Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 151: Hồi mười tám (1)

Phủ Tần Hoài khói sương kín đất

Dục Thuý Sơn liệt hoả phần thiên

Trước kể đến đoạn Tạng Cẩu quậy phá tưng bừng ở Lại gia trang, trấn áp quần hào một mẻ, lại ra tay đánh chết người đàn bà cay độc. Bấy giờ ba người bọn nó đứng bên bờ sông Tần Hoài chờ đò, Tạng Cẩu thò tay xuống dòng nước mát lạnh để rửa trôi hết những vết máu còn dính lại.

Hồ Phiêu Hương đứng giữa hai người, lúc thì ngó bên trái khi thì nhìn sang phải, nhất thời bối rối không biết phải làm sao, chỉ đành mong ông lái đò quay lại bờ bên này thật nhanh mà thôi.

Tạng Cẩu vẫn đặt tay dưới dòng sông. Hững hờ trôi con nước lạnh căm căm, vuốt ve da thịt nó. 

Nó không ngẩng đầu, cũng không nhìn cô gái họ Trương lấy một cái.

Trong thâm tâm nó cứ tự hỏi mãi: nó làm thế là đúng hay sai?

Đò cập bến…

Người ta lọc cọc xuống thuyền, rồi lại tất bật hoà vào dòng người xuôi ngược. Ba người bọn họ đứng đứng ngồi ngồi bên bờ bãi, chẳng khác nào ba hòn đá bên dòng sông… Dòng người chảy cuồn cuộn. Dòng sông cũng vận động theo cái chu kì hàng năm của nó. Chỉ có ba người là lặng im, đứng bên lề cái sự chuyển động ấy, cùng ông lái đò.

Ông lái lấy chão buộc đò, rồi nằm khểnh ra, chân vắt chữ ngũ. Thường thường cứ phải đủ khách, ông mới chống sào chở đò sang bên kia.

Có kẻ đến sớm, đợi đến trưa mới sang nổi.

Có người tới muộn, đành phải chờ chuyến sau.

Lại có những kẻ may mắn, đến vào cái lúc vừa đủ số.

Đò với người, có lẽ cũng là duyên.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương muốn cô gái hàng rong cùng về biệt phủ Chu Đệ cấp cho mấy người Nguyên Trừng. Nhưng cô nàng chỉ từ tạ, rồi lặng lẽ về căn nhà bỏ hoang của ông bà, nằm khuất dưới thanh lâu.

“ Này, mình bám theo chị ấy đi. ”

Tạng Cẩu chợt lên tiếng.

Trước là nó sợ cô gái kia nghĩ quẩn.

Sau cũng muốn tìm về căn nhà nọ, bái tế thầy.

Hồ Phiêu Hương không chần chừ dù chỉ một chút, đồng tình ngay. Thực ra cô bé cũng đang có ý này, nhưng đã để Tạng Cẩu nói trước.

Hai đứa đều giỏi khinh công, có thể lẳng lặng theo sát cô gái hàng rong mà người ta không hay biết gì.

Trong căn nhà vốn có một cái cây to.

Cô gái họ Trương lặng lẽ cởi bỏ áo loan mũ phượng, dập đầu mấy cái liền. Căn nhà bỏ hoang, nhưng chỉ có một lớp bụi mỏng đóng tại hiên cửa, đủ thấy vẫn có người lui tới quét tước dọn dẹp.

Trong ba người, duy chỉ có Tạng Cẩu biết…

Người vẫn thường tới đây quét dọn, lấy tò he cắm xuống đất chính là thầy nó – Quận Gió – người từng làm đao phủ.

Tạng Cẩu thở dài…

Càng tìm hiểu nó càng thấy mọi chuyện phức tạp thêm.

Cô nàng họ Trương dập đầu xong, lại khấn:

“ Cha mẹ. Bất hiếu có ba, vô hậu là nặng nhất. Họ Trương nhà mình chỉ còn mình con, đành phải nuốt nhục muối mặt sống tiếp. Hôm nay đến đây cầu xin, dưới suối vàng hai người linh thiêng tha cho nghĩa mẫu một lần. Bà ấy dù cay nghiệt, bạc nghĩa đến mấy cũng có công ơn nuôi dưỡng con bấy lâu. ”

Khấn xong lại dập đầu bái lạy.

Phiêu Hương kéo áo Tạng Cẩu:

“ Về thôi. ”

“ Ừ. ”

Hai đứa nhóc lặng lẽ thối lui.

