hồ Phiêu Hương thì thi triển khinh công, xách áo các đồng nhân bị đánh gục về một chỗ, không để các đồng nhân khác tiếp ứng.

Nhập trận đã được một canh giờ, hai người trước sau đã đánh hạ được chín người đồng. Thế nhưng thần sắc cả hai không lơi lỏng một tí nào, ngược lại càng thêm phần cẩn trọng.

Bởi lẽ cả Tạng Cẩu lẫn Phiêu Hương đều biết, thử thách thực sự giờ mới bắt đầu…

Thực ra, trong nội bộ mười tám người đồng này không phải không phân chia cao thấp.

Vòng bên ngoài rộng nhất, gồm chín người, hợp xưng là Cửu Phẩm Liên Hoa. Tạng Cẩu và Phiêu Hương gọi tắt là Ngoại Cửu Tăng. Chín người này mỗi người luyện một môn thần công trấn tự của Thiếu Lâm đến mức xuất thần nhập hóa, nội lực lại cao, quả thực không dễ đối phó.

Song, phải đến sáu người ở giữa mới tính là lợi hại!

Vòng ở giữa hẹp hơn, gồm chín người, hợp xưng là Lục Đại, gồm địa thủy hỏa phong không thức ( hay đất - nước - lửa – gió - không gian và sự phân biệt). Trong đó, Thức Thần Tăng là chủ trận.

Sáu thần tăng này sử chiêu số rất tầm thường, nhưng lại có thể hóa mục nát thành thần kỳ, hóa bình phàm thành tinh diệu. Muốn sử dụng cái trò sao chép, phân tích của Tạng Cẩu để mà đấu lại bọn họ là điều không thể.

Hai người gọi họ là Trung Lục Tăng.

Hai đồng nhân động thủ, xuất chiêu cản quyền chưởng của Tạng Cẩu.

Thiên Hạ Bá Quyền cương mãnh bá đạo, Thái Cực Quyền dĩ nhu khắc cương…

Song, mỗi người đồng xuất ra ra một chiêu, quyền đối quyền, chưởng đấu chưởng. Chiêu số bình bình phàm phàm, nội lực cũng không gọi là cương mãnh, nhưng Tạng Cẩu vẫn bại như núi đổ, bị đánh văng ngược ra sau mấy bước. Vừa đứng vững, thì từ hai bên, một trảo một chỉ đã đánh úp lại.

Trảo chỉ là loại trảo pháp nhập môn của đệ tử bình thường.

Chỉ thì cũng là loại chỉ pháp tầm thường, dù là đệ tử tục gia bình thường nhất cũng biết.

Song vào tay của hai người đồng, khí thế nội liễm như hoa sen giấu nhụy, thanh thế ẩn tàng tựa xá lợi trong tro. Thoạt nhìn tưởng như tầm thường, nhưng thực chất cái phi phàm há phải kẻ phàm phu hiểu được? Hai chiêu chỉ, trảo đến cách đầu vai Tạng Cẩu một tấc mới đột nhiên phát ra diệu dụng, khóa chặt hai đại huyệt của cậu chàng.

Tạng Cẩu hú dài một tiếng, đoạn thụp người, chân đạp Lăng Không Đạp Vân tới mức tận cùng. Lúc này tóc dài bay múa, tay áo phất phơ, người đã bắn tung lên, khí độ đã có cái tiêu diêu, phong phạm đã có phần thư thái… phảng phất như Quận Gió năm nào tung hoành trên đàn Nam Giao.

Người lăng không, hai tay đã móc ra hai viên phi châu trong cái túi giắt bên hông, dụng thủ pháp độc môn bắn về phía hai người đồng.

Vụt!

Lúc này, lại có người đồng thứ ba trong Trung Lục Tăng xuất thủ. Chỉ thấy hai tay áo y vũ động, đánh ra chiêu Tụ Lý Càn Khôn vốn là thủ pháp thu ám khí nhập môn của Thiếu Lâm Tự. Chỉ nghe xoạt một cái, hai viên phi châu của Tạng Cẩu đã biến mất vô thanh vô tức.

Phía bên kia, Hồ Phiêu Hương cũng bị ba trong Trung Lục Tăng vây khốn. Ba người đồng này đều sử Ngũ Hình quyền như đệ tử Thiếu Lâm thông thường, nhưng tay phải tay trái, chân phải chân trái mỗi thứ đánh ra chiêu số của một trong ngũ hình, lại thay đổi luân phiên. Nói nghe thì rườm rà kì quặc, nhưng vào tay ba tăng lại ẩn hàm thu liễm, tưởng như Ngũ Hình quyền vốn là phải đánh như vậy.

Đao pháp, chưởng pháp của Hồ Phiêu Hương dựa vào biến hóa của thuật ngũ hành, độn giáp, bát quái, kinh dịch, thâm ảo khôn lường. Thế nhưng chiêu số của tam tăng cũng ảo diệu không hề kém cạnh. Hai bên giằng co hồi lâu, Hồ Phiêu Hương dần bị ép vào hạ phong, mấy lần liền suýt thì bị một tăng lọt qua khỏi cửa ải, chạy đến chỗ chín người đồng kia để giải huyệt.

Lúc này, Hồ Phiêu Hương đột nhiên rút thanh đao gỗ bên hông ra, tay phải dùng đao gỗ, tay trái dùng thủ đao. Chiêu thức của cô nàng cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, trước là không tuân theo quy luật của chiêu số thông thường, sau còn đảo nghịch lại toàn bộ thường thức võ học, đạo lí của võ công các gia các phái. Ba người đồng đồng thời bị quái đao của cô nàng làm cho bất ngờ, trận thế bắt đầu tán loạn.

Đao pháp này đến Khiếu Hóa tăng còn phải cả nể mấy phần. Trung Lục Tăng tuy võ công lợi hại, nhưng làm sao bằng được tông sư đất Nam như lão sư ăn xin nọ?

Hồ Phiêu Hương lợi dụng đao pháp quái lạ, đánh mở ra được một kẽ hở trong trận thế của ba người. Đoạn, chưởng đao đổi thành chỉ kiếm, đao gỗ cũng xoay phần đốc ra, cứ đưa tay vung chân đánh vào nơi hội huyệt của ba người đồng.

Vừa lúc ấy, thì bên kia cũng có tiếng thở hào hển. Cô nàng vừa nhìn sang, đã thấy ba người còn lại trong Trung Lục Tăng cũng đã bị Tạng Cẩu thu phục. Té ra ba người đồng nọ vẫn chưa nghĩ ra cách hóa giải cơn mưa phi châu dày đặc, đã vậy còn biết đổi hướng, tăng tốc của Tạng Cẩu. Ngay cả Tụ Lí Càn Khôn của Thức Thần Tăng cũng bị phi châu quỷ dị bắn rách! Cuối cùng mỗi người trúng một viên vào nơi hội huyệt, ngã vật ra.