Tô Chỉ quay sang nhìn Giang Triết: “Có thể uống rượu ở đâu?”
“Trình Hoài Cẩn sẽ không đồng ý đâu.”
“Liên quan đến chú ấy à?”
Giang Triết nhìn cô một cái, nhanh chóng tấp xe vào lề đường.
Anh ấy lấy lại điện thoại của mình, mở nhật kí cuộc trò chuyện ra. Lát sau bật thốt ra một câu chửi bậy.
Ánh mắt anh ấy nhìn tấm kính chắn gió phía trước mặt với vẻ hơi bực mình, nhưng cũng không nói năng gì.
Giang Triết không cách nào trách cứ Trình Hoài Cẩn được, hai người đã quen biết nhau bấy nhiêu năm trời, làm sao anh ấy không hiểu con người Trình Hoài Cẩn cho được. Anh ấy cảm thấy bực bội nhưng cũng đành chịu không thể làm gì khác.
Mà hơn cả, Giang Triết cảm thấy xót xa. Đây là xiềng xích mà Trình Hoài Cẩn tự áp đặt lên chính bản thân mình, nếu như anh không tự nguyện thoát ra khỏi đó, vậy thì chẳng một ai có thể ép buộc được anh cả.
Giang Triết quay sang nhìn Tô Chỉ đang nhoài người lên bệ cửa sổ không nói một lời, sau đó vươn tay khởi động lại xe.
“Uống một chút vậy, anh đưa em đi.”
-
Lúc Tô Chỉ về đến nhà thì đã là mười một rưỡi đêm, Giang Triết đậu xe ngoài cổng nhà họ Trình rồi đưa cô vào đến tận gian nhà phía tây.
Đẩy cửa ra, trong phòng khách im lìm không tiếng động, đèn đóm cũng không bật.
Hơi ấm phả vào mặt khiến cơ thể cô như bị hun nóng ran, cảm giác như có một luồng nhiệt cũng đang bốc ra khỏi người mình.
Tô Chỉ mở đèn lên đi thay giày, tiện tay cởi luôn áo khoác ra vắt lên tay. Nhưng cô vẫn cảm thấy nóng bức, cùng với đó là cảm giác râm ran âm ỉ không sao giải thích được.
Cô để áo khoác lên ghế sofa, đi thẳng về phía nhà ăn.
Ánh đèn gam màu trắng lạnh loé sáng lên trong nháy mắt, cô không khỏi tỉnh táo hơn đôi chút.
Thật ra cô cũng chẳng uống được là bao. Giang Triết quả thật là chẳng ngán cái gì, nhưng cũng vẫn biết có chừng mực.
Anh ấy bao một phòng riêng yên tĩnh, chỉ cho cô nếm thử hai ly rượu nhẹ ít cồn.
Chỉ có điều cô rất hiếm khi uống rượu, lúc mới nuốt xuống cũng chẳng có cảm giác gì, bây giờ về đến nhà mới cảm thấy cồn rượu từ từ bốc lên.
Giống như dòng nước biển cuộn trào tràn ngược vào lồng ngực, biển xô sóng trào, khiến bước chân cô cũng trở nên lâng lâng xiêu vẹo.
Tô Chỉ đi tới tủ lạnh lấy một cốc nước đá.
Khoảnh khắc cục nước đá rơi xuống ly vang lên tiếng “lốp cốp”, cô cũng nghe thấy tiếng mở cửa “cạch” một phát.
Cảm giác khô nóng râm ran như được đà tiếp thêm dầu vào lửa, gò má cô bắt đầu nóng phừng phừng.
Ngón tay siết chặt thành ly lạnh buốt, nhưng dòng suy nghĩ lại bị tiếng bước chân chậm rãi ngoài kia thu hút.
Cứ thế chầm chậm lại gần phía bên này.
Tuy đứng quay lưng về phía cửa nhà ăn, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt trong lặng thầm ấy.
Một cú giật thót đầy ớn lạnh.
Lúc này Tô Chỉ mới nhận ra nước đá đã tràn ra mu bàn tay mình, cô vội vàng giơ tay ấn nút dừng lấy nước.
Ngón tay khựng lại trên nút bấm một lúc, sau đó cô mới từ từ xoay người lại.
