Thuận Minh

Chương 192: Có thay đổi

Năm nay Sơn Đông có hạn lớn, Hà Nam. Sơn Tây đều nạn lớn liên miên, bộ đội của Lý Tự Thành và Trương Kiến Trung trong năm nay hết lần này tới lần khác bị quan quân đánh bại, nhưng lại không thể làm lung lay được căn bản của bọn họ. Sau khi thất bại lại lập tức tụ tập nhiêu bộ đội hơn để đối kháng với triều đình, chính điều này đã tạo thành cảnh dân chúng lầm than.

Có điều ngược lại tình huống ở nam bộ phủ Lai châu lại tốt hơn một chút, trước tiên làm ruộng tuy vẫn là nghiệp chính, nhưng cái chính kiếm được tiền lại là ở buôn bán muốn tư và công vụ lao dịch ở xung quanh Giao châu doanh. Lợi ích có được từ phía Lý Mạnh chính là trưng tập lao dịch đều trả tiền thù lao hơn nữa tuyệt đối không khất nợ.

Muối tư, lao dịch, mang tới thu nhập kha khá cho cư dân ở nơi này. Cho dù là điền địa không có thu hoạch thì bọn họ cũng có thể thông qua mua bán lương thực mà vượt qua cảnh khó khăn. Sự tăng cao của giá lương, hấp dẫn lương thương của Nam Trực Đãi và Chiết Giang, thông qua hải vận chuyển lương thực tới phía Giao châu này, khiến địa phương rất yên bình.

Rất ít người có thể nhìn rõ công lao của Lý Mạnh trong đây có điều tri phủ Lai châu và quan viên của các châu huyện bên dưới đều kiếm được thanh danh tốt. Được gọi là Tề Lỗ duy có một phủ Lai châu là thái bình, quan viên các cấp chăm lo dân tình, phòng chống thiên tai có công, đều nhận được lời đánh giá khá tốt trên bảng đánh giá thành tích của lại bộ.

Trong đó Nhan tri châu của Giao châu là thanh danh vang dội nhất, quan viên kinh sư có mấy vị là người của Giao châu, cùng với người nhà qua lại thư từ đều biết được. Sơn Đông tuy đại hạn nhưng trong nhà vẫn thái bình, cho nên cũng cho vị Nhan tri châu này mấy câu dễ nghe.

Mà hiện giờ thiên hạ các nơi đều là tai hoang, chỉ có quan bức dân phản nghịch. Nhan tri châu quản lý địa phương như vậy thực sự là rất chói mắt. Nội các và ti lễ giám đều chú ý tới hắn lờ mờ có phong thanh truyền ra, vị tri châu này sau khi kết thúc nhiệm kỳ sẽ được đề bạt lên làm tri phủ nào đó.

Lý Mạnh luôn cám thấy mình tới thời đại này không hề có gì thay đồi. Chỉ là nước chảy bèo trôi, cùng trôi nổi với biến hóa của thời đại. Trên thực tế, phủ Lai châu lúc này trong lịch sử đã xuất hiện thảm kịch người ăn thịt lẫn nhau, bởi vì sự có mặt của hắn mà sự tình ít nhiều cũng có thay đổi.

Mộc Vân Dao cầm văn thư từ Nam Trực Đãi đưa tới hưng phấn chạy đi tìm Lý Mạnh. Lý Mạnh lúc này đang tiếp đãi một lão viên ngoại của Tế Ninh châu, lão viên ngoại này ở Nam Trực Đãi từng làm tri phủ hai nhiệm kỳ. Sau khi về hưu về gia hương Tế Ninh châu làm phú ông, cũng tính là nhân vật đức cao vọng trọng.

