Lí công công đã đứng đợi ông sẵn, gương mặt so với lúc bình thường còn trắng bệt nhợt nhạt hơn. Hau tay y giấu trong tay áo, mắt thì cười híp mí. Nói đoạn, y ỏn ẻn:
“ Ông mau đến thượng uyển gặp hoàng thượng đi, bản công công còn phải gọi thái y. ”
“ Thái y? Xảy ra chuyện gì à? ”
“ Trời đất quỷ thần, ông không biết thật đấy hử. Có chuyện. Chuyện động trời! Mới nãy có thích khách muốn hành thích hoàng thượng.
May mà Huệ Thục phi lấy thân cản một chưởng thay hoàng thượng, bảo vệ long thể an khang. Nhưng nay ngọc thể bất an có thể sẽ hương tiêu ngọc tán, nên hoàng thượng mới phải vời ông ra gặp gấp. ”
Tuệ Tĩnh thiền sư nghĩ thầm:
[ Mạng người là quý giá, xem ra thánh tổ không muốn người đời biết tung tích của mình rồi. ]
Nói đoạn, ông nói:
“ Để tôi vào lấy cái tráp rồi đi ngay. ”
“ Nhanh lên đấy, bản công công không đợi đâu. Xin phép đi trước. Mấy người các ngươi nữa, còn không mau đi truy bắt thích khách?? ”
Lí công công mới dứt lời là tất tả đi ngay, không thèm ngoái lại lấy một cái.
Tuệ Tĩnh thiền sư vào phòng khép cửa, lấy tráp hành nghề, rồi dặn hai đứa nhóc:
“ Có người cần ông cứu chữa, không thể giúp hai đứa tiếp được. Ngày mai ông quay lại đón cả hai. ”
Tạng Cẩu và Phiêu Hương lăn ra khỏi gầm giường, trong khi Tuệ Tĩnh thiền sư khép cửa lại và lui ra ngoài.
Ông bắt đầu rảo bước, đi nhanh về phía trước, đầu hồi tưởng con đường nào ngắn nhất để đến vườn thượng uyển cho kịp cứu người. Nhiều năm làm quan trong cung cấm khiến ông cũng biết tương đối đường đi lối về, không đến nỗi nhất thiết phải có người dẫn đường chỉ lối.
Tuệ Tĩnh đi qua ba lần cửa lớn, mấy dãy hành lang liền mới đến thượng uyển. Trong tiểu đình mái đỏ, bàn ghế đổ ngổn ngang. Chu Đệ đang tựa lưng vào cột đình, tóc xoã tung, mũ cổn rơi lăn lóc cả ra đất. Máu đào văng ra, đẩy tràn sương đêm khỏi những kẽ hở trên thềm đá.
Cẩm Y vệ đứng vây quanh tiểu đình, không để ai đến gần quá ba bước. Tuệ Tĩnh vừa mới đi tới, vài lưỡi đơn đao sáng loáng đã kề lên cổ, lên trán ông.
“ Không được vô lễ. ”
Chu Đệ quát lên, mắt y mở ra, trong đôi mắt lửa giận long lên, bện vào nhau thành từng vết máu đỏ lừ.
“ Thiền sư, ngài đến đúng lúc quá. ”
“ Thần mạn phép. ”
Tuệ Tĩnh thiền sư cúi xuống, bắt mạch cổ tay của vị quý phi đang nằm trong lòng Chu Đệ. Lúc này ông mới giật mình, kinh ngạc. Té ra bà này không biết tí võ công nào, nên kì kinh bát mạch trong cơ thể đã bị một chưởng của thích khách kia xoắn nát bấy cả.
Còn giữ được một hơi… đã là một kì tích.
Tuệ Tĩnh nhìn Chu Đệ, thở dài:
“ Đúng là không nhìn ra bệ hạ cũng có hứng thú với mấy môn điêu trùng tiểu kỹ này của đám giang hồ thảo mãng chúng thần. ”
Chu Đệ cười nhạt:
“ Lật nghiêng đất trời, quét ngang thiên hạ trẫm đều đã từng làm, chuyện có chút võ nghệ phòng thân có gì mà lạ? ”
Sau đó, lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tuệ Tĩnh.
Thiền sư bèn lấy trong tráp gỗ ra mấy cây kim bạc, cái mảnh nhất chỉ như sợi tóc thiếu nữ. Nói đoạn, thiền sư thi châm cắm vào toàn những huyệt yếu hại trên người Huệ Thục Phi.