Ở chỗ lối vào nhà ăn, anh cứ thế lẳng lặng đứng im tại nơi ấy, trên tay phải đang cầm một cái ly.
Ra là anh cũng tới lấy nước.
Tô Chỉ không hề nhìn vào mắt Trình Hoài Cẩn, cô đi men theo phía bên kia của nhà ăn, định cứ thế đi lướt qua người anh.
Nhưng vào khoảnh khắc cô bước tới chỗ cửa, Trình Hoài Cẩn lại nhẹ nhàng giơ tay chặn đường cô.
Hốc mắt đang nhìn xuống dưới thoáng cái đã ươn ướt, là cảm giác tủi thân nhưng cũng lập tức hóa thành tức giận.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn vào Trình Hoài Cẩn đang đứng trước mặt mình.
Một Trình Hoài Cẩn từng đặt bàn tay cô phủ lên đôi mắt anh trong đêm tuyết rơi ấy, giờ phút này đã trở nên xa lạ biết bao.
Chiếc áo len trắng muốt khiến gò má cô càng thêm ửng hồng.
Vậy nhưng, trong ánh mắt đang ngước lên kia lại như phủ lên một tầng hơi nước lạnh giá.
Như thể thật sự không mảy may quan tâm, cô nói: “Phải.”
Trình Hoài Cẩn lẳng lặng nhìn cô, anh chỉ cảm thấy bàn tay đang giơ lên cũng trở nên buốt giá.
Mà sau đó, là một sự tê dại.
Anh từ từ thu tay về.
Lướt qua nhau trong lặng thầm, anh nghe thấy tiếng bước chân kia dần xa.
Trong nhà ăn trống trải, bóng dáng anh cũng trở nên cô đơn lẻ loi đến lạ. Đêm nay không có trăng, lớp tuyết mới tan cũng chẳng tìm thấy bất cứ dấu vết nào cho thấy chúng từng tồn tại.
Tựa như tất thảy đều chưa từng xảy ra.
Trình Hoài Cẩn từ từ đặt chiếc ly xuống một góc trên bàn ăn, cũng không nán lại đây thêm nữa.
Cứ thế xoay người rời khỏi nhà ăn.
-
Vài ngày sau đó, Tô Chỉ đều không nhìn thấy bóng dáng Trình Hoài Cẩn đâu.
Dì giúp việc cũng bảo là không biết: “Dạo này cậu Trình cứ đi sớm về khuya suốt, chẳng biết là đang bận việc gì.”
Cô cũng tự nhốt mình trong phòng ra sức làm bài tập. Làm xong đống bài tập kỳ nghỉ đông lại chuyển sang làm đề thi thử mô phỏng. Cô muốn khiến mình trở nên bận rộn, để không đến mức mỗi một giây ngừng lại đều tràn ngập hình ảnh anh nắm tay cô trong buổi đêm hôm ấy.
Trình Hoài Cẩn không hề sai.
Cô biết chứ, lần ấy chỉ là cái nắm tay ngắn ngủi thôi mà, tội tình gì phải bắt anh chịu trách nhiệm cả đời.
Anh chỉ là đưa ra sự lựa chọn của riêng mình mà thôi.
Chỉ là, anh đã không chọn cô.
Ngày mười lăm, Giang Triết gọi điện thoại đến hỏi Tô Chỉ có muốn đi ra ngoài chơi không.
“Buổi tụ tập nhỏ ấy mà, có vài người bạn của anh thôi, không có hạng người tạp nham gì đâu.”
“Ở đâu vậy?” Tô Chỉ hỏi qua điện thoại.
“Một club tư nhân, tối anh qua sớm đón em đến đến căn hộ chỗ anh, chúng ta lên đồ đã rồi đi, giống lần trước.”
Tô Chỉ chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều: “Được.”
Hơn năm giờ chiều, Giang Triết tới đón Tô Chỉ rời khỏi nhà họ Trình.
Giang Triết cũng hỏi xem dạo này Trình Hoài Cẩn đang bận việc gì, Tô Chỉ chỉ nói đại một câu không rõ rồi chẳng nói năng gì nữa.
Giang Triết nhìn cô một cái, cũng không hỏi thêm lời nào, cứ vậy chở cô về căn hộ của mình trước.
