Dừng cước lại giữa bán không đã khó, lần nữa đá ra lại càng khó, mà kình lực của lần phát chiêu thứ hai mạnh hơn lần thứ nhất thì cơ hồ không thể thực hiện.
Nhưng đối phương lại làm được!
Tạng Cẩu hụp người, đánh ra một chiêu Chó Chui Gầm Chạn.
Lại hụt!
Hai cẳng chân Tạng Cẩu quật vào khoảng không.
Đối thủ ở đâu?
Ở trên không!
Gia Luật Sở Tài đã phóng người lên, sau đó hai chân dựng thẳng, vận dụng pháp môn Thiên Cân trụy để lao xuống.
Như Thái Sơn Áp Đỉnh!
Rầm!
Tạng Cẩu tránh được trong gang tấc.
Chân đối phương lưu lại một vết hằn sâu chừng nửa đốt tay trên mặt đất.
Nhưng biến hóa chưa ngừng, Gia Luật Sở Tài lại vặn eo tung chân, ngọn cước quét ngang mặt nó. Kình lực của hắn phát ra phần phật, cơ hồ khiến người ta ná thở.
Tạng Cẩu lại tránh…
Lần này nó dùng Lăng Không Đạp Vân để lướt ra khỏi bóng cước.
Sau đó, hai tay áo thằng nhóc rung mạnh, phi châu thi nhau bắn ra đầy trời.
Tiếng rít ma quỷ vang lên tứ phía, khiến Gia Luật Sở Tài không thể tập trung được.
Hắn dùng chân đạp vào mấy viên phi châu, toan bắn ngược chúng về phía Tạng Cẩu. Nào ngờ thủ pháp ném ám khí của Quận Gió quá đặc thù, phi châu bắn ra có lực xoáy rất lớn, cho dù hắn có thủ pháp phá ám khí thì cũng không thể khống chế được đường bay của phi châu.
Quỷ Diện Phi Châu lại phối hợp với Lăng Không Đạp Vân. Tạng Cẩu vừa ném, vừa chạy quanh để nhặt phi châu.
Gia Luật Sở Tài biến hóa, thì nó cũng biến hóa. Các đời Quận Gió sáng tạo ra một loại ám khí độc môn, ấy là dùng phi châu để khống chế phi châu. Mặc dù bi sắt bay đầy trời, nhưng viên nọ đập vào viên kia, cả hai lại bất thình lình đổi hướng rồi dùng một góc độ quái dị tấn công Gia Luật Sở Tài.
Lúc này, Gia Luật Sở Tài mới đánh ra thức thứ hai:
Diệt Phật!
Phi châu của Tạng Cẩu nhanh, thì hắn còn nhanh hơn một bậc.
Hắn lướt qua màn phi châu bắn vù vù, đến trước mặt Tạng Cẩu.
Tung cước!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Không còn hung hãn như trước, nhưng nhanh! Chỉ trong một cái chớp mắt Tạng Cẩu đã trúng sáu bảy cước. Khí kình hộ thể của nó bị đối thủ đá cho tan tác.
Nếu Phật như cát sông Hằng, thì hắn đuổi tận giết tuyệt!
Phật có nhiều, thì cước của hắn sẽ nhiều hơn…
Ít nhất ấy là cái ý cảnh của kẻ sáng tạo ra bộ Diệt Tuyệt Tam Bộ này.
Tạng Cẩu trúng đòn nặng, bắn ngược ra sau.
Lần này nó bị đánh đến nỗi tâm tạng chấn động, nôn máu không ngừng. Muốn đứng lên cũng khó khăn, nữa là tái đấu.
Thức thứ ba đã đến…
Tru Thiên!
Diệt Tuyệt Tam Bộ là Sát Thần, Diệt Phật, Tru Thiên!
Loại võ công cổ quái chỉ có thức không có chiêu này, muốn học được, thực tế phải chiến đấu không biết bao nhiêu tràng. Bởi lẽ, yếu quyết của nó vốn dĩ là nhằm vào sơ hở của đối thủ, nắm lấy tiên cơ. Nói trắng ra là hợp nhất của hai đạo lí trái ngược nhau “ tiên hạ thủ vi cường ” và “ hậu phát chế nhân ”.
