Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 202: Hồi hai mươi hai (3)

“ Không sai. Đáng tiếc, không qua được mắt ông, Trương chân nhân. ”

Tửu Thôn đồng tử nói.

Đứng giữa sáu đại môn phái, trước mặt tông sư một đời Trương Tam Phong mà hắn vẫn thản nhiên như không… Nếu không phải bị điên, thì chỉ có một khả năng duy nhất… ấy là hắn đủ tự tin có thể an toàn thoát thân.

Lạ một chỗ…

Là Tửu Thôn đồng tử dường như thỏa mãn cả hai trường hợp?

Rốt cuộc là hắn điên, hay hắn biết mình có thể chạy thoát? Hoặc giả là cả hai?

Quần hào nghĩ một lúc, mới hiểu cặn kẽ mưu kế thâm độc. Phát hiện mình bị người ta lợi dụng, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, thóa mạ ầm ầm.

Tửu Thôn đồng tử lại coi như chẳng nghe thấy những tiếng chửi mắng nọ. Y chỉ thản nhiên:

“ Trương chân nhân, ông đúng là già rồi. Làm thế thì có gì thú vị chứ? 

Người trung nguyên không phải luôn tự cho mình là nhất, chẳng để ai vào mắt hay sao? Hai đứa tiểu tử kia là Nam Man! Bọn ta là Đông Di! Ta lại muốn xem thử, lúc các người phát hiện bị một tên man di dắt mũi, sẽ có phản ứng ra sao. ”

Nói đến đây, hắn hít sâu vào một hơi, rồi lại cười phá lên:

“ Không ngoài dự đoán! Nguyên một đám thẹn quá hóa giận! Phải mà trí tuệ của các người to bằng một nửa cái sĩ diện hão ấy, thì đã chẳng phải xấu hổ như bây giờ! Ha ha ha! ”

“ Cuồng vọng tự đại! ”

Nghe hắn nói đến chỗ này, tuy là không oan đi đâu, nhưng đã lăn lộn trong giang hồ ai mà không có một bầu máu nóng, há có thể để người ta thoải mái lăng nhục?

Chớp mắt đã có mấy chục người nhảy ra, một tay nắm chắc khí giới, tay còn lại cứ chỏ vào mặt Tửu Thôn đồng tử mà chửi mắng.

“ Không phục? ”

Tửu Thôn đồng tử nhếch mép…

Trái với bộ dáng lẻo mép lắm mồm ban nãy khi nói chuyện với Trương Tam Phong, lúc này Tửu Thôn kiệm lời đến lạ.

Nói cho chính xác, là những kẻ mới nhảy ra không đáng được cùng hắn nói chuyện.

“ Nhà ngươi chỉ biết dùng mưu ma chước quỷ thôi. Nhưng trong cuộc tỉ võ, những thủ đoạn tiểu xảo ấy là vô dụng! ”

Một trong số quần hào vừa đứng ra vung thanh phán quan bút, quát.

Có người lập tức hưởng ứng:

“ Đúng thế! Trước võ nghệ tuyệt đối bao nhiêu mưu mô đều vô nghĩa! ”

Tửu Thôn đồng tử nhếch mép, cười khẩy:

“ Ngu xuẩn. ”

Lời vừa dứt, đao của hắn đã dí sát mặt kẻ vừa lên tiếng. Đao báu phản chiếu ánh nắng, làm đao mang bắn ra bốn phía.

Đao chưa chém tới người, nhưng kình phong bắn ra sắc bén, cứa trúng vào người vẫn đủ khiến da rách máu chảy.

Vụt!

Người kia những tưởng mình chết chắc, sống lưng đã phát lạnh, lông tơ ở gáy đều đã dựng ngược. Y nhắm mắt lại chờ đợi tử thần, nhưng mãi vẫn chưa thấy chuyện gì xảy ra. Thì ra đao của Tửu Thôn đã chém chệch đi một đoạn.

Nói chính xác là bị một thanh kiếm gỗ kích cho chệch đi một đoạn.

“ Thái Cực kiếm quả nhiên lợi hại! ”

Tửu Thôn đồng tử cười vang, lại lật nghiêng đao chém một nhát vào mặt Trương Tam Phong.

Số là, chiêu Hỏa Viêm Chi Vũ của hắn lấy ý cảnh ngọn lửa cháy lan cả cánh đồng, càng chém càng mạnh. Nhưng bị một đạo nhu kình của Trương Lạp Tháp đánh trúng, thì như gặp phải thiên địch. Nhu kình nhỏ yếu như một giọt nước, nhưng lại khiến đao kình của hắn phân rã. Cảnh tượng chẳng khác nào lúc nãy Trương Tam Phong phá giải chưởng Thuần Càn của Trấn Tam Giới.