Trong phòng khách vẫn giống hệt lần trước, cũng có vài người đang đợi ở đó. Tô Chỉ cũng không phải lần đầu tiên tới đây nên cũng bớt giữ kẽ hơn lần trước khá nhiều. Giang Triết đi qua một bên nghe điện thoại, ra hiệu bảo cô cứ chọn tuỳ thích.
“Anh ra ngoài một chuyến đã, sẽ về nhanh thôi.” Giang Triết cúp điện thoại xong đi ra cửa thay giày.
Tô Chỉ gật đầu, sau đó tiếp tục xem quần áo với chị gái bên cạnh.
Giang Triết nhanh chóng rời khỏi nhà, một người bạn lâu ngày không gặp vừa tới Bắc Kinh, anh ấy phải tới gặp mặt chào hỏi đôi ba câu hỏi với người đó.
Chỉ là một bữa cơm nhỏ, Giang Triết nhập hội hàn huyên đôi ba câu, nhấp tạm hai ly với ông bạn, rồi bảo tối nay vẫn còn việc nên hôm nay chỉ tới chào hỏi trước, sau này lại tụ tập tiếp.
Cứ ông qua tôi lại rồi cũng nấn ná mất hơn nửa tiếng.
Anh ấy lo Tô Chỉ ở nhà một mình thấy chán nên phóng xe rõ nhanh, về đến nhà là tầm sáu giờ.
Lúc mở cửa ra, quần áo trong phòng khách đã bị dẹp đi hết.
Tô Chỉ đang ngồi trên ghế sofa quay lưng về phía cửa để chuyên viên trang điểm cho mình.
Giang Triết thay giày rồi đi vào, hai người bên trong cùng quay đầu lại.
Tô Chỉ lên tiếng: “Anh về rồi à.”
Giang Triết ngẩn ra tại chỗ.
Ánh đèn tông trắng lạnh chiếu xuống khiến gương mặt cô trở nên rõ nét hơn bao giờ hết, nhưng cũng tựa như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Trưởng thành mà kiêu sa.
Cái chất riêng vốn có ẩn giấu dưới gương mặt mộc được phóng đại lên vô ngần bởi hàng lông mày và đôi môi được nhấn nhá nổi bật.
Mày đen, môi đỏ. Cứ thế đánh thẳng vào lòng người mà không cần bất kỳ công đoạn cầu kỳ diêm dúa nào khác.
Mái tóc dài đen óng được búi lên, hai bên gò má có vài sợi tóc mai rủ xuống.
Cô chọn một chiếc váy dài cúp ngực màu đen chất liệu cứng cáp, phần vạt trước bằng phẳng chỉ mang tới cảm giác kiêu sa cùng gọn gàng chứ trông không hề thô kệch. Bờ vai, tay, chân trắng nõn tựa món đồ ngọc màu trắng sứ bóng loáng. Trắng đen tương phản khiến con người ta khó lòng rời mắt.
Khi cô quay lại nhìn, đôi bông tai ngọc trai rủ xuống bên tai cũng khẽ đung đưa theo nhịp.
Ánh mắt Giang Triết dừng lại trên người cô rất lâu, đến tận lúc Tô Chỉ lên tiếng hỏi có đẹp hay không, anh ấy mới bừng tỉnh trở lại.
“Đẹp lắm, anh vẫn luôn nói như thế mà.”
Anh ấy sải bước đến trước mặt Tô Chỉ, vươn tay kéo cô đứng dậy khỏi ghế sofa. “Em nên tự tin hơn vào chính mình.”
Tô Chỉ đứng dậy, cô không cười mà chỉ hỏi lại: “Vậy ư?”
Một thoáng lặng người, cả hai người đều hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy.
Nếu như cô thật sự đủ xinh đẹp, vậy thì tại sao chứ.
Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh đứng dậy giúp Tô Chỉ chỉnh lại váy.
“Đi thôi.” Tô Chỉ nói.
Giang Triết gật đầu rồi đưa cô ra khỏi nhà.
Club tư nhân đó nằm ở phía nam Bắc Kinh, phong cách trang trí mang đậm hơi thở Heavy Metal (1), tên quán được thiết kế màu đỏ huỳnh quang, phía ngoài phủ lên một lớp dây thép gai màu đen.
(1) Heavy Metal là tên gọi của một phong cách nhạc rock được hình thành và phát triển vào những năm 1960 – 1970.
