Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 121: Hồi mười sáu (4)

Cánh cửa gỗ nặng trình trịch từ từ đổ phịch xuống, gió thổi bạt cả râu tóc của thiền sư. Nhìn lướt qua là thấy trên lần gỗ còn in một dấu quyền sâu cả tấc, nhẵn nhụi như người ta lấy dao gọt.

Dẫn đầu xộc vào là hai Cẩm Y Vệ trung niên, mỗi người đeo một thanh đoản đao ở thắt lưng. Nhìn bước chân vững vàng, nghe hơi thở bình lặng mảnh như tơ, có thể thấy công phu nội gia của hai người này không tệ chút nào.

Kẻ thứ ba bước vào phòng là Chu Đệ.

“ Tham kiến bệ hạ. ”

Thiền sư Tuệ Tĩnh không ngẩng đầu khỏi trang sách, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng thi lễ một cái.

Chu Đệ cũng không nhìn Tuệ Tĩnh thiền sư lấy một cái, ánh mắt một mực khoá chặt vào thi thể nằm lăn lóc ở góc phòng.

“ Làm kinh động thiền sư. ”

Nói rồi, y rảo bước ngang qua ông thiền sư già. Long bào lướt qua, áo vải ở lại, phủ lên sử sách ngàn năm.

Chu Đệ vươn năm ngón tay ra, sử một chiêu trong long trảo thủ tóm ngay cổ tên công công giả mạo. Hai mắt y long lên dữ tợn, nhìn đăm đăm vào cái xác đã lạnh ngắt của cừu nhân. Nói đoạn Vĩnh Lạc đế nghiến răng dùng sức, giật mạnh một cái.

Mặt nạ da người tinh xảo bị xé nát, gương mặt Lý công công cũng biến mất vào đêm thâu. Lộ ra dưới ánh đèn là một diện mạo hoàn toàn khác. Trán dô, mặt choắt, da rạm màu gió nóng đại mạc, tóc hằn tiếng vó ngựa thảo nguyên. Ngay cả khi y đã tạ thế, cũng chẳng khó để nhận ra người chết là đứa con của sói xanh.

Chu Đệ nghiến răng nhìn kẻ đã chết, lầm bầm:

“ Đám tặc tử vong quốc này càng ngày càng to gan lớn mật. ”

Y vừa nói dứt câu, hai cẩm y vệ đi theo đã nhanh nhẹn xốc nách tử thi lên, mang ra ngoài cửa.

Những chuyện lùm xùm này Tuệ Tĩnh thiền sư chẳng để trong lòng. Mặc cho Chu Đệ phẫn nộ, hai thị vệ thi nhau lườm nguýt, lão vẫn an vị khoanh chân, quyển Tống sử để trong lòng cứ lật tới lật lui.

Chu Đệ thấy ông thiền sư già đọc một quyển sử sách, chứ không phải y thư, không khỏi lấy làm lạ.

Y lại nghĩ đến tài y thuật của con người đang ngồi trước mặt, mà thở dài.

“ Người đâu, bắt ông ta lại! ”

Tuệ Tĩnh thiền sư bị hai tên Cẩm Y Vệ to con trói gô lại, hai tay bẻ ngoặt ra sau lưng.

Gương mặt với nước da sạm màu, đầy những vết chân chim và đốm đồi mồi tỏ ra bình thản đến lạ.

Ông cũng đã lường trước cái kết cục này, kể từ khi đặt bước chân đầu tiên vào sau bậc cửa kia.

Hoa rơi trên thềm đá…

Hồ Phiêu Hương cựa mình, chăn ấm xung quanh như cố vùi cô bé vào giấc ngủ sâu, không cho tỉnh lại.

Ngực cô bé hơi nhói lên.

[ Đau… mình đang ở đâu đây? ]

Ký ức về ngày hôm trước của cô bé hãy còn hơi mơ hồ, bởi trúng một trảo của tên Lý công công giả là Phiêu Hương bất tỉnh ngay rồi.

