“ Này Cẩu, hỏi thật nhé. Tại sao lúc đầu Cẩu hậm hực ra chiều ghét bỏ cái nhiệm vụ này lắm. Thậm chí không ngại quăng cả thánh chỉ xuống đất. Còn bây giờ lại liều sống liều chết cũng phải hoàn thành nó cho kì được? ”
Hồ Phiêu Hương nhìn lên bầu trời sao, hỏi vu vơ…
Thực ra, chơi với Tạng Cẩu cũng tính là lâu, nên nó sắp đáp thế nào cô bé cũng lờ mờ đoán được rồi.
Tạng Cẩu thở dài, nói những lời mà cô bạn nó sớm đã biết nó sẽ nói:
“ Không phải đơn giản lắm sao? Thôn Điếu Ngư của tớ bị người ta đốt trụi, chẳng phải cũng vì nguyên nhân đó hay à?
Vai gánh mối thù lớn, tớ biết cảm giác ấy nó ra làm sao. Nặng nề, mệt mỏi, nhiều khi chỉ muốn quên sạch… mà không thể quên cho thấu. Nên… ”
“ Thế nên… Cẩu không muốn đứa trẻ nào phải chịu cảnh như cậu chứ gì? Xì… cái đồ chó già! Dễ đoán quá. ”
“ Tớ dễ đoán thế thật à? ”
“ Chứ còn gì nữa? Đọc Cẩu còn dễ hơn đọc kinh Tam Tự ấy. ”
Hồ Phiêu Hương le lưỡi, nói.
“ Thế còn Hương? Tại sao phải lăn lộn với tớ chuyến này? ”
Tạng Cẩu hỏi ngược.
Phiêu Hương đoán được nó nghĩ gì, nhưng nó thì không.
Vì Hồ Quý Ly? Có lẽ là lí do khả dĩ nhất. Nhưng liệu còn nguyên nhân nào khác hay không?
Đó là điều lúc này Tạng Cẩu muốn biết.
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Tớ ấy hả? Còn không phải do Cẩu kém? Để Cẩu đi một mình, chẳng biết sẽ phải chết bao nhiêu lần mới mò nổi đến Nhạn Môn quan. ”
Tạng Cẩu nghĩ lại chuyện ở Lâm Nghi, bèn cười:
“ Cũng đúng. Xem ra sau này đi đâu cũng phải có Hương đi cùng, bằng không tớ không sống nổi đến năm hai mươi tuổi mất. ”
“ Này! Đừng có nói gở! ”
Lại thêm một chốc, Tạng Cẩu bèn nói:
“ Này, Hương thấy buồn cười không? ”
“ Buồn cười? Có gì buồn cười? ”
Hồ Phiêu Hương lấy nhánh cây, khều vào đống củi cho lửa cháy đượm thêm. Hoa lửa li ti theo khói phả vào trời đêm, rồi lại biến mất cũng nhanh như khi chúng xuất hiện.
Tựa như kiếp phù sinh.
“ Thì… tớ với Hương còn chả phải người Tàu. Nói cho đúng thì còn có thù mất nhà mất nước, không đội trời chung với hoàng đế triều Minh. Ấy thế mà giờ lại liều sống liều chết vượt ngàn dặm đường đến Nhạn Môn quan cứu dân người ta. ”
“ Trong khi đó cả một đống anh hùng hào kiệt trượng nghĩa thì cản trở, truy sát hai đứa mình. Cẩu nói ra mới thấy đúng là khôi hài thật. ”
Hai đứa lại cười…
Lần này là điệu cười đắng chát.
Hai đứa trêu nhau chán, lại lăn ra ngủ trên một tảng đá, ngay sát bên đống tro ấm. Đêm tối trong rừng, nổi lửa cố nhiên có thể xua đuổi thú dữ. Nhưng với hai đứa nó hiện tại, chẳng thà để cho thú dữ kéo đến, còn hơn là phải đối phó với con người.
