Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 199: Hồi hai mươi (19)

Tất Thắng đề chưởng, quát lạnh:

“ Mật hàm? Hoàng đế há có thể giao quân cơ trọng yếu như ghế cho một kẻ ngoại tộc như nhà ngươi? Ấy ắt là nguỵ tạo! Để Trấn Tam Giới này đánh chết ngươi tại chỗ, để mi khỏi dùng yêu ngôn hoặc chúng nữa! ”

Nói đoạn, Bát Quái Thần chưởng lại huyễn hoá ra một rừng chưởng ảnh, kình lực rít gió ầm ầm, tưởng như khiến đất trời xoay chuyển.

“ Hấp tấp muốn giết người, liệu có phải có ý khác hay không? ” 

Đúng lúc này, bên tai Trấn Tam Giới bất ngờ truyền tới một giọng nói. Không sai! Là một giọng nói!

Nhẹ nhàng, thản nhiên, hiền hậu…

Nhưng lại như tiếng sấm nổ vang rền bên tai Trấn Tam Giới.

Bởi lẽ…

Người nọ xuất hiện lúc nào, làm sao đến sát người lão, đến gần tự bao giờ, lão đều không cảm giác được một chút gì.

Trấn Tam Giới giật mình, sau đó lại thấy có một luồng xảo kình đánh tới. Tức thì chưởng trái của y tự đánh vào chưởng phải, hai luồng kình lực đại diện cho nội – ngoại quái vốn dĩ tương dung lại trở nên tương khắc trong khoảnh khắc.

Ọc!

Tất Thắng phun máu tươi…

Nhu kình nọ yếu ớt, mảnh như sợi tơ, đánh lên người lão thì hoàn toàn chẳng thể làm lão tổn hao mảy may. Nhưng cái thần kỳ của nó là một chữ “ chuyển ”. Chẳng những chuyển hướng, còn chuyển về tính! Thành thử hai luồng chưởng kình của Trấn Tam Giới tự xung khắc, hoá giải lẫn nhau, mà lão còn bị thương vì kình lực đánh trả.

Chẳng khác gì Tất Thắng tự đánh mình hai chưởng.

Tạng Cẩu nheo mắt…

Người đứng chắn giữa nó và Trấn Tam Giới chính là người nhà thuyền nó và Phiêu Hương gặp lúc rời khỏi Hàm Đan lên Sơn Tây!

Và ấy cũng là hình ảnh cuối cùng thằng nhóc thấy được, trước khi bất tỉnh vì thương thế.

Trấn Tam Giới ăn một đòn nặng, lại thấy võ công đối thủ chẳng những độc đáo lại thâm sâu khó lường, nên không dám coi nhẹ chút nào. Lão ôm quyền, hỏi:

“ Các hạ là thần thánh phương nào, tại sao lại xen vào chuyện của Tất gia trang? ”

Người nhà thuyền vuốt chòm râu, cười:

“ Ô? Không phải mới hôm qua ngài còn nhận ta là bạn cũ của ngài, lại còn muốn thay ta dạy đồ đệ hay sao? ”

“ Ngươi dám trêu chọc ta? ”

Trấn Tam Giới quát lớn.

Võ công người này quá khác hai đứa nhỏ, nói thẳng ra là khác như trời và đất. Tuy đều có sở trường riêng, nhưng tuyệt đối không thể cùng một gốc.

Người kia hóm hỉnh nói:

“ Chỉ cho nhà ngươi nhận bừa bằng hữu, mà không cho ta tuỳ tiện thu đồ đệ hay sao? Này ngài Trấn Tam Giới, không phải ngài đang tưởng mình thực là bá chủ tam giới, thích quản chuyện gì là quản chuyện ấy, người khác không được ý kiến gì đấy chứ? ”

Ngô trưởng lão nói nhỏ với Nguyên Mãn đại sư:

“ Cường viện mà ông nói đây sao? ”

Quái nhân quả thực hóm hỉnh, vừa xuất hiện là cứ nhè Trấn Tam Giới ra mà móc mỉa chọc ngoáy. Không phải đến để ra mặt cho hai đứa nhóc thì là gì?

