Thuần Dã - Tụ Đạo

Chương 1: Chương 1

Vào giữa mùa hè ở thành phố Thẩm Quyến, thời tiết nóng hầm hập, nóng đến mức không thể chịu nổi.

Cơn gió chiều khô nóng thổi qua hàng cây đa trước cửa nhà ăn Cục Cảnh Sát thành phố phát ra những tiếng xào xạc.

Có lẽ là bởi vì đã qua giờ ăn cơm, căn tin rất ít người, yên tĩnh hơn nhiều so với lúc bình thường.

Giang Tĩnh Nguyệt ngồi bên cửa sổ chậm rãi ăn cơm.

Thực tập sinh Bạch Tư Tư đi cùng cô ăn như lang như hổ, miêu tả từ “cơm khô” một cách vô cùng sống động, như thể bị bỏ đói mấy vạn năm vậy.

“Chậm một chút, cẩn thận nghẹn bây giờ.” Giang Tĩnh Nguyệt trầm giọng nhắc nhở một câu.

Lời vừa dứt, Bạch Tư Tư dừng lại, sau đó cúi người, vỗ ngực mấy cái.

Thật sự bị nghẹn rồi.

Giang Tĩnh Nguyệt đưa nước cho cô: “Em ăn như vậy, không sớm thì muộn dạ dày cũng có vấn đề.”

Bạch Tư Tư nghẹn đến mức nước mắt rưng rưng sắp rơi, uống được ngụm nước khó khăn lắm mới bình thường lại, nước mắt lưng tròng nhìn Giang Tĩnh Nguyệt: “Em biết rồi sư phụ... Chỉ là em quá đói, đói đến mức có thể ăn một con bò.”

Ngày hôm qua Bạch Tư Tư và Giang Tĩnh Nguyệt đã bận rộn trong phòng giải phẫu rồi tới văn phòng từ hai giờ chiều.

Ngay cả thời gian để ngủ cũng không có chứ đừng nói đến ăn.

Lúc rất đói chỉ có thể dựa vào mấy miếng socola để bổ sung năng lượng, mãi đến nửa tiếng trước, mới coi như là hoàn thành xong công việc.

Bạch Tư Tư chỉ là một cô thực tập sinh mới tới không lâu, chưa kịp thích nghi với cường độ làm việc cao, suýt nữa thì ngất xỉu vì đói.

Thế nên vừa nãy cô mới có thể càn quét như vũ bão, chỉ hận không thể bỏ tất cả vào trong miệng.

Nghĩ đến đây, Bạch Tư Tư hỏi Giang Tĩnh Nguyệt: “Sư phụ, người không đói sao?”

Giang Tĩnh Nguyệt hơi bĩu môi: “Vẫn ổn.”

Làm nghề pháp y này, chuyện lỡ bữa là chuyện thường. Nên dù nhịn đói hay là thức đêm cô đều đã thành thói quen.

Bạch Tư Tư nhìn cô với vẻ mặt ngưỡng mộ, bắt đầu luyên thuyên tâng bốc cô.

Sau đó cô ăn xong còn nhanh hơn cả Giang Tĩnh Nguyệt, cô ấy ngoan ngoãn ngồi đợi, bắt đầu lôi điện thoại di động ra nghịch.

Một lúc sau, Bạch Tư Tư lại nói: “Bây giờ trên mạng có tin tức gì mới không nhỉ?”

“『Người thừa kế tương lai của tập đoàn Thành Viễn đã hạ cánh tại sân bay quốc tế Thẩm Quyến lúc 10:00 sáng nay, nghi ngờ là đang trở về Trung Quốc để bàn chuyện kết hôn... 』Cái gì vậy nè, người có tiền bây giờ đi ăn cơm hay đi vệ sinh cũng bị theo dõi đưa tin luôn à?”

''Thật nhàm chán.”

Giang Tĩnh Nguyệt ở đối diện ăn cơm xong đang lau miệng, động tác chợt dừng lại, muốn nói gì đó.

Lời vừa đến bên môi, Bạch Tư Tư đột nhiên kêu lên: “Trời ơi! Người đàn ông này đẹp trai quá đi!”

Sau đó, cô túm lấy cánh tay của Giang Tĩnh Nguyệt: “Sư phụ, mau nhìn đi! Anh ta đẹp trai đến mức tim em rung rinh luôn rồi!”

Giang Tĩnh Nguyệt bị kéo đến trước điện thoại di động của cô, ánh mắt buộc phải rơi vào màn hình điện thoại di động.

Dù đã chuẩn bị đủ tinh thần, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô vẫn bị khuôn mặt đẹp trai đến nghịch thiên của người đàn ông trong ảnh làm cho kinh ngạc.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đôi mắt một mí tinh xảo, còn có chút lưu manh, đôi mắt nhỏ dường như khó chịu vì bị ánh nắng làm chói mắt, lông mi hơi rủ xuống khiến đôi mắt có vẻ vừa hẹp vừa dài, nhiều hơn mấy phần phóng túng hoang dã.


Đôi môi dày vừa phải của người đàn ông khẽ cong lên, lười biếng bất cần.

Nốt ruồi nhỏ màu đen nằm ở đuôi mắt trái vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.

Người đàn ông này... Giang Tĩnh Nguyệt nhận ra anh.

Đại thiếu gia Tập đoàn Thành Viễn - Cố Nghiêu Dã.

Như Bạch Tư Tư đã nói, ngoại hình của anh ta thật sự vượt trội, vốn dĩ từ nhỏ đã như vậy.

Thuộc kiểu con cưng của trời.

“Bức ảnh này hình như là phóng viên tiện tay chụp ở sân bay.”

“Ảnh chụp đẹp quá, có anh ấy vẻ đẹp của bầu trời cũng chìm nghỉm luôn rồi!” Giọng nói của Bạch Tư Tư kéo suy nghĩ của Giang Tĩnh Nguyệt về.

Cô đẩy tay Bạch Tư Tư ra, ngồi thẳng người, tỏ vẻ không quan tâm.

“Mới 28 tuổi đã sắp phải kết hôn, không biết mỹ nhân tuyệt thế nào mới xứng đôi với anh chàng soái ca này.” Bạch Tư Tư lẩm bẩm, lướt đến cuối bài báo.

Sau đó, cô liếc nhìn Giang Tĩnh Nguyệt bên cạnh đang thu dọn đĩa thức ăn đứng dậy rời đi.

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, trầm ngâm nói tiếp: “Chỉ nhìn dung mạo và dáng người, em cảm thấy sư phụ rất xứng đôi với anh chàng đẹp trai này!”

Giang Tĩnh Nguyệt đã đứng dậy với chiếc đĩa trong tay: “...”

“Em nên đi khám mắt đi.”

Nói xong cô xoay người rời đi trả lại đĩa thức ăn.

Bạch Tư Tư sững sờ ngồi đó, phải mất một lúc cô mới nhận ra Giang Tĩnh Nguyệt đang từ chối lên thuyền CP của cô.

Cô bĩu môi, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Thật sự rất xứng đôi mà.”

Cả hai đều mang vẻ lãnh đạm thờ ơ, đều là mỹ nam mỹ nữ cấp thần thánh, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.

“Sư phụ, chờ em với.” Nhìn thấy Giang Tĩnh Nguyệt đã trả lại đĩa thức ăn, đang chuẩn bị đi ra khỏi căn tin Bạch Tư Tư liền hét lên.