Đinh Lễ hét nấc cả lên, lệ anh hùng rơi xuống, vỡ tan trên đầu con Đại Thắng.
Không kịp.
Dù cậu có xông ra, gọi hết mọi người lên đây cứu hoả cũng đã không còn kịp nữa. Lính Minh đâu phải gà đất chó kiểng mà nói bỏ qua là bỏ qua? Thậm chí, lát nữa đây, Đinh Lễ xông qua màn lửa… chờ cậu có phải thiên quân vạn mã hay không cũng còn chưa biết.
Để Đinh Lễ và Đại Thắng xuyên thủng hàng ngũ chỉ là nhất thời bất ngờ. Quân Minh dù mất đầu lãnh, nhưng tinh nhuệ thiện chiến, không ngoại trừ khả năng sẽ kết đoàn chờ sẵn sau lớp rèm rừng rực.
Mà trung niên xem chừng cũng bị khói hun yếu lắm rồi. Tự xông ra ngoài là chuyện không thể…
Ấy là lí.
Nhưng tình…
Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn người ta chết cháy thành than?? Ấy là đồng loại, đồng bào của Đinh Lễ… Cậu có phải lũ lòng lang dạ thú đâu mà bảo bỏ mặc là bỏ mặc.
“ Cứu cậu lớn quan trọng… Chư Vị!! Đinh Lễ thề sẽ đánh chết Mộc Thạnh, rửa hờn cho mọi người! ”
Đinh Lễ quát vang, rồi thúc chân vào Đại Thắng.
Lần này, cậu chàng gác gậy ngang eo, đùi kẹp chặt Phạm Ngọc Trần, một tay còn lại giữ thật chặt Lê Hổ.
Cột kèo cháy thành than, mái đình bốc cháy phừng phừng đổ sụp xuống đám người đang bất tỉnh bên dưới.
Tiếng nhà đổ vang lên sau lưng, nhưng Đinh Lễ không khóc ra nước mắt được nữa.
Lệ đã bị nong khô.
Gương mặt cũng lấm lem vết than đen sì, ngang dọc vệt bỏng sưng tấy đỏ rộp.
Quân Minh lo lắng chĩa mũi đao, đầu kiếm về phía Đinh Lễ.
Thiếu niên gác gậy sắt trên vai, sau lưng phấp phơ lá soái kì đang bắt lửa. Đằng xa truyền về tiếng chân trâu chạy huỳnh huỵch, tưởng như khiến cả mặt đất phải rung chuyển theo từng bước.
May sao, con Đại Thắng lao bừa ra ngoài, lại đúng chỗ quân Minh chưa vây kín. Đinh Lễ bèn thoăn thoắt đặt hai người họ ngay ngắn lên lưng trâu, đoạn vỗ vào mông con trâu một cái.
Thần ngưu hiểu ý chủ, lập tức cọ móng lao vút về phía dòng sông.
“ Lên! Lên đi! ”
“ Không có con trâu quỷ quái ấy thì sợ gì thằng nhóc này? ”
Đinh Lễ gỡ chiến kì cháy dở ra, quăng xuống đất.
Đôi mắt cậu long sòng sọc, đỏ quạch lên. Ấy là vì khói hun, hay do nguyên nhân nào khác? Chỉ có mình Đinh Lễ biết mà thôi.
“ Giết… ”
Ánh mắt cậu vẫn mải dõi theo hoa lửa cuốn tro bụi bay lên lần cuối cùng từ ngôi đình làng, nhưng cánh tay đã vung bổng sắt một cái.
Lời nói hẵng còn lãng đãng trên tầng không, nhưng người thì đã sấn ngay tới chỗ quân Minh đang đứng. Đinh Lễ xoay bổng, đánh ra một chiêu Lão Mai Nghinh Phong.
Ngọn bổng quét mạnh, đánh trúng ngay be sườn của một tên lính Minh. Chẳng đợi y kêu đau, kình lực khổng lồ của Đinh Lễ đã nhấc bổng y lên, quăng mạnh hắn về sang mé hữu, nhằm ngay lúc đồng bọn gã đang lố nhố chạy tới cứu viện.
Chỉ nghe đánh rầm một cái, năm sáu người ngã lăn ra đất, quằn quại.
Bổng chưa thu về, Đinh Lễ đã bước chéo sang bên trái, bàn tay phóng ra chụp trúng trán của một tên lính Minh khác. Năm ngón tay như sắt ròng quặp vào đầu, như muốn bấu thủng xương mặt khiến y đau thấu tâm can.
Đinh Lễ nhướn lên, đẩy vai, giộng cả người tên lính xuống đất.