Tạng Cẩu đã bại…
Hồ Phiêu Hương đối mặt với Gia Luật Sở Tài thì càng khó mà thắng.
Nhưng cô bé vẫn xông vào, đề đao muốn cứu bạn.
Gia Luật Sở Tài cười gằn.
Hắn đã xác nhận được một chuyện, ấy là Vô Diện Quỷ đã đắc thủ. Trương tam Phong hiện tại trúng kì độc, tuy không thể uy hiếp nổi tính mạng, nhưng nội lực lão điều động được tuyệt không đến nửa thành.
Hắn nghĩ, chỉ với nửa thành nội lực, chẳng lẽ Trương Tam Phong có thể lật trời được hay sao?
Cũng tức là, chỉ cần đánh bại được Tạng Cẩu và Phiêu Hương, thì mật hàm đừng mơ tới Nhạn Môn quan kịp lúc.
Bởi hiện tại đại quân của hắn đã vây chặt Nhạn Môn quan, chỉ chực nhập quan.
Nhưng hắn đã tính sai…
Thực tế, đáng lẽ hắn nên đối phó Trương Tam Phong trước.
Hắn có kì tài, nên hắn quá tự tin vào phán đoán của bản thân.
Hắn tự phụ!
Tự cho mình là đúng vào đúng lúc chí mạng nhất!
Bởi lẽ, Trương Tam Phong kì thực chỉ cần dùng nửa thành nội lực là đủ.
Lão bỗng nhiên động thân lao tới trước, chưởng trái đánh vào chân trụ của đối phương, chưởng phải kích vào bàn chân đối thủ.
Đoạn, chuyển eo…
Tức thì, Gia Luật Sở Tài chỉ thấy như thiên toàn địa chuyển, trời đất xoay vần…
Nội lực của lão vốn không đủ dùng, nhưng của hắn thì lại thừa!
Đó là cái đáng sợ của Thái Cực quyền. Dùng một lực cực nhỏ là “ tĩnh ”, khiến chiêu số lẫn kình lực của đối thủ thay đổi, ấy là “ động ”! Cái “ động ” này, kì thực lại là điểm chết người. Giống như ngựa đứt cương, xe mất lái vậy…
Đều chí mạng như vậy cả…
Thái Cực quyền đáng sợ ở điểm có thể mượn lực của đối phương…
Địch càng mạnh, ta càng mạnh hơn!
Cái đó vốn là yếu quyết tối quan trọng của Thái Cực quyền nguyên bản, tiếc là đến nay đã thất truyền. Đại khái thì Trương Tam Phong gọi đó là biến cái hữu hạn thành cái vô hạn…
Rầm!
Gia Luật Sở Tài ngã ngửa trên mặt đất…
Kình lực của hắn cũng tiêu tan hết.
Mấy chục đạo kình lực của gã đều đã bị Trương Tam Phong lợi dụng để triệt hạ lẫn nhau…
Ngay cả xương cốt cũng thiếu chút nữa là bị đánh cho gãy đoạn.
Toàn thân hắn đau nhừ, nhưng vẫn gượng dậy, nhảy lui lại mấy bước.
Trương Tam Phong không truy kích.
Đúng hơn là có muốn truy kích cũng chẳng được. Một hơi chân khí sau cùng ấy đã dùng hết trong chiêu Thái Cực quyền vừa rồi, thành thử bây giờ ông muốn đứng thẳng một lúc cũng là chuyện hết sức miễn cưỡng.
Gia Luật Sở Tài bị Tạng Cẩu chọc giận, không thèm dùng nốt tám chiêu của Thiên Hạ Bá Quyền mà phát luôn ba thức của Diệt Tuyệt Tam Bộ.
Hắn cứ ngỡ chỉ cần đánh bại Tạng Cẩu là có thể thủ thắng…
Nhưng lại không ngờ…
Kì thực lúc đó, thức Tru Thiên của gã hoàn toàn có thể nhắm vào Trương Tam Phong. Nếu như lúc đó hắn có đề phòng, nếu như lúc đó hắn có thể toàn lực đối phó Trương Tam Phong…
Thì nửa thành công lực của ông chưa chắc đã đỡ nổi đòn Tru Thiên toàn lực của gã.
