Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 15: Hồi sáu (1)

Kháng gian thần huynh đệ đồng tâm

Cứu người ngay thầy trò nên nghĩa

Phiêu Hương và Tạng Cẩu ngồi nói chuyện với nhau giữa tiếng rì rào của con nước và âm thanh xào xạc của khóm lau. Liễu Thăng nằm ở một góc, thiu thiu ngủ. Song bàn tay vẫn nắm chặt thanh trường thương. Cậu không tin tưởng Phiêu Hương và cô bé cũng chẳng tín nhiệm cậu.

“ Thế rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì thế? ”

Tạng Cẩu hất hất đầu về phía Liễu Thăng ra dấu.

“ Tên này ấy hả? Chẳng biết tự nhiên hắn từ đâu chạy tới, lại còn dẫn theo một đống binh sĩ nữa. Hộ vệ của ta thấy vậy bèn ngăn lại, thì hắn lao ra giết luôn. Hai bên giết giết chém chém một hồi, chỉ còn mỗi ta và hắn sống sót. Sau đó thì ta bị truy sát tới tận chỗ này. ”

Phiêu Hương vỗ vỗ vỏ đao, đáp.

“ Vậy là hiểu lầm rồi. Ngày mai hai người giải thích rõ với nhau là xong chuyện. ”

Tạng Cẩu nói, tiện tay lia một viên đá nhỏ về phía con sông. Hòn sỏi nảy lên liên tiếp ba, bốn lần rồi mới chìm xuống.

“ Sao có thể được? Hắn là quân giặc cướp nước, không ai là không muốn giết hết! Là người nước nam, đáng lẽ cậu nên giúp ta giết hắn mới phải. ”

“ Tôi biết quân Minh không tốt, đã giết rất nhiều người. Song nhà Hồ lại càng tệ hại hơn. Đám lính một tháng đến làng hai ba bận, người làng để được bao nhiêu tiền, bao nhiêu gạo thóc chúng đều lấy sạch. Các anh các chú bị bắt đi hết, không ít người phải trốn cả lên núi. Trâu bò bị dắt đi mất, chó gà chúng cũng ẵm đi. Trong làng, ngoại trừ các cô các mợ ra, chỉ còn người già và trẻ con. ”

Tạng Cẩu nghiến răng lại mà nói, nắm đấm bé nhỏ của nó đấm mạnh lên mặt đất.

“ Ấy vậy mà chúng nó cũng không tha! Chúng đem quân đến. Chúng nó chém hết, bắt hết, đốt hết. Cả xóm làng chẳng còn gì cả. Mắt người làng mở to, mở to lắm. Họ chết cũng không nhắm mắt mà cứ nhìn chằm chằm. Trai làng từ trên núi chạy xuống đánh, nhưng không lại. Máu chảy ra be bét cả đất.

Bọn chúng thì cứ cưỡi ngựa phi khắp các ngách các hẻm. Vó ngựa đỏ lòm máu trẻ con… Các cô khóc. Khóc gọi con. Nhưng chúng nó chết mất rồi còn đâu nữa mà gọi. Rồi gào lên, rồi chửi, rồi miệng thì cười mà mắt thì khóc. Bọn quỷ ấy lại vung đao lên, rồi các cô không động đậy nữa. ”

Nó càng kể, càng nhớ lại những gì xảy ra ngày ấy. Cái chết của từng người in trong đầu nó đến giờ vẫn chẳng phai nhoà đi tí nào. Tạng Cẩu nhớ từng nụ cười, từng cái xoa đầu vỗ vai người làng dành cho nó. Thế là nó co mình lại, ôm đầu mà nức nở. Nó giấu tiệt mặt mình vào hai chân, không để cái vẻ mếu máo của nó phản chiếu lên đáy nước.

Phiêu Hương nghe Cẩu kể lại cuộc thảm sát hôm ấy mà lạnh sống lưng. Tạng Cẩu tả không sót một chi tiết nhỏ nào, khiến cô bé tưởng như cái ngày đẫm máu ấy đang hiển hiện trước mặt mình vậy. Song cô bé lớn lên trong nhung lụa, chưa từng trải qua thảm cảnh ấy nên không biết phải an ủi Tạng Cẩu ra sao. Phiêu Hương muốn vỗ vỗ vai động viên nó mấy cái, song đưa tay ra được nửa chừng lại rút nhanh về.

Tạng Cẩu khịt mũi, lau hết nước mắt đi. Nó nhặt một viên sỏi lên, ném ra sông một lần nữa. Lần này hòn đá chìm hẳn xuống đáy sông, giống như lòng thù hận được nó kìm xuống tận sâu thẳm trong lòng vậy.