Có điều khi gặp Lý Mạnh lại khách khách khí khí ngồi ở ghế dưới, trong thư phòng của Lý Mạnh chỉ có Vương Hải và hai thân vệ mang đao đứng ở bên cạnh, chỉ nghe thấy lão viên ngoại đó thái độ rất cung cẩn, nói: "Những người ở phía nam nhờ lão phu gửi một câu tới Lý đại nhân, năm trước không biết hổ uy của đại nhân cho nên đã mạo phạm, trước mắt không dám yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần những nhân đinh ở Sơn Đông này đều có thể an toàn về Hải châu, sau khi quay về Lưỡng Hoài sẽ không dám tiến nửa bước vào Sơn Đông." Truyện "Thuận Minh "

Tri phủ của Nam Trực Đãi bình thường đều là phẩm cấp ngũ phẩm và tứ phẩm, văn quan dạng cấp bậc này đã có thê tính là cao phẩm rồi. Bình thường khi gặp mặt với tham tướng, đều là quan tướng chấp hành quan lễ, khách khí bái kiến, văn quý võ tiện chính ở chỗ này mà được thể hiện một cách rất rõ ràng.

Cho dù là về hưu rồi thì tri phủ này cũng có rất nhiều thân bằng cố cựu trong quan trường, võ quan bản địa không dám tùy tiện đắc tội. Nhưng vị lão viên ngoại này ở trước mặt Lý Mạnh lại hoàn toàn án chiến lễ bình dân gặp quan trịnh trọng cung kính tới cực điểm.

"Triệu lão nói gì vậy, bản quan là tham tướng được phân phó coi giữ phủ Lai châu, nào có bận tâm đến chuyện ở phía phủ Duyện châu được. Hơn nữa, chức vị diêm chính của ta cũng chỉ ở ba phủ Thanh, Đăng, Lai, có quan hệ gì tới bên đó đâu."

Lý Mạnh ngồi yên ở đó, bất âm bất đương nói với giọng kể cà. Nghe thấy Lý Mạnh nói vậy, vị Triệu tri phủ đã về hưu đó không khỏi cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ gì chỉ có thể tiếp tục cười bồi, nói: "Đại nhân nói gì vậy, cả mạch muối Sơn Đông đều phải nương nhờ vào hổ uy của đại nhân, phía Lưỡng Hoài cũng ủy thác lão hủ tới nói đỡ, dẫu sao thì hiện tại người ở Sơn Đông đều là con cháu Hoài thượng của bọn họ trong nhà đều có vợ con cha mẹ, mong đại nhân khai ân từ bi!"

Lý Mạnh cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói: "Phía Nam Trực Đãi là dưới chân Nam kinh, phụ lão Lưỡng Hoài tất nhiên là coi thường địa phương quê mùa này của ta rồi, sao đáng để Triệu lão tới nói chuyện khách khí như vậy."

Sắc mắt của vị lão viên ngoại này biến thành hơi xấu hổ. Có điều Lý Mạnh lại tiếp tục nói: "Năm lần bảy lượt, phía Lý mỗ chẳng qua là làm chút sinh ý nhỏ để người Sơn Đông ăn muốn Sơn Đông mà thôi. Sinh ý chính là sinh ý, không muốn kéo theo những chuyện nhuốm máu tanh làm gì. Nhưng lại có người cứ kéo tới cửa, bản quan cũng đều phải làm những chuyện đầu xuôi đuôi lọt mà thôi."

Vị Triệu viên ngoại nghe thấy những lời này của Lý Mạnh, lại nghe thấy có chuyển cơ, liền vội vàng đứng đậy vái một cái rồi cung kính nói: "Mấy nhà ở Lưỡng Hoài đã cam đoan rồi, quyết không dám mạo phạm tới hổ uy của đại nhân nữa. Bên này do diêm vận sứ đại nhân của Hải châu và tộc trưởng mấy nhà cùng nhau viết văn tự đảm bảo và khế ước, sáu ngàn gánh muối tồn của diêm thương Tế Ninh đều chuyển cho đại nhân, ngoài ra còn bốn ngàn gánh muối Hoài dùng thủy lộ vận tới Tế Ninh châu, xin đại nhân tiếp nhận hết giúp cho."