Đinh Lễ có thể cảm nhận được hơi thở của kẻ thù hắt qua kẽ tay cậu yếu dần, yếu dần. Người hắn run bắn lên mấy cái, hệt như tàn lửa lắt lay trước gió cố gắng cháy lên một lần cuối... Đỏ rực. Rồi tắt phụt.
Mé trái, bảy mũi kiếm đồng loạt đâm tới.
Bên phải, năm lưỡi đao nhất tề chém ngang.
Tiếng thét gào, tiếng chửi bới, tiếng kiếm vung đao chém tinh tang...
Bỗng chốc hóa thành tiếng rên la, tiếng khóc van, và tiếng sắt thép gãy vụn...
Chỉ một cây gậy nặng chình chịch, cùng một nắm đấm gân guốc. Ấy thế nhưng có cảm giác như trăm đao, ngàn kiếm cũng không thể cản nổi bàn chân trần lấm đất. Quân Minh thi nhau ngã rào, như lúa trên đồng bị liềm gặt ngang thân. Có kẻ quằn quại rên rỉ, có kẻ thì chẳng có cái cơ hội ấy, mồm rỉ máu tắt hơi chẳng biết tự bao giờ.
Ấy là may mắn, hay xui xẻo, có lẽ chỉ có chúng mới tự quyết định được.
Đinh Lễ càng đánh càng hăng, càng đánh càng khỏe. Phảng phất như thể lực của cậu ta mênh mang hơn cả biển Đông, ngút ngàn hơn cả núi Tản. Bước chân dậm xuống, mang theo cái thế hung hãn của sông Đà đổ sập. Ngọn bổng vung ra, biến ảo như núi Hồng chín mươi chín ngọn.
Hôm nay...
Tắm máu!
Đinh Lễ vừa đánh vừa chạy, từ giữa trùng vây đánh ra một con đường nhuộm máu.
Quân Hậu Trần thấy y uy dũng hiên ngang, phong thái lẫm liệt, nhất thời trong tim cũng rạo rực một bầu máu nóng. Khí thế phản chiếu qua ngọn lửa trong đáy mắt, cháy lên càng lúc cao.
“ Đinh tướng quân... ”
Có không ít người chạy đến, tri viện cho Đinh Lễ.
“ Giết! Một tên cũng không để thoát! ”
Đinh Lễ chống gậy xuống đất, thở ra một hơi thật dài.
“ Tướng quân đừng lo. Ngài cứ dưỡng sức, chỉ chúng tôi đánh thế nào là được! ”
Đinh Lễ gật đầu, đoạn ánh mắt chuyển hướng ra bờ sông.
Lê Hổ nhíu mày, rồi choàng dậy. Mặt cậu chàng ẩm ẩm, ấm ấm, kì lạ lắm.
Té ra con Đại Thắng quăng cậu xuống bên bờ sông, rồi ngậm nước nhả vào mặt cả hai cho tỉnh.
“ Đại Thắng?? Mày đến cứu bọn tao?? Chủ mày đâu? Mọi người nữa... Cứu được không? ”
Lê Hổ vừa nghĩ đến chuyện ở làng nhỏ, hốt hoảng hỏi.
Kì lạ làm sao, khi một người lại đi hỏi một con trâu chuyện phức tạp đến như vậy. Thế nhưng, con Đại Thắng đâu phải trâu bình thường. Chỉ thấy nó gật gật đầu, rồi lại lắc mạnh đầu sang hai bên.
“ Không... cứu được... sao? ”
Lê Hổ nhả từng chữ, khó nhọc.
Con trâu gật gật.
Nghe hiểu được tiếng người, đối với nó đã là chuyện khó. Bảo nó biết nói dối, biến báo, chỉ e quả thực phải đợi đến khi nó thành tinh mới được.
“ V... vậy à... ”
Lê Hổ ngồi thụp xuống, ngơ ngác nhìn ra dòng sông đang chảy xiết.
Đoạn...
Bốp!
Lê Hổ đấm mạnh xuống đất, hét lên một tiếng thật dài.
Đến cuối cùng, cậu vẫn chẳng cứu được ai hết. Hai lần liền... Chẳng còn ai sống sót cả.
Con Đại Thắng cọ mũi vào áo cậu, kêu lên mấy tiếng như thể an ủi.
Lê Hổ bần thần mất một lúc, rồi đứng dậy, vỗ vào mông Đại Thắng, lại hất đầu về phía ngôi làng:
“ Chạy qua chỗ chủ của mày đi. ”
Đại Thắng lắc đầu.