Ở Lâm Nghi Tạng Cẩu có cố tình mua thêm bột lưu huỳnh, bây giờ rải một ít chung quanh chỗ chúng ngủ, có thể đuổi rắn.
Ngủ trên đá, thân không chạm vào nền rừng, đến đêm sẽ đỡ bị nhiễm lạnh.
Đi thêm một ngày thì bọn nó đến Tế Nam…
Đáng ra có thể đến sớm hơn, nhưng con ngựa chiến bị bắt chạy quá nhiều nên đã kiệt sức. Thành thử, hai đứa buộc phải nghỉ chân thêm nửa ngày để chiến mã dưỡng sức.
Tế Nam là thành trấn lớn ở Sơn Đông, so với Lâm Nghi còn lớn hơn ba phần.
Từ đây, tiếp tục tiến về hướng tây sẽ sang tỉnh Hà Bắc, rồi đến Sơn Tây. Đích đến của chúng nó: Nhạn Môn Quan nằm ở tỉnh này.
Tạng Cẩu nói:
“ Lương khô với nước mình dùng hết phân nửa rồi, xem ra cần phải mua thêm. Hay là tớ đi ra thị tứ bổ sung, còn Hương tìm khách điếm thuê phòng. ”
“ Không được! ”
Hồ Phiêu Hương vội xua tay, đoạn rỉ tai Tạng Cẩu:
“ Cẩu quên là mình đang làm sao à? ”
Từ lúc vào Tế Nam, hai đứa nhóc đổi sang nói chuyện bằng tiếng Tàu để đỡ gây chú ý. Cái Bang phát lệnh tiễn truy nã hai đứa nhóc người An Nam, thành ra hai đứa không thể không cẩn thận từng li từng tí. Dù sao đối phương cũng là bang lớn nhất trong thiên hạ, tai mắt rải chi chít khắp nơi.
Thành thử, mấy ngày trong rừng chúng nó phải tập cho quen đi đứng cử chỉ, cách cười cách nói của người Tàu. Đến bây giờ đã miễn cưỡng có thể trà trộn trong đám đông. Tiếp xúc đủ lâu chắc chắn hai đứa bể mánh, nhưng chỉ cần chú ý cẩn thận, không đi lại quá gần với ai thì hẳn là không sao.
“ Đúng rồi. Đối thủ cao thủ nhiều, hai đứa mình tách ra chỉ có làm mồi ngon. May có Hương nhắc. Tớ quên béng mất. ”
“ Suỵt. Bé mồm. ”
Hồ Phiêu Hương thấp giọng, rồi sau đó chậm rãi đi trước.
Hai đứa nhóc vào tiệm quần áo, mua thêm mấy bộ để thay, rồi tìm một ngõ vắng hoá trang thật kỹ.
Mắt người Tàu thường có một mí, híp và hẹp. Đôi mắt của Phiêu Hương to tròn, thành thử hai đứa quyết định dùng đấu bồng che hẳn khuôn mặt con bé lại.
Tạng Cẩu đi guốc cao, khoác một cái trường bào bên ngoài. Trường bào có hai ống tay rộng lùng thùng, giấu được cẳng tay ngắn ngủi của nó. Áo tơi và nón tre thì cất trong bọc hành lí.
Đoạn Tạng Cẩu xổ tóc, đeo một cái mặt nạ lên che mặt.
Tấm mặt nạ này năm ngoái nó và Địa lão lấy của một khách giang hồ dưới Giang Nam. Chẳng là kẻ này tự nhận là Thánh Thủ thần thâu, vỗ ngực tự xưng không gì không cướp được. Đúng dịp kẻ cắp gặp bà già, chọc phải người quen với hai đời vua trộm là Địa lão.
Kết quả tiền mất, tật mang, vật biểu trưng cho thân phận cũng bị lão ấy thó luôn.