Cô bé cố gắng nén đau nhỏm dậy, nhưng thương thế ở ngực chẳng cho phép. Được một lúc, cô bé ngã phịch lại xuống giường, thở hổn hển. Cố mãi nhưng không nhỏm dậy được, mà chỉ đẩy được tấm chăn sang bên một chút.

Kẹt.

Nắng rọi lên gương mặt bé nhỏ sau lớp chăn dày.

Tạng Cẩu lóc cóc đi vào, tay bưng cái khay. Bát cháo còn nghi ngút khói, đặt cạnh một đĩa bánh bao, cái nào cũng trắng phau xinh xinh.

Phiêu Hương thấy Tạng Cẩu, bất giác nhớ lại chuyện hôm trước dưới gần giường, thằng nhóc đột nhiên…

Mặt thấu đỏ tới tận mang tai, Phiêu Hương vội vội vàng vàng kéo chăn lên che đến tận chóp mũi, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Vừa nằm, cô vừa nghĩ ngợi linh tinh xem sẽ đối phó Tạng Cẩu ra làm sao.

Cạch.

Tạng Cẩu đặt cái khay lên bàn, rồi chạy đến chỗ cô bạn đang nằm. Lúc nãy nó dồn hết tập trung vào bát cháo không lại đổ tung toé ra, nên không để ý Phiêu Hương lục cục ở buồng trong.

“ Vẫn ngủ à? ”

Thấy cô bé vẫn nhắm nhiền mắt, hơi thở đều đều, Tạng Cẩu bèn buột miệng:

“ Mặt trời quá con sào rồi, người đâu ngủ như heo. ”

Hai bàn tay giấu trong chăn của Phiêu Hương siết lại thành nắm đấm. Nếu không phải còn bị thương, cô bé đã vùng dậy đánh cho Tạng Cẩu một cú rồi.

[ Không được. Khinh công của nó bây giờ rất cao, bình thường mình đã đừng mơ đánh trúng nổi rồi, huống hồ là bây giờ? ]

Đang toan tính kế trả thù, thì đã nghe tiếng Tạng Cẩu cười khanh khách:

“ Đúng rồi. Trả đũa này. Nhéo má tớ này. ”

Tạng Cẩu leo lên giường, hai tay đưa ra nhéo má Phiêu Hương, hết bên nọ lại đến bên kia.

[ Nhịn… nhịn… nhịn!! ]

Hồ Phiêu Hương tức đến độ vai run lên bần bật, song vẫn phải cố nhịn. Rồi lại nhớ đến khoảnh khắc bất ngờ của hai đứa dưới gậm giường, thế là đôi má cứ đỏ tấy lên nóng bừng.

Phần vì giận, phần vì ngượng.

Phải biết thời cổ, người Việt ta không có văn hoá hôn nhau, song vẫn có câu “ nam nữ thụ thụ bất thân ”. Dù nhìn thế nào, thì hành vi môi chạm môi vẫn thân mật hơn nắm tay rất nhiều.

Tạng Cẩu nhéo xong, nhìn hai bàn tay mình một lúc, nói:

“ Ấm ấm mềm mềm, lại còn trơn trơn. Thảo nào Phiêu Hương thích véo má mình đến thế. ”

Có lúc Hồ Phiêu Hương tự hỏi, thằng nhóc này nó ngây thơ vô số tội như thế thật hay đang giả vờ.

Tạng Cẩu véo chán chê rồi mới tụt xuống giường, vỗ vỗ trán Phiêu Hương, gọi:

“ Dậy đi. Dậy đi Hương ơi. Dậy mà ăn sáng này. ”

Phiêu Hương nghĩ thầm:

[ Phen này chết với tớ. ]

Tạng Cẩu thấy đống chăn trên giường khẽ nhúc nhích, sau đó là một tiếng thở rất khẽ của cô bạn. Phiêu Hương vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa lấy tay áo dụi mắt, hỏi bằng giọng ngai ngái khó nghe:

“ Ớ ủ ao âu ồi? ” ( Tớ ngủ bao lâu rồi?)