“ Đã là hiểu lầm rồi, vậy thì ta đi nhé? ”

Phiêu Hương nghiêng đầu qua, cẩn thận nhìn Tạng Cẩu. Bi kịch của thằng bé khiến cô không ghét nó nữa, xong cũng chẳng thể tin nó ngay lập tức được.

Tạng Cẩu trầm tư hẳn. Ánh nhìn của nó không còn cái vẻ mông lung khi trước nữa, thay vào ấy là một thoáng mâu thuẫn trong đôi mắt.

Một mặt, nó tin Liễu Thăng không phải hạng lỗ mãng, càng không phải đảng ác lạm sát thường dân vô tội như Mạc Thuý. Nếu như người anh kết nghĩa ấy của cậu đã truy sát Phiêu Hương, thì chứng tỏ mọi chuyện không hề đơn giản như lời kể một phía của cô.

Song đồng thời, nó cũng hi vọng những gì Phiêu Hương kể là sự thật. Nhìn phục sức, võ khí của cô thì biết ngay thân phận của cô bé chẳng tầm thường, thậm chí có thể là tiểu thư nhà quan võ. Một khi lọt vào tay quân Minh, ắt sẽ khó thoát được nạn mất đầu.

Tạng Cẩu lại nhớ lại những tù binh bị bắt trong trận chiến trước giữa nhà Hồ với quân Minh mà thấy ớn lạnh. Gần trăm đồng bào của nó bị bắt quỳ giữa chợ, Mộc Thạnh tự mình vác siêu lên chém đầu từng người từng người một, đến khi mặt đất của cái xóm bỏ hoang ấy đỏ lòm mới thôi.

Nó len lén nhìn Phiêu Hương, ánh mắt bất giác rơi lên cần cổ của cô bé.

“ Sao đằng ấy cứ nhìn tớ chân chân thế? Mặt tớ dính bùn hả? ”

“ Không… không có gì… ”

Tạng Cẩu vội vàng nhìn qua chỗ khác. Dù nó vẫn chưa có khái niệm tình cảm nam nữ, song lúc bị Phiêu Hương gọi nó lại thấy ngài ngại.

Vầng trăng khuya đậu xuống mặt sông, tan rã theo từng cơn sóng dập dềnh. Hương cỏ thoảng mùi hoa dại, êm ru phảng vào trong không khí.

“ Hay… cậu cứ chạy đi? ”

Tạng Cẩu nói mà mắt vẫn nhìn ra xa. Nếu lúc này Phiêu Hương nổi lên ý giết người diệt khẩu thì thằng bé hẳn đã chết mất xác dưới sông rồi. Song cô bé vẫn ngồi im, không động đậy một ngón tay.

“ Còn đằng ấy?? Không sợ bị hắn trách phạt à? ”

Vừa nói, Phiêu Hương vừa kéo kéo áo Cẩu, ngón tay thì chỉ vào Liễu Thăng.

“ Không sao đâu, tôi sẽ giải thích với anh ấy. Cậu tranh thủ chạy mau, gà gáy đến nơi rồi đấy. ”

Tạng Cẩu đứng dậy, giục. Nó biết thả Phiêu Hương đi sẽ là qua mặt Liễu Thăng, thậm chí có thể còn bị Trương Phụ, Mộc Thạnh giáng tội xuống đầu.

Song Tạng Cẩu nghĩ cùng lắm là bị đánh một trận, bỏ đói mà thôi. Nó chịu được. Còn hơn là để cô bé ngồi cạnh nó phải chết.

[ Phiêu Hương chỉ chạc tuổi mình, thì đã làm gì nên tội kia chứ? Cô ấy chắc cũng hận quân Minh đã giết mấy người hộ vệ, nên khó mở lời giải thích với anh Thăng. ]

Thấy Tạng Cẩu lựa chọn tin tưởng mình, Phiêu Hương bất giác thấy hơi hổ thẹn.

