Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 196: Hồi hai mươi (16)

Chân Tạng Cẩu vừa chạm đất, đã lại mượn đà phóng vọt lên đầu tường. Lần này nó sử dụng khinh công độc môn, tốc độ nhanh vô cùng. Đám người Diệu Định sư thái với Quảng Thành Tử không lường trước được nó phá giải độc chiêu của Ngô trưởng lão nhanh đến thế, thành ra lúc kịp phản ứng lại thì đã chậm. Gót giày nó vừa điểm lên mái ngói, thì Hồ Phiêu Hương đã rơi xuống bên cạnh. Hai đứa nhóc nhìn nhau một cái, cùng cười, toan dùng khinh công chạy trốn, thì lại phát hiện dưới chân dựng hai hòn non bộ. 

Sạt.

Hai đứa vừa định nhảy khỏi đầu tường, thì bỗng nhiên nghe soạt soạt mấy cái. Từ các hốc đá của hòn núi giả, mấy chục mũi kim thép ồ ạt phóng ra, lao về phía hai đứa. Tạng Cẩu ngửi thấy hơi tanh, đoán châm có độc, cả kinh kéo áo bạn thấp xuống, lui nhanh khỏi đầu tường. Có mấy tiếng leng keng vang lên, ấy là âm thanh kim thép dội khỏi mái ngói. 

Hồ Phiêu Hương thoát hiểm, liếc xéo Trấn Tam Giới một cái, cười lạnh:

“ Khá khen cho lão hồ li. ”

Lúc này mấy người Diệu Định sư thái, Quảng Thành Tử cũng đã đề phòng hai đứa, hiển nhiên không để chúng thoát thân dễ dàng như vừa rồi. 

“ Không phải hướng tây nam là chỗ thoát sao? Sao lại có cơ quan? ”

Tạng Cẩu trước giờ vẫn tin bạn không nghi ngờ mảy may, đến giờ thấy Hồ Phiêu Hương chọn sai phương hướng, không khỏi thắc mắc.

Hồ Phiêu Hương nói:

“ Trong viện lấy tòa lầu kia làm trung tâm, trong sân là tiên thiên bát quái, nên tây nam là quẻ tốn. Nhưng ngoài bờ tường còn một trận bát quái nữa, xếp theo hậu thiên bát quái. Nên hướng tây nam chúng ta mới xông ra, kì thực nội quái là tốn, ngoại quái là khôn, hợp thành quẻ Địa Phong Thăng trong kinh dịch. Đây vốn dĩ cũng là quẻ tốt, nhưng tớ với Cẩu nóng lòng chạy trốn, đạp vào cơ quan trên đầu tường, vừa ứng với hào thượng lục. Hôn ám lên mãi, không chịu sửa đức cho hợp chính đạo, thành ra lại thành hỏng việc. ”

Tạng Cẩu nghe một hồi, chả hiểu khoai lang khoai sọ gì hết. Nhưng có vẻ lão Trấn Tam Giới kia rất nham hiểm xảo trá. 

Trấn Tam Giới cười lạnh:

“ Trang viên nhà ta, ta bày ra sao liên quan gì đến con nhóc tì nhà ngươi? ”

Diệu Định sư thái quắc mắt, quát:

“ Tiểu tử, Ngô trưởng lão đại nhân đại lượng không chấp trẻ con, mới nương tay với ngươi. Nhưng phái Nga Mi ta quyết không để cho mi chà đạp lên danh dự võ lâm trung thổ. ”

Lúc này, trưởng môn phái Không Động cũng lên tiếng:

“ Lại nói, trong cuộc u mê ngoài cuộc tỉnh táo. Tiểu nha đầu kia đứng ở ngoài, may mắn phát hiện được tinh yếu của hai chiêu sau cùng, lên tiếng chỉ điểm thì nhà ngươi mới phá giải nổi. Nên cũng không thể tính ngươi đã qua ải của Ngô trưởng lão được. ”

Lão nói vậy, mục đích chẳng ngoài kéo Cái Bang vào chung thuyền một lần nữa.

Hồ Phiêu Hương cười khẩy:

“ Tiền bối giang hồ, đánh với đứa nhóc lên mười, đã vậy còn giở trò mồm mép… Ngô trưởng lão, ông thử nói câu công bằng xem. ”

Ngô trưởng lão nhìn chằm chằm trưởng môn phái Không Động – Chấn Nguyên Tử - gằn giọng:

“ Nó nói không sai. Trưởng bối sao lại đi chấp nhặt trẻ con? Lại nói, lúc trưởng môn đây bằng tuổi nó, cứ cho là có người chỉ điểm… ông tiếp nổi quyền của ta? ”

Chấn Nguyên Tử cứng họng, chỉ biết ú ớ nửa ngày trời rồi thôi. Y thực lòng không hiểu, bản thân đang giúp Cái bang, bảo vệ uy nghiêm của Đả Cẩu lệnh… thế mà Ngô trưởng lão lại đối kháng với hắn.

Tạng Cẩu biết cơ hội an ổn mà chuồn khỏi Tất gia trang đã mất, bèn âm thầm ra dấu cho Phiêu Hương khi có biến thì ném đao cho nó.

Hồ Phiêu Hương không muốn bàn tay thằng nhóc phải vấy máu, dùng dằng chưa quyết.

Lại nghe Diệu Định sư thái quát:

“ Muốn thoát? Qua ải của Nga Mi ta đi đã! ”

Rồi múa kiếm xáp lại!