Nếu gã có thể tỉnh táo nhận ra, rằng hắn đang theo đuổi một mục tiêu sai lầm…
Thì đã không phải bại thê thảm đến thế.
Nhưng hắn tự phụ.
Hắn cho rằng chỉ bằng nửa thành công lực, Trương Tam Phong tuyệt đối không thể nào phá giải được Tru Thiên của gã.
Trương Tam Phong thì khác…
Ngay từ đầu, ông giữ nửa thành công lực, chính là để chờ chiêu mạnh nhất của gã.
Ông cũng đánh cược.
Nếu chiêu mạnh nhất của Gia Luật Sở Tài không nhắm vào Tạng Cẩu, mà bổ thẳng vào ông, thì chỉ với nửa thành kình lực… trừ phi là có phép thần thông, bằng không cho dù có là Thái Cực quyền cũng khó mà tá được lực của hắn. Phải biết rằng phép dĩ nhu khắc cương lấy tĩnh chế động cũng không phải toàn năng. Muốn đẩy ngàn cân, ít nhất trong tay cũng phải có bốn lạng cái đã…
Chiêu Tru Thiên tựa như dòng lũ, đứng mũi chịu sào mà muốn bẻ ngoặt hướng đi của nó thì rất khó.
Nhưng nếu là đánh từ bên mé, thừa hư mà nhập, thì lại không phải chuyện gì quá lớn nữa.
Chung quy vẫn là một đạo lí: ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê…
Tạng Cẩu nghĩ một khi nó thua, là ba người tiêu đời…
Gia Luật Sở Tài cũng nghĩ chỉ cần hắn đánh bại được thằng nhỏ, thì cả ba người kia đều sẽ là vật trong túi hắn.
Đáng tiếc, cả hai đều đã sai.
Kì thực, trong thiên hạ chuyện hai bên không thể nhìn thấu được điểm mấu chốt vốn dĩ là lẽ thường tình của nhà binh. Cũng như con trai và con cò vậy. Nếu như cả hai nhìn ra được vấn đề, có lẽ đã không trở thành mồi ngon cho gã ngư ông.
Nói với hai đứa nhóc “ nội trong vòng một ngày không thể động thủ ”…
Chẳng qua cũng là một dạng tâm lí chiến mà thôi.
Nhưng Gia Luật Sở Tài hắn lại thua chóng vánh như thế chăng?
Không!
Gã vẫn chưa bị thương nặng, thành ra Hồ Phiêu Hương cũng không đủ sức đủ tài giết gã. Tạng Cẩu thân mang trọng thương, còn Trương Tam Phong đã dùng hết nửa thành công lực sau cùng.
Đối phương đã hết nước, nhưng hắn hãy còn một con bài tẩy…
Là đại quân!
Cả ngàn quân Mông Cổ đã sẵn sàng xéo nát Nhạn Môn Quan.
Hắn vốn dĩ chỉ cần cản chân ba người không để mật hàm đến được tay tướng thủ quan. Nhìn thời gian, thì có lẽ Nhạn Môn quan đã sớm thất thủ trước đại quân Mông Cổ rồi. Bởi lẽ, hắn và Tạng Cẩu đã đấu nhau đến nửa ngày.
Nét cười của gã trong lúc này khiến Trương Tam Phong thấy bất an.
Hắn đã sớm nhìn ra một chuyện…
Hắn thì chờ được, nhưng ba người thì không. Bởi cứu người như cứu hỏa.
Thậm chí, mật hàm có kịp đến Nhạn Môn quan trước lúc cửa ải bị công phá hay không, bây giờ lão cũng không biết nữa.
Có lẽ họ đã thắng hắn về võ…
Nhưng về mưu, thì đã thua hắn một bậc.
Lại có tiếng vó ngựa.
Gia Luật Sở Tài nghe vậy, bèn cười to:
“ Ta thắng rồi! Ta thắng rồi! Ha ha ha! ”
Người đến quả thực là một thiết kỵ Mông Cổ.
Nhưng gã trông không có vẻ gì là mang theo tin mừng cả. Trên gương mặt góc cạnh là vẻ chán chường. Trong đôi mắt hõm sâu là sự mỏi mệt.