Người kia thấy Trương Tam Phong xuất thủ cứu mình một mạng, không khỏi kinh sợ thối lui lại.

Chung quanh, vào một khắc mấy vị Ngô trưởng lão, Nguyên Mãn đại sư chứng kiến Tửu Thôn đồng tử xuất đao…

Họ tự biết võ công mình dưới hắn một bậc.

Ngô trưởng lão nhìn sang chỗ Trương Đan Phong, hỏi:

“ Trưởng môn, nếu ông đấu với hắn thì thế nào?? ”

“ Có thể đánh tới một ngàn chiêu có dư… nhưng sau cùng bại sẽ là ta. ”

Trương Đan Phong thở dài, thầm tự trách.

Nếu y cũng học được Thái Cực quyền kiếm, thì đủ để áp chế Tửu Thôn đồng tử một chiêu.

Nói đoạn, lại thản nhiên cười:

“ Nhưng chư vị chớ quên, đấu với hắn không phải Trương mỗ, mà là sư tổ phái ta. ”

Hỏa Viêm Chi Vũ thế công tuyệt thế, liền ngay sau lại là một chiêu Phong Bạo Chi Vũ tốc độ vô song. Hai đòn hợp lại thành gọng kìm không thể tránh né, sát chước này không thể gọi là không hiểm.

Chỉ thấy Trương Tam Phong nói:

“ Đao pháp hay lắm! ”

Rồi đạp bước, tay trái đứa ra bắt lấy mép đao, ngón trỏ liên tục gảy vào sống đao. Còn kiếm gỗ ở tay phải thì xỉa ra một cái, nhắm ngay bả vai đối thủ.

[ Kình lực của lão này mỗi một tia đều yếu ớt, di động tưởng là chậm, nhưng thực tế lại đang rung chuyển với tốc độ kinh hồn… lực xoắn rất lớn. Mẹ nó! Trên đời còn có người khống kình đến trình độ này? ]

Tửu Thôn đồng tử cảm nhận kình lực quán vào thanh đao, rung vào cổ tay thiếu chút thì rơi mất cả vũ khí. Y hú lên một hồi, vội buông bỏ thế công, đề khí tung mình nhảy vọt lại.

Trương Tam Phong không giữ nổi lưỡi đao của đối thủ, thoáng chút kinh ngạc.

[ Các đời Tửu Thôn đồng tử đều được ăn Huyết Bồ đào, huyết khí mạnh hơn người thường vô vàn lần là chuyện bình thường. Nhưng sức mạnh của tiểu tử không chỉ nằm ở sức trâu… Đao pháp của hắn vận dụng được các kình và lực vốn bình thường ngủ say ở ngóc ngách trong thể nội. Quả thực tinh diệu… ]

Thư sinh trói gà không chặt, khi cần lại có sức vần cả tảng đá năm chục cân. Đấy cũng là bởi trong cơ thể kì thực có tồn tại rất nhiều nguồn “ lực ” không tên, bình thường không dùng đến, mà cũng không vận dụng nổi.

Đao pháp của Tửu Thôn đồng tử có thể vận dụng được chúng, ngay cả Trương Tam Phong cũng không thể không khen một tiếng là độc đáo.

Hai bên qua thử hai chiêu, Tửu Thôn đồng tử đã biết…

Trương Tam Phong quả thực rất mạnh!

Có lẽ là kẻ địch mạnh nhất y có thể gặp trong đời!

“ Huynh đệ, lên nào! ”

Tửu Thôn gỡ hồ lô rượu xuống khỏi thắt lưng, uống một ngụm to, rồi phun một ngụm lên lưỡi đao.

Trương Tam Phong đột nhiên thu kiếm gỗ.

“ Nhà ngươi biết đao pháp của mình tên là gì không? ”

Lời vừa nói ra, lập tức toàn thân Tửu Thôn đồng tử chấn động mạnh một cái. Thế công đã súc rất lâu, cũng thu lại trong nháy mắt.

Chẳng lẽ đến chính hắn cũng không biết võ công mình dùng tên là gì?

Trên đời lại có chuyện nực cười như thế ư?

Quần hào như có cùng câu hỏi trong đầu, chỉ đứng lặng quan sát biến hóa.