Bách Hội hai cây, hai bên Thái Dương mỗi bên một cây, Nhân Trung một cây, Đan Điền Khí Hải Tam Âm Giao mỗi chỗ ba cây, Dũng Tuyền và Đại Lăng mỗi nơi hai cây.
Chu Đệ trông thấy châm nào cũng đâm vào huyệt tử của ái phi, thì không khỏi nhíu mày. Phải biết, phàm là thi châm vào những chỗ này, thì tính mạo hiểm đều rất cao. Kim đâm hơi nông một chút thì vô dụng, mà đâm chỉ cần sâu một xíu thôi cũng chết người như chơi.
Thành thử dù y rất tin tưởng Tuệ Tĩnh thiền sư, cũng không khỏi hồi hộp.
“ Thiền sư, ông định làm gì? ”
“ Kinh lạc trong cơ thể con người ta chẳng ai giống ai hoàn toàn, nội lực của bần tăng lại chưa đến cái mức tuỳ tâm sở dục. Thế nên muốn giúp quý phi xây lại kinh lạc toàn thân, thì phải có ngân châm này để làm dấu. ”
Trong lúc Tuệ Tĩnh thiền sư giải thích, đỉnh đầu ông đã bắt đầu bốc khói trắng.
Cẩm Y vệ cận thân của Chu Đệ, ai mà không phải hảo thủ một địch mười. Thế mà từng lời từng chữ thiền sư nói đối với họ đều như sét đánh ngang tai.
Kinh mạch đứt rồi, coi như đã chết một nửa. Cứu được đã là may, đừng nói đi đứng bình thường.
Không ai dám tin điều mình vừa nghe.
Nhưng đỉnh đầu Tuệ Tĩnh bốc khói mờ, ấy là dị tượng khi cao thủ trong cao thủ nội gia hành công mới gặp.
“ Thì ra ông già này võ công cao đến thế. Chỉ sợ y thuật cũng không vừa. ”
Cả đám tên nào tên nấy chặc lưỡi than.
Y thuật Tuệ Tĩnh cao cỡ nào, Chu Đệ là người hiểu rõ nhất.
Vì tám đại lạc mạch, mười hai đường chính kinh của ái phi mình quả thực đang được Tuệ Tĩnh dùng chân khí nặn lại như cũ.
“ Trên châm bôi thuốc gì vậy?? ”
Chu Đệ trầm giọng.
Dù Huệ Thục phi không có võ công, chỉ dựa vào chân khí của một người để đắp lại kinh mạch là chuyện không tưởng.
Thế nên, chắc chắn ngân châm Tuệ Tĩnh dùng cũng không phải vật tầm thường.
Tuệ Tĩnh mới nói:
“ Là độc của con so biển, là một loài quái thú sống ven biển. ”
Dùng độc trị độc đã là chuyện lạ, nhưng dùng độc chữa bệnh cứu người, thực là chuyện ít thấy trên đời.
“ Trẫm cũng có nghe qua. Độc tính của thứ này có thể xứng bốn chữ thiên hạ vô song, hơn cả ngũ độc. ”
“ Thuốc có ba phần độc. Trái lại, độc cũng có ba phần là thuốc. Độc so biển dẫu có đáng sợ, nhưng nếu dùng thứ khác trung hoà bớt lại, có thể giúp quý phi giữ một hơi thở. ”
Một hoàng đế, một thường dân, bình thản nói chuyện với nhau dưới mái đình. Ai không biết còn tưởng hai người nọ là tâm giao đang đàm đạo, chứ không phải Tuệ Tĩnh đang vất vả cứu người. Và cái người đang lay lắt như chỉ mành treo chuông kia không phải ái phi của Chu Đệ.
Chỉ có kẻ khác là lạnh gáy trước những thứ họ trao đổi với nhau mà thôi.
Sau hơn một canh giờ…
Tuệ Tĩnh mới thu tay, thở dốc ra một hơi.
Một hơi thở này lìa ra khỏi miệng mà ông như thể già đi mười tuổi. Gương mặt vốn đã hơi gầy nay càng trắng bệch, tái xanh và hốc hác.
Kim bạc được rút ra từng cái, từng cái, xếp lại ngay ngắn vào tráp gỗ.
Chu Đệ ngả hẳn vào cột đình, thở hổn hển.