[ Thả mình đi, chắc chắn Tạng Cẩu sẽ không được yên. Không chừng còn bị giết để răn đe. Trước đó mình muốn giết nó, mà Cẩu còn rộng lượng cứu mình một mạng. Nay nếu mình lại lấy oán báo ân khiến ân nhân phải chết thì còn gì là con người nữa ư? Không được! Nhưng cứ thế này vào trại quân Minh thì cũng chẳng khác nào tự sát. Có cách nào vẹn cả đôi đường không nhỉ? ]

Phiêu Hương nghĩ một lúc lâu, rồi nói:

“ Ta có một cách này, nhưng hai ta sống được hay không phụ thuộc cả vào vị tướng quân đang nằm ở đằng kia đấy. ”

___o0o___

Ánh nắng tinh mơ chạm khẽ lên mặt Liễu Thăng. Cái ấm áp của một ngày cuối thu đất nam là quá đủ để người con phương bắc ấy cảm thấy dễ chịu. Tỉnh dậy với sự khoan khoái, đến cơn đau ở chân cậu cũng chẳng còn nhớ tới. Chạm đôi bàn tay lên má, Liễu Thăng lau mặt bằng chiếc khăn vàng nắng ấm.

Tạng Cẩu đang chuẩn bị bữa sáng cách đó không xa, trong khi Lê Phiêu Hương ngồi ngay cạnh, đao đặt trên đùi. Mặc cho “ kẻ địch ” gần kề, Tạng Cẩu vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào cả. Mà cô bé “ Nam Di ” lại chẳng buồn vung nhẹ cánh tay lấy một cái, dù hành động đơn giản ấy đã là đủ để đầu Tạng Cẩu phải chuyển chỗ.

Dụi mắt mình liên tục mấy cái, Liễu Thăng mới dám khẳng định mình không gặp ảo giác. Cậu tự hỏi vì sao quan hệ giữa Tạng Cẩu và nữ tù binh kia trở nên hoà hoãn nhanh chóng đến thế.

Một cơn đau bùng phát ở hai chân nhắc nhở cậu tạm thời không nên nhỏm dậy quá lâu. Liễu Thăng nằm lại xuống, đặt đầu lên đống cỏ lau Tạng Cẩu chuẩn bị từ tối hôm qua.

Cậu thoáng trầm ngâm một chút, vẫn còn thấy bứt rứt vì sự thay đổi thái độ quá đột ngột của Phiêu Hương.

Cô bé thì chẳng thèm lí gì tới Liễu Thăng. Mài đao xong đâu đấy, khi lưỡi thép loá lên dưới nắng, lưu lại một tia sáng sắc lẻm đầy đe doạ thì cô mới vui vẻ cất hòn đá mài đi và tra lại đao vào vỏ.

Tạng Cẩu thuật lại câu chuyện tối qua Hương kể, giải thích rằng giữa hai người có một sự hiểu lầm nghiêm trọng. Cậu hi vọng trước khi về doanh trại có thể hoá giải hận ý của Liễu Thăng đối với Phiêu Hương.

Song, Tử Tiêm lại khẽ nhắc:

“ Hộ vệ của con nhỏ này là lính triều đình, chứng tỏ là con nhà quan lại hay thậm chí là hoàng tộc. Nói cách khác, khả năng cao là nó có liên can tới tên tướng Ngu từng tàn sát người thân của đệ đấy. ”

“ Ai làm thì nấy chịu, cho dù cô bé ấy thực là con của kẻ thù, thì cũng chẳng có tội tình gì. ”

Nghe Tạng Cẩu quả quyết, Liễu Thăng bèn im lặng không nói gì nữa. Cậu cẩn thận nhớ lại tình huống khi ấy, xem có thể tìm thấy lỗ hổng nào trong lời kể của Hương hay không.

[ Khi ấy mình dẫn theo mấy trăm huynh đệ truy quét phục binh thì gặp con nhãi này đi cùng một đám người mặc quân phục Đại Ngu.

Đúng là mình chưa hỏi gì đã xông tới giao chiến, nhưng một tiểu thư con quan làm gì trên đường rút lui của quân giặc, đã vậy còn có tận mấy trăm hộ vệ võ khí cẩn thận nữa chứ?

Lại nói, võ công của con nhỏ này thực không thể xem thường được. Chẳng những đao chiêu tinh kì, thân pháp càng thần diệu vô song. Mộc nguyên soái từng nói Hồ Đỗ Hồ Xạ là hai hãn tướng của nhà Ngu. Song một tên chỉ có man lực, tên kia thạo ám khí. Bộ đao pháp này học được ở đâu?

Hôm qua vì lí do gì hai cường giả thần bí lại xuất hiện cứu ta và Cẩu? Đáng lẽ họ phải đứng về phía quân nhà Ngu mới đúng chứ? Liệu có phải là khổ nhục kế của Hồ Nguyên Trừng hay không?

Không lẽ nào trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế. ]

Hôm qua quả là một ngày quá đỗi li kì và quái lạ, khiến Liễu Tử Tiêm nghĩ muốn banh não cũng không lí giải nổi. Lúc này thì Tạng Cẩu đã nấu nướng xong xuôi tươm tất, nên cậu cũng tạm thời không nghĩ thêm về chuyện ấy nữa.