Tạng Cẩu biết kiếm pháp của đối phương tinh diệu mười phần, không cẩn thận thì tiêu đời lúc nào không hay, bèn rút phắt phi châu ra đón đỡ.

Hai bên qua lại năm chiêu, Diệu Định sư thái mới sử đến kiếm pháp tinh tuý. Trường kiếm trong tay bà ta xoè một vòng, tựa như ánh hào quang của phật, nên gọi là Phật Quang Sơ Hiển.

Tạng Cẩu rũ tay áo, phi châu thi nhau bắn vào người Diệu Định từ các bộ vị khó lường, nhưng đều bị vòng kiếm mang chém rụng. Trường kiếm của đối phương áp tới càng lúc càng gần, khiến mồ hôi trán nó nhỏ tong tỏng.

Diệu Định sư thái lật bàn tay, trường kiếm xoay tròn nửa vòng, từ thủ hoá làm công trong chớp nhoáng. Một chiêu đánh ra, mũi kiếm cứa trúng mấy ngón tay của Tạng Cẩu. May mà có phi châu cản lại giúp, thằng nhóc mới không dẫm vào vết xe đổ của Long Trần, song cũng bật máu tươi.

“ Chiêu Phật Quang Phổ Chiếu thật hiểm. ”

Nguyên Mãn đại sư thốt lên, bàn tay đang lần tràng hạt bỗng ngưng lại. Mắt ông sư già cứ đảo qua đảo lại ở chỗ những khách giang hồ đang đứng lố nha lố nhố với nhau.

Tạng Cẩu lâm thế bí, đột nhiên dùng Lăng Không Đạp Vân kéo dãn khoảng cách với Diệu Định sư thái. Bấy giờ nó mới được hít một hơi chân khí, cảm giác thư thái ngắn ngủi lan toả nơi lồng ngực.

Kiếm tới!

Ánh kiếm lập loè bất định, phủ kín hết đường tiến chỗ lùi của nó.

Tạng Cẩu nghiến răng, quát:

“ Khốn kiếp! ”

Đoạn, hai tay nó động!

Ba viên phi châu thi nhau bắn ra.

Viên đầu tiên hàm chứa ba thành nội lực. Viên thứ hai là năm thành. Còn viên thứ ba là chín thành nội lực.

Tiếng kình phong rít gào như ma kêu quỷ khóc rúng động toàn tràng, khiến ai nấy đều giật mình kinh hãi. Ngay cả Diệu Định sư thái cũng không tránh khỏi bị ma âm quấy nhiễu, bất ngờ không kịp đề khí.

Viên phi châu thứ ba, mang mười bảy thành nội lực giáng mạnh vào kiếm của bà. Sư thái rên một tiếng khẽ, hổ khẩu rách ra, kiếm gãy làm hai mảnh.

Khi nội lực Bách Quỷ Dạ Hành vận chuyển, thì có thể tạo nên âm thanh như ma quỷ.

“ Dám giở trò tiểu xảo? Xem quyền! ” 

Quảng Thành Tử của phái Côn Luân quát như sấm, hai cước dậm xuống đất, giương quyền muốn đấm thằng nhóc. Lúc này Tạng Cẩu phát xong đại chiêu Hôm Mai Vượt Bể, toàn thân thoát lực, đành nhắm mắt chờ chết.

“Một đám trưởng bối, vây công một đứa hậu sinh, đã vậy còn dùng xa luân chiến??? Lẽ nào võ lâm trung nguyên hết nhân tài!? Anh hùng hào kiệt chết hết rồi sao? Tâm hiệp nghĩa cho chó tha rồi à? ”

Hồ Phiêu Hương bỗng quát lớn!

Nhất thời, những tiếng chửi mắng xung quanh từ từ hạ xuống.

Nắm đấm đang giơ lên của Quảng Thành Tử cũng cứng lại.

“ Phái Nga Mi bọn ta không cản ngươi nữa! ”

Diệu Định sư thái bỗng thở dài, lên tiếng.

Tạng Cẩu thì ôm quyền, lễ độ cúi mình một cái.

“ Được, xin cảm ơn sư thái không đuổi cùng giết tận. ”

Hồ Phiêu Hương cũng chắp tay, đoạn đến chỗ Tạng Cẩu, dìu nó ngồi xuống ghế. Cô bé lấy vạt áo lau mồ hôi cho bạn, lại nhẹ giọng:

“ Không sao đấy chứ? ”

“ Không sao. Nghỉ một lát sẽ đỡ. Dù sao vẫn còn đến năm trận… ”

Tạng Cẩu thở hào hển, đầu như muốn bốc khói.

Hồ Phiêu Hương cắn răng, nói:

“ Đúng là đê tiện! Người lớn gì mà… ”

“ Người ta đã nương tay rồi. Nếu đánh hết sức tớ chẳng sống nổi đến giờ đâu. ”

Tạng Cẩu bá vai bạn, lại nói nhỏ.

Bên phía lục đại phái, Nguyên Mãn đại sư lên tiếng:

“ Đứa nhỏ này hôm nay đã tiếp liền ba trận với các cao thủ tiền bối, sức cùng khí tận. Hãy để nó nghỉ ngơi đến lúc trời sáng. ”

Ngô trưởng lão cũng nói:

“ Lợi dụng lúc người lâm nguy, thắng không dùng võ, ấy không phải hành vi của võ lâm trung nguyên ta! ”

Thiếu Lâm và Cái Bang đã lên tiếng, quần hào cũng không còn lời nào để nói.