“ Khó mà tin được. Thiền sư quả là thần y. Hoa Đà Biển Thước có sống lại e cũng không hơn nổi. ”
“ Bệ hạ quá khen. Không có hai vị tiền bối đi trước mở đường, bản lĩnh của Tuệ Tĩnh cũng không được như bây giờ. ”
Chu Đệ vừa chỉnh chang lại đầu tóc, mắt khép hờ như trước, lại khen:
“ Tuệ Tĩnh thiền sư hơn hai vị thần y ở chỗ có thần thức siêu phàm. Không cần trẫm cho người báo tin cũng biết ái phi bị nạn. ”
“ Cái gì?? Không phải bệ hạ sai Lí công công đến tìm thần sao?! ”
“ Sao có thể? Lí công công là… hỏng rồi! ”
Lí công công không đi xa.
Y chờ Tuệ Tĩnh thiền sư đi khỏi, bèn quay trở lại Ngự Thư phòng, đẩy cửa ngang nhiên bước vào.
Lí công công quét mắt nhìn khắp phòng, nhưng chỉ có một đống sách vở thư tịch để la liệt dưới sàn, ngoài ra không thấy một bóng người nào.
Đột nhiên…
Gã thái giám phun ra một búng máu to, loạng choà loạng choạng đi đến bên giường. Y phải vịn thành giường mà ngồi xuống, nếu không ắt sẽ ngã lăn ra, chỉ khiến thương thế càng tệ thêm.
Y mở mồm độc thoại, câu nào câu nấy cứ xì xà xì xồ, không biết là thứ tiếng gì. Song chắc chắn không phải tiếng Tàu, càng không phải tiếng Việt..
Nghe ngữ khí y có vẻ hằn học, xem chừng là nói tới cừu nhân.
Hai đứa nhóc Tạng Cẩu, Phiêu Hương chưa từng rời khỏi căn phòng, mà đang trốn dưới gầm giường. Lúc này chúng nép sát vào nhau, nằm im thin thít dùng Quy Tức công không dám thở mạnh. Chỉ sợ tên thái giám ngồi trên đầu phát giác ra.
Phiêu Hương đang mặc đồ của cung nữ, xiêm y áo xống thướt tha hết lớp nọ đến lớp kia, rườm rà và vướng víu vô cùng. Tạng Cẩu phải giúp cô bé giữ vạt váy, kẻo xiêm áo loà xoà lộ ra khỏi gậm giường.
Mà như thế, vô hình trung khiến Phiêu Hương nằm sát sạt nó, chóp mũi hai đứa tưởng như có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào. Ánh mắt long lanh của cô bé như vuốt lên mặt nó, khiến lông tơ sau gáy Tạng Cẩu dựng đứng cả lên. Mặt nó đỏ hồng, tưởng như có máu sắp rỉ ra khỏi lỗ chân lông.
[ May mà lúc nãy Tạng Cẩu kéo mình lăn vào gậm giường, không là bị hắn phát hiện rồi. ]
Phiêu Hương tròn xoe mắt, nhìn chăm chăm vào đầu vai Tạng Cẩu. Lúc nãy cô bé giật mình, đã nhằm chỗ đó mà cắn. Cũng may thằng nhỏ này đã kiểm soát được nội lực của mình, chứ nếu như hồi ở Kỳ La, hàm răng của Phiêu Hương đã bị phản chấn cho phải rụng mất vài cái là ít.
Lạ ghê. Tạng Cẩu bị cắn cho tím tái cả vai, song lại chẳng thấy đau. Trái lại cứ có cảm giác là lạ, nửa ngượng nửa lo, lại háo hức hồi hộp sao sao. Dẫu nó vẫn chưa có khái niệm nam nữ rõ ràng, nhưng vẫn thấy ngượng theo bản năng.
Đặc biệt là đôi mắt của Phiêu Hương. Ánh nhìn chăm chú càng làm cặp đồng tử đen láy kia sâu thẳm hơn, hút hồn hơn. Tạng Cẩu như chìm vào đôi mắt đó, như cái gầu nước chìm vào cái giếng nước đầu làng.
Cánh đào hồng thắm ngậm sương đông ướt át hé nở, hương thơm nhẹ nhàng mà vẫn quyến luyến lấy linh hồn người con xa xứ.
Bất giác, Tạng Cẩu nhích lại gần một chút.
Mũi hai đứa chạm vào nhau.
Nó có thể cảm thấy vai cô bạn khẽ run lên, như là khó chịu lắm. Tạng Cẩu bắt đầu thấy cuống, ngộ nhỡ không cẩn thận kích vào ván giường đánh động tên thái giám phía trên thì phải làm sao?