Tạng Cẩu vừa đi ra bàn lấy đồ ăn, vừa lẩm bẩm:

“ Tiếng nước nào đây? Không phải tiếng Tàu, cũng chẳng ra tiếng Việt. Càng không giống lợn kêu. ”

Thằng nhóc không hề biết, là cô bạn đang “ nửa ngủ nửa tỉnh ” đằng kia thực chất muốn nọc nó ra, cạo lông thui vàng lên lắm rồi.

Cháo nóng, nấu đặc đến nỗi tưởng như vẫn còn có thể nhìn được hình dáng của từng hạt gạo mới đưa đến đầu giường, hương thơm đã bay vào mũi. Tạng Cẩu ngồi xuống, đỡ Phiêu Hương ngồi dậy, nói đoạn lấy thìa cẩn thận bón cho cô bé ăn.

Phụt!

Cả một thìa đầy cháo văng vào mặt thằng nhỏ.

“ Nóng quá, bỏng cả lưỡi rồi. Cẩu không được dạy là cháo nóng phải húp quanh à?? ”

Tạng Cẩu cúi đầu, lau mặt trong im lặng. Nói đoạn, nó múc một thìa nữa, lần này thổi thật cẩn thận rồi mới đưa sang.

Toẹt!

Một lần nữa, cháo phun ra khỏi miệng Hồ Phiêu Hương. Song lần này đã đề phòng từ trước, nên Tạng Cẩu nghiêng đầu tránh được. Nó đứng vùng dậy, nói:

“ Này! Làm cái gì đấy! ”

“ Cẩu thổi nước bọt văng hết vào cháo, ai mà ăn cho nổi?? ”

“ Thế này cũng không được, thế kia cũng chẳng xong! Thế rốt cuộc Hương muốn cái gì đây? ”

Tạng Cẩu bắt đầu nổi nóng lên.

Nó vẫn còn đang tức hùi hụi vì chuyện tìm manh mối về thánh tổ Không Lộ ở Ngự Thư phòng, thế mà nay lại cứ bị Hồ Phiêu Hương kiếm cớ gây sự. Con giun xéo lắm nó cũng quằn, huống chi là chó?

“ Chẳng muốn gì cả! Muốn Cẩu xin lỗi, muốn Cẩu đền tớ! ”

Hồ Phiêu Hương cũng hồi tưởng lại ngày hôm qua, càng nghĩ đến lúc ở dưới gầm giường lại càng tức, thế là cũng cao giọng gắt lên.

“ Đền? Đền gì? Tớ làm gì mà phải đền, phải xin lỗi? Hương càng lúc càng vô lí! Không nói lí lẽ gì cả! ”

“ Còn Cẩu là cái đồ dê xồm, đồ lợi dụng! Ra! Đi ra!!! ”

Chẳng biết lấy sức mạnh đâu ra, Hồ Phiêu Hương cầm cái gối quăng về phía Tạng Cẩu. Cái gối nhẹ hều, chẳng có tí lực nào. Nhưng chẳng hiểu vì sao Tạng Cẩu không thèm tránh, cứ để nó đập trúng ngực mà rơi xuống đất.

“ Được! Ra thì ra! Đỡ phải ở đây chăm lo cái người không cần mình! Đi làm chuyện gì có ích còn hơn! ”

“ Cần lắm chắc? Đi ra! Đừng có quay lại! ”

Rầm!

Tạng Cẩu đóng mạnh cửa phòng lại.

“ AHHHHHHH!! ”

Tiếng gào của người ngoài phòng át tiếng hét của người trong phòng, tiếng la của người trong phòng chèn tiếng gầm của người ngoài phòng. Thế là người ta chỉ nghe thấy tiếng bản thân, chỉ biết bản thân đang nóng giận, mà quên béng mất luôn đối phương đang nghĩ gì.

Mà những lúc thế này, trí tưởng tượng của con người ta lại bắt đầu bay vút, còn cao hơn cả khi say.

Tạng Cẩu nghĩ Phiêu Hương đang cười nhạo nó trong kia, Phiêu Hương nghĩ Tạng Cẩu đang hả hê bên ngoài.

Chỉ càng khiến bản thân thêm bực mình, tủi phận.

Một đứa úp mặt vào tấm chăn, đứa kia ngồi xuống bên cánh cửa.