“ Yên tâm. Tao không nghĩ quẩn đâu. ”
Đại Thắng cọ móng, đoạn ngồi phịch xuống nhất quyết không đi.
Lê Hổ phì cười, nói:
“ Mày nghĩ tao ngu lắm chắc, chả lẽ khi không lại đi tìm chết? ”
Đại Thắng nheo mắt nhìn cậu chàng đầy nghi ngờ.
“... ”
Uỳnh!
Bất thần, có tiếng động lớn vang lên, đánh động cả mặt sông đang yên ả.
“ Có chuyện gì?? Tiếng động phát ra ở phía tây... lẽ nào? ”
Lê Hổ vùng dậy toan chạy, nhưng người còn yếu ớt vì khói nong, chưa được mấy bước đã ngã phịch xuống.
Phía tây núi Thuý...
Gian kế của Mộc Thạnh, đã thành!
Đặng Tất cắt năm ngàn binh cho Đinh Lễ, lực lượng thủ núi mỏng đi thấy rõ. Quân của Mộc Thạnh chỉ chờ có vậy, bèn xua thuyền nhỏ lên đánh kịch liệt vào cửa sông mé tây núi. Hai bên giằng co thêm nửa canh giờ, cuối cùng quân Hậu Trần không chống cự được đến lúc nước triều xuống, đành phải lui gấp.
Quân Minh do Lữ Nghị dẫn đầu được thể kéo cả lên bờ, nhưng không vội đánh hạ núi Thuý. Một mặt Nghị cho quân cắm chốt giữ chặt bờ sông, sau đó đóng cầu phao, chờ sẵn đại binh từ thuyền lớn.
Mộc Thạnh đưa thuyền lớn đến vùng ngã ba sông thì dừng, mượn đội quân của Lữ Nghị làm bàn đạp, đánh thẳng lên núi.
“ Giết! ”
Quân Trần nấp sau các khóm tre, bụi rậm bắt đầu túa ra, đánh chặn quân Minh.
Đường núi nhỏ hẹp gập ghềnh, khúc khuỷu khó đi. Quân Trần túa ra đánh từ trên đánh xuống, đại quân Mộc Thạnh nửa bước cũng khó mà tiến lên. Quân Hậu Trần ăn vận giản dị, võ khí cũng thô sơ hơn hẳn. Nhưng lại hơn ở địa lợi, và liều mạng. Mộc Thạnh thấy kẻ địch người nào người nấy mắt đều đỏ quạch, đứt tay đứt chân cũng chẳng coi là gì, chỉ biết xung phong thì không khỏi đổ mồ hôi.
Lão thuận thế vung siêu chém chết hai người, rồi hét to:
“ Cờ của Trần Ngỗi ở trên núi! Người nào bắt được Giản Định, thăng quan ba phẩm! ”
Quân minh nghe lão hứa hẹn, lòng tham nổi lên, mới bắt đầu liều chết mà đánh.
Hai mặt tây, nam núi Dục Thuý, kiếm thay cây, đao thay cỏ, nhất tờ giương lên như muốn chọc thủng cả bầu trời, chém đứt cả quả núi. Chân người dậm xuống ầm ầm. Tiếng người hét lên inh ỏi. Tiếng thép gầm, sắt rú thi nhau vang lên dội vào vách đá. Núi Dục Thuý rung chuyển ầm ầm.
Mộc Thạnh múa siêu xung phong, quân tướng Hậu Trần không ai đỡ nổi mấy hiệp với lão. Tay lão đã bị Hồ Đỗ chém rụng, nhưng tháng năm sa trường đã ăn vào máu thịt. Quân tướng nhà Hậu Trần, dẫu ai cũng có võ nghệ, cũng không phải đối thủ của lão.
Lữ Nghị vốn có lòng hận người Nam, nay lại càng được thể ra tay tàn độc. Chiêu nào chiêu nấy của hắn cũng thâm hiểm tàn nhẫn, khiến người ta đau đớn mà không thể chết nổi.
Đặng Tất đứng trên đầu con dốc, vừa điều binh khiển tướng, vừa cho đại binh lui gấp lên núi.
Mộc Thạnh vừa nhác thấy y khuất dạng sau những tán cây, lập tức gầm lên:
“ Bọn chúng đã cùng đường! Đánh! Đánh thẳng lên núi! ”
“ Mọi người mau đánh lên, quân Hậu Trần không thể chạy nổi nửa đâu!! ”
Lữ Nghị cười gằn, lại hớn hở dẫn quân xông tới trước tiên, theo sát chân Mộc Thạnh.