“ Ông biết? ”

Rốt cuộc, Tửu Thôn đồng tử mới chậm rãi hỏi.

Hắn quả thực không biết!

Giờ lại kể chuyện ở Lam Sơn…

Lê Hổ phát hiện Trịnh Ngọc Lữ chờ sẵn trong phòng mình, không khỏi kinh ngạc.

“ Ngọc Lữ, cô… à… em… à… ” 

Cậu chàng lắp ba lắp bắp, đưa tay gãi gáy mãi mà chưa tìm được cách xưng hô thế nào cho thích hợp.

Có lẽ do vừa mới bị bà Thương nói trúng tâm trạng, nên Lê Hổ mới lớ ngớ như bây giờ…

Trịnh Ngọc Lữ hít sâu một hơi, lau nước mắt, đứng lên khỏi tấm phản. Đoạn, cô nàng nhẹ nhàng bước đến chỗ Lê Hổ, miệng ghé sát tai cậu chàng:

“ Cậu lớn… sau này phải cẩn trọng. ”

Nói rồi lách qua một bên, định chạy ra phía cửa…

“ Chờ đã! ” 

Lê Hổ đưa tay tóm chặt cổ tay nàng.

Bốn mắt giao nhau…

Nhất thời, một ánh mắt hơn cả nghìn từ vạn chữ.

Mâu thuẫn và giằng xé…

Bất giác, cậu chàng lỏng tay. Bóng hồng nhan biến mất vào ánh nắng…

Lê Hổ còn nhớ từng có một cô bé được bà Thương bế về trong đêm giông. Bà không nói xuất thân của cô, thành ra chẳng ai biết, kẻ trên người dưới cũng không ai dám hỏi. Chỉ biết từ ấy bà nuôi cô bé nọ như con đẻ, còn cho cô bé lấy tên họ của mình.

Cô bé nọ chính là Trịnh Ngọc Lữ.

“ Bên tình, bên nghĩa… bên nào nặng hơn? Chúc mừng chúc mừng! ”

“ Ai đấy? ”

Lê Hổ thấy trên mái nhà có tiếng người vọng xuống, nghe sao mà quen tai. Cậu chàng bèn nhảy ra sân nắng, khinh công lên mái nhà.

Trên lớp ngói đỏ đã có một người nằm dài, vắt chân chữ ngũ, đầu che nón.

“ Là ông? ”

Lê Hổ vừa thấy quái nhân, là nhận ra ngay. Y chính là ông thầy tướng số kì dị hồi bữa. 

[ Hèn gì thấy giọng ông ta quen thế. ]

Quái nhân ngồi nhổm dậy, phẩy tay:

“ Xùy! Xùy! Ông là ông thế nào? Nghe già quá! Năm nay cậu được bao tuổi? ”

“ Hai mươi tư. ”

Hai người hỏi nhau một lúc, Lê Hổ mới phát hiện té ra quái khách chỉ hơn cậu vỏn vẹn bốn tuổi. Chẳng qua y ăn vận bẩn thỉu luộm thuộm, râu ria xồm xoàm rậm rịt, nên trông mới già hơn tuổi thực.

Lê Hổ quả thực rất tò mò. Không hiểu vì sao một người đang tuổi tráng niên đắc chí lại lưu lạc đến độ này.

“ Muốn hỏi tại sao tôi ra nông nỗi này hả? ”

Quái nhân nhếch nón, ghé mắt nhìn ra. Ánh mắt y sáng rực, như xuyên thấu, thành thử Lê Hổ chẳng còn cách nào ngoài thừa nhận:

“ Quả thực không giấu nổi anh Trãi. ” 

“ Chuyện kể ra đã dài dòng thì chớ, lại chả có gì thú vị mà nghe đâu. Vẫn là nói chuyện hỉ sự của cậu thì tốt hơn. Đúng rồi. Chúc mừng, chúc mừng! Bao giờ đám cưới nhớ để tôi đến quải rượu đấy. ”

Nguyễn Trãi chắp tay, hô to mấy tiếng chúc mừng.

Lê Hổ thở dài:

“ Thực không dám giấu, tôi cũng đang đau cả đầu về cái chuyện cưới xin ấy đây. ”

Nguyễn Trãi chợt trừng mắt lên, rồi lại cười:

“ Ô hay, té ra mình nói chuyện nãy giờ là râu ông nọ cắm cằm bà kia à? Tôi đâu có nói về đám cưới cậu đang nghĩ trong đầu. ”