Ăn sáng xong, Liễu Thăng không muốn lãng phí thêm thời gian nên vội vàng giục Tạng Cẩu mau chóng lên đường quay lại doanh trại.

Thứ vướng víu nhất là thanh kim thương, nhưng Liễu Thăng không dám bỏ lại vì còn e ngại Phiêu Hương. Tạng Cẩu dìu Liễu Thăng cà nhắc từng bước, còn Phiêu Hương tự đi bộ.

Lúc đi ra bãi cỏ lau, Tạng Cẩu chỉ mất nửa canh giờ. Nhưng nay phải cõng thêm một người, quân Minh đánh thua lại lui về sau mười dặm. Nội trong một ngày, khó mà tìm được quân doanh.

Đi chừng hai dặm đường, Tạng Cẩu đã thấm mệt, chân Liễu Thăng thì đau không chịu nổi. Cả ba đành phải dừng chân, Tạng Cẩu đỡ Liễu Thăng đến tựa vào một gốc cây ven đường để nghỉ cho lại sức.

Chừng một khắc sau, tiếng nhạc ngựa dồn dập truyền lại từ hướng bắc, đoán chừng không lâu nữa sẽ chạy tới chỗ ba người.

Chưa biết kẻ ấy là địch hay bạn, Liễu Thăng vội lê người ra đằng sau gốc cây. Nói đoạn cậu bắt Tạng Cẩu bịt miệng Phiêu Hương, kéo cô tới ngồi sát bên mới yên tâm. Hai đứa nhóc nước Nam đã bàn sẵn với nhau từ trước, nên cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống mà không phản kháng gì.

Ba người yên lặng chờ đợi, bầu không khí nặng nề bao phủ thật khó chịu. Chừng mấy hô hấp sau, một người một ngựa xuất hiện ở xa xa. Người ra roi gấp gáp, ngựa chạy không dừng vó, sau lưng cuốn lên một hồi bụi đất mờ mịt.

Dựa vào khôi mão giáp trụ y mặc, Liễu Thăng có thể xác nhận người này là thám báo của quân Minh. Cậu thở phào một hơi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông được xuống.

“ Liễu tướng quân, thì ra ngài ở đây… ”

Kị sĩ thấy có thứ gì nhấp nhoáng sáng lên bên vệ đường bèn cho dừng ngựa. Đến gần, thì quả nhiên là Liễu Thăng cố tình dùng kim thương để khiến phát tín hiệu.

Y dìu ba đứa nhỏ lên ngựa, Tạng Cẩu ngồi chính giữa. Phiêu Hương thì đã đổi một bộ áo vải xô thường dân vẫn hay mặt, kéo khăn lên trùm qua đầu, lại cúi gằm mặt nên thám báo quân Minh không thể nhìn rõ tướng mạo cô.

Liễu Thăng biết viện binh đã tới, tâm lí căng thẳng thoáng được thả lỏng nên không hề để ý. Cậu lại nghĩ:

[ Thời hạn 12 canh giờ hãy còn đó, Phiêu Hương không cách nào dụng lực thì chưa chắc là đối thủ của Tạng Cẩu và mình. Chắc là không đáng ngại. ]

Ba đứa nhỏ hai trai một gái cộng lại cũng chỉ nặng xấp xỉ một người trưởng thành, cưỡi chung một con ngựa không hề gì hết. Liễu Thăng giật cương, lại nhắc Tạng Cẩu thúc vào bụng ngựa một cái. Chiến mã lồng lên, sau đó bắt đầu sải bước phi về doanh trại. Tiếng nhạc ngựa vang lên cộp, cộp… Ba đứa càng chạy càng nhanh, không ai trong chúng biết có một bóng đen vẫn đang âm thầm bám theo.

___o0o___

Về đến doanh trại, Tạng Cẩu báo hai binh sĩ dùng cáng khiêng Liễu Thăng đến chỗ quân y để liệu thương, tránh để xương chân có ám tật, ảnh hưởng đến việc quân.

Tử Tiêm nghĩ thầm: [ Đã về đến đại doanh, cho dù man nữ có khôi phục võ công thì cũng không làm nên trò trống gì, ta không cần quá lo lắng. ]. Cậu chỉ nhắc Tạng Cẩu phải cẩn thận, sau đó toàn tâm toàn ý điều trị thương thế.

Đợi Liễu Thăng đi khuất, Tạng Cẩu mới dẫn Phiêu Hương đến soái trướng gặp Trương Phụ.