“ Triệu Cơ, lần này ngươi lập được công lớn! ”
Mộc Thạnh thấy quả nhiên trên núi tung bay lá cờ của Trần Ngỗi thì lấy làm mừng rỡ lắm. Có trận chiến ngày hôm nay, công lao không nhỏ thuộc về gã người nước Nam nhỏ bé đang theo sát sau lưng lão.
Trần Triệu Cơ!
Người dựng cờ ở Mô Độ, đưa Giản Định lên ngôi.
Trần Triệu Cơ thấp giọng:
“ Nhà Hậu Trần đang lúc dùng người, quân tướng ô hợp. Để mấy tên gian tế trà trộn vào không khó... ”
Mộc Thạnh cười vang:
“ Đúng vậy! ”
Mộc Thạnh dẫn quân đánh lên tận đỉnh núi...
Rừng cây đã ngưng lại, lộ ra một bãi đã ngổn ngang lổn nhổn. Trên núi dựng mấy cái lều, nóc treo cờ của Trần Ngỗi. Bên cạnh lại đặt một cái trống trận rất to.
“ Nghịch tặc Giản Định, giả danh con cháu nhà Trần, cấu kết với bọn Đặng Tất, Cảnh Chân ý đồ bất chính! Nay Mộc vương gia ngài đem thiên quân đến tiễu trừ, còn không ra chịu chết!?? ”
Im lặng.
Lữ Nghị cười gằn:
“ Không ra?? ”
Nói đoạn, y sấn tới, dùng kiếm chém bục vải lều...
“ Hả?? Không có ai?? ”
“ Bên này cũng không có! ”
Mộc Thạnh xách siêu chém đổ một cái lều, cũng không thấy một bóng người nào.
“ Chẳng lẽ... ”
Lão bất giác nghĩ đến một khả năng.
Một khả năng cực kì đáng sợ.
Phừng!!!!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Pháo gầm vang.
Tiếng gươm giáo khua vang tưởng như đã ngớt, nay lại bắt đầu vang lên không ngừng.
Chẳng rõ từ lúc nào, hoả pháo đặt ở bờ bắc núi Thuý đã quay ngược đầu, thi nhau bắn phá đỉnh núi tựa hồ muốn dần nát từng hòn đá thành bùn nhão!
Phía tây, phía nam đều bốc lửa phừng phừng. Lửa bén vào hoả dược, dầu và lá khô cháy lan ra càng lúc càng nhanh.
“ Lí nào lại thế??? ”
Mộc Thạnh gào lên.
Hai lần!! Đến hai lần liền, lão trúng phải kế tự đốt doanh trại của người Nam.
Một lần do Hồ Nguyên Trừng làm.
Lần này lại do Đặng Tất.
Tiếng người quát lên lanh lảnh càng khiến cơn giận của Mộc Thạnh bốc cao, có khi còn cao hơn cả ngọn lửa đang vây chặt lấy đại quân.
“ Mộc Thạnh!! Không ngờ sẽ có ngày này đúng không? ”
Lên tiếng...
Chính là Trần Triệu Cơ!
“ Hôm nay, dù có đốt trụi núi Thuý, ta cũng phải bắt ngươi chôn cùng!! ”
Y gầm lên một tiếng, nói đoạn, lao thẳng về phía Mộc Thạnh. Y đứng quá gần Thạnh, thành thử thân vệ của lão không cách nào phản ứng kịp.
“ Không tự lượng sức! ”
Mộc Thạnh còn đang cáu điên vì bị vào tròng, nhất thời không thể nào nhịn được nữa, vung siêu lên chém ngang bụng Trần Triệu Cơ. Đòn này lão đã dùng toàn lực, cộng thêm ngọn siêu sắc bén khôn cùng. Nếu không lánh mũi nhọn, ắt phải bị siêu của Thạnh xả làm hai nửa.
Nào ngờ, Trần Triệu Cơ chẳng những không tránh không né, còn lao vào lưỡi siêu.
Phụt!
Một đống bột văng vào người, vào tay, vào râu tóc Mộc Thạnh.
Còn Trần Triệu Cơ, lặng lẽ ngã xuống đất, bất động trong vũng máu tanh ngòm.
“ Đây là... hoả dược! ”
Thứ mà Trần Triệu Cơ quăng vào Mộc Thạnh...
Chính là thuốc súng.
Người khác có thể liều mạng chịu bỏng, lao ra khỏi lửa.
Nhưng bây giờ Mộc Thạnh không thể nào làm như thế được.
“ Hay... hay cho một Trần Triệu Cơ... giỏi cho một khổ nhục kế... ”