Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 135: Hồi mười bảy (2)

Nghĩ đến quá nửa đêm cũng không có đột phá gì, thế nên bốn người quyết định đi nằm…

Sáng sớm tinh sương, gà còn chưa buồn gáy, cung tần thái giám cũng chỉ vừa mới thức dậy...

“ AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH ”

Tại chỗ ở tạm của cha con Hồ Quý Li, cất lên tiếng hét cao vút đầy hoảng loạn của một đứa trẻ.

Nguyễn Phi Khanh đang ở trong phòng, thưởng trà sớm đề thư pháp. Đang lúc tập trung tinh thần, hương trà nâng hồn thi sĩ, thì… bị Tạng Cẩu làm cho giật mình đánh thót một cái.

Xoẹt.

Lúc nhìn lại, thì trên giấy đã có thêm một nét mực xiên, khiến chữ nhân nghĩa ông viết hoàn toàn biến dạng.

Ngoài sân…

Trong tiểu đình, hai cha con Hồ Nguyên Trừng đang ngồi đánh với nhau một ván cờ, thì tiếng hét thất thanh của Tạng Cẩu bỗng bật lên, phá nát bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.

“ Thằng nhóc này lại làm sao thế nhỉ? ” – Hồ Nguyên Trừng đặt một quân cờ đen xuống góc bên phải, rồi quay về phía buồng ngủ của thằng nhóc.

“ Tập trung vào. ”

Hồ Quý Li nhẹ giọng nhắc nhở.

Trên bàn cờ, thế cuộc đã nghiêng hẳn về quân đen của Hồ Nguyên Trừng. Quân cờ trắng của Hồ Quý Li phải co cụm một đám vào trung tâm, tử thủ gắt gao. Song… xem chừng cũng không được mấy nữa.

“ Cha… đấy là cờ của con mà. ”

Hồ Nguyên Trừng nhấp một ngụm trà, nén cười đáp.

Hồ Quý Li bấy giờ mới nhận ra, con cờ mình đang ướm lên bàn không phải quân trắng, mà là cờ đen.

Ngón tay ông run lên một cái, con cờ chạm xuống mặt bàn.

“ Cha… một ván cờ thôi mà, không cần kinh động đến thế. ”

Hồ Nguyên Trừng thấy sắc mặt cha già đột nhiên chuyển xấu, mồ hôi tứa đầm đìa, không khỏi có điều suy nghĩ. Chàng bèn lên tiếng an ủi, thầm nghĩ một lát nữa phải cố tình đi cờ kém sắc, bớt cao để ông được vui.

Hồ Quý Li không nói gì, chỉ lặng yên nhìn bàn cờ…

Trắng trắng – đen đen – trắng đen – đen trắng.

Căn buồng nơi Tạng Cẩu ngủ bây giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn.

Giường chổng ngược, bàn đổ nghiêng, ghế thì mỗi góc phòng một cái. Chăn gối vứt tung toé, lẫn lộn cả vào nhau.

“ Đâu…? Đâu rồi?? Ở đâu??? ”

Cửa buồng mở ra, Hồ Phiêu Hương bước vào, trông thấy Tạng Cẩu đang hớt hơ hớt hải lục tung đồ đạc trong phòng lên, tưởng như chỉ hận không thể lật ngược căn buồng lại. Cô bé không khỏi lấy làm lạ.

“ Này, đằng ấy tìm cái gì thế? ”

“ Ngọc… ngọc… ngọc bội của tớ mất rồi! ”

“ Ngọc bội?? Miếng ngọc ấy có gì đặc biệt không, Cẩu phải tả ra tớ mới tìm giúp được?? ”

Hồ Phiêu Hương giữ gấu áo thằng nhóc, kéo nó ngồi xuống, lại dùng giọng ôn tồn để hỏi cho nó bình tĩnh đầu óc.

[ Tạng Cẩu bảo nó là cô nhi được dân chài trong thôn nuôi. Thôn Điếu Ngư đã nhỏ lại nghèo không đủ ăn, chắc không có ai chơi ngọc. Thế thì miếng ngọc bội ấy chắc có liên quan gì tới cha mẹ ruột của nó đây. ]

Tạng Cẩu khum khum hai bàn tay, nói:

“ Ngọc màu xanh, to cỡ này này, hai mặt có khắc chữ gì ngoằn ngoèo lắm. ”

“ Chữ?? Nhưng là chữ gì mới được chứ. Ngọc bội màu xanh có khắc chữ, to bằng bàn tay nhiều vô số kể, Cẩu tả thế thì biết đâu mà lần? ”

“ Không biết. Hồi đấy tớ có biết chữ đâu mà… ”

Tạng Cẩu chỉ chỉ hai ngón trỏ vào nhau, cúi gằm mặt.

Hồ Phiêu Hương thở dài.

Cô bé thực muốn nổi đoá lên, nhưng lại nghĩ thằng nhóc này giờ nó đang lo cuống cuồng sốt vó, giận lên chỉ tổ đổ dầu vào lửa.