Thở dài…

Tạng Cẩu càng lúc càng thấy con gái vô lí một cách khó hiểu. Lần trước chia tay ở Tây Đô cũng vậy, Phiêu Hương tự nhiên nổi giận đùng đùng lên với nó chẳng vì một cái lí do gì.

[ Hay Hương ghét mình nhỉ? Không phải chứ. Nếu ghét sao hồi trước còn chơi với nhau được bình thường? Hay Liễu Thăng lại nói gì với Hương? ]

Nếu là ngày xưa, Tạng Cẩu sẽ không nghĩ về người anh kết nghĩa của nó như thế.

Song, sau cái lần ở cửa biển Kỳ La, quan hệ giữa hai đứa đã đóng băng hoàn toàn. Mà Tạng Cẩu, chẳng biết từ lúc nào mà ác cảm của nó với người Đại Minh cứ lớn dần lên, cũng càng lúc càng nóng nảy.

Chuyện ấy là phúc? Là họa? Bản thân nó cũng không rõ nữa.

Bịch. Bịch.

Tiếng chân hối hả dội lên bậc thềm đá đánh thức Tạng Cẩu khỏi những suy nghĩ càng lúc càng tồi tệ. Ngẩng đầu, hình ảnh một Hồ Nguyên Trừng hai mắt thâm đen, xiêm áo xộc xà xộc xệch, râu tóc thì rối tinh rối tung như gà bới đập vào mắt nó.

Lạ ghê.

Kể từ lúc gặp nhau ở Cao Vọng, Hồ Nguyên Trừng luôn xuất hiện với vẻ ngoài gọn ghẽ chỉnh tề, khí độ nhàn nhã lịch sự. Thật hiếm lúc nào thấy chàng ta trông tả tơi như vừa ra khỏi giường, hớt hơ hớt hải như bị ma đuổi thế này.

Tạng Cẩu thấy vậy, bèn kéo áo giữ Hồ Nguyên Trừng lại. Nội lực của thằng nhóc hơn đứt người không có tí võ công nào như chàng. Trong biệt viện, một đứa trẻ con tóm lấy một người đàn ông. Ngược đời ở chỗ cái người trưởng thành kia dù có cố mấy cũng không đi nổi thêm dù là nửa bước, còn thằng nhóc thì trông nhàn nhã như đang tóm con cào cào.

Đám cung nữ, thái giám đi ngang qua ngoài hiên, nhìn vào không khỏi trầm trồ khen chuyện lạ. Rồi bụng lại bảo dạ, đồ rằng “ hai bố con ” nhà này chắc là đang chơi trò gì đấy với nhau, nên cun cút cuốn thẳng.

Hồ Nguyên Trừng biết khó thoát nổi thằng nhỏ, chỉ đành đáp gọn:

“ Tuệ Tĩnh thiền sư gặp chuyện, không khéo giờ Ngọ hôm nay sẽ bị xử trảm! ”

Như có sét đánh ngang tai, Tạng Cẩu giật mình buông cả áo Hồ Nguyên Trừng ra khiến chàng ta ngã dúi. May mà nó đã nhanh hơn một bước. Ngay khi mặt Hồ Nguyên Trừng còn cách phiến đá xanh độ nửa tấc là nó tóm lại được, kéo cho đứng thẳng dậy.

“ Bác nói sao? Sao mà phải chém đầu ông Tuệ Tĩnh? Ông tốt lắm mà. ”

“ Chú cũng chẳng rõ. Nhưng nghe cha kể, hình như hôm qua hoàng đế Đại Minh bị ám sát. Mà tên thủ phạm lại chết gục ngay trong Ngự Thư Phòng, vốn đang là nơi thiền sư được hoàng đế cho toàn quyền tự do ra vào. Thế nên… ” – Sợ thằng nhóc này không hiểu, Hồ Nguyên Trừng vội vàng giải thích.

Tạng Cẩu nghĩ thầm:

[ Bản vẽ mất rồi thì thôi, chú vẽ lại mấy hồi là được. Xem ra chuyến này không đơn giản. ]

Trong chuyện này quả thực là có ẩn tình, song phải để lúc khác.