Nguyên Mãn đại sư nói:

“ Không sai. Chính là vị này. ”

Quái nhân lại nói:

“ Ngoại hiệu kiểu này rất tốt. Hay từ mai ta cũng lấy một cái ngoại hiệu là Trấn Thiên Hạ nhỉ?? Không được không được. Gì chứ chuyện dùng ám khí với hậu bối, ta không làm được. Vẫn nên để ai đó mặt đủ dày thì hơn. ”

Trấn Tam Giới thổi râu phì phì, nói:

“ Đến chẳng dám xưng tên, đi không dám để họ, có phải đã làm chuyện gì bất chính nên không dám để bằng hữu giang hồ nhận ra phải không? ”

Lão lại hất mũi một cái, nói:

“ Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, quả thực chỉ có loại cặn bã lưu manh như ngươi mới đi lại với đám An Nam xảo trá này. Đúng là hồ bằng cẩu hữu. ”

Quái nhân chẳng hề lấy đó làm giận, ngược lại nói:

“ Lão bằng hữu, sao mau quên thế, hôm qua còn định giúp lão phu dạy trò kia mà. ”

Quần hào chung quanh ai nấy cùng phá lên cười.

Ngô trưởng lão bèn nói:

“ Lời lẽ xác thực là sắc bén hơn người, nhưng liệu võ công có chọi nổi Trấn Tam Giới hay không? ”

Nguyên Mãn đại sư bèn đáp:

“ Nhìn khắp trung nguyên, người đơn đả độc đấu được với y có lẽ còn chưa được sinh ra đâu. ”

“ Lẽ nào vị này là… ”

Trấn Tam Giới quát lạnh:

“ Mẹ nó! Nếu các hạ đã không dám xưng tên, thì ăn một chưởng của ta rồi tính! ”

Lão thầm nghĩ vừa rồi đối phương đánh lén mình một cái, bản thân chưa kịp đề phòng mới để y chiếm thế thượng phong. Bây giờ đã có phòng bị sẵn, thì đối phương dù võ nghệ cao cường hơn cũng không thể quá áp đảo mình được.

Lão mới nghĩ đến đây, thì quái nhân đã tủm tỉm:

“ Thật sự muốn tại hạ xưng tên? ”

“ Có giỏi thì xưng ra tên họ, xem có xứng tiếp chưởng của Tất mỗ hay không. ”

“ Ngươi chắc chứ? ”

“ Hừ, nam nhân gì mà nhiều lời lôi thôi như đàn bà. Đã không dám để lại tên họ, thì xem thử một chưởng của ta! Tất mỗ không tin không đoán được lai lịch của ngươi! ”

Ầm!

Chưởng đối chưởng…

Tất Thắng lui lại hai bước, đối thủ của y thì đứng vững như bàn thạch. Xem chừng là Trấn Tam Giới hơi dưới cơ.

Trấn Tam Giới nhìn vào chưởng tâm của mình, lại ngẩng lên nhìn chằm chặp kẻ vừa ra tay tiếp một chưởng của mình, giọng nói mang ý trách cứ:

“ Trương đại hiệp, tại sao lại giúp người ngoài? Ngươi làm vậy là có ý gì? ”

Người ra tay chính là trưởng môn hiện tại của Võ Đang – Trương Đan Phong.

Trương Đan Phong trầm giọng, nói: 

“ Người ngoài? Đối với Trương mỗ, nhà ngươi mới là người ngoài đấy. Nếu còn dám vô lễ phạm thượng, ta sẽ san bằng Tất gia trang của các ngươi. ”

Chung quanh, quần hào như đã ngờ ngợ nhận ra chuyện gì đó…

Sáu vị lĩnh đội còn lại, trừ Nguyên Mãn đại sư và Ngô trưởng lão đã sớm biết trước với nhau, thì cũng đã mơ hồ suy đoán ra được thân phận của quái nhân mới xuất hiện.