Sau khi hít sâu thở đều vài lần, cuối cùng cô bé cũng hạ được nộ hoả.

“ Thế mất từ bao giờ?? ”

“ Cũng không nhớ. Bình thường tớ hay nhét trong ngực áo. Lần cuối thấy nó là lúc gặp Hương ở bên bãi sậy. ”

“ Thế thì chết! ”

Hồ Phiêu Hương vỗ trán, nói:

“ Chắc nó rơi ra ngoài lúc Cẩu đi tắm đấy. ”

Tạng Cẩu gãi gãi đầu, thở dài:

“ Chắc thế thật. ”

“ Cũng phục Cẩu thật. Nhét trong ngực áo mà đi tắm mấy năm không mất. ”

Hồ Phiêu Hương nói, đoạn vỗ vai Tạng Cẩu.

Cô bé đang định gọi thằng nhóc ra ăn cơm sáng, thì đã nghe giọng nói vô tội của thằng nhãi cất lên:

“ Thì gần đây mới bắt đầu tắm, chứ từ trước đến giờ có làm đâu. ”

Chát!!!

Bàn tay mềm để lên vai Tạng Cẩu lập tức gia tốc, tát một cú trời giáng vào má nó.

“ Bẩn!! Quá bẩn!! Gọi là chó bẩn đúng là không oan!!! Ghê quá!! ”

Hồ Phiêu Hương cho Cẩu một tát xong, lập tức rụt tay về chà lấy chà để lên vạt áo. Tạng Cẩu nay đã biết khống chế chân khí hộ thể của mình, thành ra cô bé không bị phản chấn cho tay sưng múp lên như hồi ở Kỳ La nữa.

Thằng nhóc ăn đòn oan, cũng chỉ nhún vai để đấy.

Dùng xong cơm sáng, năm người y lệnh của Chu Đệ xuất cung, bỏ lại sau lưng nơi điện rồng gác phượng chôn đầy những mưu mô toan tính.

Bốn người bộ hành chừng hai canh giờ thì đến bên sông Tần Hoài. Bấy giờ cũng đã chớm trưa, hàng quán tửu lâu bên đường bắt đầu nườm nượp khách vãng lai từ tứ xứ. Xèo xèo tiếng mỡ reo nơi mặt chảo, lục bục nồi nước sôi trên bếp than đưa hương thơm nức mũi phả khắp một con đường lớn tấp nập người lại qua.

Kim Lăng thành vẫn náo nhiệt như vậy, suốt từ xuân sang thu, từ đông qua hạ.

Dương liễu ngậm sương đêm, trông càng thêm mướt xanh.

Hồ Nguyên Trừng chợt dừng chân, nói:

“ Trời bắt đầu chuyển lạnh, người Nam mình chắc sẽ không quen. Hay là đi mua mấy cái áo bông trước? ”

Con gái thường thích mặc đẹp, Hồ Phiêu Hương dù là công chúa cũ của Đại Ngu, cũng không ngoại lệ. Cô bé đang định gật đầu đồng ý, thì phát hiện Tạng Cẩu đánh mắt ra hiệu với mình.

[ Thôi đúng rồi! Mẹ con chị bán tò he còn đương trốn ở biệt phủ. Không biết tên họ Lại nuốt nhục trong cung có mò đến làm khó không nữa… ]

Nghĩ thế, nên Hồ Phiêu Hương đành nói:

“ Con muốn về chỗ ở trước. Tạng Cẩu đi với tớ nhé. ”

Tạng Cẩu tất nhiên là không đợi ai lên tiếng, đồng ý ngay.

Hồ Nguyên Trừng nhíu mày:

“ Sao hôm nay con đòi về sớm thế? Bình thường con thích đi may áo mới lắm cơ mà? ”

“ Cứ kệ chúng nó đi. Con bé nó cũng lớn rồi. ”

Hồ Quý Li lên tiếng can, rồi nháy mắt đầy ẩn ý với Hồ Phiêu Hương. Nguyễn Phi Khanh ngoảnh đầu sang chỗ khác, coi như mình mắt đui tai điếc, lóc cóc đi mua rượu một mình.

Thấy cha già đã mở lời, Nguyên Trừng cũng không tiện căn vặn thêm nữa, thở dài:

“ Thế thì hai đứa đi đi. ”

Hai đứa nhóc chỉ chờ có thế, thi triển khinh công tót thẳng về biệt phủ.

Nhìn theo bóng lưng hai đứa nhóc tì, Hồ Nguyên Trừng quay sang nhìn cha, cười khổ:

“ Cha càng ngày càng chiều hư cô cháu gái này. ”

Chàng vốn chỉ nói đùa cho vui, nào ngờ Hồ Quý Li nghiêm sắc mặt lại, đáp bằng giọng rất nghiêm túc:

“ Nguyên Trừng, con nghĩ xem… bây giờ Hương nó cũng không phải là công chúa gì nữa rồi. Có nên chăng chúng ta… để nó tự quyết định chuyện chung thân? ”

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì nhíu chân mày, ra chiều khó hiểu:

“ Tại sao ạ? ”

“ Chuyện tình duyên vốn không thể miễn cưỡng. Phải sống đời với người mình không yêu… khổ không nói hết đâu con ạ. ”

Hồ Quý Li dừng gót, hai tay chắp sau lưng, mắt chợt nhìn xa xăm.