Sau chuyện này Tạng Cẩu cũng không biết vị Thánh Thủ thần thâu kia có còn mặt mũi đi lại trong giang hồ hay không. Nhưng cái mặt nạ trong tay nó biểu trưng cho một cái thân phận khác. Lúc này người ta đang truy nã nó, không dùng thực quá phí phạm. Huống hồ, Tạng Cẩu dùng thân phận Thánh Thủ thần thâu, còn không phải vì cứu người sao?
Hai đứa có thân phận khác, lại đổi một cái yên cương cũ mèm cho ngựa chiến. Lúc này mới yên tâm, nghỉ ngơi ở Tế Nam hẳn ba ngày.
Ba ngày này chúng nó sống tương đối an nhàn. Sáng sớm chiều tà luyện công hai đợt. Rảnh rỗi thì ra thị tứ dạo chơi, thuận tiện nghe ngóng động tĩnh trên giang hồ.
Lệnh tiễn do Cái Bang đã phát ra, quần hào bắt đầu lùng sục tung tích của hai đứa nhóc An Nam hỗn xược dám “ động thủ trên đầu thái tuế ”. Hai đứa không hiểu câu này cho lắm, nhưng đoán là na ná vuốt râu hùm.
Lạ một nhẽ là Võ Đang của Trương Tam Phong lại không có động thái gì, cơ hồ muốn án binh bất động, xem xét tình thế.
Tuy mất Võ Đang, nhưng mấy môn phái lớn như Không Động, Hoa Sơn, Côn Luân, Nga Mi đều đã đáp lại hiệu lệnh của Cái Bang. Tính sơ sơ, có đến bảy môn phái lớn truy sát hai đứa.
Nghe đến đây hai đứa nhóc cũng chỉ biết lắc đầu lè lưỡi.
Thứ chúng mang là cơ mật, đâu thể nói toạc móng heo ra cho người ta biết. Mà dù có giải thích phân trần, ai sẽ tin hai đứa chúng nó kia chứ?
Thành thử, hai đứa chỉ đành nhún vai, coi như không phải chuyện của mình.
Ngày thứ ba, hai đứa nhóc sửa soạn hành lí, chất lên lưng ngựa. Lần này chúng định chạy xuyên qua Hà Bắc, rồi đến thẳng Sơn Tây luôn không dừng lại ở đâu quá lâu nữa.
Hai đứa ra roi, ngựa chiến rảo vó trên quan đạo, bụi tung mù trời.
Từ Tế Nam, đi xuống phía Tây Nam là đến Liêu Thành. Chạy theo hướng cũ một ngày, lúc trời tối mịt thì đến Hàm Đan.
Nơi đây từng là kinh đô cũ của nước Triệu thời Chiến Quốc. Lúc hai đứa đến nơi, vẫn có thể thấy được phía xa những dải tường thành cổ kính trải dài.
Lời văn thô thiển kiến thức hạn hẹp, xin mượn bài Hàm Đan Tức Sự của cụ Nguyễn Tố Như để nói về chốn này:
Nhất đái thùy dương bán mộ yên,
Hàm Đan thắng tích kiến di biên.
Cao nguyên phong thảo hô ưng lộ,
Hà xứ Vân Hòa hiệp kỹ diên?
Hồng Lĩnh mộng trung hoang xạ liệp.
Bạch đầu túc tích biến sơn xuyên.
Hoàng Hà nam bắc giai thu thủy,
Hương tín hà do đạt nhạn biên?
( Dịch nghĩa:
Một dải dương liễu rủ trong khói gần chiều
Thắng cảnh Hàm Ðan thấy ghi trong sách cũ
Trên cao nguyên, bãi cỏ tươi xanh là đường gọi chim ưng (đi săn)
Còn đâu núi Vân Hoà tiệc vui ca kỹ?
Hồng Lĩnh trong giấc mộng thiếu vắng những cuộc đi săn