Cô gái họ Trương thì trở về căn nhà nơi mình được nuôi lớn, lần vào buồng mẹ nuôi lấy con dao kỷ vật. Nàng ta không hề hay biết ba mươi năm trước, mẹ nàng lúc còn là một đứa trẻ đã vứt con dao này xuống đất, tha cho một tên đao phủ hai tay ướt máu.

Cuối cùng, đồ đệ của tên đao phủ này, đã thay thầy trả món nợ với dòng họ nàng.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương dắt nhau về phủ.

Trong sảnh chính, hai cha con Hồ Quý Li đang chờ sẵn, sắc mặt nghiêm nghị. Đặc biệt là Hồ Nguyên Trừng.

Chúng nó làm náo loạn đám cưới, hạ nhục mệnh quan triều đình, còn ra tay giết người. Chuyện tày đình như thế không truyền đi khắp nơi mới là lạ.

Hai người lớn chỉ nhìn chúng.

Thực tình họ cũng thấy khó giải quyết.

Nếu như phạt nặng hai đứa, thì không ổn. Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ vốn là biểu hiện của tính hiệp nghĩa. Ngộ nhỡ chúng sợ, sau này thấy ác làm ngơ, cũng chẳng khác nào tiếp tay cho đảng gian cả.

Song cái chuyện lạm sát cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.

Cuối cùng, Hồ Nguyên Trừng mới lên tiếng:

“ Đáng lẽ hai đứa nên dạy cho bà ta một bài học là được rồi. Chú phạt cả hai ở trong nhà luyện công, một tháng tới không được đi đâu. ”

Hai đứa nhóc vâng dạ, rồi lủi thủi lui về hậu viện.

Trong nhà trừ cô bé Thanh Hằng ra không có người hầu kẻ hạ, thế nên hai đứa nhóc định cứ xuống bếp tự lo chuyện cơm nước trước, rồi mới hỏi kỹ chuyện hồi sáng.

Đột nhiên Lí Bân chạy đến, rồi Thanh Hằng vốn như người câm từ Cao Vọng đến giờ lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, quả thực khiến người ta tò mò.

Bữa cơm vốn là nơi người Việt quây quần.

Chẳng rõ vì sao, có những chuyện bình thường rất khó mở lời, lúc ngồi bên mâm cơm nói ra lại rất dễ.

Nhà bếp có sẵn bàn ghế, vốn dùng cho hạ nhân trong nhà ăn uống. Mâm trên là để cho chủ. Hai đứa nhóc trong nhà vốn chẳng có kẻ hầu người hạ gì, nên ăn luôn dưới bếp cho tiện.

Hồ Phiêu Hương không nói. Không phải không muốn, mà là không biết phải bắt đầu mở lời như thế nào.

Tạng Cẩu cũng im lặng, chỉ cúi gằm đầu và cơm một lúc…

Nhưng cứ mấy miếng là nó lại nhè ra, như thể nuốt không trôi.

Thế rồi bất giác nó lên tiếng:

“ Này. Hương thấy tớ làm thế là đúng hay sai? ”

Tạng Cẩu muốn nói về một chưởng hồi nãy.

Là đúng hay sai?

Bà mẹ nuôi chết là đáng đời ư?

Hồ Phiêu Hương gác đũa, thở dài:

“ Tớ đoán tớ nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là phía Cẩu. ”

Sắc mặt Tạng Cẩu sa sầm:

“ Chắc vậy. Nhưng… tớ nghĩ gì thực sự có quan trọng không? ”

Hồ Phiêu Hương biết nó muốn nói gì, cũng hiểu tại sao thằng nhỏ lại úp úp mở mở.

Tính ra cô bé, lẫn Tạng Cẩu, đều là người ngoài. Ai đúng ai sai, ai nên sống ai phải chết, chúng nó lấy quyền gì ra mà quyết định? Tạng Cẩu nghĩ bà ta sai, bà ta đáng chết, nhưng Trương thị thì sao? Nàng ta có nghĩ thế không?

Trong chuyện đó, không phải Trương thị nghĩ gì mới quan trọng hay sao?

Tạng Cẩu đã nghĩ rất nhiều.

Nhất là từ khi nó về căn nhà hoang, nơi thầy nó được tha mạng năm nào, nó cứ mãi trăn trở.

Nếu phải so sánh…

Lúc đó Quận Gió còn đáng chết gấp năm, gấp bảy bà mẹ. Thế nhưng sau đó, ông trở thành một quái hiệp, dành cả cuộc đời để cứu nhân độ thế.