Diêm thương Hoài thượng nhường địa bàn Sơn Đông, hơn nữa còn kính tặng một vạn gánh muối Hoài làm bồi thường, còn có một số người được gọi là có thân phận cao quý đảm bảo. Chuyện này xem ra Lý Mạnh đã giành được toàn thắng, diêm thương Lưỡng Hoài buôn bán khắp thiên hạ, chưa từng ở một địa phương nào gặp phải sự chống trả lớn như vậy.

Có lẽ là bọn họ trước giờ chưa từng gặp một quan tướng lấy muối tư làm nghiệp chính để kinh doanh, hơn nữa còn có vũ lực cường đại như vậy. Trong trận xung đột nửa tháng trước, diêm thương Lưỡng Hoài gần như là mất mấy trăm nhân mạng ở Sơn Đông. Sơn Đông vốn không phải là thị trường chủ yếu của muối Hoài, hơn nữa để cầu chống lưng, đã cấp cho Lưu Trạch Thanh lợi nhuận không nhỏ. Lần tranh đoạt thảm liệt này, lợi nhuận giành được không lớn, lại đầy máu tanh như vậy. Các diêm thương hưởng thái bình phú quý lâu rồi đều đã có lòng buông bỏ.

Phái vị tri phủ đã về hưu này tới phân trần thái độ này đã là kính cẩn lắm rồi. Nghĩ tới những điều kiện mà đối phương vừa nói ra, Lý Mạnh cũng khá hài lòng, chỉ là Triệu ông lại không chỉ là thuyết khách của diêm thương Lưỡng Hoài đơn giản như vậy.

Vị lão viên ngoại này thấy thái độ của Lý Mạnh, cho rằng nhiệm vụ nghị hòa của mình đã hoàn thành, trong lòng cũng biến thành nhẹ nhõm vô cùng, ngồi lại xuống ghế. đang muốn nói mấy câu tán gẫu với đối phương thì nghe thấy Lý Mạnh mở miệng cười nói: "Triệu lão tại kho muối ở Cự Dã cũng có ba ngàn gánh, nghe nói chỗ muối này có một nửa chính là tư sản của Lưu tổng binh ?"

Mấy câu nói rất hời hợt nhưng lọt vào tai vị Triệu viên ngoại này thì lại giống như là sấm đánh giữa ban ngày, ông ta ở đó cũng không dám biểu hiện ra khí độ ung dung của văn quan cao phẩm gì nữa, giống như là dưới mông bị kim châm vậy. Vội vàng bật dậy đi tới trước mặt Lý Mạnh trực tiếp cung kính quỳ xuống, miệng không ngừng phân biện: "Lý đại nhân phân rõ với, tại hạ thân ở trong nơi mà Lưu Trạch Thanh đóng quân, rất nhiều chuyện cũng không thể không tuân theo, tại hạ trong lòng cũng thường xấu hổ vô cùng, cảm thấy đã phụ ân đức của triều đình, giáo huấn của thánh nhân."

Lý Mạnh cười lạnh trong lòng, bọn diêm thương của Giao châu doanh tới tìm vị quan viên đã về hưu này thương nghị chuyện buôn bán muối tư. Ai ngờ lại bị người này cự tuyệt ngay ngoài cửa còn nói cho nhân mã của Lưu Trạch Thanh biết, khiến nhân thủ của mình hao tổn mất bốn năm người, nếu không phải là người này còn có thân phận quan viên triều đình, hôm nay đã ngay ở đây chém bay đầu lão rồi. Có điều đối phương chính là một tri phủ về hưu, nếu động thủ giết người, e rằng nhân mã triều đình đi đối phó với Nữ Chân và sấm quân sẽ đối phó mình trước.

Có điều Lý Mạnh hiện giờ cũng có chút khí độ hàm dưỡng, chỉ lạnh lùng nói: "Bản quan vẫn còn mang cái chức tuần kiểm diêm chính, nể mặt Triệu lão lần này tới hòa giải, cho nên cũng không muốn làm khó. Triệu lão sau khi về Cự Dã, trong vòng mười ngày phải vận chỗ muối đó tới Tế Ninh, chuyện này coi như bỏ!"