Giang Triết dẫn Tô Chỉ đi lên phòng bao trên lầu ba, vừa đẩy cửa bước vào, bên trong đã có năm sáu người đang ngồi. Giang Triết giới thiệu từng người một với Tô Chỉ. Nam có nữ có, cơ bản đều là bạn bè trong giới của Giang Triết.
Trước lúc đến đây, Giang Triết đã đánh tiếng trước với bọn họ, cho nên ai nấy cũng đều rất xởi lởi thân thiện, nhanh chóng chừa lại chỗ cho Tô Chỉ và Giang Triết ngồi.
“Đều là chỗ bạn cũ cả, em cứ thoải mái chút là được.” Giang Triết vỗ nhẹ lên đầu Tô Chỉ.
Tô Chỉ “ừm” một tiếng, sau đó lại hỏi anh ấy mình có thể uống ly rượu nào.
Giang Triết khựng lại: “Hôm nay vẫn muốn uống?”
Tô Chỉ nhìn thẳng vào anh ấy: “Có được không? Em không uống lúc ở cạnh người lạ đâu, bởi vì có anh ở đây nên em mới uống thôi.”
Giọng điệu của cô rất bình thản, nhưng Giang Triết lại có một loại kích động không thể chối từ.
Cô tin tưởng vào anh, suy nghĩ này khiến Giang Triết hoàn toàn buông xuôi thỏa hiệp.
“Vẫn chỉ được uống hai ly thôi đấy, loại rượu nhẹ.”
“Được.”
Bầu không khí trong phòng bao nhanh chóng trở nên hoà hợp, Tô Chỉ ngồi một bên lặng lẽ uống rượu, mấy người bên cạnh cứ thi nhau lên hát. Giang Triết cứ chốc chốc lại để ý xem tâm trạng của Tô Chỉ ra sao, nhưng cô vẫn luôn yên lặng như vậy, chỉ cầm ly rượu từ từ nhấm nháp, nhìn những người trước mặt hát hò.
Nhạc cứ nhảy hết bài này sang bài khác, chị gái đang cầm mic đột nhiên gọi cô:
“Tiểu Chỉ.”
“Chuyển sang bài khác giúp chị, bài này chị quên mất hát như thế nào rồi.”
Tô Chỉ đang ngồi ở gần bộ chọn bài, cô gật đầu định đứng lên đi đổi bài thì đột nhiên dừng lại.
“Em có thể hát bài này không?”
Chị gái đang cầm mic nghe thấy thế thì lập tức gật đầu, bảo cô đi lên: “Đương nhiên rồi.”
Giang Triết đưa mắt nhìn Tô Chỉ tiến lên phía trước phòng bao, cô không đứng mà ngồi lên chiếc ghế chân cao.
Tiếng nhạc cụ dây vang lên du dương chậm rãi, ánh đèn xung quanh dần vụt tắt, chỉ còn lại một chùm tia sáng trắng đổ xuống từ phía cô tiến lên.
Giang Triết dựa người vào ghế sofa vừa uống rượu vừa lắng nghe, liếc mắt một cái, phát hiện cửa phòng bao bị người ta mở ra từ bên ngoài.
Ánh mắt anh ấy khựng lại, lúc này mới nhận ra không ngờ là Trình Hoài Cẩn.
Nhưng Trình Hoài Cẩn lại không hề nhìn về phía đây.
Trong phòng bao mờ tối, chỉ có khoảng sáng kia là khiến người ta không thể rời mắt.
Tay phải anh đặt trên tay nắm cửa, ánh mắt cứ thế nhìn về phía Tô Chỉ.
Làn da gần như bị chiếu rọi đến căng bóng phản quang.
Mày đen, môi đỏ.
Vẻ đẹp không lẫn chút tạp chất.
Tựa như món đồ sứ ngọc trắng được tôi luyện tinh xảo. Chiếc váy dài ngang ngực màu đen thuần ôm trọn vòng eo thon gầy của cô, và cuối cùng là tà váy kéo dài đến tận bắp chân.
Một đôi giày cao gót màu đen.
Một chân đặt trên thanh chắn ngang của ghế chân cao, chân kia khẽ chúc mũi chân xuống mặt đất.
Ánh mắt cô lạnh nhạt mà đầy xa cách, chẳng thể biết được là đang nhìn về nơi nào.