Nhất là Trấn Tam Giới…

Hiện giờ khuôn mặt lão ta tái xám cả lại, mồ hôi đổ ra ròng ròng. Lão chỉ một ngón tay về phía quái nhân, lắp bắp:

“ Người này… người này… ”

Quái nhân thản nhiên đứng sang mé tả của Trương Đan Phong, vuốt râu cười:

“ Không phải muốn biết thân phận của ta hay sao? Đan Phong, con nói cho người ta biết đi, kẻo y lại trách sư tổ là hạng cặn bã lưu manh không xứng tiếp chưởng của y. ”

Vừa nghe được y xưng là “ sư tổ ” của Trương Đan Phong, Tất Thắng đã ngã ngồi cả ra đất. Quần hào chung quanh cũng theo đó mà náo động cả lên, tựa như nồi nước đặt lâu trên bếp nay đã sôi ùng ục.

Trương Đan Phong chắp tay thi đại lễ, rồi mới cất cao giọng:

“ Vị này là tổ sư khai sáng phái ta, tôn danh và pháp hiệu của người xin thứ ta không dám tùy tiện nói, kẻo lại phạm vào tội bất kính. ”

Quái nhân bèn cười, trách:

“ Hài tử, ngươi quả thực cái gì cũng tốt, nhưng làm việc cứng nhắc thiếu uyển chuyển. Thành thử trái với áo nghĩa của Thái Cực quyền kiếm của ta, khó trách mãi vẫn không học nổi. ”

Đoạn mở miệng, cất tiếng. Thanh âm truyền xa đến mấy dặm, nhưng vô luận là Trương Đan Phong đang đứng ngay cạnh hay quần hào đứng mãi tận góc tường phía bắc thì tiếng ông vẫn chỉ vừa đủ nghe, rất thoải mái…

“ Bần đạo họ Trương, tục danh trước khi xuất gia học đạo là Quân Bảo. Nhưng bạn bè trên giang hồ thường hay dùng pháp hiệu của ta hơn. Thôi thì cứ xưng bừa lại một lần, không biết có xứng để Trấn Tam Giới ngài ra tay hay không? ”

Đoạn, ông nhẹ nhàng buông thêm mấy chữ:

“ Bần đạo vẫn hay bị gọi là Trương Lạp Tháp, đạo hiệu là Tam Phong. ”

Góc tri ân

Truyện đăng từ 26/12/2017. Đến giờ là hơn 1 năm rưỡi. 18-19 tháng. Hai mươi hồi, ngắn có dài có. Tốc độ không thể gọi là “ nhanh ”, nhưng cái chất lượng thì may mắn là không giảm.

Đáng ra, đoạn văn ngắn này phải được đăng tải từ cuối tháng 10 năm ngoái. Nhưng thiết nghĩ lúc ấy chưa có tí gì đáng gọi là tri ân, nên đành phải trễ nải đến tận bây giờ

30/10/2018 - ngày mất của một tượng đài trong giới văn nhân, người mà tác luôn lấy đó làm mục tiêu để phấn đấu: Kim Dung tiên sinh.

Nhân sinh quan, cách sống, con người, quan điểm và phong cách sáng tác của tôi chịu ảnh hưởng rất lớn bởi cụ. Ấy là một sự thật tôi không chối cãi, cũng không tìm cách lảng tránh để làm gì.

Những gì tôi đang cố làm với lịch sử văn hoá Việt Nam ta, cụ đã thành công với văn hoá Trung Hoa từ năm sáu chục năm trước. Liệu tôi có qua nổi cái bóng quá lớn này? Có thể có. Có thể không. Chẳng sao hết…

Tôi chỉ thấy hơi lạ mấy chỗ như sau:

Khi độc giả cùng lứa chê triết lí trong truyện Kim Dung là ngây thơ trẻ con, trong khi cụ là tiến sĩ triết học Cambridge…

Khi độc giả cùng lứa đọc truyện cụ chỉ để so sánh Tiêu Phong hay Quách Tĩnh chưởng mạnh hơn…

Khi độc giả cùng lứa bảo truyện của cụ chỉ dành cho tân thủ mới bắt đầu đọc kiếm hiệp…

Ngày cụ đi xa, thành Tương Dương rực ánh nến hồng. Cái vinh dự mà thực sự rất hiếm có nhà văn, nghệ thuật gia nào có được.

Liệu dăm chục năm nữa, cái ngày tôi mất đi, sẽ có một ánh nến lẻ loi nào cho tôi chăng?