Trông ông có vẻ tâm trạng như thể đang hồi tưởng lại chuyện năm xưa.

Ký ức nơi xa…

Hồ Nguyên Trừng nói:

“ Cha à, sao thế được? Xưa giờ các cụ vẫn dạy “ cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy ”. Huống hồ trước giờ cha vẫn chủ trương gả Hương sang Ai Lao, Chiêm Thành để hoà thân kia mà. Sao tự nhiên bây giờ lại tiền hậu bất nhất như thế? ”

Hồ Quý Li thoáng giật mình một cái, đôi vai khẽ run lên.

“ Cha… không cần kích động. Coi như con lỡ lời. ”

“ Không sai… ”

Hồ Quý Li thở dài, nhìn lên tầng không.

“ Đúng là ta từng nghĩ thế, nên giờ ta muốn nhận là mình sai. Chính các cụ mình cũng nói đấy: “ Con công ăn lẫn với gà / Rồng kia rắn nọ, xem đà sao nên ”. Hay “ môn đương hộ đối ” vậy.

Hương bây giờ không còn là công chúa một nước, thậm chí… thứ dân bình thường nó cũng không bằng. Nó là dân vong quốc.

Tạng Cẩu lại là đứa hiền lành, thành thật. Hơn nữa con cũng thấy… về võ công nó là kì tài hiếm có.

Thế nên, cha nghĩ chúng ta đừng nên can thiệp vào. Cứ để mọi thứ tự nhiên, tuỳ duyên tuỳ phận của hai đứa nó. ”

“ Cha dạy phải. Sau này con sẽ không xen vào chuyện của chúng nữa. ”

Hồ Quý Li gật gù, tay vuốt chòm râu dài.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương thi triển khinh công, lượn giữa dòng người tấp nập. Trông từ xa hai đứa nó chẳng khác nào đôi chim chích khiêu vũ giữa đồng lúa chín vàng.

Trên đường lớn không thiếu lãng khách lăn lộn giang hồ cả chục năm, song nhìn thấy thân pháp của hai đứa nhóc chưa ráo máu đầu cũng phải tự thẹn không bằng. Ai nấy đều ra chiều khó hiểu, không rõ lũ cao thủ hỉ mũi chưa sạch này từ đâu chui ra.

Hai đứa chạy nhoáng một cái là đến bến sông, nhưng tiếc là vẫn chậm một bước.

Bấy giờ thuyền phu đã chống sào đẩy con đò theo dòng nước, cách bờ sông hơn một trượng ta. Mấy người lỡ đò đang ngồi tán gẫu bên bãi cỏ chờ chuyến sau với nhau. Thấy hai đứa nhóc lao tới bến đò mà đành công cốc, không khỏi phá lên cười.

Tạng Cẩu nhíu mày, cười khì:

“ Hương, chuẩn bị này! ”

Hồ Phiêu Hương gật đầu một cái, thì bàn tay đã bị thằng nhóc nắm chặt. Cảm giác ấm áp mà hơi ráp, nửa thoải mái nửa khó chịu, đúng là kì lạ.

Tạng Cẩu hít sâu một hơi, nhún chân lấy đà, rồi phốc một cái.

Trong con mắt trợn ngược và cái miệng há hốc của đám người lỡ đò, thằng nhóc kéo Phiêu Hương lao vút lên không trung. Trai tiêu sái, gái thanh tao, tựa như tiên đồng ngọc nữ cưỡi mây.

Ngọc nữ thì dễ thương xinh xắn là đúng rồi, phải tội ông tiên đồng này trông không được gọn ghẽ cho lắm, mà hao hao đứa ăn mày. Thành ra hai đứa nó trông có vẻ giày lệch, có phần đũa mốc chòi mâm son.

Bịch. Bịch.

Đến lúc hai đứa nhẹ nhàng đáp xuống con đò bấy giờ đã ở giữa dòng, đám người bên bờ cũng vẫn còn chưa tin vào mắt mình.

“ Quãng đó phải hơn một trượng rưỡi ấy chứ. ”

“ Thằng nhóc ấy nó là cái thứ quái thai gì vậy??? ”

Tất nhiên, những lời trầm trồ tấm tắc ấy Tạng Cẩu chẳng nghe được, mà nó cũng chẳng quan tâm. Nó biết so với những người như Quận Gió, Khiếu Hoá tăng thì nó còn kém xa. Mấy lời khen của người dưng, tất nhiên nó không để vào tai, cũng không vì thế mà kiêu ngạo.