Chỗ muối tư này cộng thêm phí dụng vận chuyển, cả đi cả về. Triệu lão này mất hơn vạn lạng bạc, huống chi còn mạo hiểm đắc tội với Lưu Trạch Thanh, có điều nhìn Lý Mạnh ngồi ở ghế trên mặt mày tươi cười và các thân vệ mặt mày lạnh băng đứng ở xung quanh, vị Triệu lão cũng tính là từng trải này đành nuốt nước bọt, cười khan trả lời. "Đã như vậy thì xin đa tạ hảo ý của Lý đại nhân, chuyện này Triệu mỗ sau khi quay về sẽ làm ngay."

"Bản quan cũng không muốn trong cảnh nội Sơn Đông có thêm chuyện đao binh sát phạt nữa, xin Triệu lão quay về báo lại với chư vị của Hoài thượng, kể từ nay, thiên hạ thái bình, không cần phải lo lắng gì nữa."

Lý Mạnh nói xong những lời này cũng chính là đồng ý với đề nghị giảng hòa của vị quan viên này. Triệu lão lúc này sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, ông ta thân ở Cự Dã, có qua lại khá thân mật với Lưu Trạch Thanh của Tào châu, Lưu Trạch Thanh một mực khoác lác dũng mãnh vô song, ở trước mặt hay sau lưng người ta đều bày ra bộ dạng hung ác.

Có điều bộ dạng đó đều là cố giả vờ hung ác. Ở trước mặt mỹ sắc kim ngân Lưu Trạch Thanh một mực đều tươi cười đối đãi, nhưng Lý Mạnh này trên mặt lại một mực treo một nụ cười ôn hòa nhưng không có chuyện gì là giấu được hắn. Ngữ khí hờ hững, nhưng sát ý dày đặc. Loại sát ý này không phải là cố ý làm ra, mà giống như là trời sinh đã có vậy.

Vị Triệu lão này không muốn dây đưa thêm ở đây nữa. Thầm nghĩ đi càng nhanh thì càng tốt, hơn nữa nhớ tới những gì đã nói với Lưu Trạch Thanh trước khi đi mồ hôi ở sau lưng không khỏi càng lúc càng nhiều, thân thể không tự chủ được mà run rẩy. Lão đầu này không khỏi nhớ tới lúc mình làm tri phủ, quân tướng thấy ông ta không có ai là không khách khách khí khí, nhưng hiện tại ở đâu cũng gặp kẻ ngông nghênh ngang ngược như thế này, thiên hạ này đúng là đổi khác rồi.

Nhìn Triệu lão chật vật bước ra khỏi phòng. Lý Mạnh đang ngồi đó liền lắc lắc đầu, vốn cho rằng có sự tham dự của tổng binh Tào châu Lưu Trạch Thanh, hành động đuổi diêm thương Lưỡng Hoài ra khỏi Sơn Đông của mình sẽ gặp phải trở ngại rất lớn. Ai ngờ lại dễ dàng như vậy, sau khi phát động, đối phương rất nhanh đã giơ cờ trắng nhận thua. Truyện "Thuận Minh "

Nhưng kết quả này cũng chỉ là bỏ đi tâm sự mà thôi. Có thêm địa bàn của hai phủ, thu nhập muối tư tối đa cũng chỉ tăng thêm hơn một vạn lạng, trước mắt tiền lương thảo của tám ngàn binh lính, lại còn trang bị y giáp, khoảng hơn một vạn lạng này cũng tính là giúp đỡ được chút ít.

Vào lúc đang suy nghĩ thì Vương Hải và mấy thân vệ lui ra. Có một người hưng phấn bừng bừng chạy vào, ở trong dinh thự của Lý Mạnh, có thể làm như vậy cũng chỉ có một mình Mộc Vân Dao mà thôi, thấy nữ hài này cầm một tờ giấy, mặt mày hớn hở, mở miệng nói: "Lý đại ca, muội có thứ này cho huynh xem."