Tạng Cẩu cứ nghĩ mãi.

Liệu nếu lúc ấy nó nương tay, thì bà mẹ có thể giống như thầy – người nó vẫn hết mực kính trọng hay không?

Hồ Phiêu Hương thở dài, rồi gác đũa.

“ Cẩu. Có phải cậu muốn biết cảm nhận của tớ khi đó, lúc vung đao chém cậu phải không? ”

Lần đầu gặp ở Muộn Hải, cô bé đã vung đao muốn chém chết Tạng Cẩu. Nếu không phải Quận Gió ra tay can thiệp, thì giờ thằng nhỏ đã thành hồn ma bóng quế vất vưởng chốn lạch nước cầu mương nào rồi.

Tạng Cẩu nhìn sang chỗ khác, cố gắng tránh né ánh mắt của Hồ Phiêu Hương. Cứ mỗi lần nó nhìn vào đó, đôi mắt của cô bé trong veo, phản chiếu nó rõ mồn một.

Cạch.

Đao Lĩnh Nam đặt lên bàn.

Nước đồng đen bóng, đặc quánh như đúc ra từ trời đêm ba mươi Tết.

Hồ Phiêu Hương duỗi ngón tay trỏ, lướt nhẹ lên mặt đao như chuồn chuồn lướt nước. Nói đoạn, cô bé chậm rãi:

“ Thực ra lúc đó tớ chẳng nghĩ nhiều như Cẩu bây giờ đâu. Khi đó cậu theo quân Minh, tớ là công chúa của Đại Ngu, thành thử… lúc ấy cậu là người xấu. ”

Nghe kể, mà Tạng Cẩu nhớ lại chuyện cũ.

Lúc ấy nó không biết Mạc Thuý nhận lệnh Trương Phụ, bám theo quân Minh chỉ mong được sống. Bây giờ ngẫm lại, chẳng khác nào cùng hội cùng thuyền với kẻ thù phá làng đốt xóm. Đôi tay nó siết chặt, răng nghiến lại cố nén xung động vung tay đánh xuống mặt bàn.

Phiêu Hương thấy nó lại giở tật cả nghĩ tự trách, bèn tiếp:

“ Thực ra, bảo tớ xuống tay chém Cẩu, thì dễ thôi. Lúc đang nóng đầu thì xoẹt một cái là xong. Nhưng cái khó là sau đó, sẽ đối mặt với nó như thế nào. ”

Tạng Cẩu nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay, thở hắt ra:

“ Đúng vậy. ”

Lửa giận bốc cao, chưởng phong áp xuống. Thế là đã xong rồi.

Hồ Phiêu Hương nhún vai:

“ Thế nên, cậu bảo tớ phải khuyên bảo cậu nên làm thế nào, thì tớ chịu. Vì tớ cũng chỉ là con nhóc tì vắt mũi chưa sạch, chín tuổi đầu. Nhưng, có một điều tớ chắc chắn. Ấy là ánh mắt của cậu vẫn chưa trở nên giống với cái nhìn của tên Tửu Thôn đâu. ”

“ Hy vọng là thế. ”

Tạng Cẩu đáp, không để ý rằng Hồ Phiêu Hương đã dùng khinh công lướt tới ngay cạnh nó. Cô bé thò hai bàn tay, tóm lấy má thằng nhóc, véo lấy véo để.

“ Thôi nào, làm gì mà thở dài thườn thượt như ông cụ non thế? Cẩu phải nhớ mình mới có tám tuổi thôi đấy. ”

“ Auuuuu… ả ớ a… ”

Tạng Cẩu khua tay loạn xạ, giãy lên đành đạch, nhưng không hề vận công. Nó đã dần quen với việc khống chế được chân khí trong người, thu phóng đã phần nào tự nhiên.

Hồ Phiêu Hương cười khúc khích, lấy tay vỗ má Tạng Cẩu hai cái, rồi mới chịu buông.

Tạng Cẩu vỗ trán đánh bốp một cái:

“ Thôi đúng rồi! Cậu còn giận tớ chuyện ở ngự thư phòng đúng không? Cùng lắm tớ cho cậu trả đũa. Đây! Truyền chân khí đi, tớ mà phản kháng thì không phải Tạng Cẩu. ”

“ Truyền cái đầu nhà cậu!!!! Cậu là con chó hay con dê??? ”

Hồ Phiêu Hương đỏ chín cả má, tung cước gạt phăng cái ghế của Tạng Cẩu, khiến nó ngã dúi dụi.