Cánh tay và bờ vai gầy guộc, cuối cùng là đôi xương cánh bướm mảnh mai cao vút.
Cô khẽ khàng cất tiếng hát.
Ấy thế mà lại mang tới cảm giác cô đơn hiu quạnh khi một mình độc bước trong đêm khuya.
Tiếng nhạc vẫn vang lên du dương chậm rãi, Tô Chỉ đột nhiên nhìn ra cửa như thể có linh cảm gì đó.
Nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đẩy cửa đi ra ngoài của Giang Triết.
Một thoáng ngẩn ngơ thất thần.
Dường như nhìn thấy ai đó, mà cũng có vẻ như không phải vậy.
Lát sau Tô Chỉ thu ánh mắt về, giơ tay chuyển bài hát.
“Chẳng phải anh bảo không rảnh đấy sao?”
Nơi hành lang vắng vẻ, tiếng nhạc trong phòng bao đã bị ngăn cách hoàn toàn.
Giang Triết nhìn Trình Hoài Cẩn đang đứng ở cửa rồi hỏi.
“Cậu không nói với anh là dẫn cả cô nhóc tới đây.” Giọng nói của Trình Hoài Cẩn rất trầm, mang theo chút hơi lạnh tới từ bên ngoài.
“Anh tới đây vì em ấy?” Giang Triết hỏi thẳng.
Con ngươi của Trình Hoài Cẩn hơi tối lại, giọng điệu có đôi phần nghiêm nghị: “Lần trước cậu không nên dẫn cô nhóc đi uống rượu.”
“Sinh nhật em lần trước chẳng phải cũng uống rồi đấy sao.”
“Lần đó khác.”
“Có gì mà khác?” Giang Triết hỏi ngược lại, “Anh hai, là vì lần ấy có anh ở đó nên em ấy mới được phép uống sao?”
“Anh chịu trách nhiệm với cô nhóc.” Trình Hoài Cẩn nói.
“Vậy ư?” Giang Triết cũng lạnh mặt nhìn anh.
Nói thật, dạo này Trình Hoài Cẩn cứ bận rộn lu bu như vậy cũng khiến Giang Triết cảm thấy nguội lạnh trong lòng. Trước nay anh ấy chưa từng ủng hộ Trình Hoài Cẩn đặt toàn bộ tương lai của mình vào nhà họ Trình, huống gì bây giờ anh ấy đã biết chuyện giữa Trình Hoài Cẩn và Tô Chỉ.
Điều này càng khiến Giang Triết cảm thấy tức sôi gan ứa máu.
“Vậy mấy ngày qua anh đã đi đâu, hả anh hai,” Giang Triết lạnh giọng, “Anh nói anh chịu trách nhiệm với em ấy, thế sao mấy ngày nay không thấy anh xuất hiện?”
“Anh có chuyện mình cần làm.”
“Anh hai,” Giọng nói của Giang Triết cũng trở nên nghiêm túc hẳn, “Vậy em cũng muốn nói cho anh biết, bắt đầu từ ngày hôm nay em sẽ lo cho em ấy. Nếu anh đã không muốn lại gần em ấy nữa thì cứ dứt khoát vứt quách cho em đi. Ngày mai em đưa em ấy về Bắc Xuyên thu dọn đồ đạc làm thủ tục chuyển trường, nửa năm còn lại cứ học ở đây luôn, khỏi phải phiền đến anh nữa.”
Trông Giang Triết không có vẻ gì là đang nói đùa, thậm chí, anh ấy rất hiếm khi nghiêm túc như thế này.
Không phải đang pha trò, cũng chẳng có ý gì là đang nói giỡn chơi.
Trong hành lang ánh sáng ảm đạm, Trình Hoài Cẩn nhìn anh ấy với vài phần dò xét. Lát sau, anh lạnh giọng hỏi lại: “Giang Triết, bây giờ cậu có ý gì?”
Ý cảnh cáo rõ ràng không chút che đậy.
Nhưng Giang Triết cũng chỉ bình tĩnh nhìn anh: “Anh hai, em nói là anh hãy giao Tô Chỉ cho em. Ở bên anh, anh có thể mang lại niềm vui cho em ấy không? Bao lâu nay em ấy ở bên cạnh anh đã từng được vui vẻ chưa?”