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thằng bé chợt nảy ra một ý. Nhưng không kịp cân nhắc thiệt hơn, vì đôi vai cô bạn nó đã run lên dữ lắm rồi.
Nó cúi đầu xuống, mắt khép lại vì ngượng. Còn nguyên nhân vì sao nó phải xấu hổ, có nọc nó ra tra tấn nó cũng chả nói được.
Môi nó chạm lên cánh hoa chớm nở. Cảm giác ấm áp xộc lên đầu hai đứa, rồi chạy rần rần qua sống lưng như một dòng điện. Trong giây phút ấy, không đứa nào nghĩ được cái gì cả.
[ Nội công của Hương không tốt, chắc không dùng Quy Tức công nén hơi được nữa. Bây giờ mà hắn nghe tiếng thở của mình thì hỏng mất.
Có cách rồi! Nội công mình cao hơn, chỉ cần mình truyền bớt khí cho cậu ấy, thế nào cũng cầm cự được.]
Trước khi cúi xuống Tạng Cẩu đã nghĩ như thế. Còn bây giờ thì đầu nó đang trống trơn.
Phiêu Hương trợn to mắt lên nhìn thằng bạn bằng ánh mắt sững sờ, vành tai cô bé phơn phớt đỏ lên như quả đào, nóng rừng rực.
Cả người cô bé không còn run nữa, mà sững ra cứng nhắc như một khúc gỗ.
Chân khí âm ấm truyền xuống cổ, tan vào tứ chi, kinh lạc toàn thân. Đáng ra là hô hấp sẽ thoải mái thư thái hơn trước, nhưng lúc này Phiêu Hương còn tâm trí đâu mà để tâm đến chuyện đó cơ chứ???
Tạng Cẩu cảm thấy đầu vai cô bạn tựa lên ngực mình đã không còn run, bèn nghĩ thầm:
[ Quả nhiên là hiệu quả. Mình biết ngay mà. ]
Thấy có vẻ hiệu quả, nên nó càng tin vào phán đoán của mình. Đến bây giờ Phiêu Hương cũng đã trải qua cảm giác sốc ban đầu. Cô bé bắt đầu rùng mình, dùng hai tay cố gắng đẩy Tạng Cẩu ra. Thấy bạn mình lại bắt đầu vùng vẫy, thằng bé lại tưởng nó không truyền đủ chân khí nên cô bé mới thấy khó chịu. Thế là nó giữ chặt Phiêu Hương hơn, không cho cô bé vùng vẫy nữa, sợ đụng vào ván giường. Đoạn, nó tiếp tục truyền chân khí vào.
Người học võ, ngoại trừ việc hô hấp bình thường, còn có một loại hô hấp khác, người ta gọi là thai tức. Tức là việc hấp thụ khí qua các đường kinh lạc trong cơ thể như thai nhi trong bụng mẹ. Thai tức ấy có thể coi là căn bản của khí công. Nội công càng cao thâm, thì thai tức càng mạnh, hô hấp cũng càng lúc càng dài. Sở dĩ một hơi thở của Quận Gió, của Khiếu Hóa tăng lâu gấp mấy người thường cũng vì lẽ này.
Chân khí khác với không khí.
Rất khó miêu tả, nhưng không khí theo miệng vào phổi rồi thôi, tức là chỉ đến được nửa người. Còn chân khí, sau khi vào cơ thể, sẽ xuống ngực bụng rồi tay chân, tỏa đi khắp cơ thể.
Cũng vì lẽ này Tạng Cẩu truyền khí cho Phiêu Hương, cô bé mới không chết ngạt.
Lý công công ngồi ngay trên đầu hai chúng nó, song vì thương thế khá nặng, nên vẫn chưa cảm thấy có gì lạ dưới gầm. Y ngồi một lúc, vận công hồi khí, khi vết thương bớt đau rồi mới lấy trong tay áo ra một tờ giấy. Chính xác mà nói, là một bản vẽ.
Đúng lúc này, Phiêu Hương giật mạnh gối lên một cái, thụi trúng bụng của Tạng Cẩu. Thằng nhóc theo bản năng co người dậy, đầu đánh cốc một cái lên ván giường.
Tiếng động bất ngờ khiến Lý công công giật mình, đánh rơi cả thứ đang cầm trên tay.
Tờ giấy rơi xuống, trượt vào gậm giường, dừng lại đúng tầm mắt của hai đứa nhỏ.