“Em mang đến niềm vui cho cô nhóc kiểu gì?” Trình Hoài Cẩn giơ tay chỉ vào cửa phòng bao, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo, “Đưa cô nhóc đi uống rượu, ra ngoài chơi bời, khiến cô nhóc vui vẻ kiểu đó sao? Cậu cho rằng Tô Chỉ giống đám phụ nữ tạp nham bên cạnh cậu à? Chơi một thời gian thấy chán rồi vứt đi?”
“Em sẽ không làm vậy.”
“Cậu sẽ không làm vậy?” Trình Hoài Cẩn đanh mặt lại, giọng nói có vẻ như đang vô cùng kiềm chế: “Cậu tưởng anh không biết cái mớ bòng bong cậu gây ra đấy à? Cậu có thể giúp cô nhóc cả đời sao?”
Giang Triết ngẩng lên nhìn Trình Hoài Cẩn đang chất chứa sự tức giận trong đôi mắt, trong lòng càng thêm chắc chắn chuyện đó.
Anh ấy cất giọng bình tĩnh: “Anh hai, em có thể dẹp sạch mấy thứ đó, nếu em ấy đồng ý, em cũng có thể để em ấy ở bên mình cả đời. Nhưng chỉ có duy nhất một chuyện này mong anh đồng ý với em, nếu đến lúc đó A Chỉ đồng ý đi cùng em, anh đừng ngăn cản.”
Nói xong anh ấy xoay người đi về phía phòng bao, ai ngờ còn chưa kịp mở cửa thì đã nhìn thấy Tô Chỉ từ phía trong đi ra.
Khoảnh khắc ngước mắt lên…
Tô Chỉ hơi sững sờ, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đang đứng ở một bên.
Loạn nhịp trong phút chốc. Thì ra cô không hề nhìn nhầm.
“Sao lại ra đây rồi?” Giang Triết tiến lên hỏi cô.
“Em đi vệ sinh.” Tô Chỉ bĩnh tĩnh nói.
Giang Triết đang định mở miệng, Trình Hoài Cẩn đã tiến lên cương quyết nói:
“Tôi đi với cháu.”
Một cơn tê dại bò khắp sống lưng Tô Chỉ, cơ thể cô biến thành một tấm sắt cứng ngắc.
Nhưng cô không muốn nhìn, và cũng chẳng muốn nói chuyện với anh.
Cô lẳng lặng đi vòng qua người Trình Hoài Cẩn, sau đó bước vào nhà vệ sinh cách đó không xa.
Một tấm gương lớn sát sàn, trên đỉnh đầu là đèn chùm pha lê màu vàng sáng.
Tô Chỉ dừng bước trước gương.
Trong gương, là một người phụ nữ cô không hề quen biết. Nhưng đó quả thật cũng là hình mẫu người phụ nữ mà cô muốn trở thành.
Một người phụ nữ đủ trưởng thành, một người phụ nữ có thể được người ta yêu thương. Tô Chỉ cảm thấy xót xa âm ỉ, nhưng, cô đã không thể làm được gì nữa rồi.
Lúc ra khỏi ra nhà vệ sinh, Trình Hoài Cẩn vẫn đang đứng ở một bên đợi cô.
Tô Chỉ không nhìn anh, cứ thế đi thẳng. Thế rồi lại nghe thấy Trình Hoài Cẩn lên tiếng: “Giang Triết không phù hợp với cháu.”
Cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn lại. Thật ra, đã mấy ngày rồi hai người không gặp nhau.
Dáng vẻ của Trình Hoài Cẩn chẳng hề thay đổi, nhưng cô lại cảm thấy mình đã không thể nào lại gần anh được nữa.
Là chính miệng anh kêu dừng lại.
Trong hành lang yên tĩnh, ánh mắt cô dần trở nên lạnh tanh.
Thật ra cô không hiểu lời Trình Hoài Cẩn vừa nói rốt cuộc là có ý gì, mà cô cũng không biết vừa nãy Giang Triết ở bên ngoài đã nói những gì với anh.
Thế nhưng, một luồng khí lạnh chợt dâng lên trong lòng, khiến lời nói của cô cũng kết thành lớp băng giá đầy sắc bén.
Cứ thế đâm ngược lại về phía anh đầy mạnh bạo không chút do dự: